Phần 12
Trên thế giới này, chuyện tàn nhẫn nhất không phải là không gặp được người mình yêu, mà là gặp rồi nhưng cuối cùng lại bỏ lỡ nhau.
Trên thế giới này, chuyện đau lòng nhất không phải người ta yêu không yêu ta, mà là khi yêu nhau chúng ta lại không thể cùng nhau đi đến cuối cùng.
Mệt nhọc với cả một năm cũ, tết năm nay vẫn như năm trước, đôi bạn trẻ vẫn quấn quýt bên nhau. Thảo và Long đã yêu nhau được qua vài mùa xuân rồi, đột nhiên năm nay bố mẹ Thảo muốn gặp Long để nói chuyện, đêm đó sau khi ân ái xong cô đem chuyện này nói với anh, Long tuy có hồi hộp nhưng biết chuyện này sẽ phải đến sớm nên cũng chuẩn bị tâm lý sẵn, bố mẹ Thảo hẹn anh mùng 5 tết qua nhà.
Tươm tất xong xuôi, áo quần gọn gàng và lịch sự nhất có thể. Long cầm theo gói quà đã mua đi tới nhà cô, vừa đi vừa suy nghĩ mông lung, tại sao lại gọi mình đến nhà, chỉ là muốn gặp và chúc tết đơn thuần thôi sao? Một hồi thì cũng đến nhà Thảo.
Vẫn là căn nhà sang trọng năm ấy Long bước vào, lần này bấm chuông Thảo chạy ra mở cửa, hôm nay cô cũng ăn mặc rất quý tộc, bộ váy tôn lên đường nét trên cơ thể, tóc búi cao để lộ chiếc cổ trắng ngần.
Đi vào bên trong nhà anh thấy người đàn ông trung niên đang ngồi ở bàn pha trà, bên cạnh là người phụ nữ cũng trạc tuổi, đây là bố mẹ của cô, anh lễ phép chào.
– Cháu chào cô chú!
– Ừ, chào cháu.
– Cháu là người yêu cái Thảo nhà cô? – Người phụ nữ hỏi anh.
Thoáng có chút bối rối nhưng Long không ngần ngại.
– Vâng ạ cháu là người yêu của Thảo, hôm trước Thảo có hẹn cháu hôm nay sang đây ạ.
– Cô chú hôm nay mời cháu đến dùng bữa cơm với gia đình và có chuyện muốn nói. Thảo với em vào dọn bàn lên đi – Bố Thảo nói.
Bữa ăn trôi qua trong sự bình thường, Thảo có phần vui vẻ liên tục gắp thức ăn cho anh. Mọi thứ diễn ra khá im lặng, ăn xong Thảo cùng mẹ đi rửa bát, bố cô bảo Long lên nhà uống nước ông có chuyện muốn nói.
– Long à, nhà cháu có mấy anh chị em. Bố mẹ cháu làm nghề gì?
– Dạ nhà cháu có một mình cháu, Bố mẹ cháu làm nông ạ.
– Ừ, giờ vào vấn đề chính nhé. Chú biết cháu với Thảo yêu nhau đã lâu, nhưng cháu thấy đấy, cháu với con gái cô chú ở hai thế giới khác nhau lắm. Chú muốn cháu từ nay ít tiếp xúc với Thảo thôi, tương lai của cháu còn chưa chắc chắn, cô chú chỉ có mình nó là con gái. Cũng không thể mạo hiểm gửi gắm cho cháu được cháu có hiểu không?
Long im lặng, hóa ra là bố mẹ Thảo muốn anh và cô dừng lại, bố Thảo nói tiếp.
– Thảo đã được định sẵn để lấy người khác, mọi thứ đều hơn cháu, cuộc sống của Thảo sẽ tốt hơn rất nhiều khi bên cháu, chú hy vọng cháu biết thân biết phận của mình.
Nói rồi bố cô đi về phòng, để lại cho anh một đống suy nghĩ trong đầu, lát sau Thảo và mẹ đi lên, thấy anh ngồi im lặng, cô hỏi thì anh cũng mỉm cười và trả lời qua loa. Ngồi thêm một lát, Long xin phép mẹ Thảo và đi về, chỉ có Thảo vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Đêm đó Long nằm một mình, suy nghĩ về những lời của bố Thảo nói với mình, anh rất muốn nói với bố mẹ cô rằng…
“Là bố là mẹ thì không ai mong muốn con gái của mình yêu và lấy những thanh niên vượt khó như cháu, mây tầng nào chơi với gió tầng đó, nhưng cháu không nghĩ thế, mây tầng nào cũng là mây cả, tuy là bây giờ chú giàu, có thể là rất giàu, nhưng có lẽ trong quá khứ chú cũng đi lên từ hai bàn tay trắng phải không ạ, và cháu cũng mong rằng chú hãy tin vào thanh niên vượt khó như cháu”
Nhưng anh không đủ can đảm để nói lên những lời như thế. Có những khi xe anh hết xăng ngay trước cổng cây xăng, nhưng anh không vào đổ. Không phải vì cây hết xăng mà là do anh không còn tiền.
Long tự hỏi bản thân mình rằng anh biết mình nghèo đến mức độ nào? Đó là khi đi chơi cùng Thảo, thấy cô đứng nhìn món đồ cô thích thật lâu còn anh chỉ biết lóng ngóng. Không phải vì Thảo không mua được mà là vì anh không thể tặng cho cô.
Có lẽ rằng bố mẹ cô đã nói đúng, Long nên biết thân phận của mình, con gái có thì, gần như cả thanh xuân bên cạnh Long nhưng cô cũng có được cái gì đâu, tương lai của mình mù mịt chả có gì đảm bảo cho Thảo cuộc sống tốt hơn về sau này cả.
Áp lực chuyện gia đình, tiền bạc, tình cảm. Mỗi lần muốn nghỉ ngơi thì những vấn đề đó lại xuất hiện và phá hỏng hết, anh chưa bao giờ được sống một ngày nào thoải mái và vô tư cả.
“Tuổi hai mươi mấy sao mà lênh đênh đến thế? Tiền bạc thì mông lung, tình yêu thì trở nên mơ hồ, đụng đến việc gì cũng dang dở. Không biết do mình thiếu may mắn hay chưa đủ cố gắng”
Qua tết, Long vẫn đi làm như bình thường nhưng dường như chẳng còn động lực, 10 phần thì 7 phần suy tư, Thảo quan tâm thì anh chỉ nói chắc do làm việc nhiều. Cô vẫn chưa biết chuyện nên vẫn vô tư lắm, còn Long thì chìm trong bão tố.
Miếng cơm manh áo làm anh mệt, đồng tiền chiếm trọn tuổi thanh xuân. anh chịu thiệt thòi uất ức bao nhiêu cũng chỉ mình anh biết, anh mệt mỏi áp lực bao nhiêu cũng chỉ một mình anh biết. Dần dần Long đang tự tạo ra thêm nhiều khoảng cách với cô.
Thảo chẳng biết vì lý do gì cả, ngày càng nhiều thêm những khoảnh khắc anh nổi nóng với Thảo, cô nhớ lại rất lâu về trước anh từng chút một quan tâm mình…
Để lại một bình luận