Phần 24
Chiếc xe hơi màu nho tăng tốc lướt nhanh trên con đường thưa thớt bóng người, bỏ lại phía sau tiếng khóc xé lòng của cô gái quê tội nghiệp. Số phận của nàng chưa biết sẽ ra sao.
– Anh yêu, ngồi sát lại đây với em – Người phụ nữ kéo tay Mạnh vào lòng đưa chân chạm vào một nút bấm, tấm vách ngăn từ sàn xe trồi lên tạo thành một khoang biệt lập.
– Cô vẫn lẳng lơ như ngày nào.
– Chỉ lẳng lơ với một mình anh thôi.
Tiểu Phương cởi bỏ bộ tóc giả và cái áo khoác khiến mình già và xấu đi. Chiếc áo bó sát rộng cổ trắng trợn khoe bộ ngực nung núc. Cô không muốn xuất hiện trong hình hài xấu xí của một quý bà U50 nhưng vì Mạnh cương quyết yêu cầu nên cô đành miễn cưỡng đáp ứng. Dù đã có đề phòng nhiều cấp độ nhưng Mạnh vẫn chọn buổi chiều tối để Quỳnh Hoa không nhìn thấy “đối tác”, kẻ đã cho người âm thầm theo dõi Mạnh rồi quyết định liên hệ với anh trong những ngày gần đây.
– Giờ thì anh sáng mắt chưa? Lão Trung thật lợi hại, em đã sớm cảnh báo nhưng thật tiếc là anh không tin em. Không có sự trung thành lý tưởng đến vậy nếu đằng sau không che giấu một mưu mô.
– Hai bản chất giống nhau nên hợp nhau trong cách nghĩ. Liệu có thể tiếp tục tin một kẻ đã nhẫn tâm ruồng bỏ người yêu vì anh ta khánh kiệt để chạy theo một lão nhà giàu?
– Anh cay cú để làm gì? Cuộc sống vốn phải thế, nó dạy cho em mọi thủ đoạn để sinh tồn, giúp em vươn lên từ nghèo khó chứ không cam chịu như con nai bé bỏng của anh đâu.
– Đừng động tới Quỳnh Hoa.
– Thôi được, thôi được… – Tiểu Phương nghiêng người áp cả bộ ngực căng tức vào Mạnh – Hôm nay gặp nhau không phải để tranh luận. Anh thấy rồi đó, kết cục thì em đã có được tất cả những gì mình muốn.
Cũng không khó hiểu trước quyền lực mà Tiểu Phương có được. Sau khi quay lưng với Mạnh để lao vào vòng tay một lão nhà giàu góa vợ, cô đã dùng mọi chiêu thức trên giường để làm lão suy kiệt nhanh chóng. Chuyện gì đến phải đến, lão đã thượng mã phong trong một đêm quầng quật đến gần sáng.
– Lần tái hợp này của hai đứa xem như là bù đắp cho những gì em đã gây ra cho anh trong quá khứ. Anh có thể tin hoặc không tin nhưng anh không có lựa chọn nào khác. Giờ em không cần tiền của anh nữa, cái mà em cần là đây – Tiểu Phương nhoài lên người Mạnh chụp vào giữa hai chân anh – Vẫn hùng dũng như xưa. Anh đã khiến cho em không thể nào quên được những giây phút ngây ngất trên giường. Chưa một người đàn ông nào khiến em thật sự thỏa mãn như anh.
Tiểu Phương lúc nào cũng bốc lửa, cô biết chọn trang phục để tôn vinh những “bộ phận” đáng giá trên cơ thể. Cặp đùi trắng nõn đầy khiêu khích trong chiếc jip bó ngắn quá nửa đùi, khi dở chân bắt chéo, chiếc xì líp đỏ lồ lộ phơi bày một khối tròn mum múp.
– Giúp em sống lại cảm giác của ngày xưa đi anh.
Phương cầm tay Mạnh đặt lên ngực mình, tay khác len vào khoảng trống giữa hai chân. Mạnh không rút tay lại nhưng để nguyên như thế mà không có chút động đậy nào. Thật chán nhỉ, anh muốn chống đối hả? Phương vén juyp lên cao ngang hông, chiếc quần lọt khe hiện ra đỏ rực. Nó chỉ là một mảnh vải nhỏ bằng ba ngón tay phủ trên cái gò xum xuê lông rậm. Phương bước choàng qua hai bên ngồi trên đùi Mạnh đẩy đưa.
– Tụi mình từng tơi tả trên giường nhưng chưa bao giờ làm chuyện ấy trên xe hơi. Em muốn thử qua hương vị đó ngay bây giờ.
Mạnh vẫn lạnh băng mặc xác cho con hồ ly muốn làm gì thì làm.
Tiểu Phương nắm vào cổ áo giật mạnh, mấy hột nút văng tứ tung và chiếc sơ mi rách toạc một đường, đồ rẻ tiền có khác.
Những sợi lông ngực trên cơ bắp cuồn cuộn đã lộ ra càng tăng thêm độ hăng máu ở Phương.
Cô đưa tay vuốt ve khuôn ngực vạm vỡ, đôi môi lướt trên từng thớ thịt căng đầy sức trẻ của người đàn ông duy nhất có đủ năng lực đưa mình lên cõi thiên thai.
Phương lùi xuống tháo dây thắt lưng rồi hấp tấp kéo phecmotuya, khẩu súng của Mạnh đã cộm lên sau lớp quần lót sức chỉ.
Phương lấy cái kéo trong ngăn nhỏ bên cửa xe cắt liền mấy đường, chiếc quần rách tươm. Vật mà Phương thèm khát bật lên loe cái chóp căng tròn.
– Ôi đẹp quá – Tiểu Phương quỳ xuống sàn xe giữa hai chân âu yếm bộ phận đàn ông của Mạnh – Sao mà lôi cuốn quá không biết.
– Đồ dâm nữ.
Phương cười ré lên, cô không thấy bị xúc phạm mà càng phấn khích trong trò chơi mèo vờn chuột. Cái miệng ham hố hả lớn đớp lấy khúc gân, nửa đoạn to dài của Mạnh đã mất hút trong đôi môi cong cớn ôm chặt. Phương bắt đầu mút và quét lưỡi khiến cho Mạnh có muốn đứng ngoài cuộc cũng không được. Gương mặt lạnh băng bắt đầu xuất hiện những chuyển biến.
Phương mút rất lâu cho đến khi bên dưới thật sự ướt đẫm mới đứng dậy xoạc chân quỳ phủ qua hai bên hông Mạnh.
Đưa tay vào chỗ kín vén cái xì líp bé xíu qua một bên, ả cầm khối gân ấy đặt vào khe nứt.
Chiếc xe vừa sụp xuống ổ gà xóc tưng cả người Mạnh, cây thương đang dựng đứng bất ngờ xuyên thấu vào giữa hai chân Tiểu Phương. Cô nàng rú lên thích thú.
– Tuyệt quá anh ơi, em mê rồi kiểu này rồi đó.
Đoạn đường tiếp theo bắt đầu dằn xóc, Phương bấu hai tay vào vai Mạnh, chân vẫn quỳ cặp bên hông anh rồi mềm mại nhún nhảy theo nhịp lắc của chiếc xe khiến cả châu thân tê dại, cuộc truy hoan nằm ngoài kế hoạch nhưng lại vô cùng kỳ thú.
Đầu óc Mạnh chỉ nghĩ đến Quỳnh Hoa nhưng sự ôm siết bên dưới khiến anh không thể xem là không có gì.
Khẩu pháo đang dương nòng nạp đạn, Tiểu Phương cũng không cầm cự được lâu hơn khi tốc độ nhún đã tăng lên.
Chát chát chát… tiếng đùi non va đập gấp gáp cho đến khi những tinh túy của đàn ông phóng sâu vào cơ thể.
Phương chẳng khác gì con chồn cái động đực, ả rú lên co giật rồi phủ phục trên người Mạnh trong bộ dạng như bị hãm hiếp.
– Anh thật là tuyệt. Lúc nào cũng đưa em đến cuối chặng đường. Anh đáng được thưởng lắm.
– Cô xé hết quần áo của tôi, giờ thì sao đây?
– Em chuẩn bị hết rồi.
Tiểu Phương nhổm người đứng dậy, cái vật to dài chưa kịp nhỏ lại được kéo tuột ra khỏi người Phương vẫn còn đọng trên đó những vết tích của cuộc mây mưa chớp nhoáng. Cô nàng sửa lại quần lót rồi phủ cái jip xuống đùi. Phương mở ngăn nhỏ lấy bộ đồ đã chuẩn bị sẵn đưa cho Mạnh. Cô vẫn còn nhớ size anh thường mặc.
– Anh không hợp với những thứ bần hàn. Ở trong nhà em thì phải ăn mặc cho đàng hoàng.
Mạnh thay đồ xong cũng vừa kịp lúc xe dừng lại trong khoảng sân rộng của một ngôi biệt thự tráng lệ.
– Công việc sắp tới của anh là giúp em giao nhận hàng hóa và đàm phán với đối tác – Tiểu Phương vừa nói chuyện vừa dẫn Mạnh đến một căn phòng rất lớn – Đây là phòng của anh, còn đây là phòng em – Phương chỉ tay vào căn phòng đối diện.
Thật trớ trêu, cách bố trí này hệt như ở biệt thự của Mạnh khiến cho những ký ức trong quá khứ tràn về như ngày nào. Nhưng nó chỉ gợi cho anh nỗi đau của một thời ngu muội chứ không có chút rung động nào trước Tiểu Phương, lòng anh giờ phút này chỉ còn mỗi Quỳnh Hoa.
– Anh thấy em yêu anh chưa? Em cố tình sắp xếp như thế tạo cảm giác quen thuộc để anh dễ hòa nhập. Giờ anh tắm rửa nghỉ ngơi đi – Phương kề tai Mạnh nói nhỏ – Đêm nay qua phòng giúp em một việc.
Đúng là đồ dâm dật, mới rên la hả hê đó mà bây giờ lại muốn mình phục vụ lần nữa.
Tại sao trước đây lại có thể mê muội đến vậy?
Ả chẳng có chút e lệ nào của một cô gái, mọi thứ đều toạc móng heo một cách thô thiển.
Bản chất rất đối nghịch với vẻ bề ngoài đầy cuốn hút.
Thật không thể võ đoán một con người chỉ qua bề ngoài của họ.
Mạnh chợt thấy nhói lòng khi nhớ về lần đầu gặp Hoa ở sảnh đã buông ra một câu đầy miệt thị “Chú tìm đâu ra con bé quê mùa này vậy?”. Đúng, nàng có thể quê mùa rách nát nhưng tấm lòng sáng tựa ánh trăng rằm, đó là những giá trị mà Tiểu Phương không bao giờ có được. Mới xa nhau có vài giờ nhưng Mạnh thấy nhớ Hoa da diết.
Anh rất muốn gọi điện cho nàng nhưng trong tình cảnh này thật sự bất tiện. Mạnh đã nói dối Quỳnh Hoa nhưng không hoàn toàn như thế đâu. Hoa ơi, mong em hiểu cho anh.
Màn đêm buông xuống, buổi làm việc “ngoài giờ” của Mạnh đã đến. Anh quấn chiếc khăn tắm ngang bụng mở cửa phòng Tiểu Phương xồng xộc bước vào. Cô nàng đang chải tóc trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình không có mảnh đồ lót nào trên người.
– Anh vào phải gõ cửa chứ?
– Gõ làm gì, cuối cùng cô cũng phải ra mở cửa thôi. Giờ thì nằm xuống đi để tôi làm cho xong còn đi ngủ.
– Gì mà hối dữ vậy? Dù sao anh cũng phải tạo ra không khí lãng mạn một chút chứ? Ai lại…
Để lại một bình luận