Phần 87
Chiều chủ nhật, tôi đang nằm hóng mát trên sân thượng, tụng cho xong bài kiểm tra Công dân ngày mai thì mẹ tôi gọi dưới nhà.
– N ơi, xuống đây !
– Dạ…. ! – Tôi uể oải bò ra khỏi ghế dài.
Xuống dưới nhà, tôi thấy chị Hoà gọi mẹ tôi bằng dì đang ngồi ở phòng khách.
– A… chị Hoà, lâu quá mới tới chơi nha ! – Tôi tươi cười chào chị.
– Chà, N bữa nay lớn tướng ghê ta ! – Chị gật đầu.
– Đến lâu chưa chị ? Có dẫn nhóc Bột… ! – Tôi kéo ghế ngồi xuống, chưa kịp nói hết câu.
– Ahhhhhh…. cậu N… ! – Nhóc Bột con trai chị Hoà, vừa la vừa chạy đến chỗ tôi, nhảy cẫng lên, rồi trượt chân té cái ạch, may mà nhẹ hều.
– Đấy, bảo rồi ! – Chị Hoà lắc đầu bồng cu cậu lên.
– Ẵm… ẵm con… cậu N.. ! – Nhóc Bột ngọng nghịu rướn về phía tôi.
– Chị để em ! – Tôi nhấc bổng cu cậu lên – Chà, nặng ha !
– Con dẫn Bột đi chơi xem, lâu lâu nó mới qua đấy ! – Mẹ tôi từ dưới nhà đi lên.
– Dạ, em chở nó đi dạo chút nha chị, ngồi chơi với mẹ em ! – Tôi dắt xe ra, nhóc Bột níu chân lục tục chạy theo.
– Ừ, 2 chú cháu đi cẩn thận ! Chị Hoà cười gật đầu.
Trong đám con cháu họ hàng nhà ngoại thì anh em tôi cưng nhóc Bột con chị Hoà nhất, cu cậu mới 6 tuổi nhưng người tròn lẳn mà chắc nịch, 2 má phúng phính nhìn bắt ghét, chỉ muốn véo mãi, mặc quần lúc nào cũng trễ rốn ra, cái bụng xệ xuống, chạy ngúc ngắc qua lại nhìn buồn cười không chịu được, lúc mới sinh ra ai cũng đùa nhóc này được tắm trong bột mì nên nước da trắng bóc, tên gọi nhóc Bột ra luôn từ đó.
– Đi đâu dzị cậu ? – Nhóc Bột ôm lưng, ngồi sau xe tôi hỏi.
– Ra biển chơi hen !
– Tôi cười cười.
– Dạ… ra con bắt rùa dzề nuôi ! – Cu cậu khoái tít mắt.
Chiều chủ nhật biển khá đông, nhà nhà ra tắm biển, con nít chạy chơi giỡn cũng nhiều, nhóc Bột thấy thế khoái lắm, muốn tuột khỏi tay tôi mà nhảy xuống nhập bọn.
– Từ từ, ra kia mới có rùa con ! – Tôi thả cu cậu xuống đất, dẫn tay đi ra bãi cát phía xa.
– Ứ… thích chạy hơn ! – Cu Bột nằn nì.
– Ra kia rộng hơn, chạy thích lắm ! – Tôi cười, xoa đầu nó, nhất quyết dẫn ra chỗ vắng hơn, chứ ở đây đông quá, lỡ lạc tìm không ra thì khổ.
Tôi ngồi trên thảm cỏ xanh sau lưng sân golf Novotel, nhóc Bột khoái chí chạy lăng xăng hết nghịch nước rồi dòm lom lom xuống cát xem mấy con còng và ba ba nhỏ đang đào lỗ dưới nền cát biển, tôi cứ chốc chốc lại để mắt nhìn chừng cu cậu xem có chạy hẳn xuống biển hay lạc đâu không, mà cứ cười mãi vì nhóc này hễ chạy nhanh là 2 chân quíu vô nhau té cái ạch, rồi cũng ngồi bật dậy nhanh như lúc té, phủi phủi rồi chạy giỡn tiếp, nhìn cái bộ mũm mĩm mà phì cười mãi.
Tôi ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ, hồi nhỏ tôi cũng suốt ngày la cà ở biển, hết thả diều đến đá banh, chạy giỡn chán rồi cứ để nguyên đầu trần xách dép đi tọt về nhà với đám bạn, mồm miệng cứ bô lô ba la, rồi lâu lâu thấy nhỏ con gái nào đang ngồi chơi xây cát hay là thả thuyền, cả đám bọn tôi lại vờ chạy ngang rồi đạp nát, mấy con bé cứ gọi là khóc hu hu, bọn nhãi ranh chúng tôi thì chạy biến cười hể hả. Cái thời đó sướng thật, con gái cứ gọi là sợ tôi một phép, chả bù bây giờ, tôi bị em Vy quay như quay dế, chắc là do quả báo hồi nhỏ rồi, giờ chỉ biết ghen tị với nhóc Bột, biết đâu nó cũng sẽ tiếp nối truyền thống chọc gái anh hùng như quá khứ huy hoàng của cậu nó.
Người ta bảo Trường Giang sóng sau xô sóng trước, ý là thế hệ sau sẽ tiến bộ và vượt xa các bậc tiền nhân, nhưng sự thật lúc này lại hoàn toàn ngược lại với nhóc Bột và tôi, nếu chỉ tính khác nhau về tuổi tác lúc này, thì tình trạng đúng là cậu nào cháu nấy.
– Oa….. oa…. hu… hu… ! – Cu cậu khóc rống lên chạy về phía tôi.
– Gì thế Bột ? – Tôi ngạc nhiên kéo tay nó lại hỏi.
– Oa… con bị… oánh…. hic.. ! – Nhóc Bột mếu máo.
– Đứa nào đánh con ? – Tôi sùng máu, chỉ nghe đã bực. – Dẫn cậu tới coi !
Tôi hùng hổ hiên ngang bước đi, quyết đòi lại công đạo cho thằng cháu cưng.
– Con nhỏ đó kìa cậu ! – Nhóc Bột nhăn mặt chỉ tay.
– Ớ… con nhỏ đang ngồi nghịch cát đấy à ? – Tôi ngớ người.
– Dạ… nó oánh con đó, hic ! – Cu cậu quệt mắt.
– Để cậu ! – Tôi dẫn Bột tiến tới.
Trước mắt tôi là một con bé tuổi tầm nhóc Bột nhưng nhỏ người hơn, mắt to tròn đen láy, tóc cột 2 búi tròn nhỏ trên đầu, má tròn hồng hồng dễ thương đang ngồi xây cát.
– Uầy, bé ơi ! – Tôi gọi.
– Dạ….. ! – Con bé thấy người lớn, sợ sệt ngước mắt nhìn tôi.
– Nãy bé chọc nhóc này hở ? – Tôi hỏi dịu giọng.
– Nó oánh con đó cậu, nó đó ! – Nhóc Bột nép sau chân tôi, chỉ dám nói lớn ra.
– Sao mà… ! – Tôi quay sang định hỏi.
Con nhóc đã chạy biến lên bờ, quăng luôn cả mớ vỏ sò dưới chỗ ngồi, tôi lắc đầu phì cười, con nít bây giờ sao mà chạy nhanh quá thể, đang lui cui định hốt mớ vỏ ốc cho cu Bột chơi.
– Chú này mắng con nè cô ! – Giọng con bé lúc nãy vang lên đằng sau.
– Gì… thế… ?.. Ơ…. Tiểu Mai… ! – Tôi quay người lại, rồi sững sờ.
– Ủa N ! – Tiểu Mai cũng ngạc nhiên không kém.
– Gì…. gì của Mai vậy.. ? – Tôi lắp bắp hỏi.
– Cháu gái mình, còn… nhóc này ? – Nàng tròn mắt nhìn cu Bột đang líu ríu phía sau tôi.
– Ừ, cháu… con của chị họ mình ! – Tôi trả lời.
– Nó oánh con đó cậu, ứ… ! – Nhóc Bột chỉ trỏ liên hồi.
– Chú này mắng con đó cô Mai ! – Con bé kia cũng chẳng vừa.
– Từ từ, nói cho cô nghe xem nào Bồ Câu ! – Tiểu Mai nói, hoá ra con bé tên là Bồ Câu.
– Nãy… lúc nãy con đang ngồi chơi, chú này tới mắng con ! – Con bé chỉ tôi mếu máo.
– Ớ… làm gì có ! – Tôi ngớ người nhìn Tiểu Mai – Con bé đánh cháu của N trước !
– Phải vậy không con ? – Nàng quỳ xuống ngang tầm nhìn, dịu dàng hỏi nhóc Bột.
– Dạ phải ! – Cu cậu lùi lại, nép sau chân tôi gục gặc đầu.
– Sao con lại bắt nạt bạn ? – Tiểu Mai quay sang nhỏ Bồ Câu, nghiêm mặt hỏi.
– Con không có, ai bảo đang ngồi chơi tự dưng nó tới phá lâu đài của con, rồi con đòi giật mấy cái vỏ ốc với nắp-ken nữa ! – Con bé dạn dĩ nói bướng.
– Vậy à Bột ? – Tôi cũng ngồi xuống hỏi.
– Con… bị té chứ bộ… đang chạy bị té ụp vô cát… rồi… – Cu cậu lúng búng gãi đầu – Con xin chơi chung, tự nhiên nó bỏ chạy !
– Rồi sao nữa ? – Tôi hỏi tiếp.
– Rồi… con đang ngồi chơi, nó chạy đằng sau đạp con té úp vô cát, xong nó chạy tiếp… luôn… ! – Cu cậu nói, trông hãy còn hoảng.
– Con đâu có đạp chứ, con… đẩy chứ bộ. ! – Nhỏ Bồ Câu phồng má cãi bướng.
– Bồ Câu sai rồi, con xin lỗi bạn đi, rồi 2 đứa chơi chung cũng vui mà ! – Tiểu Mai vờ nghiêm mặt nói.
Tôi một nửa chỉ muốn ôm đầu méo xệch mặt, một nửa chỉ muốn phá ra cười, hoá ra thằng cháu yêu quý cũng chả hơn gì ông cậu nó, mới tí tuổi đầu đã bị con gái bắt nạt, mà cái tướng nó thì to hơn con bé gần gấp 2, thế mà bị xô cái đã khóc oà lên mà xách mông chạy về méc, quả tình là mắc cười không chịu được !
Đúng là con nít, khóc đó rồi cười đó, giận chốc rồi lại làm lành, tôi với Tiểu Mai ngồi trên bờ cỏ nhìn nhóc Bột và Bồ Câu đang lăn tăn chạy giỡn, rượt bắt cười nói chí choé.
– Bồ Câu là con gái đầu của anh mà hôm trong bệnh viện có gặp N ấy ! – Tiểu Mai giải thích – Hì, Mai cưng con bé lắm !
– À, ra vậy ! – Tôi nhớ ra anh con trai của người cô Tiểu Mai hồi nằm viện.
– Nhóc Bột nhìn dễ thương quá hén ? – Nàng nhìn cu cậu, chốc chốc lại cười.
– Ừ, cái bộ tròn tròn buồn cười ! – Tôi gật đầu đáp.
Tôi thầm kinh ngạc, sao mà đi đâu cũng gặp Tiểu Mai hết vậy kìa, hông lẽ có duyên đến như vậy sao chứ ? Cũng có thể do PT quá nhỏ bé, có thể lắm !
– Làm trại gần xong rồi à N ? – Nàng nhìn tôi bắt chuyện.
– Ừ, vừa xong sáng nay, vài bữa tháo ra rồi chuyển lên địa điểm chính thức thôi ! – Tôi trả lời.
– Vậy bữa đó nhóm của N lên trước à ? – Tiểu Mai hỏi.
– Ừm, sáng sớm… lên trước dựng trại chứ ! – Tôi lúng búng đáp, ngó lơ ra chỗ khác, vì phiên toà hồi sáng của tụi K mập vẫn còn văng vẳng bên tai.
Biển xanh trời rộng, gió thổi mát rượi từng đợt, Tiểu Mai chốc lại khẽ vuốt tóc nhìn hai đứa nhóc chạy giỡn, khẽ cười nhẹ, mắt ánh lên vui vẻ.
Tôi trộm nhìn rồi vội vã quay sang chỗ khác, nàng lúc nào cũng vậy, trong mắt tôi luôn xinh đẹp và đầy huyễn hoặc, lúc nào cũng quyến rũ nhưng cũng không kém phần thân thiết, hiền dịu và vui tươi, chỉ trừ những lúc giận ra, tôi thấy Tiểu Mai mà nổi cơn tam bành thì còn ghê hơn em Vy vài thành hoả hầu chứ chẳng chơi.
– Bịch… ! – Nắm cát nhỏ văng tới, suýt nữa là trúng người tôi, rớt cái phịch xuống trước mặt, tôi giật mình choàng tỉnh.
Nhỏ Bồ Câu và nhóc Bột đang thích thí nhìn tôi cười, rồi lại lầm rầm ghé tai nhau nói gì đó, xong nhóc Bột vo cát lại, đưa cho Bồ Câu ném.
– À… mấy đứa này.. ! – Tôi cười cười, xắn tay áo chạy ùa xuống.
Tôi dang tay rộng ra, nhào tới chụp lấy tay Bồ Câu rồi lấy nắm cát, ném vô cái bụng phệ của nhóc Bột, hai chú cháu phá ra cười ha hả. Cu Bột mím môi chạy lên bờ, níu tay Tiểu Mai kéo xuống.
– Xuống chơi đi cô, ném cát dzui lắm ! – Cu cậu rủ thêm đồng minh.
Tôi vo tròn cát lại thành từng nắm, dặn dò Bồ Câu.
– Con cầm nhẹ thôi, chú đếm đến ba là ném nha!
– Dạ… ! – Con bé gật gật đầu, lùi lại chờ đợi.
– Một… hai… ba… ném !
Nhưng con bé ném trượt, nhóc Bột đứng vênh mặt cười hể hả, rồi nhận viên cát từ tay Tiểu Mai đang đứng phía sau.
– Bột nè, con thấy chú kia không? – Nàng cúi xuống nói, chỉ về phía tôi.
– Dạ thấy ! – Cu cậu gật đầu cái rụp.
– Con giơ tay cao lên, rồi ném nha! – Tiểu Mai nháy mắt.
Tôi cười cười dẫn Bồ Câu lùi ra sau thủ thế, nhìn chăm chăm vào tay cu Bột.
Đời oái ăm, thằng cháu ném trúng ông cậu yêu quí của nó, nhóc Bột ném thẳng mớ cát vô ngay ngực áo tôi.
– À há, đợi đó ! – Tôi cúi xuống vo cát lại thành nắm to – Bồ Câu, cầm cho chú !
– Dạ ! – Bé Bồ câu nghiêm chỉnh chấp hành quân lệnh.
– Bây giờ, chú đếm đến ba, con giơ tay lên, đến bốn mới ném ha ! – Tôi ra hiệu.
Y chóc, tôi đếm đến ba, thấy Bồ câu giơ tay lên, Tiểu Mai đã vội kéo nhóc Bột tránh ra, lỡ đà rồi mới biết vừa rồi chỉ là nhá xèng, tôi đếm ngay bốn, Bồ câu ném cái phịch, viên cát trúng ngay vai Tiểu Mai.
– Ah… – Nàng giật mình.
– Hề hề, ai bảo ! – Tôi khoái chí tử cười đê tiện.
– Này thì… – Nàng cúi xuống vốc nước lên.
– Ớ… ớ… ướt… – Tôi vừa chạy vừa la bài hãi.
Thế là từ pháo chiến, 4 người chúng tôi 2 lớn 2 bé chuyển sang thuỷ chiến, té nước ầm ầm ướt đẫm cả người, chạy giỡn rượt nhau cả buổi.
– Bồ Câu tạt nước cu Bột, nhanh ! – Tôi lui cui vo cát, giơ tay chỉ đạo.
– Bleu bleu ! – Nhóc Bột chạy lăng xăng qua lại.
– Đây nè… ! – Tiểu Mai cầm nắm cát chuyền tay cu cậu.
– Hi hi, tiêu Câu rồi, Câu ơi ! – Cu cậu khoái chí chạy lại gần Bồ Câu đang ngơ ngác, nhưng hai chân lại quíu vào, té cái oạch. – Câu ơi… oạch… âu… !
Tôi phì cười, nhanh chân chạy đến nhấc bổng Bồ Câu rồi phốc thẳng lên bờ.
– Ăn gian, chạy làng rồi kìa ! – Tiểu Mai cười khúc khích.
– Ở lại ăn cát sao, hà hà ! – Tôi quệt nước trên mặt.
Trời dần về chiều, hoàng hôn đã ngả màu vàng rực lửa trên mặt nước xanh, hai đứa tôi ngồi nhìn Bồ Câu với cu Bột đang xây lâu đài cát.
– Lâu lâu như vầy vui ghê ha ! – Tiểu Mai hấp háy mắt.
– Ừ, mà ướt cả người ! – Tôi cười cười, đã không còn ngần ngại dè chừng nữa, cười nói với nàng tự nhiên như hôm nào.
– Buồn cười, té nữa kìa N ! – Nàng chỉ tay về nhóc Bột, cu cậu đang ôm cát cho Bồ câu xây nhà thì lại té ạch phát nữa.
– Hình như người nó bị nghiêng, hì hì ! – Tôi lắc đầu cười trừ.
Chốc sau, Tiểu Mai gọi bọn nhóc lên bờ ngồi cho khô người rồi chuẩn bị về.
– Ẵm.. ẵm con đi chú ! – Bồ Câu níu tay tôi giật giật.
– Ừa.. nè ! – Tôi bồng con bé lên.
Tôi cười cười nhìn cu Bột đang xịu mặt kế bên, Tiểu Mai thấy thế ngồi thấp xuống.
– Cô ẵm con, Bột há ! – Nàng nhìn cu cậu nói nhỏ.
Thằng cu khoái chí, gật đầu ngay tắp lự, thiệt là mất mặt chú nó quá.
– Không nổi đâu Mai ơi, nặng lắm ! – Tôi cảnh báo.
– Hì, thử xem ! – Nàng vòng tay ôm nhóc Bột.
Nhưng như dự đoán, Tiểu Mai chẳng thể bồng cu Bột đi quá năm bước.
– Hic, con ăn gì mà nặng dữ vậy ? – Tiểu Mai để cu cậu tuột xuống dưới.
– Con uống sữa ! – Nhóc Bột trả lời.
– Thôi, cô dẫn con ra, rồi mua kẹo cho nha ! – Nàng quả thật là biết cách dỗ con nít, cu cậu cứ gọi là nhảy cẫng lên.
Chúng tôi đi trên hành lang ngoằn nghèo lót đá xuyên qua rừng dương từ bờ biển ra đến bãi giữ xe, tôi bồng Bồ Câu, nhóc Bột được Tiểu Mai dẫn đi cạnh bên, trời cũng đã sụp tối, những giọt nắng cuối cùng của ngày đã thôi nhảy nhót qua những khóm lá, mặt trời chầm chậm khuất xuống phía sau đường chân trời.
Tôi không biết các bạn nhìn cảnh tượng này rồi sẽ nghĩ sao, chứ lúc này, tôi cứ cảm giác như bốn người chúng tôi là một… gia đình thật sự vậy, yên bình và ấm áp !
Để lại một bình luận