Phần 11
Đàn lợn nái xuất bầy đông lắm, mẹ cứ than vãn.
– Hai mẹ con mình vất vả cho đám đàn ông nhà này!
Chị Tuyết cười:
– Chả sao mẹ ạ, dù sao cũng có em Tình còn phụ nữa.
Mấy ngày sau anh Lợi trở lại cơ quan, căn nhà bình yên trở lại với nề nếp cũ, tôi như con thoi phụ mẹ và chị Tuyết. Cái cối xay mới thật nặng, tôi kéo băng băng, mẹ và chị giã gạo theo không kịp, mẹ tôi thường đi ngủ sớm để sáng mai hơn 4 giờ sáng mang gạo đi chợ.
Học đến chín giờ tôi bước ra sân, trăng tháng ba chuyển mùa sáng vằng vặc, chiếu xuống cái sân, khoảng vườn như một bức tranh thủy mặc. Vươn vai tôi đi đến cái bao tải tập tạ đấm đá liên hồi uỵch uỵch … cái bao vung lên hạ xuống, hình như cái sinh lực trời cho chưa chịu tan biến đi, vươn vai kéo cái xà đơn 1.. 2 … 25.. 27
– Hai tám. Tiếng của chị Tuyết đếm.
Thì ra chị từ nhà tắm đi ra chị cười nói:
– Chị chưa thấy ai khỏe như em đó Tình ạ.
Tôi buông tay đứng gần chị, cái áo đông xuân Trung Quốc cộc tay, cánh tay chị trắng mịn lấp ló mờ mờ lớp lông tơ dọc cổ tay, phớt nhẹ cái quần ngắn lộ hai bắp đùi sáng rực dưới ánh trăng, hương thơm lá bưởi, bồ kết thoang thoảng bay trong không khí tháo ra từ người chị. Chị bảo:
– Ngày xưa còn đi học chị cũng kéo xà đơn, em cho chị kéo thử nhé.
Chị nhảy lên cái xà quá cao không với tới được, tôi bước lại gần nhớ bài học ở trường nắm nhẹ hai bên hông chị.
– Nào một hai em đỡ chị, một hai … cố cố … lên.
– Tình ơi đỡ chị xuống.
Buông tay thở hảo hển chị nói:
– Mỏi lắm, công nhận Tình khỏe thật.
– Nãy em thấy chị đi ngủ rồi mà. – Tôi hỏi.
– Ừ, nhưng khó ngủ quá! …
Chị vào nhà một thoáng mang thúng gạo đi ra.
– Mai giã cũng được mà chị, em thấy còn nhiều cám mà. – Tôi lên tiếng.
– Chị giã trước đến mai thêm tý nữa là được, giờ vào cũng có ngủ được đâu! …
Cái cối gạo nằm ở trái nhà bên hông phía buồng chị và anh Lợi, mẹ tôi ngủ ở buồng phía bên kia. Sân vườn mênh mông, rừng chuối ngập tràn lá phủ, giàn mướp trĩu quả, ánh trăng chiếu đan qua kẽ lá loang lổ khắp vườn, khu vực cái cối gạo chìm trong khoảng tối sáng mỗi khi ánh trăng bị tảng mây lướt qua che. Bần thần tôi bước lại chị.
– Chị xích lên để em giã phụ.
Cái cối gạo có từ đời ông ngoại, được đẽo bằng thân cây thị toàn lõi, nặng lắm, người nhẹ cân khó khăn mới giã được, tai cối gác lên hai khúc cây duối, được cái gạo giã ra mau trắng lắm. “Phụp … phup” tiếng cối đều đều, sức nặng đôi chân của sinh lực mười bảy làm cái cối bật lên hạ xuống như có phép mầu, đưa cái đầu chày lao sâu lao mạnh cọ sát lên từng lớp gạo.
Vung mạnh gạo văng, chị bỗng chìa mông xuống, cây đòn dọc buộc trên hai cái dây làm tay vịn chao đi, làm mông chị cọ mạnh vào bụng tôi, cả hai im lặng, nảy lên nhịp chày lại đều đều, đuôi tóc chị buộc phía sau thơm mùi bồ kết cứ nhằm ngay lỗ mũi mà cọ cọ, người tôi lâng lâng làm con cu trong quần từ từ đứng dậy, quay ngang chĩa ra phía trước không sao kìm hãm được.
Nhịp cối lạc đi, cái tay vịn chao đi, mông chị lại nhấn sâu về phía sau theo nhịp chày “phụp… phụp … ” tiếng chày lạc dần, tôi nghe như hơi thở chị như khẩn trương …
Cái cố gắng cuối cùng, đáy cối đứng im, chị không buông nhịp chân, người chị gấp về phía trước, khe mông của chi chĩa về phía sau, lọt ngay vào cái đầu chày trong quần tôi đang đâm tới.
Bất động, lúng túng, ngập ngừng, giây lát bàn tay phải tôi vòng qua phía trước bụng chị đỡ nhẹ, im lặng không ai nói lời nào … Ngay lúc đó áng mây trôi lướt qua che bóng trăng, làm không gian tối lại, chị quay đầu ngoảnh lại thều thào, tiếng chị như gió đưa ngập ngừng:
– Tình…. Tình …
Mắt tôi nhòa đi … gương mặt cô Nga hiện ra trong bóng tối chập chờn, bàn tay tôi dưới bụng chị xiết nhẹ, hai gương mặt đối diện, đôi môi chạm nhẹ vào nhau, cái cối đứng im để dành cho những tiếng thở hổn hển, vòng tay tôi xiết chặt hơn, cả thân hình chị nóng rực như ổ bánh mì mới rút ra khỏi lò, đổ ập vào vòng tay tôi, bàn tay tôi hối hả nhào nặn trên đôi mông chị, những cái vuốt ve lên xuống dọc hai bắp đùi, kéo lên, len qua thắt lưng quần, mơn man xuống khe đít chị …
Cả khuôn ngực chị lộ ra đôi vú trắng phau, nặng trĩu như quả xoài chín ngầy ngậy hương thơm, quầng lên cái núm trắng hồng khi ánh trăng lướt qua, cứ rung rinh mời gọi. Chị nhũn cả người đứng không vững, bàn tay phải tôi đang vuốt ve nơi bụng chị, bất chợt luồn nhanh qua lưng thung quần vuốt lên khe háng, người chị chịu lại, cái cổ tay, mu tay ướt sũng, làn nước sền sệt nhớp nháp đọng trên đáy quần.
– Tình… Tình … chị chị … em…
Đẩy nhẹ tôi ra, chị bảo:
– Giữ im như thế, để chị chống cái cối gạo.
Lấy cái chạc ba khúc cây chẹn vào cổ cối, cái cối đứng im, chị cầm mâm gỗ đậy miệng cối lại. Cả hai người lúc này như hai thằng say rượu, ngả nghiêng dìu nhau bước qua cánh cửa, khép nhanh rồi cài vội cái chốt, cùng đổ vật ra giường nhìn nhau cưới, ngọn đèn dầu soi tỏ cái mặt chiếu, hai chữ đỏ song hỷ lồng vào nhau, dấu mực in còn như mới.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ phòng chị chiếu xuyên qua, khoảng sáng bừng lên nhìn rõ cả chị và tôi đang quấn chặt vào nhau, cái quần ngắn vải hoa cùng cái áo đông xuân của chị đã tuột đi lúc nào, cả thân hình chị đang cuộn lên những đòi hỏi của thể xác, tiếng thở gấp gáp của tôi và của chị phì phò như tiếng bễ thợ rèn.
Tôi không biết quần áo tôi được cởi ra như thế nào, vì tất cả cứ mê đi, mụ đi, người tôi và người chị cứ hừng hực như lò lửa, miệng gắn chặt không muốn rời ra, đôi môi tôi rát bỏng, đầu lưỡi ran rát vì từ lúc dắt nhau từ cái cối gạo trở vào, môi tôi và môi chị luôn gắn chặt, cú vấp chân nơi cánh cửa răng chị đã cắn cả vào lưỡi tôi.
Hai bầu vú no tròn trắng hồng cứng lên, tóc chị rối bời, cổ đầy nước bọt tôi lưu lại, tiếng rên của chị nghẹn tắt chỉ còn như tiếng gió. Khi đôi môi tôi lướt trên đám lông măng mềm mại, mờ mờ như một hàng quân xếp hàng không đều, chỗ đông, chỗ thưa, chỗ đậm, chỗ nhạt, kéo dài từ trên rốn để rồi tất cả hàng quân ấy đều hội tụ trên đỉnh cái mu lồn, như đang vươn cao vời vợi khiêu khích quân địch xông tới giao chiến.
Nhưng quân địch vẫn bình thản, vẫn khát khao vờn quanh cái tiền đồn để dụ hàng quân địch, từng đám nước nhờn vẫn không ngừng tuôn ra, chảy theo đám lông dọc theo khe lồn chị, kéo sâu xuống mặt chiếu cứ từng mảng, từng đám nước đọng lại chèm choẹt, xụp xoạp tôi nuốt nhai, đỏ hồng lên bết bát vẹt đi từng mảng lông ướt đẫm dạt ra, cái khe trắng hồng lộ ra khi hai ngón tay tôi vạch nhẹ …
Đưa đầu lưỡi lên rồi kéo về theo nhịp chân chị mở ra khép lại, cái chúm chím nở ra, mấy nếp thịt hồng nhạt giãn ra thu lại như cửa động đào, nhường chỗ cho những giọt nước đùng đục thụt thò rồi từ từ ứa ra chầm chậm, để cho cái lưỡi của tôi rình mò chộp lấy …
Túm tóc trên đầu tôi, chị kéo căng giựt lên, cái đầu lưỡi rê theo, cà nhẹ lên đám lông vượt qua đỉnh mu lồn, dọc qua cái rốn để cho từng mảng gai ốc chị nổi lên, bụng chị giựt nhẹ khi môi của tôi vừa chạm vào môi chị, thì chị vội ghì vai tôi xuống, cả người tôi phủ trùm lên người chị.
Lồn chị dạng ra chờ đợi, trên đầu cu tôi tù tù như cái nụ hoa gạo lấp ló cái đầu khấc, dụi lên trườn qua chĩa cái đầu thẳng, tỳ hai hòn dái trên đỉnh mu lồn chị đang giật giật, chị đưa tay xuống vuốt vuốt cái đầu cảm nhận, cong lưng trườn nhẹ đầu cu tôi lùi xuống, chĩa ngang tỳ mạnh vào cái khe lồn, dạng rộng chân ra chị chờ đón, chân phải chị co lên, bàn tay chị luồn xuống nắm chặt, chị bóp mạnh cái thân buồi, tê dại khi đầu buồi tôi đẩy tới trượt lên theo khe lồn chị …
Rướn mạnh hông lên cao cho đầu khấc lọt vào…
“Sựt …”
Cả cái miệng lồn há ra ngậm chặt … tôi đẩy tới chật cứng như cái ống cao su, do đầu buồi quá to không sao vào được, người chị bất động, hai chân co lên hông chị hẩy lên “á… á… aaa”
Cái mông trắng phau mềm mại hạ mạnh xuống giường, chiếc chiếu bị xô dạt theo mông chị khi chị quay ngang, nhằm tránh những cái dập liên hồi từ mông tôi, từ buồi tôi như cái chầy giã xuống cái cối lồn chị như giã gạo, nước từ lồn chị chảy ra bám quanh thân buồi tôi kẹo lại sền sệt như quét hồ.
Vòng tay tôi ôm trọn lưng chị, ép mạnh ngực tôi và ngực chị lại, để mặc cho cái âm thanh “phạch phạch” cứ phát ra khi háng tôi và chị gặp nhau vang ra trong đêm vắng.
Chị không thở kịp, chỉ còn nghe thấy tiếng “ơ ơ … ư ư” dội lên, đôi chân chị đeo chặt lấy đùi tôi, hằng mong kìm hãm bớt lại nhưng sức lực trời ban, hương thơm cái lồn lạ cộng cái đói khát của thằng con trai đã nếm mùi tình dục căng lên dội ra, ép sâu cái đầu buồi xuống tận cùng lồn chị, phụt mạnh những khát khao.
Từng đợt sền sệt như nhựa chuối trào lên xịt ra để cùng hòa nhịp với những cơn co thắt trong đáy lồn chị, từ cái đầu buồi tôi giựt lên cái cuối cùng rồi co lai, tụt ra khỏi lỗ lồn, để mặc cho đám tinh trùng hòa quyện với khí lồn chị, chảy loang ra thấm đẫm hai chữ song hỉ như đang cười trên mặt chiếu.
Hơi thở chị nhẹ dần, mặt chị ngả ngang vào phía trong giường, ánh trăng từ cửa sổ phía sau gian buồng chiếu lên khuôn mặt và ngực chị, mắt chị khép hờ, cả khuôn ngực như vẫn dội lên những cảm xúc ngỡ ngàng về những gì mà tình dục mang tới. Tôi chồm tới nhìn sâu vào mắt chị hỏi nhẹ:
– Chị có sướng không?
Nhắm mắt, chị không trả lời, tôi im lặng, trong cái im ắng của đêm vắng không gian của căn buồng, không khí có phần ngột ngạt, chị quơ tay cầm lấy cái quạt bằng mo cau phẩy nhẹ, làn gió thoảng qua lưng tôi, ngả mình tôi nằm xuống bên chị.
Chống tay xuống gối đầu ngẩng lên nhìn chị, ánh trăng chiếu xiên, nhìn ra khoảng vườn từng lớp lá chuối đã ướt đẫm sương đêm, phản chiếu cái ánh sáng dịu hiền theo bóng trăng thấp thoáng.
Nhắm mắt cơ thể dịu lại, cái cảm giác hừng hực ban nãy biến hết đi đâu, nhìn lên cái xà ngang, cái va li đựng sách của anh Lợi hiện ra trước mắt, thoáng qua khe cửa, hình như đôi mắt anh Lợi đang nhìn, trong đầu tôi như đang lên cơn sốt nhẹ, cái đèn dầu để trên cái bàn học của anh Lợi, bóng anh như đang ngồi yên bất động nhìn tôi, môi anh mấp máy như muốn nói với tôi điều gì mà tôi không đoán ra.
Cơn lạnh chợt kéo đến như run lên, trời ơi tôi làm sao thế này, chị Tuyết là vợ anh mà, anh Lợi là người đã dìu dắt tôi nhiều lắm, bao năm nay chưa bài toán nào tôi hỏi mà anh không giải được, mẹ thương anh Lơi lắm vì anh chưa cãi mẹ bao giờ … bóng anh như lại gần … tôi cứng đờ nhắm mắt lại.
Chợt kỷ niệm xưa hiện về khi tôi đọc trộm cuốn truyện dâm viết tay anh để trên bàn, con cu cứng lên cái đầu khấc bị căng ra nhức buốt, tôi tỳ cu vào mép bàn cọ nhẹ, đẩy tới, cảm giác là lạ, xoạc … lớp da trên đầu buồi tuột ra lộn ngược nằm im ngay cái khấc, một cảm giác xé ra nóng như lửa, cái đầu buồi ló ra đỏ rực dâm dấm máu, tôi bụm tay vào đầu buồi khóc thét lên, con cu teo nhỏ lại, anh Lợi từ ngoài vườn chạy vào, vạch tay nhìn thấy, anh ôm bụng cười, nhìn vào mắt tôi anh bảo:
– Mày đã tuột khấc rồi.
Tìm ống pomát anh bôi lên, đầu cu tôi rát bỏng kéo lớp da phủ trùm lại anh nói:
– Mai mốt tha hồ địt nhé, cu mày to lắm …
Thế mà giờ đây … Nhìn sang chị Tuyết đã dựa lưng vào thành cửa sổ lúc nào, giọt nước mắt đang lăn dài trên má chị, cũng như tôi, cả hai đang cuộn lên trong lòng những hối hận đớn đau, chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Ánh trăng mờ đi, cái quầng trăng lan rộng như cái bánh xe mờ mờ ảo ảo, tôi ngồi dậy nhìn sâu vào mắt chị, bối rối không nói lời nào, chị mặc lại quần áo đi ra nhà tắm.
Chị bước vào người chị sực nức mùi xà phòng chanh, chị lấy cái khăn lau măt cho tôi, bàn tay chị mơn man nơi gò mu và cái cần xung xướng, cái lạnh mát làm tôi tỉnh hẳn, chị nằm lên giường, tôi nhìn chị thật lâu chợt nói:
– Em xin lỗi chị, chắc anh Lợi biết thì em chết mất.
– Chị có hơn gì em đâu. – Chị nói.
Tôi luồn chân ra thành giường, hai chân buông thõng, chị chồm tới nắm bờ vai tôi nhè nhẹ, ngoảnh lại tôi hỏi:
– Chị và anh Lợi có hạnh phúc không?
Lăng im một lát sau chị ngước mắt lên, khuôn mặt đẫm nước hỏi lại tôi:
– Em có tin đây mới là đêm tân hôn của chị ?? ?
– Thế mẹ mua thuốc bắc cho anh rồi mà?
– Thế thế … ý em muốn hỏi … à mà sao em biết?
Tôi cúi đầu im lặng.
– Tình… em có biết không, giá như anh ấy có được bằng một phần mười của em, thì chị cũng cam chịu, lấy chồng chị chẳng ngại vất vả khó khăn, nhà mình so với hàng xóm chị nghĩ còn sướng chán, nhưng chị cũng có những khát khao, ước vọng như những người đàn bà khác. Cả tuần qua uống thuốc của anh ấy chỉ như quả mướp non luộc, anh cầm tay ấn vào, khị chị vừa dạng hết chân ra, cầm phụ với anh đưa vào của chị, mới qua được cái khấc thì cái ấy của anh đã nhổ ra tý nước nhờn nhờn loãng như nước vo gạo … Chị chán lắm! Chị cũng không ngờ đời chị lại gặp phải cảnh trớ trêu này!
…
Nước mắt chị lăn dài trên má, tôi thật thương chị, ở tuổi tôi đã lờ mờ hiểu thế nào là hạnh phúc gia đình, người chị rung lên, tiếng chị nghèn nghẹn, cái ý nghĩ bỏ đi lúc nãy tan biến lúc nào. Thu hai chân khỏi thành giường tôi nhìn sâu vào mắt chị, bàn tay đặt lên bờ vai, mơn man quanh cổ, tôi kéo chị vào lòng.
Ánh trăng đã khuất sau ngọn tre, tiếng sấm chuyển mùa như đang vọng lại, như báo hiệu một mùa giông tố nổi lên nơi cái làng lụt này, cơn gió mồ côi từ ngoài sông thoang thoảng đổ về như muốn xóa tan cái oi bức, phầt phật cả vườn chuối chuyển mình ngả nghiêng khi cơn mưa rào đầu mùa ập tới.
Để lại một bình luận