Phần 13
Nếu chúng ta được sinh ra trong một gia đình không khá giả thì sẽ biết được nhiều thứ khiến ta đau lòng đến cùng cực, từ chuyện cơm áo gạo tiền, cách xã hội đối xử với ta và cả chuyện tình cảm.
Nhìn Thảo nằm ngủ bên cạnh, không son phấn, không lộng lẫy kiêu sa nhưng anh lại đắm chìm trong vào khuôn mặt ấy không rời. anh biết mình yêu cô rất nhiều.
Đức Phật nói người chúng ta yêu mến ngay từ ánh mắt đầu tiên không phải là do nhan sắc, mà là do cảm giác như đã từng quen biết từ kiếp trước. Nhưng Ngài quên nói rằng đó là do tình cảm kiếp trước chưa trả hết nên kiếp này đến để trả nợ duyên. Mối duyên mà bên nhau thì không thành, bỏ nhau thì đau khổ, là cảm giác day dứt không thể tả.
anh từng là một người vui vẻ hoạt bát, lạc quan về tương lai. Dạo gần đây anh lại ủ rũ nặng nề, cái sức trẻ và sự tự tin của anh đã tan biến đâu hết, Thảo nhìn thấy anh khóc, lần đầu tiên cô nhìn thấy như vậy và không hiểu tại sao, cô không biết rằng anh đang khóc vì không biết nói thế nào để chia tay cô.
Không nhớ hôm đó là trời mưa hay nắng, cũng chẳng nhớ cô và anh mặc quần áo màu gì, Long hẹn cô sáng hôm ấy cùng anh đi chơi, đi từng con phố thường đi qua, ăn những nơi cả hai thường hay đến, họ cứ rong ruổi như vậy rồi đến một nhà nghỉ mây mưa cuồng loạn. Kết thúc buổi hôm ấy anh đưa Thảo về nhà, đến trước cổng anh nói.
– Hôm nay là lần cuối chúng ta đi cùng nhau, anh muốn dừng lại, anh không muốn tiếp tục nữa mình chia tay nhé!
– Sao anh lại đùa vậy, chẳng hài hước tí nào.
– anh không đùa, anh muốn chúng ta dừng lại, chỉ vậy thôi.
– Có chuyện gì vậy ạ, em làm sai gì à, anh nói cho em biết đi.
– Em không sai gì cả, là anh sai, anh chỉ là một thằng con trai nhà quê còn em là tiểu thư gia đình quý tộc. Địa vị và tất cả mọi thứ chúng ta đều không giống nhau, đi tiếp cũng không có kết quả gì đâu.
Thảo bắt đầu nức nở.
– Sao lại không thể? Em là con gái, lấy chồng thì theo chồng. Chồng giàu em mặc áo lụa, chồng nghèo khó thì mặc áo vá, em có đòi hỏi gì đâu, anh và em đều dần ổn định công việc rồi mà.
– Em chấp nhận chịu khổ cùng anh nhưng anh thì không muốn thế, giai cấp của chúng ta khác nhau lắm, không hề môn đăng hộ đối. anh thực sự không thể tiếp tục được nữa. Em hãy hiểu cho anh…
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt người con gái độ tuổi đẹp nhất đời người, ngày hôm nay của cô tưởng như là ngày vui vẻ nhưng hóa ra lại ám màu tro xám.
– Như vậy là anh hèn rồi, trong khi em chỉ cần có anh thôi. Em không quan tâm những thứ khác.
– Xuất thân khác nhau, trải nghiệm khác nhau, hoàn cảnh khác nhau thì suy nghĩ cũng khác nhau. anh xin lỗi, cứ coi như là anh hèn, anh tệ bạc không ra gì cũng được. Chúng ta dừng lại đi.
Nói rồi Long quay người rời đi, Thảo không biết rằng trong mắt của anh đã đục một màu nước mắt. anh thầm nghĩ.
“anh đã suy nghĩ rất kỹ, buông tay em là sự lựa chọn tốt nhất, anh rất yêu em và anh biết em cũng yêu anh. Nhưng đoạn tình cảm này chúng ta nên dừng lại ở đây thôi, sau này hai ta phải tự lo liệu cuộc sống mình, phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé, Em không sai mà là anh, bước ra đời từ năm 18 tuổi, chân tay lấm lem mùi đời. Vậy mà lại đem lòng yêu em, con nhà quyền quý”
Đêm hôm đó, ở hai đầu của thành phố, hai quán rượu, có hai người đang chuốc say chính mình.
‘Hoàng hôn có hẹn nắng chiều…
Gió ơi ngừng thổi, cánh diều ngừng bay…
Hoàng hôn yên giấc ngủ say…
anh và cô ấy chia tay thật rồi’
…
Trong thế giới của người trưởng thành, trừ hạnh phúc ra thì mọi thứ đều là thật. Khó khăn là thật, bất lực và bế tắc cũng là thật, nhìn xung quanh chẳng còn ai, Long thấy trong lòng thật chua xót. anh suy nghĩ rất nhiều, nghèo là cái tội sao? Nhưng rồi anh cũng chấp nhận, là do thời vận chưa đến, bản thân không đủ may mắn nên không thể trách ông trời được.
Người đến là duyên, người đi là phận, vào một ngày bình thường anh đã từ bỏ một người quan trọng nhất cuộc đời mình vì nghĩ rằng như vậy sẽ khiến cuộc sống của người đó sau này sẽ tốt hơn rất nhiều. Vậy nên dù không muốn nhưng anh cũng chấp nhận.
anh trở về quê để thăm bố mẹ, đồng thời báo bố mẹ rằng anh sẽ vào miền Nam sinh sống và làm việc, công ty mở chi nhánh trong đó, anh xin chuyển vào vì muốn rời khỏi thành phố này, nơi in hằn những kỷ niệm của anh và Thảo, từ thời sinh viên cho đến khi ra trường.
Ông bà biết anh và Thảo đã chia tay, mẹ anh hỏi.
– Hai đứa còn yêu nhau đúng không?
– Vâng mẹ ạ!
– Vậy sao lại quyết định chia tay hả con.
– Cô ấy giống như cây hoa hướng dương ngoài kia vậy, nếu để bông hoa ấy trong căn phòng tối thì liệu còn có thể sinh trưởng và nở hoa được hay không ạ?
Long lên Hà Nội để thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị vào Sài Gòn, anh đi qua những con phố xưa cũ, những nơi hẹn hò của cả hai, những nơi vẫn còn lưu chút kỷ niệm vương vấn.
Long từng đọc được đoạn thế này, nay mới thấy giống hoàn cảnh của mình.
“Phố năm ấy gọi là phố cũ, quán năm ấy là quán bên đường, người năm ấy là người đã lỡ. Ta bây giờ là ta phong sương.”
Đi ngang qua nhà Thảo, anh đứng lại nhìn vào hồi lâu. Sau đó rời đi, anh không biết được rằng mối dây liên kết của anh và Thảo chưa chấm dứt. Nó chỉ đang lớn lên mà thôi!!!
Để lại một bình luận