“Vẫn may là còn thứ này! ”
Đó là cặp kính áp tròng mà lão già kia đã tặng cho Lâm Phong, hắn mừng vì đã có kính nhưng cúi cúi loay hoay vẫn không sao đeo vào được. Minh Nguyệt phía trên thấy có một nam sinh không lo làm bài thì hỏi.
“Em kia không lo làm bài mà làm gì thế hả? ”
Vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong, Ngô Anh trực tiếp lắc đầu rồi quay lên làm bài tiếp, Trần Gia Huy thì khinh miệt nhìn Lâm Phong bằng nửa con mắt rồi cũng quay lên làm bài.
“Dạ thưa cô… em đang đeo kính ạ! ”
Nghe Lâm Phong nói vậy Minh Nguyệt bước xuống để kiểm tra. Quả thật là Lâm Phong đang đeo kính nhưng đeo không được. Thấy vậy cô giáo Minh Nguyệt hòa hoãn hơn.
“Đây là loại kính áp tròng à? Em lần đầu sử dụng đúng không? Để cô giúp em! ”
Không đợi Lâm Phong trả lời thì cô giáo trẻ đã cầm trên tay cặp kính rồi dời người sát vào người hắn. Mùi hương xử nữ bay vào mũi của Lâm Phong làm hắn phản ứng dữ dội, gương mặt xinh đẹp của cô giáo gần sát mặt hắn, có cảm tưởng như chỉ chút nữa là hai người hôn nhau. Đây là lần đầu tiên Lâm Phong tuyệt đối gần gũi với một nữ nhân xinh đẹp.
“Xong rồi đấy! ”
Giọng Minh Nguyệt lôi Lâm Phong trở về hiện tại. Khi bình ổn tâm tình thì cô giáo xinh đẹp đã quay về bàn giáo viên mất rồi. Lắc lắc đầu đánh tan tạp niệm đi, dù Lâm Phong có thích cô giáo nhưng cũng không thể có sự thật viên mãn ạ, đừng nói hai người là cô trò chỉ cần nghĩ Lâm Phong là học sinh cá biệt thôi là đã thấy hai người là một đôi đũa lệch thôi.
Cảm nhận ánh mắt mình một chút, khá thoải mái không có gì vướng víu khi đeo kính áp tròng cả nên Lâm Phong bắt đầu nhìn bài cả nam sinh bàn trên. Người ở trên gọi là Ngô Nhựt Tân, mọi người hay gọi hắn là Ngô Tân, tên này đối xử khá tốt với Lâm Phong dù học lực không được đánh giá là giỏi nhưng khi kiểm tra lúc nào cũng làm xong để bài ra đầu bàn đến Lâm Phong nhìn cho dễ hơn.
Chữ viết mờ mờ làm Lâm Phong cay cú.
“Đậu mé! Nhìn như thế này thì khác gì không đeo kính! Phi… toàn là hàng sida bán ngoài chợ! ”
Lâm Phong còn đang tự sướng thì dị tượng xảy ra làm hắn mở to mắt không tin vào mắt mình…
Phần 5
Nếu có ai bây giờ hỏi Lâm Phong nhìn rõ không? Hắn sẽ không suy nghĩ lập tức gật đầu nói có! Lâm Phong mở to mắt sửng sốt với thứ mình nhìn thấy được.
Lúc nãy khi đeo kính áp tròng của ông lão cho hắn thì hắn nhìn cũng chả khác gì không đeo kính cả, nhưng bây giờ thì sao? Lâm Phong thấy mắt hắn như cái máy chụp ảnh canon đời mới nhất vậy, hình ảnh bài làm của Trương Tân (sorry anh em chỗ này, tên của đứa nam sinh ngồi trên Lâm Phong tên là Trương Tân nhé! Hôm qua sơ ý lấy họ Ngô anh em thứ lỗi) được phóng to ra, càng phóng đại nó càng rõ nét.
“Nằm mơ sao? ”
Đây là suy nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Phong hiện giờ vì cái mà hắn đang chứng kiến đây là cái khái niệm gì? Tùy tiện mang một cặp kính áp tròng rồi có công năng đặc dị? Lâm Phong lấy tay dụi mắt nhưng sực nhớ đang đeo kính áp tròng nên không như thế được. Bình ổn tâm tình dời mắt lại bài kiểm tra của mình, Lâm Phong suýt chút nữa la to lên.
“Cái quái gì thế này? ”
Hắn thấy gì mà lại nói như vậy? Nhìn lại thì chữ trên bài làm của Lâm Phong còn to hơn cái chén nữa, y chang được cái kính hiển vi phóng đại x10 lần. Càng nghĩ Lâm Phong càng khiếp sợ trước công dụng thần thánh của cái kính. Nhìn lại bài Trương Tân thì nó đã trở lại bình thường, Lâm Phong ngớ người nghĩ chẳng lẽ bị ảo giác thật sao? Nhưng khi tập trung nhìn khoảng năm giây thì bài làm của Trương Tân lại rõ ràng.
“Mẹ nó! Quá bá rồi! ”
Lâm Phong hưng phấn gào thét trong lòng, hắn thường xuyên đọc truyện trên mạng cũng có biết đến nhân vật chính sau khi bị tai nạn xe hay sét đánh gì đó thì sẽ được buff cho một dị năng! Còn của hắn thì không như vậy, thấy bất bình ra tay tương trợ không ngờ nhặt được kho báu ạ. Nghĩ nghĩ Lâm Phong phán một câu xanh rờn trong bụng.
“Chẳng lẽ ông lão kia là cao nhân tu tiên trong truyền thuyết? ”
Nói vậy thôi chứ hắn cũng muốn kiểm chứng lại có phải khả năng thấu thị này là do cái kính áp tròng gây ra không. Lấy tay từ từ nhẹ nhàng gỡ cái kính ra…
“Lâm Phong sao còn chưa chịu làm bài? ”
Tiếng lảnh lót của cô giáo xinh đẹp Minh Nguyệt vang lên làm Lâm Phong giật mình suýt làm rớt luôn cái kính. Ngẩng đầu lên với vẻ mặt đau khổ hắn nói với cô.
“Cô Nguyệt à! Đừng có mà gọi tên em bất ngờ vậy được không? Chỉ là lần đầu mang kính áp tròng nên có chút không quen cho nên em chỉnh lại một chút! ”
Minh Nguyệt nghe hắn giải thích thì cười cười nói.
“Em không lo làm bài đi, thời gian còn có năm phút thôi đấy! ”
“Dạ vâng! ”
Nhìn Lâm Phong loay hoay đeo cặp kính mà Minh Nguyệt phì cười.
“Em có cần cô giúp lại lần nữa không? ”
Lâm Phong cầu còn không được, gật đầu lia lịa, hắn rất thích gần gũi với cô giáo ạ!
“Vậy thì tốt quá cô Nguyệt! ”
Và lần nữa Lâm Phong được tiếp xúc gần với Minh Nguyệt, lại là mùi hương xử nữ nhàn nhạt, lại là bộ ngực no đủ trồi lên phía sau tà áo. Minh Nguyệt lại không để ý, theo nàng thì Lâm Phong chỉ là học sinh nên nàng không chú tâm vào mấy việc đó. Khi lấy kính ra xong thì nàng mới phát hiện vẻ mặt ngu người của thằng nam sinh dâm dê đang nhìn chằm chằm vào bầu ngực của nàng, mặt nàng ửng đỏ như ứ huyết tức giận nói.
“Kính đã lấy ra rồi! Nhìn cái gì mà nhìn hả? ”
“Ơ… A! Cảm ơn cô Nguyệt. ”
Lâm Phong sực tỉnh trong cơn mê, ngẩng đầu lên thì lấy cô giáo xinh đẹp đã đi về phía bàn giáo viên rồi. Mặt nàng còn đang ửng đỏ mê người, dù sao nàng chưa có một mối tình nào kể từ khi sinh ra hết nên bị Lâm Phong nhìn ngực mình trực diện với khoảng cách gần vậy làm nàng không khỏi xấu hổ. Vốn dĩ nghĩ có thể giúp hắn ta vươn lên đậu kỳ thi đại học nhưng nào ngờ tên này hết thuốc chữa luôn rồi.
Trở lại với Lâm Phong, hắn cảm thấy tiểu đệ đệ của hắn đang muốn bất khóa quần mà hít thở không khí trong lành, điều này làm hắn có khổ mà không dám nói. Điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái hắn hắn bắt đầu nhìn lại bài làm của Trương Tân, ngạc nhiên là hắn lại thấy mờ mờ chứ không có rõ như lúc đeo kính. Càng nhìn Lâm Phong càng khẳng định do chiếc kính áp tròng gây ra, hắn bắt đầu đeo lại kính rồi chép bài, thời gian không còn nhiều nữa.
Đánh dấu câu trả lời cũng vừa vặn hết thời gian, cái kính không ngờ dễ dàng sử dụng như vậy, chỉ cần đeo lên là có thể phóng to hình ảnh cách xa đó vài mét.
Vào tiết thứ hai Lâm Phong nghiền ngẫm cái kính chi tiết hơn. Bắt đầu với cái hiệu được may trên cái áo khoác của một nam sinh ngồi đầu bàn, không khác gì lúc nãy, y như Lâm Phong đang cầm máy ảnh mà phóng to lên vậy, hắn có thể nhìn rõ hiệu trên cái áo kia, thử đi thử lại cho đến hết tiết Lâm Phong đã cơ bản biết cơ chế hoạt động cũng như cách điều khiển cái kính này, dù vẫn không thể đoán chính xác là nhìn được bao xa nhưng có thể phóng to chỗ cần nhìn cách vị trí đứng của Lâm Phong vài chục mét.
Ngẫm nghĩ một hồi đầu Lâm Phong lóe sáng.
“Có thể không? ”
Thứ mà hắn đang nghĩ là có thể dùng cái kính đặc biệt này để gian lận trong kỳ thi đại học để kiếm đường đậu không! Nếu được thì 90% cơ hội đậu đại học sẽ nằm trong lòng bàn tay của Lâm Phong. Cặp kính này dùng cũng không ai biết có khả năng phóng đại hình ảnh, quá thuận tiện rồi còn gì. Nhưng mà có một bất cập ở đây, bây giờ thì bạn tốt Trương Tân là đưa bài cho hắn xem nên hắn mới có thể nhìn như vậy, lỡ như người ta che bài làm trong kỳ thi lại thì chẳng lẽ Lâm Phong cháo còn không có húp sao? Cũng không trách hắn như vậy, ai ai cũng có lòng tham cả. Nếu trước đây hắn chỉ muốn đủ điểm đậu đại học để Lâm phụ vui mừng thì bây giờ hắn lại muốn nhiều hơn thế, có dị năng trong tay mà không biết tận dụng thì gọi là đần chứ gọi là gì!
Nghĩ nghĩ Lâm Phong cảm thấy còn nhiều thời gian để nghiên cứu chi tiết hơn cái cặp kính này. Nhìn Ngô Anh thanh thuần ngọc khiết phía trên mà hình ảnh không nhòe đi làm hắn phải hít không khí để thở.
“Đẹp quá! ”
Nhìn Ngô Anh đến si mê Lâm Phong nhịn không nổi mà ý dâm lại nổi lên, hắn ao ước một ngày… không chỉ cần mơ thấy Ngô Anh trong bộ đồ bơi hai mảnh khiêu gợi là thấy vui rồi. Nàng mặc bikini chạy trên vùng cát trắng, đôi ngực căng mọng nẩy theo dưới từng bước chân của nàng làm biết bao nhiêu sinh linh lầm than, còn hắn sẽ chạy phía sau đuổi bắt nàng…
Đang lim dim mắt mơ màng thì một giọng nói bất chợt vang lên trước mặt làm hắn suýt nữa cắn trúng lưỡi.
“Lâm Phong cô Nguyệt gọi cậu xuống phòng giáo viên gặp cô ấy! ”
Phần 6
Người vừa nói là bạn học Ngô Anh của Lâm Phong, hắn lắc đầu trở lại vẻ đứng đắn hàng ngày, cơ mà vừa ngẩn mặt lên nhị vị lớp trưởng cao cao tại thượng mà xém chút xịt máu mũi.
“Cái quái! ”
Lâm Phong nhìn thấy gì? Không phải là gương mặt đẹp lạnh lùng của Ngô Anh, cũng không phải đôi tay ngọc thường ngày níu hắn ở lại học mà là… Ngô Anh không mặc quần áo!
Phải đúng vậy, Lâm Phong bây giờ chỉ thấy Ngô Anh đang mặc duy nhất bộ nội y! Phía dưới là cái quần lót đen có viền đâu đó hắn còn thấy vào sợi lông tơ của thiếu nữ đang lú lên, phía trên là cái áo ngực màu trắng che đi một nửa bầu ngực căng mọng trắng muốt.
Lâm Phong hít thở không thông, trong lòng gào thét.
“Ngô lớp trưởng hôm nay sao lại cả gan như vậy? Dám lột đồ giữa lớp học! Vậy còn ra cái thể thống gì nữa cơ chứ! ”
Càng nhìn cánh tay Lâm Phong càng run lên dữ dội, nước dãi không tự chủ được chảy xuống cằm, tiểu đệ đệ bên dưới liên tục phản ứng dữ dội như là đòi quyền tự do dân chủ. Run run lắp bắp lên tiếng hỏi Ngô Anh.
“Sao… sao lớp trưởng… không mặc quần áo? ”
“Không mặc quần áo? ”
Ngô Anh nghe xong sửng sốt, tức giận quát lại Lâm Phong.
“Cậu bị hoang tưởng à đồ không đứng đắn! Có cậu mới không mặc quần áo đó! ”
Thấy Ngô Anh không thừa nhận Lâm Phong rõ ràng bất ngờ, hắn nhìn thấy rõ bộ đồ lót như thế này là nàng còn không thừa nhận là ý gì?
“Bạn thật sự đâu có mặc đồ! Mình còn thấy được cái quần lót nhỏ màu đen… ”
Chưa nói hết câu thì một cái bạt tai trời giáng của Ngô Anh bằng một quỹ đạo không tưởng đáp trúng mặt Lâm Phong làm hắn đau điếng. Ngô Anh mặt đỏ bừng bừng vì xấu hổ cùng tức giận.
“Đồ vô sỉ! Đại hỗn đản! ”
Ngô Anh hét lên làm cả lớp bắt đầu chú ý đến chỗ của hai người.
“Vô sỉ? ”
Lâm Phong nghe xong dở khóc dở cười. Rõ ràng là nàng vô sỉ không mặc quần áo mà bây giờ lại thành hắn vô sỉ? Đây là cái khái niệm gì đây?
Đột nhiên trong đầu Lâm Phong có một tia sáng lóe qua, hắn đột nhiên im lặng đưa tay lên cằm bắt đầu suy nghĩ chu đáo hơn.
“Không đúng! Ngô Anh là lớp trưởng của lớp cũng là phó bí thư toàn trường vì vậy sẽ không bao giờ có chuyện thoát y trước lớp cả. ”
“Phải nói đến bên ngoài, nhiệt độ bây giờ đang rất thấp nên dĩ nhiên trời sẽ lạnh, Ngô Anh càng không có lý do để không mặc quần áo. Cho dù không sợ lạnh hay chịu lạnh giỏi đến như thế nào thì cũng sẽ không ai điên mà thoát y như vậy. ”
“Vậy nguyên nhân chỉ có thể là… mắt của mình? ”
Lâm Phong càng nghĩ càng khiếp sợ, đúng là do mắt rồi, nói đúng hơn là cái kính áp tròng! Để xác minh lại Lâm Phong dời mắt lần nữa lên người Ngô Anh, phát hiện cô nàng đã ăn mặc đẹp đẽ lại, quần tây áo đồng phục đúng chuẩn một học sinh.
“Mẹ mém chút nữa là hại chết ta rồi! ”
Lâm Phong buồn bực nói thầm trong lòng, lấy lại bình tĩnh hắn nhìn về gương mặt đang đỏ bừng vì tức giận của Ngô Anh, mặt hắn quay ngoắt 180 độ… giả ngu!
“Ơ… đây là đâu? Ta là ai? Nãy giờ xảy ra chuyện gì vậy? ”
Ngô Anh trong thấy hắn như vậy thì càng thêm tức giận, tên này nãy giờ rõ ràng là cố ý trêu chọc nàng. Càng nghĩ nàng càng thêm ủy khuất, vừa xấu hổ vừa tức giận, nàng bật khóc như một nữ hài.
Lâm Phong hoảng sợ, tự nhiên lại khóc làm hắn lúng túng không biết làm như thế nào, may là trong lớp chỉ còn lại vài người những học sinh còn lại đi xuống căn tin trường hết rồi. Nhìn Ngô Anh khóc mà hắn đứng im như tượng, trong lòng thầm rủa cái kính chết tiệt.
“Giờ thì hay rồi! Vốn dĩ ta nghĩ có ngươi sẽ giúp cho ta nhiều thứ nhưng ai ngờ… Hay lắm! Còn tưởng nhân dịp trời cho này cố gắng tạo mối quan hệ tốt với Ngô Ang nhưng bây giờ còn bị người ta ghét đến mức tức giận phải khóc luôn. Coi như sau này không còn cơ hội nào cưa cẩm con gái nhà người ra nữa rồi. Đều là chuyện tốt của mày đó! ”
Lát sao Ngô Anh cũng thôi khóc, làn tóc mây bị nước mắt bết vào đôi gò má làm Lâm Phong nhìn thấy, vô thức vuốt má nàng để những sợi tóc đó quay về vị trí ban đầu, hắn sẵn tiện lau luôn giọt nước mắt còn động trên mi mắt của nàng. Ngô Anh bất ngờ bị hắn làm như vậy bất ngờ, nàng chưa bao giờ thân mật như vậy với một nam nhân bao giờ thế mà hắn… Khi định thần lại thì nàng tiếp tục bị gây sát thương vì câu nói chân thành cùng chất giọng trầm ấm của hắn.
Để lại một bình luận