Phần 100
Chiều chủ nhật, tôi, Vivi cùng bé Ngân rồng rắn đến siêu thị mua sắm vài thứ, dĩ nhiên là tôi luôn là thằng lao công phải è cổ xách đồ. Và sau một hồi nếm trải địa ngục trần gian, tôi nhận ra một chân lý đúng đắn rằng, đừng bao giờ đi mua sắm với con gái, bạn sẽ xỉu trước khi về đến nhà, thề đấy!
Cũng may là … nhà tôi còn có chút … nhân tính. Đi lang thang được một lúc thì cô nàng than khát nước, và dĩ nhiên là kẻ đầy tớ lưng dài sức không rộng như tôi cũng “hôi” được một ly nước cam thơm điếc mũi để tống vào cổ họng, ồ quên, hai ly chứ.
Vâng, đến đây thì chắc các bạn cũng đoán ra được chuyện gì rồi phải không nào, uống nước nhiều thì cũng phải … thải ra bấy nhiêu, sau khi đi được một vài vòng trước khu vực trò chơi thì tôi phải phóng thằng vào toa lét để trút bầu … tâm sự với … cái thứ mà ai cũng biết rồi đấy.
Và chuyện cũng sẽ chẳng có gì to tát nếu Vivi và Kim Ngân không kéo nhau đi gắp thú nhồi bông sau đó. Hai cô nàng thi nhau bỏ từng đồng xèng vào máy và gắp lia lịa, và tất nhiên là … không được con nào. Vivi thì vui vì nhà tôi chỉ là một đứa con nít, được chơi thì cười, không đáng nói, còn bé Ngân lại khác, dường như hôm nay cô bé có tâm trạng không tốt, muốn đi chơi để giải khuây nhưng lại không được như ý muốn.
Tôi núp đằng sau và để ý thấy Kim Ngân luôn cố tính nhắm vào con gấu trúc bằng bông phía góc phải, sau một hồi lăn lóc thì nó cũng đã tới gần nơi để rớt xuống, cơ mà đến lúc này, tôi cá là cả 2 người đều đã hết thấy hứng thú, ít nhất là bé Ngân:
– Thôi, Ngân không chơi nữa đâu, chị Vi chơi đi!
Vivi cười tít mắt, có lẽ em không biết làm cách nào để an ủi em gái ngoài những nụ cười tiếp sức:
– Hihi, vậy chị dẫn Ngân đi ăn kem nha, mỗi đứa một ly, chịu hông nà?
Kim Ngân mặt mũi vẫn buồn rầu, ánh mắt hướng nhìn về phía con gấu trong tủ kính kia. Dù rất muốn giúp đỡ cô bé nhưng thực tình là tôi không có khả năng làm việc này, tôi thừa biết cái trò gắp thú kiểu như vậy chỉ là trò lừa đảo, cái kẹp gắp không bao giờ có thể kéo một con vật nào đó lên quá 3s, và hẳn nhiên là trong vòng 3s đấy, chẳng ai có thể lôi đầu nó ra ngoài cả. Tôi biết bé Ngân không vui nên cũng đến an ủi cô bé vài câu, dù sao tôi cũng muốn trở thành người anh trai tốt mà:
– Nhìn cái mặt kìa, cười lên anh coi nào, đi chơi mà mặt mũi như cái mâm thế kia thì làm ăn gì, nào, đứng lên ra bắn ma với anh!
Tôi kéo cô bé dậy và toan dẫn ra khu vực trò chơi hành động mà tôi kết nhất là loạt game bắn ma bằng súng, nhìn oách không thể tả, đã vậy còn rung như thật nữa chứ. Cơ mà vừa mới đứng dậy thì từ phía sau, một giọng nói vang lên:
– Bạn gì ơi!
Cả tôi lẫn hai cô gái đều quay lại. Tiếng nói vừa rồi phát ra từ một cậu nhóc, chắc cũng trạc tuổi bé Ngân, gương mặt nhìn tổng thể thì cũng khá sáng sủa, đẹp trai tuấn tú, chỉ có điều cái nụ cười tít mắt ấy sao mà giống … vợ tôi quá chừng, không được, không được. Trong khi cả 3 người chúng tôi còn đang lơ ngơ như bò đội nón thì cậu bé đã chìa tay ra và trên đó là con gấu trúc bằng bông mà Kim Ngân nhõng nhẽo đòi nãy giờ:
– Tặng cho bạn này, mình định gắp con cún cơ nhưng chẳng hiểu sao nó lại ra con này, thấy bạn thích nên mình tặng cho bạn!
Tôi mỉm cười và đưa tay kéo Vivi sang một bên, một khung cảnh lãng mãn tưởng như chỉ có trong tiểu thuyết thế này thì sao mà nỡ phá đám được chứ. Kim Ngân lúc này hai má đỏ bừng, nhìn yêu hết chỗ nói, miệng mồm lí nhí, hai tay đưa ra phía trước nhận lấy món quà từ cậu nhóc kia:
– Em cảm ơn … anh!
Nếu như sau đó thằng nhóc tiến tới và hỏi xin số điện thoại của bé Ngân hay một thứ gì đó tương tự như vậy thì tôi sẽ là người đầu tiên sút nó ra mặc cho khung cảnh thần tiên ban nãy. Cơ mà dĩ nhiên rồi, tôi đang kể về chuyện bé Ngân tìm thấy một chỗ dựa thì chắc chắn 96, 69% là cậu nhóc được chọn. Ngay lúc Kim Ngân bối rối nhận quà thì cậu bé chỉ tặng thêm cho cô em gái của tôi một nụ cười tươi rói rồi sau đó quay đầu bỏ đi:
– Không có gì đâu, mình đi nha!
Và lại phải nói một lần nữa, mọi chuyện sẽ không thể dừng lại ở đây, và lần này, người gọi là … Kim Ngân. Cô bé dường như nhận ra một điều gì đó hoặc cao hơn là … sét đánh mất rồi nên liền chạy theo và gọi giựt ngược cậu nhóc lại, sau đó thì cả hai móc điện thoại ra bấm bấm gì đó, chắc là xin số để trả ơn, nhưng đùa thôi, chắc chắn là để tán tỉnh rồi, Ngân nhờ?
Nguyên buổi tối hôm đó, à chính xác là thêm cả tuần tiếp theo nữa, ngày nào cô bé cũng ngồi cười tủm tỉm với chiếc điện thoại trên tay, lâu lâu lại hứng chí hát vu vơ gì đó mà tôi không nghe thủng. Cơ mà với kinh nghiệm của mình thì cái màn điên điên này chắc chắn chỉ đến khi tình yêu ở quanh ta. Ngày xưa tôi cũng vậy nên nhìn bé Ngân một cái là tôi nhận ra ngay, đúng là anh nào em nấy, chuẩn không phải chình, mà chỉnh thì tất nhiên là nó hết chuẩn rồi. Thậm chí nhiều khi được tôi và Vivi rủ ra ngoài chơi, cô bé cũng từ chối với lý do “học bài”, ôi, anh đâu có lạ gì cái lý do củ chuối ấy, cô bé ơi!
Và rút cục thì sau bao nhiêu lần lẩn tránh cũng như thậm thụt trong bóng tối, cuối cùng thì tôi cũng bắt được tại trận màn hẹn hò siêu kinh điển của hai đứa nhóc tì này. Vào một buổi sáng cuối tuần, hôm đó tôi đang tức tốc chạy lên sân để tham gia vào trận bóng sinh tử giữa đội hình A và đội hình anh em. Và tình cờ, tôi cũng gặp Kim Ngân ở trên đấy, cô bé đang cơm bưng nước rót và lau mồ hôi cho cậu nhóc kia. Đùa thôi, thực ra Kim Ngân chỉ ngồi một chỗ cổ vũ, lâu lâu thì cười một phát đốn tim đối thủ. Dĩ nhiên là tôi vui, vui lắm chứ vì cô em gái của tôi cũng đã tìm cho mình được một chỗ dựa, chưa biết là có vững chắc và đáng tin tưởng hay không nhưng chí ít thì nó cũng khiến kẻ làm anh như tôi cảm thấy hạnh phúc phần nào.
Cuối buổi hôm ấy, dĩ nhiên tôi phải là người chủ động đến gặp cậu nhóc vì tôi là người sắp gả … em gái cho nó mà. Tôi bắt bé Ngân đứng ở ngoài xa để hai người đàn ông nói chuyện … đại sự. Cậu nhóc mặc dù tôi chưa được tiếp xúc nhiều nhưng cách nói chuyện và xưng hô thì vô cùng lễ phép. Tốt.
Sau một lúc tâm sự, tôi biết được cậu bé tên là Luân, đang học lớp 11 chuyên Hóa, cứngng ra phết. Đá banh thì cũng bình thường, chắc chắn là thua tôi rồi, đúng không em rể? Qua cách biểu lộ cảm xúc, tôi hiểu được tình cảm mà Luân dành cho Kim Ngân, nó không ngọt ngào và lãng mạn như tôi và Vivi, cũng không vui vẻ và chí chóe như nhỏ Huyền và thằng Tiến, mà là trộn chung của cả hai thứ ấy, thứ tình yêu mà có lẽ không thể lẫn đi đâu được. Bé Ngân hạnh phúc, chắc chắn là tôi vui, người yêu em ấy rất tốt, tôi lại càng vui thêm gấp bội, cơ mà …
Để lại một bình luận