Phần 8
Thấm thoát, ngày cưới của Vân cũng đã đến, bố mẹ Vân trong bộ vest trang trọng, vẻ mặt gượng gạo và có phần bi ai. Bố mẹ Vũ đến để dự đám cưới của Vân, lòng nặng trĩu. Họ rất buồn khi họ đã xem Vân là cô con dâu nhỏ trong nhà mà nay lại không thể kết hôn cùng con trai họ.
Chiếc rèm trắng kết hoa được kéo ra, Vân đã thay xong bộ váy cô dâu, ngồi bất động một chỗ, chú rể gọi cô mấy lần nhưng dường tư tâm trí cô để ở nơi khác, kiên nhẫn gọi tên Vân thêm lần nữa thì cô mới có phản ứng, nhất thời ánh mắt cô không giấu được sự thống khổ. Vị hôn phu dắt tay cô bước ra.
Những đứa bé mặc váy trắng, tay cầm giỏ cánh hoa hồng tung lên không trung. Vân khoác tay chú rể vào lễ đường. Mắt cô đã giàn giụa từ lúc nào, lòng mâu thuẫn phức tạp.
Ở dưới khách mời hôm nay có cả Mỡ, cô bé cùng mẹ đến dự đám cưới, bất chợt hỏi mẹ:
– Tại sao cô dâu lại khóc vậy mẹ Thảo?
– Có thể vì cô ấy hạnh phúc, cũng có thể là vì cô ấy không thể gả cho người mà cô ấy muốn gả năm 17 tuổi.
– Papa đẹp trai sao không phải chú rể, đây là ai nhìn lạ lắm con không thích đâu.
– Chuyện người lớn sau này con mới hiểu được.
Tâm sự dằng dặc mấy ai hiểu, không rõ là Thảo nhắc đến chính bản thân hay cô dâu nữa.
Ở phía xa sau khi đã nhìn thấy Vân khoác trên mình bộ váy cưới, Vũ khó nhọc rời đi, trên môi nở nụ cười chua xót:
“Từng uống chung với em một ly nước, từng ăn cơm thừa của em, từng thấy em trang điểm lộng lẫy cũng như đã thấy mặt mộc của em lúc mới ngủ dậy… xem như đời này anh đã lấy được em rồi. anh đi cùng em đến đây thôi, đoạn đường sau này em hãy làm những gì mình thích, anh mong rằng cuộc đời sẽ đối xử dịu dàng với em hơn, vậy cuộc đời này anh cũng đủ mãn nguyện rồi.”
Những ngày tháng ở Sài Gòn, Vũ đã sửa đổi được bản thân và mang tâm thế chuộc lỗi quay về bên cạnh cô. Nhưng sau rất nhiều cơn đau, Vũ đi khám và phát hiện mình bị ung thư. Đối với Vũ, lựa chọn rời đi là tốt nhất để Vân quên cậu và bắt đầu cuộc sống mới vì bệnh của Vũ không chữa được.
“anh là tai họa cuộc đời, chết không đáng tiếc. Chỉ sợ liên luỵ đến em”.
Mùa đông năm ấy thuốc uống và hóa trị xạ trị ngày càng nhiều nhưng bệnh của cậu vẫn không khá hơn, cuối đời của Vũ cậu sống trong nỗi nhớ Vân da diết, bên cạnh chỉ có bố mẹ, cậu cảm nhận được thời gian của mình sắp hết. Mỗi lần nhìn mây trôi qua ô cửa sổ, Vũ đều chảy nước mắt vì nhớ cô.
Mùa đông năm ấy Vũ thực sự đã ra đi mãi mãi. Trước lúc chết Vũ muốn gặp lại Vân lần cuối nhưng khi cô đang yên ổn Vũ lại không nỡ để cô biết. Cậu ra đi trong lặng lẽ.
Sau đám cưới không lâu, một lần dọn lại căn phòng của Vũ mà cô từng ở, dọn hết đồ của của mình để chuyển đi, cô phát hiện ra lá thư Vũ giấu ở nơi ngày xưa cả hai thường hay cất những món đồ quan trọng. Cô mở ra xem:
– Đến khi em đọc được lá thư này thì có lẽ anh đã không còn trên đời nữa, mong em đứng vững trên giày cao gót, ngày tháng sau này uống được rượu cũng nhấp được trà. anh mong em thật xinh đẹp, mạnh mẽ và an yên. anh Yêu Em!
Đọc xong lá thư, tai Vân như ù đi, cô xuống nhà cầu xin bố mẹ Vũ nói cho cô biết sự thật.
Nghĩa trang gia tộc ở Nam Định, cố hương của Vũ, Vân bước theo con đường dẫn vào bên trong. Những bước đi nặng nề, cô bặm môi ngăn dòng nước mắt để bước tiếp. Đi đến trước một ngôi mộ Vũ, cô oà lên khóc, tấm ảnh Vũ của cô ở bên trên, vậy là thực sự Vũ đã bỏ lại Vân trên cuộc đời này. Dưới là dòng bia.
– “Bên dưới là đứa con bất hiếu của chúng tôi, nó chẳng ngoan ngoãn và hay làm tổn thương người khác. Nó đến thế giới này trải nghiệm được 1/4 cuộc đời, tốn của chúng tôi rất nhiều tình thương và công sức, không thấy vừa ý với thế giới nữa nên đi rồi.”
Vân quỳ khóc bên mộ Vũ rất lâu, rất rất lâu. Đến khi người nhà đi tìm Vân mới trở về. Lòng cô như đã chết.
Trở về nhà, Vân không muốn làm gì cả. Cô nghĩ gì cũng không ai biết, cô có 1 cuộc nói chuyện với người chồng vừa mới cưới, cô mãi mãi không thể quên được hình bóng của Vũ. Cô xin lỗi anh và mong anh hiểu cho cô. Cô muốn dọn về nhà của mình sống. Cô không muốn lừa dối cảm xúc của bản thân và tình yêu của anh. Cô thực sự chỉ có 1 tình yêu dang dở với Vũ.
– Em đi đi, là do anh cố chấp biết không thể khiến em yêu anh nhưng vẫn muốn cưới em. Không sao cả, dù mãi sau này anh vẫn đợi em.
Người chồng của cô hiểu rõ, không thể ép buộc tình yêu. Đôi khi phải buông tay để từ bỏ một thứ không thể có kết quả.
Không bao lâu sau đó, Vân cũng trải qua bạo bệnh và qua đời, ngày tháng cuối nằm trên giường bệnh cô không cảm giác sợ hãi, cô biết mình sắp đoàn tụ với Vũ ở một thế giới khác. Thế giới bớt đau khổ hơn.
Thứ cô để lại là sự nuối tiếc cho mọi người giống như cách mà Vũ đã từ bỏ mọi thứ mà ra đi.
Không còn ai nữa. 2 ngôi nhà ngày xưa từng chứng kiến đôi trẻ lớn lên, yêu nhau và hạnh phúc nay hoang tàn xơ xác và chẳng còn sức sống. Bố mẹ Vũ sang Paris còn bố mẹ Vân vì quá đau buồn nên cũng chuyển đi nơi khác. Chuyện tình tưởng đẹp như trong phim cuối cùng lại chẳng có hậu. Để lại trong mỗi người từng chứng kiến tình yêu Vân và Vũ một khoảng lặng khi nhắc đến, họ đến cuối đời vẫn chẳng thể bên nhau. Kết thúc cuộc tình đầy trắc trở…
Tình đầu là tình dở dang, em ơi…
Tình đầu như là mưa cuối thu cứ rơi…
Tí tách trong từng nỗi buồn…
Chất chứa một đời…
Để lại một bình luận