Phần 10
Buổi trưa mẹ đi chợ về, bữa cơm có ba người thật vui vẻ, cơm nước xong tôi đi qua tìm Duyên giúp nó giải bài toán, trở về tôi bước vào cửa phía bên hông, chị Hồng đang ngồi phía sau mẹ tôi nhổ tóc bạc, tiếng chị nhỏ nhẹ đang kể về cuộc đời chị, mẹ tôi chấm nước mắt bảo:
– Vậy là ông nhà mất đã mười mấy năm rồi!
– Xin cho con làm con nuôi mẹ để lấy chỗ đi lại.
Mẹ tôi vui lắm, chị Hồng khóc mãi, tôi lặng im không nói lên lời. Đêm xuống, khi chị Tuyết khép cửa nhà trên, tôi từ đống rơm chạy vội vào nhà, chị Hồng đón tôi với bao cảm xúc, giật nhanh cái áo, tôi và chị say sưa ôm chặt lấy nhau, chị hôn tôi như sắp đến ngày tận thế, kéo tôi đến bên giường, cả hai cuộn tròn lấy nhau, chị hôn tôi thật mãnh liệt, khi những giọt nước lồn ứa ra loang lổ, chị xoay người, đưa cái háng kẹp chặt lấy cổ tôi, cái mu lồn cứ cà mạnh chà xiết, để mặc cho đám lông lồn dụi dụi ngay cửa miệng cong mình.
Nhỏm cổ, đường lưỡi tôi quét ngang, cả thân mình chị dúm lại, cái mông giật mạnh, chị xiết tới, dòng nước nhỏ từ lồn chị sền sệt kéo ngang khóe miệng, tôi ngoạm lấy, tôi nuốt thật say sưa, cái xiết cuối cùng làm chị đờ ra mềm nhũn. Quay nghiêng, tôi xoay mông ôm chị từ phía sau, con cu cứng đờ len vào giữa đám nước, cả cái đầu buồi tê dại len lỏi tìm vào cái khe lồn, ưỡn sâu về phía sau, tay chị vòng qua kéo mông tôi áp sát lại, bàn tay kéo mạnh, làm cái âm thanh phành phặch cứ dội lên, hòa cùng hàng trăm tiếng côn trùng nơi góc vườn vắng cuối xóm, trở thành bản hòa ca bất tận.
Trào lên, phụt ra, hai bàn tay tôi bóp mạnh lên cặp vú, hẳn sâu như vụn ra khi cả hai gồng lên, nhũn ra, buông thả nằm ngửa ra giường …
Cái đêm bất tận ấy chị và tôi chỉ có ít phút ngả lưng, để đến hôm sau trên bờ vai tôi đầy những dấu răng chị còn in kỷ niệm. Ba giờ sáng, tôi mở cửa đi ra đống rơm, chị loạng choạng đến bên cửa sổ phòng anh Lợi gọi, khi chị chuẩn bị ra xe, tôi từ đống rơm chở vào đến bên chị, lặng lẽ khẽ nói:
– Chúc chị lên đường bình an và vui vẻ.
Anh Lợi từ phía sau cười:
– Thằng này sắp thành người lớn …
Anh đi cuối tuần trở về thông báo, tuần sau và sau nữa không về, phải đi về trại thí nghiệm. Đàn lợn được bán đi được tám trăm đồng, cha tôi lên tiếng:
– Bằng cả năm lương của tôi đấy nhỉ.
– Thế ông không tính công sức ba người chăm sóc hay sao? Chỉ có ông là sướng thôi, lúc nào cũng quần là áo đẹp, thôi kiếp này tôi để ông đi lo việc nước, kiếp sau ông phải ở nhà.
Cha tôi chỉ cười … Anh Lợi ra đi chị Tuyết buồn hẳn, nhìn chị trầm tư, đôi mắt hằn sâu những đêm không ngủ. Nhớ lại hôm đi rước dâu, khi mọi người bận rộn trong nhà, tôi cùng Duyên ra bờ giếng thả gầu múc nước rửa mặt, cái giếng thật nông, lòa xòa vài bụi dương xỉ, làn nước thật trong, thấm ra từ lớp gành non, tôi tự hỏi phải chăng vì nguồn nước ở đây, những người phụ nữ uống và tắm, làm đàn bà trắng hồng và đẹp đến nao lòng như vậy.
…
Tháng giêng cả khu vườn ào lên sức sống, cây đào, cây mận trước sân trổ hoa khoe sắc, xa xa rừng tre chạy suốt triền sông dày đặc, như một cái áo làm nền cho những cây gạo vươn cao trổ hoa đỏ rực, trông như bức tranh sống động trên phố huyện, những cánh hoa vươn cao lên trời như những ngọn đèn, để cho hàng ngàn chim sáo từ cánh rừng xanh bay về tranh ăn trên những ngọn cây và hót vang cả ngày.
Đêm đêm khi ngả lưng ra giường, hình bóng cô Nga, chị Hồng và Lụa cứ hiện ra khiến tôi trăn trở. Không có anh Lợi ở nhà, chị Tuyết buồn lắm, công việc khiến chị chẳng được ngơi tay, tôi đi học buổi sáng, còn buổi chiều về phụ chị, mẹ tôi và chị thay phiên nhau mang gạo ra chợ cho mối, lớp học sinh giỏi khiến tôi có đôi hôm phải học cả ngày.
…
Hết xuân trời ấm lại, một buổi trưa tôi sang cô Nga, chỉ có Duyên ở nhà một mình, ghẹo đùa một lát tôi trở về, mẹ tôi và chị Tuyết đang gọt khoai sọ, cái rổ khoai để giữa hai người khiến tôi chú ý, quét ngang tia mắt, tôi như hoa lên khi nhìn về phía cái quần đang chị mặc, quần ngắn ống rộng, với thế ngồi chạng chân, từ cái khoảng cách xa vẫn lấp ló cái đáy quần con vải tím hoa cà, hai múi thịt nổi bật lồi ra như mời gọi. Chị đang cúi đầu, lúc ngước lên mắt đã đỏ hoe, tiếng mẹ tôi:
– Thôi để hôm nào mẹ đến bà lang cắt cho nó vài chén thuốc, mẹ đâu biết nó lại như vậy, từ năm nó mười ba tuổi mẹ có được nhìn thấy của nó đâu. Thế nó nói gì với con không?
– Dạ không, anh ấy cũng chán lắm, của anh ấy cứ như cái rau luộc …
Lời chị nói nhỏ tôi không nghe rõ, chỉ thấy tiếng mẹ tôi:
– Cha bố nó, không bù cho thằng Tình, mới mười mấy tuổi đầu cứ dựng đứng như cây cột buồm ấy, hay là … ngữ thằng ấy chắc sau này gái chết mê chết mệt.
Chị Tuyết cười cười.
– Chả biết, con bắt đền mẹ …
– Ừ thì …
Chạy nhanh vào giường, tôi nằm ra nhắm mắt, mẹ đi vào buồng, tôi miên man nghĩ suy, à thế ra cái ý nghĩ hôm xưa, về những phút giây bên chị Hồng, tưởng tượng ra anh Lợi đêm ấy cũng đang vùng lên địt mạnh vào lồn chị Tuyết chỉ là ảo tưởng …
Buổi chiều hôm nào không đi học, tôi phụ chị cắt rau, nấu cám và xay lúa, công việc bận rộn cả ngày, mẹ tôi cũng buồn, chỉ biết an ủi chị. Cái lớp học sinh giỏi đến ngày chuẩn bị cho kỳ thi, thầy giáo ra nhiều bài, nên tôi phải tranh thủ học, kỳ lạ thay, các bài kiểm tra tôi vẫn đứng đầu. Cái cối xay lúa càng ngày càng mòn vẹt, gạo xay ra sống quá, còn lẫn nhiều thóc, mẹ tôi cứ than thở sao lâu nay không thấy phó cối qua làng, rồi một buổi sáng tôi đang học bài.
– Cối đi, ai cối đi.
Mẹ tôi chạy vôi ra cửa gào lên:
– Cối cối …
Anh thợ khoảng gần 40 tuổi, chẳng biết ăn gì mà bắp tay nổi chuột lớn, cái cối nhà tôi được đóng xong mẹ nói:
– Trên đời cái gì mới cũng thích, chỉ trừ cối mới và tương mới.
Ban đêm nhìn ông thợ nằm ngửa trên nền gạch phòng tôi, hơi rượu thoang thoảng vô tư ngủ, tự nhiên tôi thấy bực mình. Mẹ kêu cô Nga làm lấy một cái, và cô đồng ý. Cái cối đan xong, phần nhồi đất phải mang sang sân nhà cô Nga, tôi để ý đôi mắt ông thợ nhìn cô như muốn nuốt chửng, chẳng biết vì sao cứ thấy tôi sang, cô Nga nói chuyện với hắn như sáo, đôi mắt liếc ngang thật tình tứ …
Tôi buồn vẩn vơ, buổi tối anh cối làm hết cút rượu cay nồng, khuôn mặt đỏ rực đang huyên thuyên nói chuyện, rồi kéo nước cho cô Nga tắm, mặt tôi tím lại, về vác cái chăn sang nhà cô ngủ, nửa đêm khi tôi úp mặt vào trong, trở mình anh cối ngồi dậy, giả vờ ngủ mê tôi ôm anh cối thật chặt … Đêm qua đi, trưa hôm sau khi anh cối ra về, cô Nga liếc xéo tôi hỏi nhỏ:
– Đêm qua ngủ ngon không? Hôm trước đi bẻ bắp té ngã làm sao mà tay đầy cỏ thế?
Im lặng tôi ra về … Buổi sáng mẹ tôi đi chợ mãi quá trưa mới về, mẹ mang về mấy thang thuốc bắc. Trưa hôm sau chiếc xe ca đưa tôi và hai thầy cô cùng ba bạn trở lên thành phố, cả hai môn dự thi tôi đều làm bài mỹ mãn, thầy cứ khen.
– Phen này em làm thầy nở mày nở mặt, bao nhiêu năm qua thẩy mới thấy có em làm thầy đáng nể.
Trở về anh Lợi đón tôi thật nồng nhiệt anh nói:
– Thế là cả anh và em đều thành công rồi.
Tôi cười nhưng trong lòng cứ vấn vương, sao cái thành công của anh không trọn vẹn nhỉ, nhìn chị Tuyết tất bật sắc ấm thuốc bắc đôi má đỏ hồng, đi ra đi vào giục anh uống thuốc, chợt nghĩ “sao mình không chia cho anh ấy được nhỉ” và cái câu “con bắt đền mẹ” chị Tuyết nói hôm trước, mẹ tôi phải đền thế nào cho đúng được …
Để lại một bình luận