Phần 3
Hoa khúm núm về phòng mình. Nàng chọn cách ăn mặc này với tiêu chí gợi dục chứ không gợi sắc. Đúng là khó coi thiệt. Nàng lại đứng trước gương cởi áo nhưng chợt nhìn qua cánh cửa thông hai phòng. Thường ngày nàng vẫn rất tự nhiên thay đồ, nhưng hôm nay Mạnh đang ở phòng bên. Cửa lại không thể khóa từ phía bên nàng nên Hoa thấy mất tự nhiên vô cùng. Nhỡ đúng lúc nàng cởi hết ra mà anh ta mở cửa phòng thò đầu qua thì sao? Thôi thì từ nay chịu khó ôm đồ vào phòng tắm thay vậy. Ở phòng bên xuất hiện tiếng gõ cửa, quản gia bước vào cúi chào Mạnh.
– Cậu ăn gì chưa? Có cần tôi gọi bé Hoa nấu vài món không?
– Ờ… ăn nhẹ trên máy bay thôi. Được rồi, chú nói làm cho tôi đĩa mỳ. Gu của tôi chú biết rồi chứ?
– Đã biết – Ông Trung cúi chào lui ra ngoài.
– À, mà con bé nấu ăn ổn không vậy?
– Nấu ngon lắm, tôi nghĩ sẽ hợp khẩu vị cậu đó.
– Tốt.
Hoa xắn tay lao vào bếp và thoáng một cái đã chuẩn bị xong bữa ăn nhanh.
Nàng định dọn ra bàn ăn nhưng ông Trung bảo dọn lên tầng trên cùng, đó là tầng cao nhất của biệt thự có mái vòm tròn được đỡ trên những trụ gỗ mun đen bóng.
Bốn bề không có vách che để ngắm cảnh nên gọi là “lầu vọng nguyệt”. Mạnh ngồi vào chiếc bàn gỗ tròn đặt giữa trung tâm quần thể kiến trúc Trung đông, nhấm nháp hương vị món ăn yêu thích mà mấy ngày nay anh không có dịp thưởng thức.
Thỉnh thoảng một cơn gió ùa đến làm cho những chiếc chuông kêu leng keng.
Tà áo đầm maxi suýt nữa bị gió tốc cao quá đùi, may mà Hoa kịp giữ lại.
Nàng vẫn đứng lặng lẽ gần đó như một nàng hầu đợi lệnh chủ nhân.
Do chọn vị trí ngược sáng nên hầu như toàn bộ thân thể phơi bày sau chiếc đầm mỏng manh.
Chiếc xì líp Hoa đang mặc ác liệt thật, tuy không có màu sặc sỡ nhưng lại nổi bật đến lạ kỳ.
Nó chẳng khác gì mảnh vải ren úp hững hờ trên cái gò rậm hoa thơm cỏ lạ.
Không cần phải quá chú ý Mạnh cũng có thể mơ hồ nhận thấy màu sắc thật khác biệt trên mảnh đất màu mỡ giữa hai chân Hoa, rõ ràng nó sậm màu hơn những nơi khác.
Hoa thẹn đỏ mặt khi chợt phát hiện Mạnh đang soi mói lên thân thể mình.
Nàng cúi mặt giấu đi ánh mắt rối bời.
Chết chưa, vì muốn làm bữa ăn thật nhanh nên Hoa quên cả mặc áo lót lúc thay đồ.
Đôi bầu vú nung núc như phơi trọn cả hai viên hồng ngọc trước mặt một người đàn ông xa lạ.
Nàng viện cớ gió lớn phải giữ váy áo để lấy tay che chắn vùng trung tâm, tay còn lại vòng lên ôm ngực một cách lúng túng.
Hình ảnh đó thật khiêu gợi tạo cho Mạnh cảm giác lâng lâng khó tả, chưa bao giờ anh có một bữa ăn thú vị đến vậy.
Mạnh lấy khăn ướt lau miệng rồi vẫy Hoa đến dọn bàn.
Nàng khép nép bước đến khom người thu gom mọi thứ đặt vào cái mâm bằng inox sáng choang.
Đôi vú thả tự do trong chiếc áo khoét khoét rộng cổ, hai tòa thiên nhiên gần như phơi trọn trước mặt Mạnh trong một cự ly gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi da thịt của nàng.
Nhìn trong tư thế cúi khom, đôi nhũ hoa đẹp hơn gấp trăm lần khi nàng đứng thẳng.
Bầu vú no tròn nở nang trinh nguyên chưa được một bàn tay nào khai phá.
Núm vú hồng hào chưa từng có cái miệng nào mấp mút lấy một lần.
Sự bối rối tăng dần theo cường độ tia nhìn của chủ nhân.
Hoa không biết làm sao hóa giải tình thế khó xử này, không lẽ cứ treo ngực cho người ta tha hồ ngắm nghía, còn lấy tay che lại cũng không ổn, vậy có khác nào vã vào mặt người đối diện.
Nàng quỳ gối xuống sàn nhà, phải rồi tư thế đơn giản như thế mà không nghĩ ra, nàng nhẫn nại tiếp tục công việc thu dọn và thấy hài lòng khi ánh mắt cú vọ kia đã dời đi nơi khác.
– Em đẹp lắm – Mạnh vuốt má âu yếm – Bộ áo này rất hợp với em.
– Dạ… cảm ơn. Anh muốn uống nước gì để em xuống lấy.
– Khỏi, anh tự lấy được rồi – Giọng Mạnh đối với Hoa đã dễ nghe hơn lúc trưa.
Hoa vừa đứng dậy bưng mâm bát đĩa định bước xuống cầu thang thì Mạnh nói với theo.
– Đêm nay nhớ sang phòng anh sớm nhé!
Hoa tái mặt suýt nữa trượt chân. Điều tồi tệ nhất cuối cùng đã đến.
Để lại một bình luận