Phần 205: Phần đặc biệt
Em gái tấn công
Sài Gòn năm 2009, tôi cùng nàng ngồi uống café trên sân thượng một quán sân vườn. Tối hôm đó, trời không mây và rất nhiều sao. Những làn gió nhẹ đưa mùi hương bạch mai thoảng về phía tôi rồi lan đi, thanh khiết đến lạ lùng.
– Kể lại đi anh, chuyện năm lớp hai anh giả chữ kí ấy! – Nàng nài nỉ, cố ngăn mình không được bật cười.
– Có gì đâu mà kể, chuyện trẻ con mà! – Tôi lắc đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài định tìm một chuyện bâng quơ nào đó để đánh trống lảng.
– Không kể, em về!
– Ai chở mà về?
– Taxi, cảm ơn anh vì bữa tối. Ngày mai không cần tiễn!
– Rồi rồi, ngồi xuống đi mới kể. Thiệt tình, từ bao giờ mà em hay dỗi vậy nhỉ?
– Quen nhau đến nay đã hơn bốn năm, giờ anh mới biết thì muộn rồi, hì hì! Mà kể đi, đừng giả vờ cho qua chuyện!
Đại khái là chuyện năm lớp hai tôi vì bị cô giáo phạt viết bản kiểm điểm cho tội quậy phá trong lớp mà quyết định giả chữ kí của mẹ. Rốt cuộc phải nhờ tới ông Phúc, dè đâu ổng giả chữ kí chưa đã, còn nổi hứng ghi thêm “Xin cảm ơn cô đã giúp đỡ gia đình chúng tôi”, báo hại tôi sau đó ăn đòn mềm xương. Truyền thuyết này, hẳn bạn đọc vẫn còn nhớ.
Nàng hiển nhiên đã từng nghe qua, nhưng hôm nay nghe tôi kể lại vẫn không thôi buồn cười, cứ khúc khích mãi làm tôi ngồi đối diện phải đâm ngượng, uống nước liên tục.
– Anh dở quá, à không, hồi nhỏ anh dở quá chừng, ha ha!
– Gì? Mới lớp hai chứ mấy! – Tôi hừ mũi.
– Chứ sao, gặp em thì không có chuyện này đâu. Em mà đã giả mạo chữ kí thì giống y như cùng một khuôn!
– Hả? Em cũng từng…!
– Ừa, có mấy lần em giả bệnh để nghỉ học, dĩ nhiên là cô giáo đã nhận được giấy xin phép có “chữ kí” của mẹ, hì hì!
– Trời đất… mà thôi anh không tin, làm gì có chuyện giả chữ kí giống hệt được!
Nàng nguýt dài trêu tôi:
– Hứ, có bí quyết cả thôi. Đây nhé, xem như em dạy anh. Đầu tiên, lí do khiến anh và hầu hết mọi người không thể giả nét chữ của người khác được là vì tay của anh được lập trình để viết các kí tự theo thói quen của bản thân từ nhỏ. Một khi anh cố gắng bắt chước nét chữ của người khác thì sẽ vô tình bị chính nét chữ của mình đè lên!
– Ừ, đúng!
– Nên mấu chốt là ở đây, hãy lật ngược chữ kí hay bản viết mẫu lại, khi đó chúng sẽ hoàn toàn trở thành những hình vẽ không hơn không kém. Đến đây ý niệm về chữ viết kí tự đã hoàn toàn biến mất, anh chỉ việc vẽ theo những “hình vẽ” ngoằn ngèo đó là đã có thể giống đến hơn tám mươi phần trăm. Vậy hai mươi phần trăm còn lại nằm ở đâu? Chính là sự tự tin, có tự tin thì nét chữ sẽ rạch ròi không đứt quãng. Anh ngốc đã hiểu chưa?
Tôi cuối cùng không chịu được phải kinh hãi thốt lên:
– Tự bao giờ em đã trở nên tinh quái đến vậy chứ?
Nàng nhún vai thản nhiên đáp:
– Em sẽ xem đó là một lời khen, ôi… vừa đẹp vừa giỏi. Anh thật có phúc đó, anh Nam!
Đòn tấn công quá mạnh, tôi thót tim ngã ngựa chịu thua, không thể nào đôi co được nữa.
Để lại một bình luận