Phần 74
Vừa vô đến phòng, tôi ấn Vi ngồi ngay xuống giường, đóng cửa lại và bắt đầu … mắng. Nhạc mẫu đi vắng, thế nên tôi hiện tại toàn quyền xử lý nếu con bé không nghe lời, và giờ là thử nghiệm:
– Sao Vi cứ bênh nó thế hả? – Tôi quát to
Vivi cắn móng tay ra chiều hối lỗi:
– Nhưng mà Đạt có làm gì đâu, H đừng giận nữa mà!
Tôi cố gắng nuốt cục tức này vào bụng, ngồi xuống ghế và … thiền. Các bậc cao nhân ngày xưa đã chứng mỉnh rằng, thiền có tác dụng tốt cho cơ thể, đặc biệt là tâm sinh lý các kiểu, có thể giúp giải toả căng thẳng, mệt mỏi và mang lại cho chúng ta sức khoẻ thật dồi dào.
Chắc là đúng vì tôi cũng đã thử qua vài lần rồi, chỉ cần ngồi im, tịnh tâm, thả hết mọi suy nghĩ ra khỏi đầu và tưởng tượng về một khung cảnh huyền bí, thơ mộng thì bài thiền sẽ phát huy tác dụng. Ấy thế mà lúc này tôi không tài nào vứt được những dòng máu nóng cứ bốc lên ngùn ngụt trong đầu, tôi chẳng lo về chuyện Vivi sẽ chuyển qua yêu thằng kia, điều đó chắc chắc sẽ không thể nào xảy ra, tôi chỉ tức vì cái chuyện nó dám tán tỉnh người yêu tôi trước mặt tôi, điều đó chẳng khác nào một sự sỉ nhục danh dự.
Có vẻ tôi hơi quan trọng hoá vấn đề, nhưng nếu đứng trong vị trí của tôi, các bạn chắc cũng hiểu được phần nào, nó cứ tương tự như trong trường hợp là có một thằng ất ơ từ đâu chạy vào nhà bạn và xin tiền mẹ bạn ấy, khó chịu và bực mình lắm chứ tưởng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thực tình là tôi có hơi làm màu quá thật, tự dưng đi chửi bới lung tung cả, dù sao thì ban nãy tôi rõ ràng là còn vui vẻ tiễn biệt thằng đó kia mà, chẳng hiểu sao bây giờ lại như vậy.
Quay đi quay lại một hồi thì thấy Vivi đang ngồi trên góc giường, ôm con gấu bông và thút thít khóc nhè rồi nói gì đó với con gấu. Hẳn nhiên là đằng sau sự thành công của người đàn ông luôn cần có một người phụ nữ, thế nhưng đằng sau sự thất bại của người đàn ông thì người phụ nữ cũng góp một phần không nhỏ.
Cũng may là tôi chưa phải là đàn ông còn Vivi thì mới chỉ là một cô bé không hơn không kém, thế nên mọi chuyện vẫn còn có thể giải quyết ổn thoả được. Cái màn mắng, khóc lóc, dỗ dành này đã diễn ra không biết bao nhiêu lần rồi, thật sự thì tôi chán đến tận cổ, thế nhưng Vivi thì lại không thấy như vậy, cô nàng suốt ngày xị mặt ra để rồi bắt tôi phải đến tận nơi mà năn nỉ mà ỉ ôi các thứ, ôi cuộc đời này mới tẻ nhạt làm sao!
Nhưng tẻ nhạt là một chuyện còn bạn có làm hay không lại là một chuyện khác, không thể vì lý do bạn chán học mà bạn có thể nghỉ học ở nhà cắm mặt vào games, chẳng phải vì bạn không muốn đi làm mà bạn lằng nhằng không đi để rồi cuối tháng cả gia đình cạp đất mà ăn.
Ngày còn bé tôi vẫn thường thắc mắc điều này, đau đáu trong lòng bấy lâu nay, nhưng giờ thì tôi đã thấu hiểu phần nào, ví dụ như cứ hễ tôi bị bệnh là ba mẹ tôi vẫn bắt xuống ăn cơm cùng cả nhà cho bằng được mặc dù tôi cố chấp nằm lì trên giường và phải mất cả nửa tiếng để tôi hoàn toàn tỉnh táo để không ngã dập mặt khi bước xuống cầu thang.
Đấy, cuộc sống nhiều khi nó vô lý như thế đấy, hãy luôn nhớ rằng, chúng ta sống không phải vì riêng bản thân mình mà còn vì những người xung quanh chúng ta, đó là quy luật. Và vì lẽ đó, ngay lúc này, mặc cho tôi chán ngấy cái trò xin lỗi năn nỉ này, tôi cũng phải cắn răng mà làm, tôi làm không phải vì Vivi, tôi chỉ làm vì tôi mà thôi. Tôi mà không quỳ xuống van xin thì có khi chiều nay không vác mặt được đi học ấy chứ.
Theo một số người, cụ thể là mẹ tôi, thì “mồm miệng đỡ chân tay”, và trong trường hợp này, tôi lại thích dùng chân tay hơn, mồm miệng tôi đâu có dẻo như kẹo cao su. Tôi lò dò đi tới giường, ngồi phịch xuống. Vivi dù thấy tôi đi tới nhưng vẫn giả vờ ngồi im và cắm cúi vuốt ve con gấu, áng chừng có vẻ tủi thân dữ dội. Tôi nắm lấy tay cô nàng, lắc qua lắc lại, cười rõ tươi:
– Hề hề, thôi mà, tại anh giận quá mất khôn thôi, Vi biết tính anh rồi mà, ha?
Cô nàng vẫn tỏ ra im lặng như thể ta đây bất cần lắm. Dù muốn dù không, tôi vẫn phải tiếp tục công việc của mình, và trong lúc nguy cấp, tôi nhớ ngay đến chiếc nhẫn cầu hôn ngày nào, tôi nắm lấy tay của Vivi rồi cọ mặt hai chiếc nhẫn vào với nhau:
– “Chồng” nói không nghe hử, muốn gì đây?
Vivi vẫn không ngước mặt lên, chỉ bĩu môi:
– Khùng!
Tôi giả nai bằng cách dần dần tiến tới bên cạnh và kéo Vivi ngả vào người:
– Cười cái coi!
– Hông thích!
– Đi mà, cười cái đi, năn nỉ!
Cô bé vẫn cương quyết:
– Mắng người ta đã rồi giờ kêu người ta cười, H hâm!
Gần 1h chiều rồi, chỉ còn 1 tiếng nữa là đến giờ đi học, tôi cũng nản lắm rồi, thế nên chẳng buồn nói nữa, tôi nằm thằng xuống giường và cũng kéo em xuống luôn, ôm chặt lấy rồi bắt đầu … ngủ. Mặc cho Vivi ban đầu giả bộ giãy giụa, tôi vẫn nằm im không nhúc nhích, một hồi sau thì cô nàng cũng chịu ngoan ngoãn, nhắm mắt lại và cũng ngủ luôn.
Gì thì lâu chứ ngủ bao nhiêu cũng thấy nhanh, tôi nhớ là mình vừa mới đặt lưng xuống chưa đầy năm phút, mở mắt ra đã gần 2h rồi. Vivi thì đang gối đầu trên tay tôi ngủ, em nằm khép nép chẳng khác gì con mèo con, trông đáng yêu kinh khủng, thế nhưng cái giá phải trả để được nhìn thấy cảnh tượng ấy là cánh tay tôi tê cứng hết cả, tưởng như cụt luôn rồi cũng nên. Tôi cũng lợi dụng hôn má Vivi được mấy phát, đến khi vừa định hôn môi thì bất chợt … cô nàng tỉnh dậy, vừa thấy cái bộ mặt đẹp trai của tôi thì Vivi hiểu ngay ra vấn đề và hét toáng lên:
– Aaaaaaaaaaaa, xàm sỡ!
Đáng lý ra ban đầu tôi đã định thôi, thế nhưng ngay sau khi nghe câu đó, tôi đâm ra tự ái, thế là chụp đầu Vivi và hôn môi thằng luôn cho bõ ghét. Như các bạn đã biết, nụ hôn khi ngủ dậy luôn luôn ngọt ngào và lưu luyến nhất vì khi ấy chúng ta trao cho nhau bao nhiêu là … vi khuẩn đó mà.
Hôn hít xong xuôi, tôi khoái chí chạy nhanh vô phòng tắm quẩy sạch sẽ một phát trước khi đi học để cho Vivi ngồi trên giường nhõng nhẽo gì đó không rõ nữa. Ít phút sau, tôi cũng tắm rửa và thay đồ xong xuôi, ra đến ngoài thì Vivi cũng đã chỉnh tề bộ đồng phục thể dục rồi, chắc là thay luôn giữa phòng. Bao nhiêu suy nghĩ đen tối xuất hiện trong đầu khiến gương mặt tôi tự nhiên gian xảo kinh khủng làm cho bé Vi phải tát tôi một cái rõ đau sau đó:
– H háo sắc, H dê!
Tôi chẳng quan tâm Vivi nói gì, chỉ nhéo má cô nàng:
– Rồi sao, dám bỏ không?
Vivi khựng lại, ngước mắt lên ra chiều suy nghĩ rồi đột nhiên ôm lấy cánh tay tôi cười tít mắt:
– Thôi, sợ lắm, hihi!
Tôi lắc đầu cười khẩy, lâu lâu đùa một chút cũng vui ra trò, cuộc đời đáng sống lắm chứ.
Chúng tôi chạy xe thật nhanh lên trường cho kịp giờ vào lớp, tôi ít khi đi học … đúng giờ, chỉ có Vivi lúc nào cũng muốn vậy, chẳng biết có được gì không, hơn nữa, học thể dục có nghỉ cũng chẳng vấn đề mấy, thế nhưng thể dục lại là tiết tôi thích nhất trong tuần, vì sau mỗi buổi thể dục, đám choai choai lớp tôi lại rục rịch kéo nhau lên sân đá banh mà quậy, hôm nay thì chưa chắc là được. Thằng Đạt thì cũng đi từ đời nào rồi, nên chúng tôi nhanh chóng khoá cửa rồi rời khỏi nhà.
Vừa lên đến sân trường, đám lớp tôi đã nhao nhao:
– Ui da, chở đi học nữa cơ!
– Ước gì mình được như cô ấy nhỉ!
My mập là đứa con gái nhiều chuyện nhất lớp tôi, cơ mà chính vì cách nói chuyện vui vẻ và hoà đồng ấy mà tôi lại thấy nó dễ thương hơn tất cả những đứa còn lại, à tuy nhiên chưa bằng Vivi của tôi. Mỗi lần nó lên tiếng là y như rằng chỉ toàn chọc ngoáy, lần này nạn nhân là tôi:
– Chòi ôi, đừng có chọc bạn H bạn H ngại kìa! Haha …
Tôi cau mày, khoát tay nạt:
– Im mày con mập, đá chết giờ!
My mập cười giả nai, cũng phải công nhận rằng, nó cười đẹp thật, nụ cười sao mà hồn nhiên đáng yêu lạ mặc dù trong đầu nó chưa chắc như vậy. Thấy tôi có vẻ cáu, nó cười cười rồi chạy đến kéo Vivi ra đá cầu chung với tụi con gái trong lớp, không nói tiếng nào.
Tôi cũng cất cặp rồi chạy ra chỗ đám con trai, nghe đồn là chiều nay đám tụi tôi, gồm tôi, thằng Vinh, thằng Tuấn, thằng Phương gay, thằng Lộc mập, thằng Sơn, thằng Phúc và thằng Thắng gọi là “đám anh em” sẽ quyết đấu với đám “đội hình A” của thằng Pha, thằng Kha, thằng Lam, thằng Đan và Phát khùng.
Trước giờ chúng tôi toàn thua, thế cho nên mỗi lần có dịp là lại bu cục vô bàn chiến thuật. Thằng Phúc lỏ tự nhận mình là giỏi nên nó giành chức đội trưởng và bắt đầu đề ra các hướng cho đội bóng. Nào là chiến thuật “Alpha” với mục tiêu là kèm tối đá thằng Đan, rồi chiến thuật “Bêta” có nhiệm vụ càn quét 2 cánh đối phương.
Dù chiến thuật bài bản, thế nhưng cứ đến khi thi đấu là chúng tôi lại thua bét nhè, không rõ vì sao. Lạ ở chỗ, buổi họp bàn phương án hôm nay lại có sự xuất hiện của thanh niên mặt mâm Đạt mà không rõ là do ai mời đến, nó ngồi chăm chú lắng nghe cả buổi, thi thoảng lại gật gù các kiểu rồi cười nói với đám chúng tôi cứ như đúng rồi. Mà có vẻ đúng rồi thật, rõ ràng trình độ của nó chẳng thua kém gì với thằng Lam cũng như thằng Đan, thậm chí có phần vượt hơn vì thể hình của nó khá hơn hai thằng loắt choắt kia, cơ mà ai cho nó đá nhỉ ?
Trầm tư suy nghĩ một hồi thì thấy Thanh thổi còi báo hiệu kết thúc giờ học, cả lớp hò hét như đàn ong vỡ tổ mặc dầu tuần nào cũng vậy. Theo như lịch trình thì đám anh em chúng tôi sẽ chiến với đám đội hình A sau nửa tiếng nữa, mọi công tác chuẩn bị đã sẵn sàng, thằng Phát khùng không biết bằng cách nào huy động được cơ số đám con gái đi theo cổ vũ, dĩ nhiên là cả My mập bánh bèo rồi. Còn tôi vẫn đang khá phân vân, giờ mà về là tôi sẽ bị bứt rứt khó chịu ngay, học thì bỏ được chứ đá banh thì không. Thế nhưng không về thì Vivi bỏ cho ai. Dường như thấu hiểu tâm trạng của tôi, Vivi cười tít, bám lấy tay tôi:
– H cho em đi xem đá banh với nha, giờ về nhà chán lắm!
Vivi đâu biết rằng lời đề nghị của em đối với tôi bây giờ đáng giá ngàn vàng, tôi gật đầu ngay tắp lự, nhéo má một cái cho đã … tay:
– Yêu bé ghê cơ!
– Hihi!
Trên đường đi, tôi chẳng ngại ngần gì nắm tay Vivi rồi đặt lên trước bụng, có người yêu xinh thì phải khoe thôi. Các thanh niên trẩu hai bên đường nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực xen lẫn GATO, thế nhưng tôi chẳng quan tâm, vẫn hếch mắt lên và … đi.
Và tôi xém chút nữa đâm đầu vô cột điện khi cái thằng hồi trưa tán tỉnh người yêu tôi đang vắt vẻo trên chiếc võng ngay khu vực khán giả, bên cạnh nó dĩ nhiên không ai khác là … thằng Đạt rồi. Trên tay nó hình như lại là một hộp quà khác.
Đờ phắc!
Để lại một bình luận