Phần 6
Khi Bin đi khỏi, Nhi nhìn theo trong tiếc nuối, tự trách mình đã không đủ sức hút giữ anh ở lại lâu hơn. Tuy vậy, nàng vẫn mỉm cười trong hạnh phúc bình dị, dù sao cũng đã buộc người ấy phải bế nàng lên giường và anh đã ngồi lại hôn lên trán. Giá như nụ hôn ấy đặt lên đôi môi chắc Nhi sẽ chết vì sung sướng. Nhi lần lượt ôn lại những cảm giác tuyệt vời diễn ra chỉ trong một buổi chiều. Cơn run rẩy khát khao như vẫn còn nguyên khi nhớ lại những phút giây ân cần lau từng giọt mồ hôi cho Bin trên những múi cơ cuồn cuộn, rồi đến sự nồng ấm được thu mình trong lòng anh trên bãi cỏ…
Có lẽ đó là cảm giác tuyệt nhất trong đời mà nàng muốn tận hưởng mãi mãi. Đó không chỉ là niềm tin vào một bờ vai vững chãi từng bảo bọc Nhi suốt thời thơ bé, mà hôm nay bờ vai ấy đã trở thành chỗ dựa vững chắc để nàng tin tưởng trao gửi cuộc đời mình. Nhi không còn nhớ nỗi từ lúc nào nàng đã bắt đầu thấy khó chịu với hai tiếng “anh hai”.
Nó như một rào cản quái ác luôn duy trì khoảng cách giữa người ấy với nàng. Bin quá vô tư không nghĩ ngợi xâu xa nhưng Nhi thì không như thế. Nàng đã rung động trước đức hy sinh của Bin để rồi thẫn thờ tựa cửa mỗi chiều nhìn về cuối con đường trông ngóng dáng chàng thanh niên lam lũ. Nhi với tay lấy chiếc điện thoại trên đầu giường lướt qua dòng tên Bin trong danh bạ.
Nàng đắn đo rồi quyết định gõ tin nhắn: “Anh yêu đã ngủ chưa?”. Ngón tay run run đặt trên nút gửi. Nàng hồi hộp trong hơi thở dồn dập, chưa bao giờ nàng gọi Bin như thế. Liệu anh ấy sẽ đón nhận một cách bình thản hay sẽ hoảng sợ trước sự vồ vập thô thiển của đứa bé gái mà anh vẫn xem như em ruột của mình? Hay thôi vậy, từ từ rồi anh ấy sẽ hiểu và sẽ đồng điệu với mình thôi mà. Anh ấy có chạy đi đâu mà lo. Nghĩ thế nên cuối cùng Nhi đã hủy dòng tin ấy.
Nằm trong phòng với những suy nghĩ rối bời, Bin trằn trọc không sao ngủ được, khuôn mặt nhí nhảnh của Ngọc Nhi cứ tung tăng trong tâm trí, cả những lời thỏ thẻ yêu thương ở ngã ba sông mãi vọng vào góc khuất tâm hồn. Những ngày gần đây, cảm giác của anh về nàng đã thay đổi đến không ngờ. Nó khiến Bin như bấn loạn và không còn tin vào lý trí của mình nữa.
Điều gì đang đến giữa hai con người mà từ lâu số phận đã gắn kết thành một gia đình? Bin không thể lý giải, cũng không thể thay đổi được gì khi mọi thứ cứ thế diễn ra như một thước phim. Giờ đây, đối diện với Bin là nàng thiếu nữ khát khao yêu thương, là cô gái thanh xuân đang dần thay thế hình ảnh đứa em hồn nhiên của ngày nào. Mọi thứ đang đe dọa xóa nhòa bao kỷ niệm êm đềm về một thời tuổi thơ.
Thật không thể tin được chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã làm thay đổi mười năm vun đắp cho tình cảm gia đình. Bin hốt hoảng níu kéo quá khứ, Bin run rẩy trốn chạy hiện tại và đang đuối sức chống đỡ trước cảm giác mê đắm mỗi khi Ngọc Nhi siết chặt anh từ phía sau. Thật tội lỗi vì Bin đã không đẩy Nhi ra lúc nàng cuộn tròn trong lòng rồi vòng tay anh trước bụng như đôi tình nhân.
Bin đã không phản ứng gì trước hành động đó. Bin mặc kệ mọi thứ có khác gì cổ vũ cho ý đồ manh nha vượt vòng luân lý? Anh buông thả trước sự cuốn hút đến từ thân thể mềm mại non tơ của Ngọc Nhi. Anh không đủ nghị lực, hay đúng hơn không còn tỉnh táo để có thể đưa ra bất kỳ quyết định nào chống lại ước muốn của nàng. Một lần nữa Bin tự trách bản thân đã cưng chiều nàng quá mức, con bé đã không còn biết nể sợ người anh này nữa rồi.
Mỗi khi tĩnh tâm, Bin tự trấn an rằng mình có đủ nghị lực vượt qua mọi cám dỗ, nhưng khi đối diện nàng, đối diện với gương mặt lanh lợi tinh nghịch và rất đỗi xinh đẹp lại khiến anh trở thành gã ngốc, ngu ngơ trước người con gái có tuổi đời quá trẻ nhưng có thừa sự nồng nàn say đắm của một tình nhân. Bin tự hỏi bản thân phải chăng Ngọc Nhi đang nhầm lẫn giữa lòng ngưỡng mộ và tình yêu đôi lứa?
Bin chẳng có gì để nàng mơ tưởng, tự thấy mình không thể là chỗ dựa cho đời nàng, càng không phải vị anh hùng có thể xoay chuyển càn khôn để trở thành thần tượng của phái nữ. Bin chỉ là một thanh niên chân chất, một người lao động lương thiện lam lũ đến hèn mọn. Nếu gắn cuộc đời vào anh, nàng sẽ khổ, Bin tin chắc như thế. Nhưng hỡi ôi cái cảm giác khi Nhi ôm chặt lấy anh khiến mọi thành trì đều trở nên vô nghĩa.
Anh đã mê muội đến không thể buông bỏ cảm giác ấy dù biết rằng mình đang lầm đường lạc lối. Lúc nãy ở phòng ngủ, đó là lần đầu Bin nhìn thấy thân thể nảy nở của Ngọc Nhi, nàng lớn thật rồi, trưởng thành thật rồi. Nàng sở hữu tất cả những đường nét cuốn hút, những phẩm chất thánh thiện của phái đẹp… và trên hết nàng có tuổi trẻ, có sự hồn nhiên mà không phải người con gái nào cũng hội đủ những điều ấy. Giờ thì trong tiềm thức Bin đã ghi dấu một hình ảnh tội lỗi để mỗi ngày chính nó sẽ dằn vặt anh trong mặc cảm vụng trộm xấu xa.
Nhi cũng không thể chợp mắt dù đã quá nửa đêm. Nàng thấy mình cô đơn đến tội nghiệp trên chính chiếc giường mỗi đêm vẫn đưa nàng vào giấc ngủ êm đềm. Làm sao có thể thay đổi được định kiến đã ăn sâu trong suy nghĩ người ấy? Làm sao để Bin hiểu rằng nàng rất khát khao cùng anh xây đắp một mái nhà? Dù hiện tại cả hai đang được số phận lắp ghép thành một gia đình nhưng nó chỉ có giá trị lúc còn thơ bé. Giờ đây, tuy những thứ trong quá khứ thật cao quý nhưng đã không còn phù hợp với hiện tại. Những gì đã định hình từ mười năm về trước cần phải thay đổi. Đúng thế, nhất định phải thay đổi. Nàng đang ra sức tạo nên sự thay đổi đó và tự tin cho rằng mình sẽ làm được.
Cây kim gió trên chiếc đồng hồ treo tường vẫn miệt mài nhích từng nấc một, âm thanh lạch cạch nghe rõ mồn một giữa không gian tĩnh lặng. Nhi vén chăn bước xuống giường không biết phải làm gì vào lúc này. Nàng nép người vào cánh cửa gỗ để lắng nghe âm thanh ở phòng Bin. Làm sao nghe thấy khi bị ngăn cách giữa hai lớp cửa là một lối đi mà lúc này nó như xa xôi vời vợi.
Người ấy đang làm gì, có biết chăng Ngọc Nhi bé bỏng đang mòn mỏi trông ngóng tiếng bước chân? Nàng thẫn thờ đến trước tấm gương lớn soi mình. Chiếc áo ngủ rộng thùng thình được đẩy xa khỏi cơ thể bởi hai ngọn đồi nhô cao trông cứ như Nhi đang phát phì, tròn trùng trục và suôn đuột từ trên xuống… nhưng khi Nhi thu người gạc hai sợi dây treo trên vai, chiếc áo rơi gọn dưới chân thì mọi thứ đã khác hẳn.
Thân thể nõn nà phơi trọn trong ánh sáng ngả vàng của đèn ngủ. Từ lâu rồi thân thể non tơ đã được tạo hóa định hình bằng những đường cong uốn lượn đầy mê hoặc. Cặp đào tiên vun cao có hai hạt đậu đỏ hồng được bao bọc bởi làn da trắng thuần khiết. Làn da trinh nguyên ấy tiếp tục chạy dọc xuống dưới, lượn lờ thắt nhỏ để tạo nên chiếc eo thon thả tương phản với vòng mông đầy đặn nở nang.
Chiếc gò nhô cao nung núc giữa đôi khe háng huyền bí tạo nên một quan cảnh kỳ ảo. Dù chiếc quần lót e ấp che đậy nơi quý giá nhất nhưng vẫn nhận thấy mảng tam giác đen mơ hồ ám màu lên lớp vải trắng tinh khiến chỗ nhô cao sậm màu hơn vùng lân cận. Nhi ôm lấy thân thể vuốt ve, cảm nhận sự nảy nở đang ngày một lớn hơn nơi bầu ngực. Nhi lần tay xuống bên dưới, chiếc mu âm hộ cong vút vừa vặn với lòng bàn tay úp vào.
Nàng bóp nhè nhẹ cái gò mềm mại giữa hai chân, đôi mắt mơ màng nghĩ về đôi tay người ấy. Nàng lồng ghép quá khứ vào hiện tại, mơ đến cảm giác được Bin ôm lấy từ phía sau để mang đến cho nhau nỗi đê mê trong sự tiếp xúc da thịt. Một người đàn ông sẽ không thể từ bỏ sự cuốn hút khi chạm vào thân thể trần trụi của một cô gái mơn mởn xuân thì, nàng chắc như thế. Anh là gã ngốc thật mà, chẳng biết tí gì tâm tình của em sao? Người ta đã lớn rồi và không còn muốn ngủ một mình nữa.
Đó là một đêm dài nhất trong đời. Bin đã mất ngủ vì những suy nghĩ mông lung trước những thay đổi ở Ngọc Nhi, còn nàng cũng đi vào giấc ngủ muộn vì mãi loay hoay với những suy tính trong đầu. Sáng nay, cả hai phải đón một ngày mới với đôi mắt đỏ ngầu. Như thường lệ, mỗi sáng Bin đều đưa Nhi đến trường.
Hôm nay nàng mặc chiếc quần legging sọc đôi, may mà nó màu xám lông chuột. Nếu lớp vải thun giống với màu da thì sự ôm sát của chiếc quần sẽ khiến nàng trông như chẳng mặc gì. Đôi chân có khác nào đang phơi trọn ra ngoài, thẳng tắp dài miên man. Mặc trên người là chiếc áo len trắng giản dị nhưng lại hợp với Nhi vô cùng. Bin hoàn toàn chết lặng khi nhìn theo dáng Ngọc Nhi đi xuống từ cầu thang.
Nàng vẫn như mọi ngày nhưng không hiểu sao hôm nay lại khiến Bin ngẩn ngơ đến vậy. Có lẽ Bin vừa giật mình nhận ra cô em gái đã thật sự trở thành thiếu nữ và có sức cuốn hút kỳ lạ, điều mà trước đây Bin chưa từng cảm nhận. Nàng thật nổi bật trong vóc dáng thon thả đầy sức sống của cô gái trẻ đang độ tuổi teen, cái lứa tuổi có những thay đổi tâm lý phức tạp nhưng cuồng nhiệt trong tình yêu.
Một chút chạnh lòng chợt dâng lên trong Bin vì suốt thời gian qua anh đã không quan tâm đến những thay đổi ở nàng. Anh chỉ biết vùi đầu kiếm tiền mà không đoái hoài đến nội tâm Ngọc Nhi. Anh cũng chưa một lần đưa Nhi đi mua sắm và chăm chút bề ngoài cho nàng. Tất cả quần áo và những “phụ kiện” trên người đều tự thân Nhi chọn lấy. Gu thẩm mỹ có phần vượt trội hơn chúng bạn cùng trang lứa giúp Nhi thêm lung linh trong mắt Bin.
Anh chợt thấy mất tự tin với bản thân khi cho rằng nếu để anh chọn quần áo cho Nhi, chắc sẽ biến nàng thành một bà già hay một con bé quê mùa xấu xí. Một kẻ cục mịch như anh thì làm sao có đủ tinh tế để mang đến cho Nhi một sự lột xác toàn diện, chắc chắn là vậy rồi. Lại là sự tự ti, nó đang giết chết tình cảm non nớt vừa nhen nhóm trong Bin, nó càng khiến anh thấy mình không xứng với nàng một chút nào.
Nhi rất tin ý kịp nhận ra chút gợn sóng từ phản ứng có phần gượng gạo của Bin. Anh đang chết lặng ngắm nàng thì bỗng dưng cúi mặt ray rứt. Rõ ràng Bin đang có những suy nghĩ tự trách. Không được để cho những loại tư tưởng đó lớn dần trong đầu, Nhi thấy mình phải có trách nhiệm dập tắt nó từ lúc mới nhen nhóm. Nàng vội đến bên anh để vực dậy tình cảm mong manh như bọt nước, để tiếp tục nuôi dưỡng không cho tình cảm ấy có cơ hội lắng xuống.
– Anh mới ngắm em phải không? Em của anh có đẹp không? – Nhi ngửa mặt phả vào anh hơi thở nồng nàn quyện cùng mùi nước hoa thoang thoảng.
– Đẹp… Em… r… ất đẹp – Bin càng lúng túng khi cô em gái đã áp ngực vào anh thỏ thẻ như con mèo nũng nịu với chủ nhân.
– Cảm ơn anh Bin.
Nàng nhón chân hôn nhanh lên môi anh. Sự việc diễn ra quá bất ngờ khiến anh không kịp né tránh. Dù cố chối bỏ thực tại nhưng Bin vẫn phải thừa nhận nụ hôn ấy ngọt ngào đầy mê đắm. Anh mếu máo nhìn Nhi như trách móc lẫn răng đe… nhưng rồi đôi mắt long lanh hạnh phúc của nàng một lần nữa nhấn chìm Bin vào vực sâu, chới với và bất lực.
Vẫn như thường ngày nhưng mức độ đã tăng dần, ngay khi vừa ngồi lên xe là Nhi ôm chặt Bin từ phía sau. Một cảm giác lâng lâng vui thích thật kỳ diệu. Mặc dù có chút ngại ngùng nhưng Bin vẫn để mặc vì chính anh cũng bị cuốn hút vào cảm giác ấy thật rồi. Khi gần đến trường, Bin gỡ tay Nhi vì không muốn mọi người nhìn thấy nhưng Nhi thì trái ngược hoàn toàn, nàng vẫn kiên quyết giữ chặt. Rõ ràng nàng đang cố ý công khai tình cảm của mình cho cả thế giới này biết. Bin càng luống cuống gỡ tay Nhi nhưng chỉ khiến nàng phản kháng mà thôi.
– Kìa Nhi, tới trường rồi, đừng có ôm ấp như vậy kỳ lắm.
– Sao mà kỳ chứ? Không phải hai đứa mình đều thích thế này sao? Hay anh đã có bạn gái trong trường nên sợ bị bắt gặp. Nói thiệt đi – Nhi nhéo vào eo khiến Bin đau điếng.
– Bạn gái nào đâu, nói năng linh tinh. Anh chỉ sợ mấy đứa con trai đang theo đuổi thấy cảnh này họ bỏ chạy hết, cho em ế luôn.
– Ừ đó. Em thích vậy đó, cho khỏi có cái đuôi nào mọc ra thì càng tốt.
Nhi cứ dính chặt sau lưng Bin đến tận bãi gửi xe mới chịu rời ra. Đã bắt đầu xuất hiện những ánh mắt tò mò lẫn soi mói nhưng Nhi không quan tâm. Nàng đang muốn mọi người nghĩ thế, càng muốn cho mấy anh chàng theo đuổi phải từ bỏ ý định.
Diễn biến hôm nay đã khiến cả hai mất tập trung trong giờ học, có thể nói đó là một buổi học tệ hại nhất trong đời. Bin không còn tâm trí để giải bất kỳ bài toán nào vì tâm tư vẫn cứ lâng lâng vui thích nhưng lại xen lẫn nỗi ái ngại cho tương lai của Ngọc Nhi. Còn nàng cứ hay chúm chím cười một mình ôn đi ôn lại cảm giác ấm áp khi chạm vào cơ thể cường tráng của người mà nàng từng xem là anh trai.
Sau giờ học, Bin nhắn tin cho Nhi rồi dắt xe ra tít ngoài cổng trường đợi nàng ở chỗ khuất. Nhi ôm cặp trước ngực, hồn nhiên sánh bước với đám bạn nữ nói nói cười cười, thỉnh thoảng thấy nàng bẽn lẽn e thẹn trong đôi má ửng hồng càng xinh đẹp làm sao. Nhìn từ xa, Bin tin chắc Nhi đang khoe khoan với bạn bè về chuyện yêu đương của mình. Lần lượt từng cô nàng được bạn trai đón về. Mọi người vẫy tay chào nhau rồi mỗi người đi một hướng.
Haiz… Bin thấy xấu hổ quá đi mất. Thường ngày anh vẫn chở Nhi đi học rồi cùng về một lượt. Nhưng từ hôm nay mọi thứ đã đảo lộn, không còn là hình ảnh anh trai đưa đón em gái vì Nhi đang muốn nói cho cả thế giới này biết hai người sẽ là tình nhân của nhau, thế mới khó xử. Bin không còn giữ được vẻ tự nhiên như trước nữa nên phải lẩn trốn một cách tội nghiệp. Nhi tung tăng đi đến chỗ Bin đợi rồi nhíu mày nhăn nhó.
– Bắt người ta đi bộ mỏi chân quá nè! Về nhà anh phải bóp chân cho bé đó.
– Đi có một đoạn ngắn cũng than thở.
– Làm gì mà anh phải trốn ở đây chứ? Không thấy mấy đứa bạn em sao, ai cũng có bạn trai đưa đón công khai, có gì phải giấu đâu.
– Nhưng mà… – Bin gãi đầu gãi tai – anh thấy kỳ kỳ sao đó.
– Anh đừng có như vậy nữa được không? Đàn ông phải tự tin, mạnh mẽ lên chứ. Vậy em mới yêu nhiều – Nhi chồm tới hôn lên má Bin thật kêu làm Bin ngại đến đỏ mặt tía tai.
– Con bé này… thiệt hết nói nổi, càng ngày càng quá quắt…
Không để cho Bin có thời gian phản ứng, Nhi ngồi lên xe ôm chầm lấy Bin ngã đầu lên vai anh thỏ thẻ và nũng nịu. Chiếc xe máy nhẹ nhàng rời đi bỏ lại sau lưng những ngượng ngùng bối rối. Đôi trai gái lại ríu rít vui đùa trong ánh hoàng hôn xiên xiên trên nóc những ngôi nhà cao tầng.
– Anh nè! Hôm nay không đi làm, chở em đi ăn nha, làm biếng nấu cơm quá hà!
– Ừ, chỉ có hôm nay rảnh thôi nhưng mai phải làm tăng cường vì hàng sẽ về nhiều gấp bội. Em muốn ăn gì?
– Ưhm… mì gõ được không, hồi nhỏ anh hay dẫn em ăn ở lề đường đó.
– Hồi đó không có tiền, giờ khác rồi. Ăn nhà hàng một bữa đi.
– Trời, sang quá ha!
– Anh phải bồi bổ để có sức mai vác hàng chứ!
– Nghe hợp lý đó, vậy đi thôi.
Điểm đến là một nhà hàng khá sang trọng nằm trên một con đường sầm uất. Quanh đây có nhiều sòng bạc và mấy tụ điểm ca nhạc hoạt động từ chiều đến sáng hôm sau. Tuy Bin chưa từng đặt chân đến những nơi này nhưng anh biết đây là thế giới của người giàu. Mặc kệ đi, hôm nay cứ hưởng thụ một bữa có sao đâu. Mình cũng có tiền mà. Nhân viên phục vụ mời hai người ngồi vào một bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Nhi không ngồi phía đối diện mà chọn ngồi sát bên Bin. Nàng cứ ríu rít bên anh như con chim nhỏ đang hăm hở bay vào cuộc sống đầy thơ mộng.
Thật bối rối với tên gọi của món ăn và cả vật dụng trên bàn nữa. Bin mãi loay hoay cắt miếng thịt bò mà nước sốt văng lên áo lúc nào không hay. Trông hai người trẻ tuổi lúng túng và quê mùa đến tội nghiệp. Nhi không quen dùng nĩa nên nàng ăn bằng đũa. Nàng gắp một miếng đúc cho Bin nhưng lại cố tình chấm lên mũi anh rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo.
– Ha ha… nhìn cái mặt anh kìa, tức cười quá đi thôi!
Bin cũng đâu phải dạng vừa, anh quẹt tay vào đĩa tương cà chấm lên má Nhi rồi cũng nhe răng cười ngất ngư. Tiếng ồn ào của đôi trẻ khiến cho những bàn chung quanh phải đưa mắt nhìn. Ban đầu ai nấy đều tỏ ra khó chịu, nhưng khi bắt gặp hai khuôn mặt thánh thiện trong sáng thì sự kỳ thị chuyển dần sang thông cảm, khách ngầm hiểu rằng đây là lần đầu đôi trai gái đến nơi này.
– Em thấy người ta vào đây đều uống rượu, anh có dám uống không?
– Ah, nhà ngươi dám thách ta hả? Được rồi, gọi rượu đi.
– Thiệt không, hôm nay cho anh chết nè – Nhi đưa mắt nhìn quanh rồi gọi một bồi bàn – Đàn ông đến đây thường uống rượu gì vậy anh?
Người phục vụ giới thiệu qua một loạt nhưng trông vẻ mặt nhà quê của Nhi thì biết ngay là không rành rồi. Anh chàng lấy menu đưa cho hai người xem qua, trên đó có cả tên gọi lẫn giá tiền. Bin thoáng chột dạ, sao mắc quá vậy? Thôi thì cứ gọi cái rẻ nhất uống thử.
– Lấy chai này – Bin chỉ tay vào một loại rượu mà anh cũng chẳng biết nó là cái gì. Nhi trố mắt nhìn Bin đầy ngưỡng mộ.
– Không ngờ hôm nay chơi bạo thể hiện bản lĩnh đàn ông luôn ta! Có uống được không đó?
– Thì cứ thử coi sao, anh chưa bao giờ uống rượu.
Ít phút sau, người phục vụ cầm trên tay cái mâm nhỏ, trên đó có một chai thủy tinh lùn lùn sậm màu. Anh ta đặt hai chiếc ly chân cao xuống bàn bằng thái độ lịch thiệp rồi cúi chào lui về quầy. Bin mở nắp rót một ít vào ly nhấm thử. Nhi càng mở to mắt dán chặt vào từng ngón tay Bin mở nắp chai rượu, nhìn anh nâng chiếc ly đưa lên ngửa cổ… Một dòng chất lỏng màu nâu đỏ chảy vào miệng Bin rồi trôi xuống thực quản… Khi Bin đặt chiếc ly trống không xuống bàn, Nhi vỗ tay reo lên.
– Hoan hô, anh biết uống rượu nữa kìa – Nhi chồm sang nhìn thẳng vào mắt Bin chăm chú – Thấy thế nào?
– Rất nồng và thơm, khi uống vào nóng ran cổ họng.
– Em uống thử nha?
– Hứ… con gái mà uống rượu cái gì.
– Chứ không phải nhà người thấy ngon dành uống một mình hả? Ta cũng uống – Nhi rót vào ly một ít rồi rót luôn cho Bin, nàng cầm ly lên – Cụng ly thôi! Hôm nay không say không về. Vui quá!!!
Hai chiếc ly pha lê chạm nhau phát ra âm thanh trong vắt. Cả hai cùng ngửa cổ uống cạn rồi đưa mắt nhìn nhau thăm dò.
– Hơi khó uống, nhưng mà có cái hậu cũng ngon đó anh.
Nhi lại rót một lần nữa và cụng ly ngửa cổ uống cạn. Nàng khẽ nhăn mặt vì hơi cay và độ nóng khi dòng chất lỏng nâu đỏ trôi xuống họng.
– Thôi không uống nữa, say không về được bây giờ.
– Dạ, em không uống nữa đâu, bắt đầu thấy choáng rồi.
Khuôn mặt Ngọc Nhi chợt ửng hồng trông càng cuốn hút. Có lẽ đây là lần đầu trong đời nàng rực rỡ đến vậy, một nét đẹp hoang sơ nhưng hoàn hảo không tì vết, một vẻ đẹp chân chất nhưng lại hàm chứa nét kiêu sa. Trong thoáng chốc Bin chìm vào đôi mắt nàng, anh như bị hút hồn trong đôi mắt đen long lanh sâu thẳm. Một tình cảm đầu đời… không đúng, phải gọi là một tình yêu đầu đời đang len lén đi vào trái tim anh.
– Sao tự dưng nhìn người ta dữ vậy?
– À… – Bin lúng túng một cách thừa thãi – Hôm nay em đẹp quá.
– Chỉ hôm nay thôi à? – Nhi mỉm cười sung sướng ngã đầu vào vai Bin thỏ thẻ – Anh nè, sau này làm vợ anh rồi em sẽ không cấm anh uống rượu đâu. Đàn ông là phải biết tất cả mọi thứ nhưng đừng sa đà là được…
Bin nghe lùng bùng cả lỗ tai. Trời ơi, Bin còn đang chập chững tập yêu thì Nhi đã nghĩ đến chuyện làm vợ anh. Nhi yêu mình thật rồi…
Không ngờ bữa ăn chiều hôm nay lại kéo dài đến vậy. Về đến nhà đã hơn chín giờ tối. Tuy Bin không say nhưng hơi choáng vì đây là lần đầu anh đụng đến men rượu. Còn Ngọc Nhi bước vào nhà với đôi má đỏ hồng và hơi thở vẫn thơm nồng mùi rượu Tây. Sau khi tắm rửa định tắt đèn đi ngủ thì có tiếng gõ cửa, một giọng nói ngọt ngào vang lên.
– Anh ơi, mở cửa! Em có chuyện muốn nói.
Chắc lại mấy bài toán hôm trước chứ gì. Nhờ giải toán thì nói đại đi còn bày đặt “có chuyện muốn nói”, tôi biết cô quá mà. Thiệt là rắc rối, lúc chỉ cho cách giải thì ngủ gục trên bàn học, giờ lại hỏi nữa. Chuyến này cho vài roi vào mông mới chịu. Bin cởi trần mặc chiếc quần bò ngang đầu gối, với tay vặn nắm đấm, anh đã thủ thế sẽ mắng cho Nhi một trận nên thân. Nhưng khi cánh cửa gỗ vừa mở toang, đứng trước mặt anh là một thiếu nữ đẹp như thiên thần trong chiếc áo ngủ mỏng manh hôm trước, khuôn mặt ửng hồng nhìn anh với đôi mắt mời gọi hút hồn. Bin chết lặng đứng im, Nhi lao vào ôm chầm lấy anh siết chặt. Gò má mát lạnh nồng nàn dán vào khuôn ngực cuồn cuộn những múi cơ chắc nịch. Nàng run rẩy trong vòng tay đuối sức của Bin đang cố đẩy Nhi ra xa, nhưng không thể.
– Người ta… không muốn ngủ một mình nữa đâu!
– ???
– Em nhớ anh! Từ hôm nay… bé muốn được anh Bin ru ngủ mỗi đêm!!!
– Làm sao… làm sao được!!!
– Sao lại không được? Nhà chỉ có hai người thôi mà, có ai biết đâu mà anh sợ.
– Nhưng… nhưng em… chưa 18 tuổi, em… còn nhỏ…
– Hứ… còn có vài tháng nữa người ta đủ 18 rồi đó. Anh phải hứa tới ngày đó phải lấy bé làm vợ, nếu không bé hận không nhìn mặt anh nữa đâu.
Đầu óc quay cuồng khiến Bin không thể nói thêm lời nào. Sự êm ái ma mị đã giết chết mọi phản kháng yếu ớt trong anh. Sự thánh thiện ràng buộc bởi luân lý vốn định hình từ mười năm nay đã sụp đổ tan tành, thằng con trai chưa từng biết đến hơi thở phái nữ đã nhục chí buông xuôi trước sự cám dỗ quá đỗi say đắm. Bin siết chặt thân thể mềm mại của Ngọc Nhi, uống cạn từng lời nói tựa như mật ngọt.
Anh khẽ hôn lên mái tóc thơm ngất ngây hương vị trinh nguyên của cô gái mới lớn. Thời gian như ngừng trôi, không gian như chết lặng nhường sàn diễn cho đôi trai gái ôm ấp trong tình yêu non nớt đầu đời. Hai đôi mắt say tình nhìn nhau tha thiết. Bin khẽ khom người bế Nhi trên hai cánh tay, nhẹ nhàng đặt xuống chiếc giường trải ga trắng phẳng phiu…
Để lại một bình luận