Tiểu Mai – Quyển 2(5)

Phần 202

Buổi chiều, theo kế hoạch thì tôi sẽ chở Tiểu Mai về nhà A Lý lấy xe, sau đó hai đứa cùng về nhà tôi để ăn tối cùng gia đình cho vui. Nhưng khi tôi thấy mặt trời bắt đầu lặn và chuẩn bị chở nàng đi thì Tiểu Mai chợt nói:
– Anh, ra khu cầu Sở Muối đi, em có món quà muốn tặng anh!
– Hửm, quà gì ế? Có ăn được không? – Tôi tò mò hỏi khi nàng ngồi sau yên xe.
– Lúc nào cũng ăn! – Nàng vỗ nhẹ vào lưng tôi. – Anh sẽ thích món quà này cho xem!
– Thế… để tối hoặc mai rồi tặng, giờ chiều tối rồi, còn phải về nữa! – Tôi đáp.

– Thôi, quà này phải tặng lúc chiều tối mới được!
– Bí mật dữ, ô kê người đẹp, cầu Sở Muối thẳng tiến!

Từ nhà Tiểu Mai là ở khu Tuyên Quang, theo lời nàng thì tôi đạp xe chở hai đứa ra tận khu dân cư mới ở cầu Sở Muối, vùng ven quê sau lưng nhà hàng 19/4. Rồi cũng như nàng yêu cầu, tôi buộc phải tìm nơi nào đó có những cung đường trống trải và thật rộng rãi, là một cánh đồng trải dài thì càng tốt, tuyệt không được có bóng dáng của sự hiện đại thế kỷ 21 như xe cộ hay nhà cao tầng, bét lắm thì sự hiện diện của các trụ điện là được nằm trong giới hạn cho phép mà thôi.

Đến khi hai đứa đã dựng xe hẳn xuống phần đất trống của một cánh đồng vừa gặt mạ trải dài đến hết tầm nhìn, những tia nắng cuối ngày đang nhảy nhót trên vai tôi, và vầng dương dần hạ xuống trong mắt Tiểu Mai thành một hoàng hôn tuyệt đẹp thì nàng mới nắm tay tôi và bảo:

– Em tặng anh một Dejavu nữa nè!

Rồi nàng lôi từ trong túi áo khoác ra một chiếc iPod Classic nhỏ màu trắng cùng dây headphone.

– Gì nữa? Nghe nhạc mà chạy ra tận đây, mà máy này nghe hay bằng điện thoại với vi tính không thế? – Tôi ngờ vực hỏi.
– Hứ… ai lại đi so sánh iPod với… điện thoại! – Nàng bĩu môi nguýt dài, những ngón tay thao tác xoay tròn trên phần phím chỉnh.

Quả thật là thời đó tôi đâu có biết so về chất lượng âm thanh thì nghe qua iPod đã là gấp trăm lần cái điện thoại mình đang cầm trên tay rồi. Lúc đó tôi lại còn thấy cái iPod Classic này có vẻ rẻ tiền vì nó màu trắng chứ đâu biết đó là hàng Apple chính hãng, đắt tiền nổ đom đóm.

– Anh nghe một mình thôi nghen, lí ra bản nhạc này phải nghe âm thanh vòm mới hợp, nhưng… em chỉ có thể làm được vậy thôi! – Tiểu Mai vừa nói vừa tự mình đeo headphone vào tai tôi.

Và nàng nhấn Play, một giai điệu du dương của tiếng đàn dương cầm cùng phong cầm bắt đầu thánh thót vang lên.

Đến bây giờ thì phải thú thực rằng tôi viết về cảm xúc mỗi khi cảm thụ âm nhạc rất dở, và tôi vẫn lấy làm phiền muộn về điều đó, nhất là khi viết đến đoạn này. Bởi buổi chiều hôm đó, khi vầng dương như một quả cầu lửa đỏ rực đưa những tia nắng hoàng hôn đặc trưng nhẹ lướt trên những cánh đồng, thì tôi đã hoàn toàn chìm đắm vào một cảm giác hòa mình vào thiên nhiên.

Đó là một cảm giác tuyệt vời thoát ra mọi sự vật sự việc trên cõi đời này, một cảm giác như tôi có thể bay được trên từng khuông nhạc, một cảm giác thoát tục nhất và tự do nhất. Và tôi không khỏi tránh được mình có thể bật cười thật thống khoái, tôi gần như gào lên giữa cánh đồng hôm ấy, trong ánh nắng cuối ngày, trong ánh nhìn vui vẻ và hạnh phúc của Tiểu Mai đang ngồi ở cạnh bên.

Bằng sự phối hợp của bản nhạc này dưới ánh hoàng hôn tại nơi cánh đồng trống trải, Tiểu Mai đã thật sự chạm đến những cung bậc cảm xúc sâu thẳm nhất tận trái tim và trí óc tôi. Nàng như biết rõ tôi rất thích thể loại nhạc này nhưng chàng trai ngốc của nàng lại chẳng thể diễn tả được ước muốn đó.

( Bản nhạc đó là Only Time của Enya, một ca sĩ từng hát nhạc nền cho siêu phẩm trilogy The Lord of the Rings lừng lẫy, các bạn có thể tìm nghe ở bất cứ website nào, nhưng tốt nhất là nếu được nghe nó ở một nơi thiên nhiên có không gian rộng rãi, biết đâu bạn cũng sẽ trải nghiệm được một cảm giác tuyệt vời như tôi )

– Tuyệt quá em ơi, lần đầu anh được nghe nhạc hay thế, mà kết hợp với nắng cuối ngày nghe nó tuyệt chiêu hơn nữa, cứ như muốn bay lên ấy! – Tôi phấn khích tột độ khi hai đứa đã bon bon trên đường đến nhà A Lý.
– Hì, anh vui đến thế là được rồi. Em biết anh thích thể loại nhạc New Age, bản khi nãy là Only Time của Enya, một tài năng điển hình của dòng dân ca Ireland truyền thống gọi là Celtic, nơi mà những giai điệu của các thảo nguyên xanh tươi bát ngát luôn hiện hữu. Vì vậy đó cũng là lí do em muốn anh nghe nó dưới hoàng hôn là vậy! – Nàng tủm tỉm đáp.

Thề có trời đất là khi đó tôi chỉ thốt lên được một câu duy nhất mà thực sự là chả cảm thấy ngại ngần tí ti ông cụ nào:

– Có người yêu như em thì anh chất nhất quả đất thật rồi!

Nhưng dù tôi có người yêu đẹp xinh đến nhường nào, có chất đến như thế nào thì ít phút sau khi đứng trước mặt phụ thân và mẫu thân thì cũng phải há hốc mồm ra và đứng im như phỗng vì một tình cảnh hết sức trớ trêu mà tôi có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được nó lại có thể hiện hữu ra trước mắt thế này.

Ở hành lang trong nhà, Dạ Minh Châu đang tay cầm lọ hoa trao cho mẹ tôi, ở bàn salon phòng khách thì Trình Uyển Nhi đang ngồi đối diện với ba tôi. Và vừa nhác thấy tôi là ba tôi đã gầm lên như rồng phun lửa:

– Mày đi đâu đến giờ này mới về? Con bé Khả Vy gì đó lớp mày vừa nói là có đi chơi ở nhà thằng Xung nào đâu? Hảaaa ??!!!!!!!!!!!

Tôi đứng chết trân luôn tại trận vì sợ quýnh quàng, vì chuyện trốn nhà đã bị đổ bể.

Tiểu Mai thì chỉ mất một giây sợ hãi nép sau tôi, giây thứ hai nàng đã sửng sốt đưa mắt nhìn hai vị khách lạ không hẹn mà gặp kia đang hiện diện ở ngay tại nhà người yêu mình.

Và thêm nữa, tên gọi Khả Vy cũng lại có mặt trong lời nói của ba tôi, lại thêm lần nữa Khả Vy cũng khiến Tiểu Mai phải lưu tâm.

Tình cảnh khi đó phải nói là có một không hai, nhưng tôi có phần đỡ hơn do chỉ lo chọi lại ba, mẹ và ông anh, dù gì cũng là người trong gia đình. Còn Tiểu Mai thì… vừa Khả Vy báo tin qua điện thoại, vừa Uyển Nhi ngồi trước mặt ba tôi, vừa Minh Châu đang lọ mọ cắm hoa giúp mẹ tôi.

Quả thật là thập phần hung hiểm, tiến thoái lưỡng nan, trăm bề khó giải!

Vậy là kể từ hôm nay, bạn đã bước sang một trang khác của cuộc đời, không còn là cô học trò ngày nào hay ngồi sau xe mình trong những ngày nắng, nhóp nhép nhai Sugus ngọt lịm hơn đường nữa. Cũng nhìn theo một khía cạnh nào đó, bạn giờ đây còn trưởng thành hơn cả mình, bạn đã lập gia đình. Thế nên thay cho những điều không thể nói thành lời, cho những cảm xúc chưa bao giờ thành tên, cũng bởi vì mình luôn hành xử một cách đầy bối rối trước mặt bạn dù nhiều năm đã trôi qua,

– Phải thật hạnh phúc nhé, Vy!

Gửi chú rể, ừm, là người đã từng chứng kiến những lúc Vy vui lẫn buồn, Nam chỉ muốn cảm ơn anh vì anh đã rất tuyệt (à… hi vọng không cần phải nói rằng chưa biết ngày sau sẽ ra sao) bởi 2 lẽ, một là anh đã rước giúp cô nhỏ phiền phức cũng như nhiễu sự này, hai vì hôm nay nụ cười thật sự hạnh phúc của Vy là do anh mang lại. Thế nên người đáng phải nói lời cảm ơn, là Nam này!

Đó, thế thôi, nhắn nhủ xong rồi, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử nhen hai người. Có con trai muốn học Vịnh Xuân để phòng thân hay ảo thuật để cua gái thì gửi qua, nể mặt quý gia đình sẽ không thu học phí, còn con gái thì chỉ biết hi vọng đừng nhiễu sự giống cô Nguyễn đã là tam sinh hữu hạnh lắm rồi =))

Tôi đần mặt ra trước phụ thân trong nhà, Tiểu Mai cũng thẫn thờ đưa mắt nhìn Dạ Minh Châu. Mỗi Trình tiểu thơ là vẫn tươi tắn tựa hồ em đây có biết gì đâu, chẳng có mách lẻo gì với ba tôi là tôi bỏ nhà đi đón bạn gái cả. Nhưng ánh mắt cô nàng thì chỉ trong phút chốc, tồn tại bằng một cái liếc xéo mang ý nghĩa sao-cả- gan-không-nghe-điện-thoại-của-tôi.

Ba tôi đâu kịp cho tôi thời gian suy nghĩ câu trả lời, tấp ngay câu nữa:

– Sao? Hai ngày nay mày đi đâu? – Ơ…. !!!!! – Tôi cứng họng, chỉ thốt ra được một tiếng vô nghĩa rồi im bặt.

Theo lí mà nói, tôi vẫn có thể trả lời được câu hỏi này của ba, đó là tiếp tục vin vào lí do sang nhà ngoại thằng Chiến chơi như đã xin phép gia đình ngay từ đầu. Nhưng trông vào thái độ giận dữ của ba lúc này thì tôi đã biết là có điềm chẳng lành, bởi đâu có ai vừa đón con mình đi chơi trở về mà lại hằn học như thế, trừ khi thằng con đó đã phạm phải tội lỗi tày đình.

Thêm nữa là sự xuất hiện bất ngờ của Uyển Nhi và Dạ Minh Châu trong nhà càng khiến tôi thập phần hoang mang vì không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra, hai cô gái này đến nhà tôi làm gì mà lại cùng xuất hiện một lúc. À, lại còn có Khả Vy theo như lời của ba tôi nữa, chỉ là hiện giờ không thấy cô Nguyễn này ở nhà tôi, nhưng Vy thì làm sao biết thỏa thuận giữa tôi với thằng Chiến mà đem đi… tố giác?

Hỏi mãi mà không thấy thằng con mình trả lời, lúc này ba tôi đột ngột đứng bật dậy, gằn giọng rõ từng tiếng một:

– Đi đâu hai bữa nay? Nói!

Tôi theo phản xạ bất giác bước lùi lại, môi mấp máy nhưng chẳng thể bật ra thành lời hồi đáp, cảm nhận rõ trống ngực đập binh binh liên tục, mồ hôi trán đã bắt đầu túa ra. Ở cạnh bên, Tiểu Mai cũng chẳng giúp gì được tôi ngoài việc nàng chỉ biết đứng yên tại chỗ vì nhất thời bất ngờ chưa biết phải làm sao để xoa dịu tình hình.

– Nhìn là biết nó đi đâu rồi, mấy cái này con nhạy lắm, nó đi đón bé Mai đó ba, mẹ! – Ông anh tôi từ sau nhà bước lên ngứa mồm chen vào một câu bơm đểu đầy ác ôn.

Cả tôi lẫn Tiểu Mai đều không hẹn mà cùng giật bắn người, len lén đưa mắt nhìn hai vị song thân phụ mẫu mà lòng đầy hồi hộp. Tôi thì nếu không phải có ba mẹ đang ở đây thì đã liều sống chết lao lên tấp lão anh tới bến luôn rồi.

Ngờ đâu mẹ tôi đứng cạnh bên đã trừng mắt nhìn thằng con trai cả mà quát:

– Im!

Làm lão anh tôi tịt ngòi ngay tút xuỵt, chỉ biết cười giả lả rồi đứng nép sang bên nhưng vẻ mặt vẫn không giấu được nét hào hứng như đang chờ xem kịch hay, muốn coi xem ba mẹ sẽ xử thằng em mình như nào.

Ba tôi rõ ràng là không để tâm đến vụ bơm đểu vừa rồi, bằng chứng là ông vẫn nhìn đăm đăm vào tôi để chờ câu trả lời dù tôi đồ rằng ông đã biết hết trơn. Chỉ có Uyển Nhi với Minh Châu dường như khá bất ngờ sau khi nghe lão anh tôi đâm thọt, cả hai cô nàng cũng đưa mắt nhìn tôi trân trân. Nên lúc này đây, trong nhà có bao nhiêu người thì đều hết thảy dồn ánh mắt vào tôi, còn mắt tôi thì chuyển sang… dòm xuống đất.

Hai chân gần như quíu lại, tay thì cứ miết vào quần, đầu óc tôi quay cuồng giữa hai lựa chọn, nên trả lời hay là không trả lời. Thật ra hai lựa chọn này cũng giống như cái câu muốn chết bây giờ hay là lát nữa chết, căn bản là đằng nào cũng chết, thế nên chọn cái nào cũng đều là như nhau. Nhưng tôi lúc bấy giờ thì đang hãi lắm, nếu mà thú nhận thì sẽ vỡ lỡ ra chuyện trốn nhà vào Sài Gòn. (Dù là hôm qua Tiểu Mai có hỏi nếu vụ này đổ bể thì tôi sẽ ra sao, và tôi cũng cứng cựa vỗ ngực bảo rằng chẳng sợ gì cả, chấp luôn ba má. ) Còn nếu mà cứ đứng yên thế này không nói gì thì nguy cơ ba tôi nổi cơn tam bành lên là rất lớn, lạng quạng sẽ quất luôn tôi một trận đòn nên thân chứ chẳng chơi.

Và tôi có lẽ sẽ mãi đứng chôn chân tại chỗ như thế nếu Tiểu Mai không tham gia tương cứu.

– Dạ thưa hai bác, cho con nói…! – Nàng ngập ngừng mở lời, đôi bàn tay đan vào nhau.

Tự nhiên ngay lúc đó, đầu óc tôi như bừng tỉnh.

– “Nếu để Tiểu Mai nói thì cũng có khác gì mình nói?! Thôi nhận bà nó luôn cho xong rồi ra sao thì ra, đằng nào cũng tiêu!”

Thế là như vợ chồng đồng tâm, cảm thấy mình đã có một điểm tựa vững chắc, thu hết can đảm bất thần lên tiếng:

– Dạ, con vào Sài Gòn để… đón… Trúc Mai… về…! – Càng về sau, dũng khí trong tôi càng tiêu tán đi mất, cứ thế mồm miệng lí nhí dần rồi tắt lịm luôn.

– VẬY SAO MÀY XIN Ở NHÀ LÀ ĐI CHƠI VỚI BẠN?!!!!! – Ba tôi gần như quát lên liền ngay sau đó khiến không khí trong nhà càng căng thẳng tột độ, chẳng ai dám hó hé nửa lời.
– ….. ! – Tôi điếng hồn rúm người lại, thật khác xa với Trí Nam thường hay bô bô rằng ta đây dũng cảm.

Tình cảnh thật không thể tệ hại hơn, tôi hoang mang một, sợ ba mẹ mười nhưng lại mang nhục với Tiểu Mai, Uyển Nhi và Dạ Minh Châu một trăm. Mà đối với tôi thì từ trước đến nay, sau này vẫn vậy, danh dự là quan trọng nhất. Thế cho nên, ba tôi quát xong là tôi cũng nín luôn. Tôi không trả lời một phần là vì không dám nhưng chung quy cũng là có phần không muốn. Tình thế bốn mặt gặp tường, hồi đầu vô lối này liệu trong đời có mấy ai đã từng gặp qua ?!

– SAO MÀY NÓI LÁO? BA CÓ DẠY MÀY KHÔNG???? – Mắt thấy thằng con mình cứ trơ ra như đá, ba tôi lại gầm lên giống hệt rồng gầm phun lửa.
– Tất nhiên là không, ba mẹ nào lại đi dạy con mình nói láo, hờ! – Ông anh tôi lại nhảy vào, không biết năm nhất chuyên ngành y khoa có dạy bơm xe hay không mà cha nội này quả thật là rất thích bơm đểu, lại còn điếc không sợ súng.

– ……!!!!!! – Khóe mắt tôi khẽ giật, nghe lòng trào dâng ngọn lửa hận thù với lão anh nhiều chuyện.

Không lí gì đến thằng cả, ba tôi lại tiếp tục truy vấn, bộ dạng vẫn không có vẻ gì là mảy may bớt đi chút giận nào:

– GIỜ MÀY KHÔNG NÓI PHẢI KHÔNG? HẢ? MÀY LỚN RỒI THÍCH LÀM GÌ LÀM PHẢI KHÔNG???!!!!!!

Phải nói là cũng hơn mấy năm rồi, kể từ sau cái vụ hồi lớp bảy tôi trốn học đi chơi vi tính đến giờ thì mới thấy ba tôi lại một lần nữa giận dữ đến mức banh chành như vậy. Mà lần trước thì tôi đã bị đòn mềm xương, e rằng lần này cũng thế, lành ít dữ nhiều mất rồi.

Nhưng vẻ như đời chưa hẳn đã tuyệt đường, hoặc là trời già không muốn “chơi” tôi nữa nên mới độ lượng hải hà đưa ra sinh lộ. Mắt thấy không khí lúc này đã vượt mức căng thẳng và có chiều hướng sắp chuyển sang bạo lực chứ không dừng lại ở mức võ mồm nữa, thằng con cả mồm mép điêu ngoa thì không nói gì nhưng đến mấy nhỏ con gái trong nhà lúc này đã sợ rúm người ngồi im một phép, mẹ tôi mới bắt đầu lên tiếng. Bà bước lại gần ba tôi mà nhẹ giọng:

– Thôi, ông để cho nó nói coi sao, từ từ nó cũng nói! – Rồi bà quay sang tôi hừ nhạt. – Mày nói lẹ đi con, không thì…!

Không thì ba mày sẽ quất mày, đó chính xác là điều mẹ tôi định nói nhưng bà đã ngừng lại. Về phần này thì tôi phải cảm ơn mẹ tôi dài dài vì đã vớt vát cho tôi một chút ít thể diện, chứ mà hoàn thiện hết câu thì tôi đến chết nhục với mấy cô nàng bạn gái mất.

Đến đây thì ba tôi mới thở hắt ra một tiếng đầy nộ khí, rồi ông lại như cố kìm cơn giận lắm mới hít vào được một hơi thở, ông gằn giọng:

– Sao mày nói láo cả nhà, hả??!!

Ở cạnh bên, Tiểu Mai nãy giờ vẫn thất thần sợ hãi bởi cơn giận dữ của ba tôi, giờ phút này thì có lẽ nàng không thể chịu được nữa bèn lên tiếng, ngập ngừng bước lại gần tôi:

– Dạ… là tại con hết… hai bác đừng mắng Nam nữa… tại con đòi Nam phải vào Sài Gòn để…!

Tức thì tôi nghe như có sét đánh bên tai dù Tiểu Mai nói rất nhỏ nhẹ, nhưng lời biện hộ nhận lỗi về phần mình của nàng đã khiến tôi không thể không lên tiếng. Bất chấp ba tôi đang nộ khí xung thiên, quên bẵng luôn từ nãy đến giờ mình vẫn câm như hến, tôi ngắt lời Tiểu Mai:

– Thôi, em!

Rồi vừa khổ sở vừa cương quyết, tôi cúi gằm mặt đứng trước ba mẹ mà lấy hết hơi tuôn ra luôn một tràng nhận tội không dám ngừng lại giữa chừng:

– Dạ ba mẹ, lúc đầu con nói… con có xin ba mẹ cho qua nhà ngoại thằng Chiến chơi là để vào Sài Gòn đón Tiểu Mai về. Con… con không yên tâm khi để Mai phải từ trong đó ra đây một mình bằng taxi, mà chú Ba thì lại không tới đón được, nên con mới… con mới phải nói láo… do con sợ nếu con nói thiệt thì ba mẹ sẽ không cho con đi. Con… con…!

Hai tiếng “xin lỗi” bị dìm xuống, môi tôi đến đây dính chặt vào nhau, không nói nên lời.

– Ôi đệch… bi kịch tình đời…! – Ông anh tôi lắc đầu tặc lưỡi.

Khỏi phải nói lúc bấy giờ thái độ của mọi người trong nhà ngạc nhiên đến cỡ nào, không phải vì chuyện tôi vào Sài Gòn đón Tiểu Mai bởi hầu như ai cũng lờ mờ đoán ra hết rồi. Chỉ không ngờ là ba tôi năm lần bảy lượt la mắng quát tháo nhưng tôi vẫn chẳng hé môi, ấy vậy mà chỉ bằng một lời của Tiểu Mai là tôi đã nhảy ra nhận tội hết trơn hết trọi.

Sau này có nghe ông anh tôi kể lại thì hôm đó, Dạ Minh Châu và Uyển Nhi tự dưng đều không hẹn mà mang vẻ mặt bất mãn, à đúng hơn là Uyển Nhi bỗng quạu đeo, mặt mày sa sầm hẳn ra, còn Minh Châu thì thở dài thườn thượt, hụt hẫng nhìn sang chỗ khác.

Quay trở lại lúc bấy giờ, cả ba lẫn mẹ tôi đều sửng sốt như không tin vào mắt mình khi chứng kiến cảnh thằng con mình nuôi mười mấy năm, giờ chưa gọi là nên người mà đã đứng ra đối diện với song thân phụ mẫu hết lòng bênh vực cho một đứa con gái khác dù rằng trước đó nó còn đang sợ run rẩy, thiếu điều muốn khuỵa xuống từ lâu rồi.

Tiểu Mai thì không hẳn gọi là ngạc nhiên, nàng chỉ là đang rất bối rối, đôi bàn tay lại đan vào nhau, còn thân người thì tự bao giờ cũng đã xích lại gần tôi hơn, cũng cúi mặt mà cùng tôi hình thành nên tình thế hai đứa trẻ con khoanh tay chịu lỗi trước hai bậc người lớn.

Mẹ tôi lên tiếng trước, bà nhăn mặt:

– Sao mày… mày dốt vậy Nam? Lỡ có chuyện gì rồi nhà này biết tính sao?

Vai Tiểu Mai khẽ run lên, nàng lại càng cúi thấp đầu hơn nữa, và lại càng nhích lại sát bên tôi hơn nữa, giờ phút này chắc chắn là nàng đã xác định sẽ chịu bị phạt cùng nhau dù rằng bản thân mình chẳng làm nên lỗi lầm gì.

Và giây phút đó, ngay lúc mọi người tưởng rằng khi tôi thú nhận xong là mọi sự sẽ khác, ít nhất là bầu không khí căng thẳng có giảm đi chút ít thì bỗng dưng ba tôi bước một bước dài về tôi, ông giơ tay lên… như sắp giáng cho tôi một bạt tai.

Như một phản xạ, chưa cần thấy cái gì nháng lên trước mắt là tôi đã lách người dịch sang bên tránh đòn để rồi điếng hồn nhận ra chính cái phản xạ võ học tuyệt vời đã từng cứu tôi nhiều lần đó giờ không ngờ lại quay sang hại tôi.

Trông rõ rằng tay mình còn chưa hạ xuống thì thằng út đã vội bỏ chạy, ba tôi sững người lại trong giây lát, mắt long lên, ông nhìn tôi như thể muốn nói “tao đánh mà sao mày né”.

– ….. !!!
– ……………!!!!

Bầu không khí căng thẳng tự nãy giờ đã được đẩy đến đỉnh điểm như tiễn đã giương cung, mạnh mẽ đến mức cán cung oằn mình đi tựa hồ sắp gãy. Và chỉ cần một động tác nữa thôi là mũi tên phá không này sẽ bắn vọt ra mạnh mẽ kinh thiên, hậu quả tàn phá thế nào thì không thể tưởng được.

Khoảnh khắc mà mọi người tưởng chừng như ba tôi sắp giáng vào mặt thằng con trai một bạt tai, và tôi đã sợ cứng người có cho vàng cũng không dám né thêm lần nữa thì… ba tôi đột ngột hạ tay xuống, cũng nhanh như lúc ông vụt tay lên.

Động tác đó khiến tôi vã cả mồ hôi hột, cảm nhận rõ hung thần ác sát vừa vuốt lên mặt mình cười gằn rồi bỏ đi, còn Dạ Minh Châu ở phía sau đã ôm mặt nấc lên, nhưng chuyện xảy ra ngay sau đó mới khiến mọi người đều chết lặng.

Bởi lẽ ngay khi ba tôi hạ tay xuống, ông thở hắt ra một tiếng lạnh lẽo:

– Hừ… ! – Rồi dợm quay lưng định bỏ lên lầu thì đã phải giật mình xoay người trở lại.

– TIỂU MAI!!!

Tôi hét lên đầu tiên, một nỗi sợ chưa từng biết qua trong đời ngay lập tức lan khắp thân thể như hàng ngàn mũi kim đâm, rồi cứa thẳng vào tim nghe nhói lên một lượt.

Vì không biết tự lúc nào, Tiểu Mai đã khuỵa người vào tôi một cách hoàn toàn vô lực để rồi bất tỉnh…

Nàng lịm người đi, đánh rơi ý thức.

Hững hờ vô tâm với tất cả mọi thứ xung quanh mình…

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19

TÊN TRUYỆN:

Tiểu Mai – Quyển 2(5)


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)