Phần 15
Tháng tư trời nắng chang chang, những thửa ruộng cầy sắp cạn, cá cua nổi lên nhiều, tôi cùng Duyên mỗi trưa đi bắt, nồi canh cua đầy váng hương thơm ngào ngạt, lạ thay khi cái mùi mỡ xào váng cua nấu lên chị Tuyết chạy ra sau nhà ói như say rượu, chị như sút hẳn, chẳng ăn được gì, mấy quả mít non đầy lớp cám phủ chị nhai ngấu nghiến. Túi nhót tôi mang về từ nhà của Tâm hôm cùng đám bạn đến nhà nó, chị ăn đến quả cuối cùng, mẹ tôi, cô Nga cứ cười như mở hội. Mẹ bảo:
– Công mẹ cắt thuốc có kết quả rồi.
Tôi như đang sống với bao tâm trạng phần chia cho chị Tuyết, nửa sẻ cho cô Nga, phần nghĩ suy cho Lụa và chị Hồng, nhưng la thay cái kết quả thi tôi vẫn là đứng nhất.
Cơn mưa rào tháng năm trút xuống buổi chiều thứ bảy, chị Hồng cùng anh Lợi về ướt như chuột lột, sáng ra mẹ khua cả nhà dậy sớm, rá cơm rượu được mẹ dở ra, mẹ mang thêm rổ mận tim tím ăn ngọt thanh, kèm thêm vị chát.
– Cả nhà ăn đi chiết sâu bọ.
Cả Duyên, cô Nga, chị Hồng, chị Tuyết và anh Lợi thật đông đủ, mãi sau này lớn lên tôi mơi hiểu ý nghĩa của ngày tết đoan ngọ. Tiếng mẹ cất lên:
– Thằng Tình ra khảo mít đi chứ.
Tôi trèo lên cây mít mật già cạnh bờ giếng chọn một cành ngồi yên vắt vẻo, anh Lợi cầm cái vồ đập đất đập mạnh vào thân cây hỏi thần mít.
– Năm nay mày ra bao nhiêu quả?
– Hai mươi. – Duyên cướp lời.
Tôi giả tiếng thần ồm ồm:
– Một … trăm.
Làm chị Hồng cười ngặt nghẽo, khảo xong cây, chính anh Lợi bảo:
– Mày với cái Duyên khảo mấy cây nhỏ nhé.
Xuống vườn bắc thang cho Duyên làm thần, tôi khảo nhưng chỉ vỗ được hai ba cái thì tôi không nói lên lời được, vì ngước mắt lên, cái quần của thần mít đứng trên đang lấp ló cái khe hôm nọ, người cứ lâng lâng chợt nghĩ, bé Duyên mau lớn thật …
Chiều xuống anh Lợi chị Hồng về cơ quan sớm, sáng mai chuẩn bị cho hội nghị, buộc quả mít to vào xe chị xong, tôi hỏi nhỏ:
– Chị có vui không?
Liếc mắt nhìn ngang chị nói khẽ:
– Đố Tình biết gì?
Tôi lắc đầu, chị bảo:
– Hè lên thăm chị nhé, sẽ biết …
Bài thi cuối cùng đã xong, chiều về mẹ bảo:
– Ở nhà phụ chị Tuyết, mẹ đi đám giỗ cùng cha mất hai ngày.
Căn nhà vắng lặng, bần thần tôi lại ngồi bên chị, nghĩ lại những phút giây đã qua, chợt hỏi chị như thế nào? Lặng im chị khóc, tiếng chị sụt sùi trong đêm vắng như từ cõi xa xăm vọng lại. Bước qua tôi ngồi bên chị, ngả vai chị dựa đầu. Thật ấm thật êm bàn tay tôi từ từ kéo lại, đổ ập chị chờm lên ôm tôi thật chặt …
Nhưng lạ thay bàn tay tôi chợt lỏng dần, khi dáng anh Lợi lướt qua trong đầu, không thấy tôi ôm lại như trước chị hững hờ dừng lại. Chị bảo:
– Có thể chị phải rời xa anh Lợi. Chị thấy mình đã không làm tròn bổn phận, đã phản bội anh ấy, nhưng nếu không vì Tình chắc chị đã về nhà mẹ.
Trong lòng tôi biết bao băn khoăn, với tuổi tôi lúc đó làm sao cắt nghĩa được những điều phức tạp, nhưng lóe lên trong tôi là chị nghĩ đến mình, có thể những gì đã có với chị trong cái đêm giã gạo, đã là điểm tựa để cho chị sống trong nhưng cái rào cản của làng xóm, của văn hóa đã làm cho cả chị và tôi phải tránh xa cái vòng này.
Từ từ tôi dìu chị dậy, bờ vai chị nhẹ lắm chị đang ốm nghén, chị chẳng muốn ăn uống gì, bước qua cửa buồng, buông màn xong tôi bước ra phía cửa, cái giường của cha chỉ cách cửa buồng chị vài mét, ngọn đèn dầu leo lét làm cho hoàn cảnh của ba gian nhà càng thêm tĩnh mịch, giờ này trên phố anh Lợi đang làm gì?
Sao anh không về để tôi phải bâng khuâng với nhiều suy nghĩ. Phải chăng nếu tình yêu thiếu đi cái tình dục sẽ làm cho gia đình tan vỡ! Câu “chả biết con bắt đền mẹ” cứ lởn vởn trong đầu tôi, lúc này có phải đền tiếp hay không?
Chợt nghe đâu đây như tiếng anh Lợi.
“Tình ơi hãy mang niềm vui cho chị nhé giúp anh nhé, chị đang buồn lắm”.
Như được thôi thúc, bước chân tôi nhẹ bước qua cái cánh cửa buồng căn buồng tối thẫm, dáng chị nằm nghiêng, cái chăn đơn được chị kẹp ngang qua háng. Hơi thở tôi nằng nặng với cái hồi hộp hôm nào từ đâu ào tới, cái mê đắm của tình dục mang lại, cộng vời cái khát khao mạnh mẽ ở tuổi mười bảy đang dâng lên cuồn cuộn.
– Chị ơi!
Bàn tay tôi đặt hờ trên vai chị.
Chị Tuyết thở nhẹ hình như nãy giờ chị chưa ngủ, bàn tay tôi vuốt xuôi, chồm qua phía chị lào khào:
– Chị … chị, em pha sữa chị uống nhé?
Ngoảnh qua chị lên tiếng:
– Không đâu, uống là chị ói đấy!
Hơi thơ chị thoang thoảng mùi khế chua chua dìu dịu, mùi bồ kết nướng thơm thơm vương trên tóc, đã làm tôi ép sát chị hơn, cái ngại ngùng bân khuân lúc nẫy bay đi đâu mất, ghị nhẹ bờ vai, môi tôi chạm vào môi chị… Mắt chị sáng lên, long lanh như mời gọi, chị với tay đẩy nhẹ hai cánh cửa sổ, ngọn gió lùa theo vào.
Cái hình ảnh thần tiên hôm xưa như trở lại, cái phút giây nồng cháy như đang réo gọi trong lòng tôi. Con cu phồng lên từ từ ép vào lưng chị, không cần giải thích, cảm giác như nói hộ thay lời, để cho bàn tay tôi từ luồn vào trong áo chị, cái áo thật mỏng nâng nhẹ dần lên.
Bàn tay trượt trên đám lông măng trên rốn chị, đôi vú thật to vun đầy căng cứng, cái quầng vú trắng hồng hôm trước, đã lộ ra tím thẫm nham nhám đám gai đang nổi dầy trên vú chị, bàn tay tôi trượt dần xuống bụng, chị bỗng quay nghiêng úp nhẹ vào tôi, vòng qua cái eo lưng tay tôi siết chặt. Tiếng chị thở nặng dần làn hơi như phập phù bên má, nhỏm lên môi tôi chạm nhẹ nó chợt tắt đi khi môi tôi ép lại.
Bàn tay tôi vuốt nhẹ mềm như dải lụa, lượn xuống bờ mông vuốt ngang nhè nhẹ, dải lụa len vào quần chị từ từ trôi xuống cái khe, đít chị thật mềm mại, tuy nó không được bóng bảy mát lạnh như mọi hôm, nhưng nó đang từ từ lật ngang để cho cái mu lồn vươn dậy.
Bụng chị gồng lên khi bàn tay tôi trượt xuống khe lồn, lớp lông lồn nham nhám đã in sâu trong ký ức, giờ đang hiện về mời gọi bàn tay tôi chăm sóc, tiếng chị ào lên:
– Tình ơi chị chết mất, bao đêm chị đã ước ao mong chờ nó hiện về, em ở bên kia, sao em không tới …
Con cu tôi như đang muốn vỡ ra, cái đầu buồi dụi vào hông chị, cánh tay trái tôi chị đang gối đầu lên từ từ xiết lại, cái quần tôi đang mặc tụt nhanh, để cho cái đầu cu vươn ra chĩa tới lọt sâu vào háng chị. Bàn tay phải đang xoa nắn trên bờ mông kéo chị vào lòng, đầu cu lọt sâu đụng vào khe đít giật lên, hông chị uốn cong chờ đợi, cái lồn thấm đẫm nước ngửa lên, hé ra chờ đợi.
“Sựt … ” lọt vào trôi nhẹ, ngập tràn căng cứng, ngực chị ưỡn lên vòng tay níu tôi thật chặt, thì thào chị bảo:
– Nhẹ thôi em, chị đang có chửa.
Dạng chân rộng, cái lồn vang lên phọp phẹp, bao nhiêu nhớ nhung thành từng giọt nước trào ướt đẫm dồn ra cửa động. Cứng căng bắp tay, buồi tôi vươn tới lao xâu chạm nhe vào mu lồn chị, lỗ lồn chị mút chặt, thèm khát co lại xiết cứng lấy buồi tôi.
“Ợ ư … hự ự … ” rú lên liên tục kéo dài đến khi buồi tôi phun khí, hổn hển dựt lên, háng chị ép sát vào buồi tôi, nhíp nhíp vắt ra cho hết những giọt cuối cùng.
– Chị ơi em sướng lắm.
Bàn tay tôi đang ôm trên mông chị lỏng ra, khép chân chị nói:
– Từ nay không được bỏ chị một mình.
Dứ dứ ngón tay chị nói tiếp:
– Không nghe chị cho ăn đòn, cãi ngang chị mách …
– Mách ai?
– Mách… mẹ..
Cái đêm vô tình, cái đêm suy nghĩ lo âu, cái bân khuân bay đi đâu tất cả, nửa đêm tiếng chị mơ ngủ, vỗ nhẹ bờ vai, tỉnh giấc nhớ nhung thèm khát lại về, để cho con cu tôi lai cứng lên lao vào lồn chị lần nữa. Tảng sáng tôi từ nhà tắm bước ra, nhìn sang con đường dẫn qua vườn nhà cô Nga, bụi hoa hướng dương đang nở ra đón nắng, chị Tuyết từ bếp bước ra sân lên tiếng:
– Hôm nay ở nhà đấy nhé.
Chả là mấy bữa nay đã thi xong, tôi hay đi lên huyện, chị Tuyết ra đồng. Tôi sang nhà cô Nga tới góc sân, nhìn thấy chiếc xe đạp favorít mới cứng của ai đang dựng, tiếng người là lạ, Duyên từ trong nhà chạy ra, tôi hỏi:
– Ai đến nhà đó Duyên?
– Cậu em. – Nó trả lời.
– Cậu mới từ thành phố về.
Chiếc xe thật đẹp, Duyên đề nghị:
– Anh chở em một vòng nhé?
Ôm lấy hông tôi, tôi cho chiếc xe lao nhanh xuống dốc vượt ra bờ sông rồi vòng trở về, cô Nga bảo:
– Con thay đồ đi, sang thăm nhà cậu, ở chơi mấy ngày, mợ mới sinh em gái đẹp lắm.
Nó hỏi:
– Mẹ có đi không?
Tiếng cô Nga từ trong bếp vọng ra:
– Mẹ phải trông nhà bỏ đi sao được …
Khi chiếc xe đạp chở Duyên chạy qua cổng nó bảo cậu dừng lại, chạy vào sát bên tôi nghển cổ nói khẽ:
– Lúc em và cậu đi mẹ khóc đấy, chắc mẹ buồn hay sao ấy, vì lúc nãy nghe cậu nói chuyện, ý cậu bảo mẹ nên lấy chồng, cái anh cùng cơ quan cậu hôm về đám giỗ trên bà ngoại, cứ hỏi thăm mãi muốn theo về chơi thăm mẹ, em đi có gì anh qua giúp mẹ em anh nhé.
Buổi trưa bữa cơm chỉ có tôi và chị Tuyết, chị cười rất vui ánh mắt chị nhìn tôi lạ lắm, chị vui lắm, chị ăn được thật nhiều, chị nói:
– Thật lâu mới có bữa ăn ngon như thế.
Trưa hè thật nắng, cái sân gạch hắt lên hơi nóng hầm hập, tôi phụ chị kéo đống rơm ra cái cái sân phơi. cái nham nhám của lúa, của rơm, ngưa ngứa bụi bặm, làm xong tôi vào nhà tắm, cái nhà tắm thật rộng làm sát đầu hồi phòng tôi, bóng cây mít phủ trùm lên làm cho cái nền gạch thật mát dịu, cởi đồ tôi thong thả dội từng gáo nước mát rượi bâng khuâng nghĩ về những gì mà làng quê đem lại.
“Cộc cộc … ” Cánh cửa nhà tắm mở ra thật nhẹ, chết … tại tôi không cài chốt, chị Tuyết đang đứng nhìn, ánh sáng tràn vào tấm thân con trai đang dậy thì thật cân đối cao lớn, tồng ngồng con cu vươn thẳng, tôi ngượng ngùng quay mặt nhìn qua cái gương đã mờ, ánh mắt chị nở to không chớp.
Tôi thật hồi hộp nói nhỏ:
– Chị ơi, ai vào thì chết.
Chị bảo:
– Chị đóng cổng rồi.
Cả không gian căn nhà, khu vườn thật vắng lặng, cái giàn trầu không rậm rạp che khuất cái cửa nhà tắm, nhô cao cây núc nác đứng giữa giàn trầu đang trổ hoa, buông mấy cái lưỡi dài thòng to như cái rá cám, chị bước nhẹ vào, khép cửa, người tôi chợt run lên chưa bao giờ tôi ngĩ tới cảnh này.
Lặng yên chị cởi đồ, từ từ buông nhẹ, mở ra tấm thân trắng toát, ánh sáng lọt qua mấy lỗ thông gió chiếu ngang vào, hồng hào tấm thân gái mang chửa, cái gáo dừa tôi đang cầm trên tay rơi đánh cạch xuống nền nhà, chị từ từ quay lưng lại, đôi vú thật to, đầu vú lớn hơn và hơi thâm, khoảng bụng trắng hồng, chị mới ăn xong thật đầy đặn, vệt lông măng thật rõ kéo dài từ trên rốn chạy xuống mu lồn.
Không nói một lời chị cúi mình dội nước, khoảng lưng bóng loáng, tràn lan nước trôi từ cổ chị, lan xuống đôi mông, tỏa lên khuôn ngực từng dòng, chị quay cổ lại liếc ngang như chợt hỏi:
– Chị có đẹp không?
– Đẹp, chị đẹp lắm.
Vòng tay ra phía sau vung cái khăn vẫy vẫy.
– Tình … cọ lưng cho chị cái.
Nắm nhẹ cái khăn, lau nhẹ từng vòng trên lưng chị, mơn man quanh vú, cúi xuống ngẩng lên từng làn nước tỏa ra theo cái khăn trên bụng chị, bàn tay vượt lên cái khăn rơi mất chỉ còn bàn tay thay cho cái khăn chờm tới, chờm lui trên hai vú chị, cứng lắm vú đàn bà có chửa, nắn bóp vuốt ve.
Bàn tay phải len lén tuột xuống chui xâu vào khe háng chị, phủ trùm lên cái mu lồn, cúi nhẹ người chị đang múc nước chợt rùng mình dạng chân ra khi ngón tay cái tôi day nhè nhẹ trên ghe lồn chị.
“Tủm … ” Cái gáo dừa rơi vào lu nước … bất động mấy giây, từ từ chị xoay lưng áp vào ngực tôi thật chặt, khụy dần cả hai từ từ ngồi xuống, cái nền gạch vuông mát lạnh, dạng chân tôi nhìn xâu vào mắt chị, mắt chị mở to ánh lên, miệng chị mỉm cười khi thấy tôi nhìn xuống.
He hé cái múi bưởi đám lông đen đậm phủ xuôi vài giọt nước vô tình đang hứng hờ trôi từ đám lông lồn xuống khe háng lăn trên cái mép lồn to dầy của chị. Ngả dần môi tôi chập chờm liếm nhanh trên đầu vú chị, ngực chị ưỡn cao đón nhận, cúi đầu, chị nhìn tôi đặt bàn tay vào cằm tôi nâng nhẹ mặt tôi lên, chị hôn môi tôi nhè nhẹ.
Chập chờn kéo đôi môi xuồng, ngả dần ra phia sau toàn thân chị ưỡn lên mời gọi, dạng rộng chân ra chị nằm ra nền gạch. Vệt ánh sáng chiếu ngay khoảng bụng chị, nghiêng đầu tôi trượt thân qua một bên, chị nhích dần lên để cho khoảng sáng chiếu ngay mu lồn của chị … Cúi đầu vạnh nhẹ cái khe, hai múi lồn đang ngậm kín của chị được mở ra cho cái lưỡi tôi len vào, quẹt lên, theo cái khe lồn rõ ràng như thế.
Chị thỏ thẻ:
– Tình mút chỗ trên đi.
Chị hơi nhỏm mông lên ghe lồn chị hé ra rõ mồn một. Sấp mình xuống tôi ngậm vào chỗ ấy, hẩy mông lên chị nhun nhún đôi chân, tôi chèn nhanh cái quần khi mông chị hạ xuống. Ứa ra nhờ nhờ lồn chị đầy nước, chị nói:
– Đêm nào chị nhớ đến em, của chị ra ướt hết.
– Sao chị không bảo anh Lợi hôn lồn cho chị. – Tôi nói.
– Chị có nói, nhưng anh có hôn bao giờ, anh ấy bảo hôn chỗ ấy ghê lắm, thành thử anh chỉ xoa tới xoa lui, của anh ấy chả chịu cứng lên chị cũng đành chịu vậy. – Chị than với tôi.
Tôi thật thương chị, và nghiệm ra: “À thế là lấy vợ mà không địt được thì vợ chồng cũng mất đi hạnh phúc, thôi thì mình phải thay anh làm vậy…”
Cái ý nghĩ chỉ thoáng qua thôi, để nhường chỗ cho cảm giác đang hừng hực trong lòng, con cu đang bị đè xấp trên nền nhà tắm đang làm tôi khó chịu, liếm mạnh vào khe lồn mấy cái liên tục làm chị cong cả mông lên rên lên hừ hừ.
Tôi từ từ đứng dậy, nhớ tới hôm được cô Nga bú cặc, tôi đề nghị:
– Chị ơi, chị mút cho em với.
– To thế sao chị ngậm mồm vào được. – Chị cười.
Khoanh bàn tay chị nắm nhẹ, một khoanh bàn tay phải, rồi thêm một khoanh bàn tay trái, vẫn thấy ló ra cái đầu khấc, lè lưỡi chị quẹt lên, chúm môi chị cười, chị bảo:
– To và dài thấy gớm quá!
Tôi cười rụt hông mình lại, nương theo chị hỏi:
– Sao thế?
– Tại chị chê … thì thôi vậy …
– Ứ ừ, cho chị hôn cái, chị có được nhìn, được hôn cái to như này bao giờ … “chụt chụt … ”
Giúm mông, đít tôi nhíu lại, con cu tê dại hẩy mạnh, tuột tay cả con cu to dài lao vào miệng chị… Đẫn đờ bàn tay chị buông xuôi, vuốt mạnh lên khe lồn, “ư… ư…” phát ra trong cổ họng khi con cu tôi đẩy tới. Nhắm nghiền mắt, bàn tay chị lặng dần.
Không nói gì, tôi nâng mặt chị lên, bàn tay chuyển dần xuống bóp nhẹ trên bầu vú, dìu nhẹ chị sát vào cái lu cho chị vịn… Dạng chân choãi ra, cái lồn đầy lông hé ra khi đầu cu tôi từ phía sau dụi vào, vẹt qua đám lông của chi chui vào cái khe lồn ướt đẫm.
Chị ưỡn mông ra, cái lồn hiện ra thật rõ đang mút chặt dẫn đường cho nhịp con cu, đều đều giã sâu vào tận đáy lồn… “hừ hự”, chị không chịu nổi, vòng tay qua háng, bàn tay giữ chặt con cu chị thốt lên:
– Chị sướng lắm, nhưng chị không chịu được, Tình cho chị nằm xuống nhé.
Ngả người đỡ chị lên mình tôi, từ dưới hẩy lên, cu tôi chui vào lồn chị, tì mông kìm xuống ép mạnh lồn chị vào háng tôi, chị lại rùng mình, môi chị Tuyết gắn vào môi tôi thật chặt để cho những cái hẩy lên cuối cùng cả hai rên lên cùng xuất khí.
Lặng đi vì mệt mỏi, buông chân, chị ngả nhẹ nằm hẳn trên thân mình lên ngực tôi, đôi vú còn bồng lên mấy nhịp thở … Đám khí đổ ra thành bãi trên nền nhà tắm.
Chị nói:
– Từ hôm cấn thai sao chị máu lắm, nhiều lúc nhớ em, chị không chịu nổi. Chị cảm ơn em đã cho chị phút giây như thế này.
Dội nhanh gáo nước, tôi mặc quần áo chạy ra sân, ngả mình lăn ra cái võng mệt mỏi chìm đi trong giấc ngủ, tỉnh dậy loáng thoáng tiếng cô Nga đang hỏi chị Tuyết giá gạo hôm nay thế nào.
Chiều tối mẹ và cha tôi từ đám giỗ trở về, cha cứ than van đi đâu mẹ cũng lề mề chợ búa xém trễ cả xe, mẹ bảo tôi:
– Con sang gọi cô Nga qua cho mẹ, sẻ dĩa xôi thịt gà gọi là lộc đám giỗ.
Cô Nga qua, Mẹ nói:
– Tôi đã đi khảo giá gạo chợ, hỏi luôn giá xe, tính ra bán gạo dưới đó có lời hơn so với bán ở đây, lời lắm, cô Nga có muốn theo không thì chuẩn bị tiền đi đong lúa, ngặt nỗi, giã xay sao kịp vì cửa hàng họ mua vào nhiều lắm.
Tôi chợt nhớ ra vôi kêu lên:
– Dễ ợt, mang lúa lên phố huyện xát gạo, vì ngày nào đi học con chả thấy người ta mang lúa tới xát.
– Thế mà chẳng nghĩ ra. – Mẹ lên tiếng.
Mệt mỏi tầu xe, cha mẹ tôi đi ngủ sớm, chị Tuyết đã dọn dẹp xong vào buồng ngủ, cô Nga ra về, tôi cầm đèn pin soi đường đưa cô qua vườn chuối, lối đi bập bõm dưới chân, nhìn cô lặng lẽ bước đi cô đơn.
Tôi thấy thương cô thật, chả lẽ cô cứ ở vậy suốt đời, nhìn dáng cô uyển chuyển bước đi lách mình tránh qua bụi chuối, chợt hỏi:
– Cô… cô tuổi con gì?
Ngoảnh lại cô hỏi:
– Tình làm thầy bói hả?
Tôi dỡn lại:
– Biết đâu Tình đoán đúng thì sao.
– Vậy thầy bói đoán đi, bao giờ cô hết khổ?
– Nhưng Tình có thấy cô than khổ bao giờ.
Bước chân đi đến góc sân, cửa nhà cô vẫn mở, tôi bước vào nhà, ngọn dèn dầu lờ lờ trên bàn tỏa ánh sáng. Trên trang thờ ngọn nhang sắp lụi cong vòng, cô nói:
– Nhang tốt thật.
Tôi bảo:
– Cô thắp khéo, ngày mai cô đi mua gì, bán gì cũng thuận.
Cô lại bảo:
– Cô có mua bán gì đâu, vì chỉ một mơ ước cỏn con cũng không làm được.
Đang dựa lưng vào cây cột nhà, bước ra cái ghế tôi định ngồi xuống, nhưng chợt đứng lên quay lưng nói khẽ:
– Cháu về cô ạ.
Ra tới góc sân, tiếng cô vọng theo:
– Tình ơi quay lại giúp cô cái này với.
Tôi nói với lại:
– Để cháu vế nhà cất mấy cái xe, rồi lát cháu sang giúp cô ngay … cô nhé…..
…
Thực tại…
Chiều muộn, bà xã đi đâu mãi không thấy về. Chợp mắt thiếp đi, không gian căn nhà thật tĩnh lặng, buồn tẻ, chìm đi mơ màng …
Đò ơi, con đò ngang đậu vô tình trên bến, cây sào cao vút cắm thẳng, ông lái đò lưng đã còng cùng đứa cháu lạch cạch nhổ cây sào, rút sợi dây xích chống đẩy đò trôi ra, rẽ ngang con đò rời bến.
Ngồi trên mom sông, ánh mắt tôi vô tình nhìn dòng nước lững lờ trôi, dòng sông hôm xưa mùa lụt hung dữ là thế, hôm nay thật hiền hòa êm diệu, thật thơ mộng, lững lờ, đủng đỉnh, thả trôi dòng nước thật trong xanh, mang cái mát lành về mọi miền quê yêu dấu, để cho cái tốt tươi xanh ngắt của đôi bờ, rừng tre, nương bãi sáng rực lên khi nắng chiều sắp tắt. Đò sang lô nhô kẻ bước, người đẩy chếc xe lên dốc.
Bóng ai, bước nhẹ chìm vào cái xanh tốt của nương dâu, chiếc áo vải hoa trắng điểm bông tím hoa cà, đứa trẻ cắp cặp bên hông lộ ra hai bắp chân đầy đặn.
Lụa… cô Lụa về thăm nhà, hồng hào tươi trẻ khuôn mặt ánh lên niềm vui làm mẹ. Mau thật, chưa gì đã hơn năm rồi, nhớ ngày đám cưới Lụa, mẹ đi dự rồi, tôi chẳng dám sang, bồn chồn lo lắng không đâu, chỉ khi tiếng pháo rước dâu nổ đì đùng thì trái tim òa vỡ, chạy ra đầu xóm, bước nhanh thấp thoáng bóng của Lụa, ngoảnh lại nhìn nhau im lặng, bước qua xác pháo thong thả bước chân về nhà.
…
Nhìn sang thấy Lụa đứng im, bước qua bụi tre tôi đến bên đứa trẻ bụ bẫm, thơm thơm mùi sữa, tóp tép cái miệng, quơ tay đón lấy con thuyền giấy từ tay tôi thả xuống. Lụa cười, chợt hỏi:
– Anh về bao giờ?
– Mới về, nhớ sông ra nhìn ngắm.
Tôi cúi thấp hỏi nhẹ:
– Lụa hạnh phúc không?
– Ừ thì cũng … được, em về trước nhé, tối rồi, à quên, anh về có lâu không?
– Vài bữa …
Bước đi nhìn theo, đứa trẻ nhìn lại vẫy vẫy … Thốt lên trong cổ “Lụa ơi đứa trẻ tên gì … gì?”
“Bạch” … bị vỗ vào mông, tôi mở mắt, bà xã nhìn sâu lay nhẹ mỉm cười:
– Anh lại mơ gì thế?
– Không, có gì đâu.
Ngả đầu nằm bên vỗ về, nàng chợt hỏi:
– Anh có bao giờ tự hỏi giầu có để làm gì? Người già khác gì người trẻ?
Tôi im lặng, nàng lại bảo:
– Người già nghĩ về quá khứ, người trẻ nghĩ tới tương lai. Giầu có mấy ai mang theo được, cáo chết ba năm quay đầu về núi. Người xưa chả nói đúng như vậy à.
Rồi nàng lại tiếp:
– Thôi hôm nay mình đi ăn tiệm, con không về em chẳng muốn nấu, đi anh u ám làm gì?
Trở về nàng lấy cắt móng tay, cắt hết móng thừa, nhổ thêm bao nhiêu sợi tóc bạc. Đứng lên cất hết vào trong giỏ sách. Tôi bước ra sân cái lạnh thấm sâu vào người.
Tâm hồn, trôi về quê cũ không gian tĩnh mịch nhìn vào cổ tay cái kim chỉ 22 giờ đúng, ngọn đèn đường hôm nay không sáng, bóng tối âm u trời lạnh con đường vắng người qua lại, đâu đây không gian rừng chuối hiện về đêm xóm làng thật tĩnh mịch … Đêm ấy …
Truyện này dừng lại tại đây, tác giả không thể viết tiếp vì không lâu sau khi viết những dòng cuối cùng thì tác giả bị đột quỵ và mất.
Để lại một bình luận