Phần 5
– Anh à! – Giọng Nhi nhẹ tựa làn gió.
– Gì đó?
– Cuộc sống sau này của anh và em sẽ như thế nào? Chẳng lẽ cứ thế này mãi sao?
– Sẽ khác chứ! – Bin nhìn xa xăm vào màn đêm tĩnh lặng – Tuy chúng ta đang sống trong sự ban ơn của số phận nhưng mọi khó khăn vẫn đeo bám cuộc đời mình. Anh hai vẫn chưa có nghề nghiệp gì cả, đều là những việc làm thời vụ nên không thể xem là đã ổn định. Anh hai của em quá kém tài chắc sẽ không thể bảo bọc em lâu hơn. Vì vậy em phải học thật giỏi để sau này làm việc trong một công ty nào đó rồi tìm cho mình một tấm chồng xứng đáng. Đó mới thật sự là chỗ dựa cho em suốt quãng đời còn lại.
– Vậy còn anh? – Nhi chạm tay vào má chàng trai mà thời gian qua nàng đã thay đổi cách nhìn về người ấy.
– Khi nào tương lai của em định hình thì anh mới tính tiếp, giờ vẫn chưa có chủ trương gì. Với anh như thế đã là quá tốt rồi.
Nhi nhìn vào mắt Bin lắc đầu, đôi mắt long lanh như hai viên ngọc lấp lánh giữa trời đêm.
– Sao lúc nào anh cũng lo nghĩ cho em mà không nghĩ đến bản thân mình?
– Vì em là người thân duy nhất, là món quà mà Thượng đế ban tặng. Anh hai rất thương bé Nhi, có hiểu không? Em mãi là đứa em gái mà anh hai yêu quý nhất không gì có thể thay thế được.
– Sao anh cứ…
Nhi mím chặt môi không thèm nhìn vào mắt Bin nữa. Dường như nàng đang giận dỗi trong lời nói bỏ lơi khiến Bin không hiểu mình đã nói sai điều gì. Một khoảng lặng chợt chen ngang giữa hai tâm tình có nhiều suy nghĩ trái ngược.
– Có thể em sẽ có việc làm như anh nói nhưng em không đi đâu hết mà ở bên cạnh chăm sóc cho anh. Em muốn được ở bên anh hoài.
– Rồi sẽ đến lúc chúng ta phải rời xa nhau để có cuộc sống của riêng mình.
– Vậy là anh chán nhìn thấy em rồi sao? – Nhi thu mình rút vào lòng Bin, cảm giác ấm áp được chở che khiến nàng như hòa tan vào anh – Từ khi gặp nhau, em đã trở thành gánh nặng cuộc đời anh.
– Sao nói thế? – Bin hôn lên tóc Nhi – Em có biết là suốt mười năm qua đêm nào anh cũng tạ ơn đấng tạo hóa vì đã mang em đến với người anh cô độc này để chúng ta có một gia đình êm ấm? Em không là gánh nặng, em là niềm vui để anh hai biết rằng cuộc đời này thật đáng sống biết bao.
– Anh muốn em lấy chồng thật sao?
– Tất nhiên sẽ đến lúc phải thế.
– Vậy thì nghe đây! Em sẽ không lấy chồng nếu… – Nhi níu cổ kéo Bin xuống sát hơn – … nếu người đó không phải là anh.
Bin chết điếng, toàn thân tê dại đông cứng. Hai đôi môi gần kề tưởng như đã chạm vào nhau. Gương mặt kiên định tái nhợt trong nỗi căng thẳng tột cùng. Sao hôm nay Nhi nói năng bạo dạn thiếu suy nghĩ như thế? Chuyện gì đang xảy ra với cô em gái nông nổi của Bin đây? Con bé đang tuổi lớn khôn, biết rung động và yêu đương, nhưng… Không được, thật tội lỗi, tội lỗi lắm Nhi ơi!
Bin đã cưu mang nuôi dưỡng nàng từ tấm bé. Bin như một người cha lo lắng cho đứa con bé bỏng, Bin như một người anh chăm sóc đứa em hồn nhiên chân chất… vậy thì làm sao anh có thể là một người tình hay xa hơn là chồng của cô gái ấy. Không được đâu, không thể nào… còn đâu nữa luân thường đạo lý? Suốt mười năm nay, dân quanh vùng có ai không biết Bin và Nhi là anh em của nhau. Vậy thì làm sao có thể… Nhi ơi em còn quá nhỏ để hiểu về tình yêu. Em đang có những rung động đầu đời nên ngộ nhận đó thôi. Rồi sẽ đến lúc em nhận ra người anh này quá tầm thường kém cỏi, không xứng với một đóa thiên hương như em.
Không đâu, em không ngộ nhận như anh đang cố tình áp đặt. Đừng trốn chạy em, cũng đừng bắt em chối bỏ tiếng nói từ trái tim mình. Em không phải là cô gái cao quý gì cả. Em chỉ là con bé bất hạnh bị bắt cóc từ thuở mới chào đời. Cũng chẳng có gì trái với đạo lý vì hai ta không có quan hệ huyết thống. Số phận đã ban tặng anh cho em để xây đắp một mái nhà với niềm hạnh phúc đơn sơ. Anh không được chối bỏ mà phải cùng em đón nhận để vun đắp cho những điều tốt đẹp.
– Sao im lặng? Hãy trả lời em! – Nhi khẽ nhón người hôn vào môi Bin nhưng anh kịp quay đi.
– Bé Nhi, giữa chúng ta chỉ nên tồn tại tình cảm anh em mà thôi. Em còn bé lắm nên…
– Nên em cần anh luôn ở bên mình để nương tựa. Từ ngày đầu gặp nhau, Ngọc Nhi bé bỏng đã là của anh rồi. Anh không thấy số phận đã mang hai đứa đến với nhau đó sao?
Nhi gỡ tay Bin ngồi dậy xoay lại đối diện. Nàng chồm tới hôn vào môi Bin, anh hốt hoảng ngã ra sau né tránh. Nhi tiếp tục lấn tới đẩy Bin ngã xuống thảm cỏ nằm úp lên thân người rắn như thép. Một khuôn mặt nồng nàn với đôi mắt long lanh rực lửa yêu đương, một thân ảnh mong manh như bọt nước dễ vỡ nhưng lại ngập tràn sự cuốn hút nhấn chìm mọi phản kháng. Tất cả những gì nàng đang sở hữu đã nung chảy một thanh thép như Bin. Anh run rẩy chống trả trong thụ động và bế tắc.
– Hãy trả lời em thật lòng, có phải anh cũng thích em, đúng không?
Một lần nữa Bin chết lặng trước sự tấn công táo bạo đầy bất ngờ. Anh không nghĩ một cô gái mới 17 tuổi lại có đủ dũng khí thổ lộ tình cảm của mình. Bin thấy ân hận vì từ lâu đã cưng chiều Nhi quá mức, dung dưỡng cho thói quen lấn lướt để đến giờ chính nó đã dồn anh vào chân tường. Anh cố gượng gạo đáp lời mà không biết mình đang thật lòng hay dối trá.
– Không có… Anh… anh chỉ… thương em bằng tình cảm một người anh.
– Nói dối! – Hơi thở ngọt ngào phả vào Bin ngây ngất.
Quyết định đưa Nhi đến nơi này là sai lầm lớn nhất đời Bin. Chính khung cảnh nên thơ đã châm ngòi cho tình cảm sai lệch vốn âm ỉ trong trái tim non nớt của Ngọc Nhi. Giờ thì Bin đã có thể giải mã được những đêm Nhi buồn bã trên chiếc sofa trong phòng khách đợi anh về, cả những cái ôm siết chặt mỗi khi nàng ngồi sau xe. Phải làm sao đây?
Lý trí gào thét bắt Bin phải đẩy nàng ra càng xa càng tốt, nhưng sự êm ái ma mị đang phủ trên thân thể cường tráng lại khiến đầu óc mụ mẫm. Đôi tay không còn tuân theo sự điều khiển của hệ thần kinh, nó cứ đờ đẫn chạm vào nàng rồi bất lực buông lơi. Nhi cúi xuống hôn môi Bin và lần thứ hai anh kịp quay mặt nên nụ hôn vụng về miễn cưỡng đặt lên má Bin.
Nhưng bấy nhiêu đó cũng quá đủ để đưa cả hai lạc vào cõi mơ hồ. Mùi thơm nồng nàn trinh nguyên vờn vũ trên cánh mũi như một liều độc dược chuốc thêm cho kẻ đang hấp hối trong bể tình. Dù ngăn cách bởi hai lớp vải áo nhưng Bin vẫn cảm nhận rất chân thật da thịt tươi mới đang dán chặt vào anh, êm ái và cuốn hút. Sau phút cưỡng chiếm nụ hôn đầu đời nhưng bất thành, Nhi ngã đầu lên ngực Bin, gò má mát lạnh áp vào làn da rám nắng đang lấm tấm mồ hôi trước sự căng thẳng quá đỗi.
Sự cương cứng nổi cộm chợt cấn mạnh vào vùng bí hiểm mềm mại nơi đáy cơ thể Ngọc Nhi. Nàng cảm nhận rõ ràng tất cả những điều đó. Lần đầu tiên trong đời, người con gái bé bỏng đã biết thế nào là sự rỉ rả ẩm ướt. Dù đã nhiều lần nhíu chặt những vòng cơ nhưng chỉ càng khiến chúng thêm dâng trào không ngăn được.
– Có biết khi nói dối trông anh đáng ghét lắm không!
– !!!
– Anh thích em nhưng lại không muốn thổ lộ. Tại sao như thế?
Nhi không nói bừa. Nàng đã dùng nhiều phép thử, nàng cố tình nổi giận với anh nhiều lần vì những lý do chẳng đâu vào đâu. Bin không hề có một phản ứng nào mà chỉ biết lắng nghe và chịu đựng rồi sau đó đều chiều ý nàng vô điều kiện. Biểu hiện rõ nhất là khi nàng đòi đi cùng Bin đến kho hàng để nhìn anh làm việc. Đó là điều chưa từng xảy ra nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Bin chấp nhận đòi hỏi đó và hạnh phúc khi mỗi ngày đều có Nhi ngồi sau xe ôm ấp như một người tình. Anh muốn thoát khỏi em đó sao? Đừng có mơ vì em đọc hết tâm tư của anh rồi.
– Hãy một lần sống vì bản thân mình đi anh! Em muốn nói rằng, em… y…
– Đừng nói gì hết, xin em.
Bin ngăn không cho Nhi nói hết câu. Anh đang lo sợ hay đúng hơn là trốn chạy cảm giác xấu hổ vì bị nàng bới móc tiềm thức. Nàng thật tinh ý khi nhận ra những điều mà ngay cả Bin còn chưa thể định nghĩa nó là gì. Nhi nói đúng, Bin đang nói dối nhưng anh thấy mình buộc phải làm thế vì không muốn Ngọc Nhi phải gắng cuộc đời tươi đẹp của cô ấy vào anh.
Một thanh niên chỉ biết dùng cơ bắp làm kế sinh nhai sẽ không có một tương lai tốt đẹp nào dành cho nàng. Bin đang tự ti, đúng là như vậy và nó khiến anh thấy mình không xứng với nàng. Sẽ là đôi đũa lệch nếu hai người đến với nhau, rồi cũng đến lúc cô ấy nhận ra người đàn ông của mình không bằng ai trong cuộc sống này, sự so sánh càng khiến cho tình yêu thiếu chín chắn của Nhi sớm đổ vỡ. Đó sẽ là thời khắc đau lòng vì Bin không chỉ mất đi một người tình mà còn mất cả đứa em gái mà suốt ngần ấy năm anh hết lòng chăm sóc yêu thương.
Bin cố lảng tránh bằng cách kết thúc câu chuyện khi mọi thứ còn bỏ ngỏ. Bin chở Nhi về nhà trên quãng đường dài nhất trong đời mình. Một không khí nặng nề yên ắng vì không có lấy một cuộc trao đổi. Chỉ có cái ôm siết chặt rất đỗi ngọt ngào đến từ người ngồi phía sau. Khi về đến nhà đã gần nửa đêm. Sau bữa ăn muộn, Nhi thu dọn gọn gàng rồi tắt đèn tầng trệt. Những nấc thang quen thuộc dẫn nàng lên lối đi nối liền hai phòng trên lầu một. Nàng chợt dừng lại trước cánh cửa khép hờn như đắn đo điều gì rồi lên tiếng.
– Anh có rảnh không qua chỉ em một bài toán?
– Ừ, anh hai cộng sổ sách xong rồi qua liền – Bin nói vọng ra, có chút gì đó gượng gạo trong lời xưng hô.
Anh hai… anh hai… mở miệng là anh hai, Nhi ngúng nguẩy đi về phòng. Trước đây hai tiếng ấy nghe thật ấm áp, mang đến cho nàng cảm giác của một gia đình. Nhưng từ lúc nào nó lại trở nên lạc điệu khiến nàng thấy bức bối khó chịu. Nhi về phòng khép cửa thay bỏ bộ đồ đang mặc rồi tròng chiếc đầm ngủ rộng thùng thình qua đầu. Nó như tấm khăn mỏng quấn quanh người trông chẳng hợp chút nào với dáng thon thon của Ngọc Nhi. Nàng lấy sách vở để lên bàn rồi nằm áp má lên đó lim dim chờ đợi. Phải rất lâu mới có tiếng gõ cửa.
– Anh vào đi, cửa không khóa.
Bin đẩy cửa bước vào và hơi chùn bước khi thấy căn phòng tối om. Chỉ có ngọn đèn để bàn chỗ Nhi ngồi là sáng rực. Anh sáng chiếu xuyên qua lớp áo mỏng hằn rõ ngọn đồi để trần vung cao rồi gom nhọn trên phần đỉnh. Trong thoáng chốc Bin chết trân như bị trời trồng. Anh khó nhọc cố trấn tỉnh đưa tay bật công tắc trên tường, căn phòng sáng bừng lên. Nhi nhổm đầu dậy vén tóc qua một bên vai nhìn Bin nhăn nhó.
– Anh bật đèn chói mắt em nè!
– Em để ánh sáng tù mù khó chịu quá. Mệt mỏi như vậy thì làm sao học được? Buồn ngủ rồi phải không? – Bin tiến đến chiếc bàn đặt ở góc phòng cạnh cửa sổ – Bài nào mà không giải được?
– Bài này…
Nhi chỉ tay vào trang sách. Bin đứng sau lưng nàng nhìn tới nhưng cái đầu tiên đập vào mắt không phải một đề toán mà là cặp nhũ hoa trắng nõn sau chiếc áo rộng cổ. Chưa bao giờ hình ảnh ấy lại rõ ràng hơn lúc này, đôi vú gần như phơi trọn trước ngọn đèn sáng rực. Bầu vú đầy đặn cân đối có đính hai hạt đậu đỏ hồng be bé trên chỗ cao nhất. Bin hốt hoảng dời ánh mắt đi nơi khác, gượng gạo mở lời để khỏa lấp cảm giác tội lỗi.
– Ờ… bài này… – Bin lúng túng ngồi xuống chiếc ghế nhựa bên cạnh để giảm bớt góc nhìn quá đỗi nguy hiểm – Anh hai nhớ là dạng toán này chỉ em một lần rồi mà.
– Nhưng quên rồi, chỉ lại đi!
Nhi lại tiếp tục thấy bực bội khi Bin cứ xưng hai tiếng anh hai. Sau khi đọc qua đề toán, Bin dí ngón tay vào trán Nhi mắng yêu.
– Tập trung vào nha cô nương, bài này không khó chút nào, chỉ cho một lần này nữa thôi nha. Làm như thế này… thế này…
Bin viết hướng giải vào giấy nháp trong lúc Nhi chống cằm nhìn vào bàn tay chai sạn thoăn thoắt chứ không quan tâm đến những gì anh đang viết. Trước mặt Nhi là cánh tay rắn như thép có làn da rám nắng từ lúc bé, đến nay nét đặc trưng đó vẫn còn nguyên vẹn không thể nhầm lẫn với một ai. Bin đã vật lộn với cuộc sống để tồn tại, anh không chỉ chiến thắng số phận đen đủi của chính mình mà từ lâu đã trở thành cây bách cây tùng che chở cuộc đời Nhi.
Anh làm việc bằng tất cả tâm huyết và lý trí. Anh nhọc nhằn lao động bằng sức trẻ và cũng nhờ thế có một thân thể cường tráng săn chắc. Bin cố không động đến số tiền còn lại gửi trong ngân hàng vì muốn tích lũy để lo tương lai của Nhi. Anh muốn nàng phải thoát nghèo và vương lên thật mạnh mẽ.
Nhi hơi nhích người ngồi gần vào Bin, làn da nhạy cảm khẽ chạm vào vai anh run rẩy. Mùi da thịt đàn ông lại khơi gợi vào khứu giác… Tất cả cảm giác đó đã khác hẳn với lúc thơ bé được anh ôm vào lòng tránh mưa hay ru ngủ dưới gầm cầu. Bin say sưa giảng bài còn Nhi thì đắm mình trong những cảm xúc mông lung. Khi bài giảng dần khép lại, Nhi ngã đầu vào vai anh như đang say ngủ.
Bin cúi nhìn vào khuôn mặt có đôi mắt thiên thần từng mở to nhìn anh với khối rubik trên tay. Thật tội nghiệp ngủ mất rồi, Bin thầm nhủ. Bin đỡ Nhi ngồi dậy nhẹ nhàng bế nàng trên hai cánh tay. Chiếc áo ngủ xộc xệch trôi dọc theo triền đùi làm lấp ló đáy quần lót màu trắng. Bin bối rối quay mặt nhìn chỗ khác nhưng lại rơi vào khuôn mặt bé bỏng của Ngọc Nhi.
Một nét đẹp thánh thiện như thiên thần nhưng cũng ma mị như yêu nữ. Lần thứ hai chiếc đầm ngủ chết tiệt lại chơi trò ú tim, cổ áo đột nhiên trễ xuống khiến cho một bên vú gần như lộ cả ra ngoài. Dù chỉ thoáng lướt qua nhưng Bin vẫn có thể nhận ra bầu ngực căng đầy có quầng vú đỏ hồng trên phần đỉnh.
Khoảng cách từ bàn học đến giường ngủ chỉ vài bước chân nhưng giờ đây xa xôi vời vợi. Bin từng vác một lúc hai bao hàng rất nặng nhưng chưa bao giờ bị loạng choạng như lúc này, nhất là khi làn da êm ái của Ngọc Nhi đang dán vào ngực anh, vừa ấm áp vừa mát lạnh. Tai hại hơn là cảm giác của đêm nay đã không còn như mười năm về trước mà đã bắt đầu mang hơi hướm tội lỗi. Bin khó nhọc đặt Nhi nằm xuống giường rồi nhanh tay lấy chiếc chăn bông phủ qua người nàng. Anh không biết mình đang giúp Nhi chống lại cái lạnh của đêm hay đang tự giúp mình trốn chạy hình ảnh nóng bỏng của người con gái chập chững vào đời, người mà nhiều năm nay Bin luôn xem là em gái.
Mồ hôi rịn ướt đẫm vầng trán cao cao đầy nghị lực. Sau một phút cố trấn tĩnh trước những diễn biến mà cả đời Bin không hề mơ tới, anh khẽ ngồi xuống cạnh Nhi vén những sợi tóc phất phơ trên khuôn mặt thánh thiện. Nàng thật xinh đẹp và sáng ngời tựa ánh trăng rằm. Bin cúi xuống khẽ hôn lên trán Nhi như lúc còn thơ bé. Anh đứng dậy lặng lẽ rời phòng, cánh cửa gỗ nhẹ nhàng khép lại. Nhi mở mắt nhìn theo dáng chàng thanh niên cao lớn. Nàng trở mình nằm nghiêng, áp má lên hai bàn tay xếp chồng vào nhau nở cười hạnh phúc. Cảm ơn vì đã bế người ta lên giường, ước gì ngày nào cũng được như thế.
Để lại một bình luận