Phần 100
Đi sang hướng khác, hai đứa tôi tự dưng thấy K mập và nhỏ H đang lẫn trong hàng các đội thi Nhảy bao bố, mặt mày cả hai nom suy tư lắm.
– Sao đấy ? Chơi chưa chú ? – Tôi đập vai nó hỏi.
– Chưa, sắp rồi, mày đi đâu đây ? – Nó quay lại, nhìn hai đứa tôi.
– À, vừa chơi đi cầu khỉ xong ! – Tôi hơi nhăn mặt đáp.
– Vậy hở ? Thắng hay thua ? – Nhỏ H láu táu hỏi.
– Thì… thì thua, nhưng mà lại thắng ! – Tôi nói lung tung beng.
– Là sao ? – Nhỏ H ngơ ngác.
– Là vậy đó, hì hì ! – Tiểu Mai cười cười nói thêm vào.
– Cơ mà hai người chơi trò này bao giờ chưa ? Coi bộ khó nhằn đấy ! – Tôi e ngại.
– Cũng chưa, mà nghe nói dễ thôi, 2 người cùng nhịp nhảy là được ! – Nhỏ H đáp.
– Thì quan trọng là cái cùng nhịp nhảy ấy chứ ! – Tôi nhún vai nói.
– Hề hề, cái này chỉ có vợ chồng đồng tâm mới chơi được thôi… ấy… ấy… giỡn mà… ! – Thằng K vỗ vai tôi cười tươi rói nói rồi ôm hông la oai oái vì cái véo của nhỏ H.
– Ờ, để tao xem thế nào là vợ chồng đồng tâm ! – Tôi cười khẩy.
– Hứ, ông cũng hùa theo à ! – Nhỏ H nguýt dài.
Đợi khoảng vài phút thì K mập và nhỏ H được gọi vào bắt đầu trò chơi với các đội của chi đoàn khác, tôi phải vận hết 12 thành công lực mới chen vào được đám đông khán giả mà giành được cả hai chỗ đứng cho tôi và Tiểu Mai.
– Sắp bắt đầu rồi kìa N ! – Nàng chỉ tay về phía trước.
– Ừ, để coi sao ! – Tôi quệt mồ hôi gật đầu.
Cái không khí oi bức của buổi trưa đã tắt đi, nhường chỗ cho buổi chiều mát mẻ với nắng dịu nhẹ, hoà lẫn vào đó là tiếng hò reo cổ vũ từ các khán giả năng động và nhiệt tình xung quanh các khu vực trò chơi.
Tôi tự dưng muốn phá ra cười lúc nhìn K mập và nhỏ H bước vô chung một cái bao bố, trông buồn cười không chịu được.
– Nhìn y chang hai đứa đang mặc chung một cái… qu.. ! – Tôi quay sang Tiểu Mai cười cười.
– Bậy bạ ! – Nàng đỏ mặt cắt lời, đập vai tôi.
– Hì hì, thì thôi ! – Tôi gãi đầu quay lại tập trung vào phía trước.
Tiếng còi vừa vang lên, hết thảy các cặp đôi đều tung vó mà… phi lên phía trước, và chỉ vài giây sau là đã phân định rõ tốp nào trước tốp nào sau, tôi chăm chú dòm bên K mập. Quả không hổ danh vợ chồng đồng tâm, thằng K và nhỏ H thoáng chốc đã nhảy lên gần về đích và đã chuẩn bị quay lại lượt về, nếu vẫn cứ giữ nguyên phong độ này thì xếp nhất là cái chắc khỏi phải bàn cãi nhiều.
Đám đông phá ra cười sằng sặc khi có cặp phi lên không đồng điệu, hậu quả là 1 đứa chặn lại cái bao bố và đứa kia cứ nhảy lên, kết cục té nhào đầu ra đất, lăn lông lốc mà mồm thì la bài hãi vì bị hụt cẳng chân. Có cặp thì tận dụng nhịp đếm 1-2 mà y đó vịn cái bao phóng thẳng, có cặp thì gần về đích xui xẻo sao lại bị té, nhưng với tinh thần quyết thắng cao độ, vẫn cố…. trườn về phía trước. Tôi dám đem bất cứ cái gì ra mà cá rằng cái bộ nửa người trong bao, nữa người trước vẫn lết về trước của thằng kia giờ nhìn giống y chang con trùn đang bò loe ngoe trên đất, làm khán giả xung quanh gọi là cười ra nước mắt với thằng này.
– Nhanh, cố lên ! – Tôi vung tay hét lớn khi thấy K mập đã sắp về đích.
– Nhanh lên đêeeeeeeeee ! – Thằng kế bên cũng không chịu kém.
– Nhảy xa lên, vuốt điii ! – Mấy nhỏ con gái cũng cố hết sức mà rống.
Đúng là lớp trưởng có khác, làm phát là đem vinh quang về cho 10A1 luôn, K mập cười tươi hơn hớn vạch đám đông bước ra, trên mặt nó hiện rõ luôn chữ ” Về nhất “, nhỏ H trông cũng hớn hở không kém.
– Hề hề, thấy sao chú ? – K mập cười đểu.
– Ờ, thì vợ chồng mày đồng tâm ! – Tôi xuôi xị đáp.
– Hi hi ! – Nhỏ H chả ham cự lại như khi nãy nữa.
Tôi khoác vai K mập, Tiểu Mai đi phía sau với nhỏ H, cả bốn dự định về trại kiếm thêm trò gì đó chơi cho hết bữa chiều. Nhưng dự lại không thành, vừa bước vô lều tôi đã giật thót người khi thấy em Vy cùng mấy đứa khác đang ngồi trong đó. Hú vía, may mà lúc nãy dừng lại xem K mập với nhỏ H thi thố nên giờ mới về chung bốn người, chứ nếu lúc này tôi với Tiểu Mai mà đi về thì thể nào cũng bị Vy lôi đầu ra hạch sách cho mà xem !
– Tao xếp nhất, hề hề, chạy nhanh mà lị ! – Thằng Q phổng mũi.
– Tao chạy thì được, mày toàn la làng ! – L đội trưởng phản phé.
– Đưa dùm tui chai nước coi P ơi ! – Thằng D mồ hôi túa ra như tắm thều thào.
– Hớ hớ, ông D đang chạy vấp té cái đụi, ăn nguyên mớ cát ! – Nhỏ Y ù vỗ đùi đánh đét một cái rồi cười ngất ngư.
– Thôi nha, đang bực nha ! – Thằng D sầm mặt. – Sao thánh, chơi gì ?
– Chơi gì đâu, tao đi xem thôi ! – Tôi lo xa, nói dóc tổ.
– Nhìn con diều thằng L thảm thế ! – Thằng T tay cầm diều, nhăn mặt nói.
– Tại nó đấy ! – L đội trưởng hất hàm về phía tôi.
– Hề hề, ông anh làm dữ thế ! – Tôi cười cầu tài ngay tắp lự.
– Tao xếp nhất này, có thằng nào được chưa ? – K mập vỗ ngực tự hào.
– Ghê, tao nhì thôi ! – Thằng D rụt cổ.
– Bèo thế ! – K mập cười khẩy nhìn thằng D đầy tội nghiệp.
– Mày ngon ra mà chạy thi này, chứ nhảy bao bố dễ ẹc ! – Thằng D quắc mắt.
Trong lều, bọn học sinh 10A1 cười nói ỏm tỏi, thi nhau bình luận về các trò chơi vừa tham dự, khoái chí cũng có mà tiếc nuối cũng có. Phần tôi thì chẳng biết nên khoái hay nên tiếc, vì nghĩ lại từ trưa giờ chỉ có đi xem thả diều với thằng L và xem K mập nhảy bao bố
– Mấy đứa nghỉ chút rồi xem có chơi gì nữa thì đăng kí đi ! – Cô Hiền nói.
– Dạ, còn nhiều trò không nhỉ ? – Mấy nhỏ con gái nhao nhao lên.
– Cũng còn nhiều đấy ! – Cô Hiền chìa bản danh sách ra.
– Đăng kí đi N ơi ! – Vy cười cười đề nghị.
– Ơ… ừ… ! – Tôi giật thót người, bỏ xừ rồi, vừa nãy còn hứa hẹn rủ Tiểu Mai chơi thêm vài trò khác, chẳng hiểu sao mới có bữa trưa không gặp em Vy mà tôi tự dưng cứ vô thức nghĩ luôn là lúc nào em ấy cũng bận rộn bên trại chỉ huy.
Tôi nhìn sang Tiểu Mai gãi đầu cười trừ, nàng cũng hiểu ý gật đầu rồi bước ra trại sau với mấy nhỏ con gái tổ 1. Vy chọn một hồi rồi ghi hí hoáy vô danh sách trò chơi, đoạn rồi kéo tay tôi đi ra ngoài.
– Hay ha, đi chơi với người ta có vui không ? – Vy nói nhẹ nhàng mà tôi nghe có nguy hiểm đâu đây.
– Đâu có chơi gì đâu, đi xem thôi ! – Tôi quyết tâm đã dóc thì dóc tới cùng.
– Xạo, trong danh sách đăng kí thấy rõ ràng N với Mai chơi trò Qua cầu khỉ ! – Vy bĩu môi.
– Ừ… thì… cô Hiền bảo vậy, tại.. lúc đó hết người rồi… chứ N chẳng muốn ! – Tôi nghe tim đập bình bình bên trong, đúng là vải thưa che mắt thánh mà, tôi quên mất cái vụ đăng kí tên người chơi trong bản danh sách, nên em ấy nhìn qua 1 lượt là biết hết thôi.
– Thật không đó ? – Vy nheo mắt dò hỏi.
– Ừ… thật chứ ! – Tôi lúng búng đáp.
– Vậy thì giờ đền đi ! – Em ấy nói tiếp.
– Ừa, đền gì ? Sugus à ? – Tôi mừng rơn.
– Không, đi chơi với Vy đến hết buổi chiều mới thôi ! – Em ấy cười cười.
– Tưởng gì, mơ còn không được mà ! – Tôi khoái chí gật đầu ngay.
Nhưng đến hết buổi chiều, tôi mới biết tôi dại, gần 2 tiếng đồng hồ em Vy kéo tôi hết từ chỗ này đến chỗ khác, chơi tùm lum trò, nào là đập bong bóng, rồi cõng nhau đớp táo trên dây, rồi cơ số các trò chơi khác mà có khi chỉ một mình tôi bị ép tham gia.
– Giờ trò gì nữa ta ? – Vy suy nghĩ.
– Về…. về… mệt quá ! – Tôi năn nỉ, bộ dạng như thằng chết trôi.
– Ủa? Vậy hở ? – Em ấy vờ ngơ ngác.
– Ờ, thua rồi, tha cho N đi ! – Tôi xìu mặt.
– Cũng được, hì, về uống nước ! – Vy cười tình khoác tay tôi đi.
Về đến lều, Vy ra trại sau rửa mặt, tôi thì đi thẳng vô trong rồi nằm vật ra bạt, cảm thấy tay chân rã rời, mà da mặt thì đỏ gay vì dang nắng cả buổi, mồ hôi túa ra như tắm.
– Sao thế N ? – Tiểu Mai khẽ hỏi.
– Xụi… rồi, tứ chi bị phế rồi…. ! – Tôi thều thào, chả buồn ngẩng mặt lên đáp.
– Uống nước không ? – Nàng ái ngại nói.
– Chắc Vy đem ra giờ đó, khỏi đi ! – Tôi khoát tay thở hắt ra.
Nhưng tôi vừa nốc được một hớp nước thì bọn thằng K mập với vài nhỏ con gái nữa lại vào lều tổng huy động nhân sự ra chơi trò kéo co, tôi đến gọi là đau khổ với cái tình thế này, khi mà xung quanh là bọn thằng D đang ra sức hò hét kì kèo tôi.
– Ra chơi trò cuối coi thánh ! – Thằng D vỗ vào đầu tôi.
– Đông người lắm, vụ này vui nè ! – K mập liếm môi.
– Chơi đi… tao quặt què rồi ! – Tôi ỉu xìu nói.
– Ra cho đủ người mậy, tụi A2 đông quá chừng kìa ! – Thằng L tiếp lời.
– Hả ? 10 A2 hả ? – Tôi trố mắt.
– Chứ gì nữa ? Có chơi không ? – Thằng T hỏi.
– Quất luôn, sợ đếch gì ! – Tôi bật dậy ngay.
Cũng phải thôi, A1 với A2 xưa nay là kình nhau về mọi mặt mà, với nữa là vụ vừa nãy bị tụi nó hợp đồng tác chiến với bọn A3 A4 câu rớt diều bọn tôi vẫn còn đang nhức nhối trong bụng lắm, thế nên vừa nghe đến 10A2 là tôi liên tưởng ngay đến bản mặt khinh khỉnh của thằng cán sự Toán bên đó. Và sức mạnh của thù hận trào dâng, tôi đem chút sinh lực cuối cùng mà gắng gượng… lê thân ra ngoài trước ánh mắt ngạc nhiên của em Vy, vì vừa nãy trông tôi hãy còn thê thảm như thằng bệnh giai đoạn cuối vậy. Cái này trong các tiểu thuyết võ hiệp gọi là hồi quang phản chiếu, dốc tận sức cho sát chiêu cuối cùng, hề hề !
Để lại một bình luận