Phần 17
Trúc tựa vào mỏm đá nhìn hoàng hôn rơi nơi phía chân trời. Tuấn không có được diễm phúc ấy vì mãi ôm chiếc điện thoại bên tai. Trúc kề má vào đôi tay khép úp vào nhau, say sưa ngắm Tuấn từ phía xa. Nhìn dáng anh đứng gác chân lên một hòn đá trông lãng tử vô cùng. Gương mặt thân thương ấy đang phải căng lên vì nội dung cuộc nói chuyện.
Anh đang trao đổi? Không đúng, anh đang điều hành một guồng máy lớn trong dáng dấp của vị huy cấp cao. Trúc không nghe được anh nói mà chỉ đoán qua phản ứng trên nét mặt. Có điều gì đó Tuấn vẫn giấu kín. Trúc buồn lắm nhưng cũng đành cam chịu. Một đầu lĩnh khét tiếng của Hắc Long chỉ trong vài ngày ân ái mặn nồng có lẽ chưa đủ để người tình trải lòng mọi bí mật.
Nàng biết mình không có quyền đòi hỏi ở anh nhiều hơn. Chẳng phải nàng đã từng nuôi dưỡng ý đồ thủ tiêu anh đó sao? Thức đêm mới biết đêm dài, lời nói ấy thật chẳng sai. Khi cùng Tuấn chung sống như vợ chồng mới hiểu được anh là người trọng tình cảm. Một bộ óc thông minh xuất chúng luôn lường trước mọi hiểm nguy để không bao giờ phạm sai lầm. Đúng thế, từ lần giao dịch đầu tiên cho đến những ngày đầu ấp tay gối bên anh, chưa bao giờ thấy Tuấn tính toán sai một nước cờ. Anh hiểu đối phương như hiểu chính bản thân mình, anh đọc được suy nghĩ của Trúc như chính nàng nói cho anh nghe về suy nghĩ đó. Anh ơi, ước gì mình gặp nhau sớm hơn.
Sau cuộc đàm thoại dài lê thê qua điện thoại, Tuấn đưa Trúc về chỗ ở tạm thời mà hai người trú ngụ một tuần nay ở Hawaii. Một buổi nói chuyện rất nặng nề đã diễn ra giữa hai người. Tuấn luôn là người làm chủ mọi tình thế, nhưng hôm nay đứng trước tâm tình tha thiết của một người con gái vì anh mà chấp nhận dứt bỏ tất cả, Tuấn thấy mình thật tàn nhẫn và mạc hạng vô cùng.
– Giờ anh đã đạt mục đích rồi đó. Vậy còn em thì sao? – Đôi mắt Trúc đỏ hoe.
– Nhiệm vụ của em là thuyết phục anh về Hắc Long, còn nhiệm vụ của anh là kéo em ra khỏi đó. Nhưng sứ mạng cao nhất không phải chỉ đơn thuần như thế, rồi em sẽ hiểu khi cuộc chiến này kết thúc.
– Đến khi đó mình có còn được sớm tối bên nhau không anh? Liệu tình yêu em dành cho anh có đủ lớn để đưa anh vượt qua tất cả?
– Nếu có duyên sẽ gặp lại nhau.
Trúc ôm mặt khóc như chưa từng được khóc. Nàng nhào vào lòng anh siết chặt khiến Tuấn như đứt từng đoạn ruột. Buổi tiệc nào rồi cũng có lúc tàn, thời khắc chia tay cuối cùng đã đến. Trúc không muốn trở về Việt Nam, càng không muốn quay về Hắc Long tiếp tục những thứ còn bỏ dở. Nhưng Trúc buộc phải làm thế vì một lời hứa với người mà nàng trót yêu. Đường về cố hương xa xôi vời vợi, vậy mà hai người phải đi trên hai chuyến bay khác nhau.
Ở quảng trường lớn trong khuôn viên trụ sở cảnh sát. Trần Bin dõng dạc đứng trên đài cao thị sát buổi duyệt binh. Chính là con người ấy, con người mà gần năm năm trước đã kịp thời được cứu sống khi lội xuống dòng sông chảy xiết giữa đêm mưa. Tin đồn trong nhân gian thật chuẩn xác, càng chuẩn xác hơn khi họ nói về tính cách của Bin đã thay đổi đến không ngờ.
Không còn nữa chàng trai lam lũ hèn mọn, không còn nữa người thanh niên khù khờ chỉ biết dùng cơ bắp kiếm sống nuôi thân. Vầng trán cao cao xưa kia đã có thêm vết sẹo xiên xiên khiến gương mặt ấy lạnh băng khó gần. Cặp kính đen lúc nào cũng gắn trên đôi mắt như để giấu kín quá khứ đau buồn. Mỗi khi có duyệt binh là sau đó một băng nhóm giang hồ bị xóa sổ. Lần này xem ra quy mô lớn hơn rất nhiều đủ cho thấy sắp có biến lớn.
Chiếc xe bóng bẩy đã đợi ở cổng sân bay. Dáng người cao cao thon thả trong bộ đồ đen bóng bó sát đang dõng dạc duỗi từng bước chân thiên thần. Chiếc cặp táp bên mình chính là thứ được trông chờ chứ không phải chủ nhân của nó. Trúc vẫn biết thế nhưng với nàng chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa. Một lão đầu hói bụng phệ khệ nệ đến gần ôm chầm lấy mỹ nhân xinh đẹp. Vòng tay ôm ấp dường như đã nhạt nhẽo hơn một tuần trước đây. Lão nhanh chóng nhận ra điều đó nhưng giả vờ lờ đi.
– Em ổn chứ?
– Vào xe hãy nói.
Trúc hạ thấp người, đôi mông tròn lẵng đặt vào băng ghế sau. Cánh cửa đóng sầm lại, chiếc xe bốn chỗ êm ái lướt đi. Trúc gỡ kính mát, chồm sang hôn vào má lão đầu hói. Lão đón lấy chiếc cặp từ tay nàng rồi hối hả mở ra xem. Ôi tiền của tao… nó đây rồi và vẫn còn nguyên vẹn.
– Cưng giỏi quá, về tới nhà anh sẽ thưởng.
– Anh em còn mất thế nào?
– Năm thằng bị hạ ngay trong đêm đó, nhưng chó má là bên Thiên Ân không mất một móng nào.
– Em đã nói từ lâu về điều này, anh không lo chấn chỉnh hàng ngũ, không văn ôn võ luyện thì lâm trận thiệt mạng là chuyện tất nhiên. Thiên Ân thiện chiến hơn chúng ta gấp bội nên họ không mất người là đúng rồi. Đêm đó hẳn là cảnh sát hốt trọn ổ?
– Đúng. Thuộc hạ báo lại là lính của Trần Bin đánh úp nhưng lại không thấy hắn trực tiếp chỉ huy.
– Đòn thăm dò đó mà.
– Sao em biết?
– Mạnh Tuấn nói thế.
– À, hóa ra cả tuần nay em ở với hắn?
– Anh ghen à? – Trúc quay sang nhìn lão hồ ly bằng ánh mắt thách thức – Đã bàn với nhau dùng mỹ nhân kế kia mà, và anh đã không ngần ngại đem bồ nhí của mình ra làm vật cúng tế. Giờ thì đừng có ở đó lên gân với em.
– Coi kìa, anh có nói gì đâu. Nhưng kế hoạch mà chúng ta bàn tính đi đến đâu rồi?
– Thất bại.
– ???
– Đáng lẽ khi không thể lôi kéo được hắn là em đã hạ sát rồi, nhưng tên gian manh ấy đã đoán trước nên lấy cắp hộp đạn duy nhất của em.
– Má nó – Lão Long vỗ đùi tức giận – Thằng này nguy hiểm thật.
– Sau một tuần quần quật với hắn ở khu nghỉ dưỡng… – Trúc dùng lại nhìn lão Long – … xin lỗi là tụi em đụ nhau mà không hỏi ý anh.
– Thôi, thôi… anh bây giờ không còn ham hố mấy vụ đó. Em tìm được thằng nào đáp ứng sinh lý thì cứ việc, anh không quan tâm.
– Cái này là anh tự nói đó nghe. Trong những ngày đó em đã lập một kế hoạch khác, hắn sẽ giúp ta hủy diệt Thiên Ân.
– Trời, nói nghe như đùa.
– Từ từ nghe cho hết đã lão già hết đát. Em nũng nịu nói với hắn chuyến này về sẽ cho mở tiệc ăn chơi thác loạn trong dinh thự trên Tây nguyên. Lính tráng sẽ say sưa bét nhè ăn mừng em thoát nạn. Như vậy mảng quản lý tửu điếm sẽ tạm thời bỏ không, nhờ hắn rãi quân sang trấn giữ giúp mình ba ngày. Hắn đã vui vẻ đồng ý.
– Mẹ kiếp, làm vậy nó nhân cơ hội nuốt địa bàn của mình luôn còn gì? Em đem mỡ dâng miệng mèo hả?
– Cái đầu của anh chỉ để hói cho vui chứ đếch biết nghĩ sâu xa gì cả. Tất nhiên hắn sẽ nuốt địa bàn tửu điếm trong nội thành của mình, em đang muốn như thế. Chừng đó anh có cớ gây sự rồi đổ quân đập nát địa bàn thu gom rác độc quyền của Thiên Ân rồi chiếm luôn. Nghĩ lại đi, cái nào ngon ăn hơn? Gom rác của mấy trăm ngàn hộ, hàng ngàn tòa chung, công ty, cơ quan, nhà xưởng… biết bao nhiêu mà nói. Còn tửu điếm của anh mở ra được bao nhiêu cái? Nói thiệt nha, thu gom rác là việc làm được chính phủ bảo hộ. Còn kinh doanh đĩ điếm của anh thì bị truy quét thường xuyên. Thích cái nào hơn?
– Ha ha… em đúng là con hồ ly độc địa. Vậy là ngon ăn rồi.
– Nhưng còn cái vụ… chơi bét nhè xả láng ở Tây nguyên thì… có tiến hành không?
– Có – Trúc lườm lão già dâm tặc – Nghĩ lại anh nói cũng đúng. Chơi đẹp với đàn em để nó trung thành với mình. Bữa đó cứ gom hết rượu và gái Tây nguyên về cho tụi nó xả láng.
Tuấn cũng đã bình an trở về trong sự sững sờ của ông Ân và đám thuộc hạ. Số hàng trắng vẫn còn nguyên vẹn không mất một bao. Vậy mà suốt một tuần qua ai nấy cũng đều nghi ngờ anh cấu kết với con ma đầu bày trò cướp trọn số hàng của ông chủ. Tuấn gặp riêng ông Ân bàn tính chuyện đưa quân thâu tóm mấy tửu điếm của Hắc Long. Anh được Trúc cho biết phía đối thủ chắc chắn sẽ mở tiệc bầy hầy ở tổng hành dinh mừng Trúc thoát nạn. Quân của Hắc Long sẽ rút gần như toàn bộ về trên đó nên sẽ là cơ hội để Thiên Ân tràn lên đánh phủ đầu trước khi nó kịp mở rộng thêm địa bàn. Vậy là kế hoạch được thông qua một cách thuận lợi.
Tuấn chưa kịp tìm Nhã Phương thì nàng đã đến phòng tìm anh. Phương vô cùng mừng rỡ khi gặp lại Tuấn sau hơn một tuần xa cách. Hai người nói chuyện rất lâu, chủ yếu xoay quanh việc du học của Phương. Mấy hôm nay nàng dở chứng không chịu đi nữa trong khi mọi thứ đã được ông Ân sắp xếp đâu vào đấy. Cuối cùng thì Tuấn cũng thuyết phục được Phương sáng mai lên đường. Nàng một mực bắt Tuấn phải đưa mình qua tận bên Mỹ rồi quay về nhưng Tuấn đành phải khước từ vì anh có nhiệm vụ đặc biệt trên Tây nguyên.
Thời khắc lịch sử đã điểm, quân chủ lực của Hắc Long đã rút hết về Tây nguyên. Thiên Ân có hệ thống tình báo rất tốt và chưa bao giờ cung cấp thông tin sai lệch. Họ đeo bám lên đến tận tổng hành dinh để xác nhận là cả đám thảo khấu ấy đang mở tiệc ăn chơi thác loạn với rượu, ma túy và gái điếm. Chỉ đợi có thế, Thiên Ân đồng loại xua quân vào các địa bàn trọng điểm của Hắc Long đánh chiếm.
Trên miền cao đất đỏ nắng cháy da. Cảnh sát đã bủa vây toàn bộ khu thung lũng, nơi tọa lạc tổng hành dinh của Hắc Long mà bọn chúng không hề hay biết. Bên trong một tòa nhà đồ sộ, cuộc phối giống bầy đàn tưng bừng nhất trong lịch sử loài người đang say sưa diễn ra. Rượu, ma túy và gái, đó là tất cả những gì mà đám người này thèm muốn.
Trong cuộc vui thác loạn, Trúc lặng lẽ rút khỏi tòa nhà trèo lên triền dốc, nơi mà nàng đã chỉ cặn kẽ cho Tuấn trước khi chia tay trên quần đảo Hawaii. Vẫn trong bộ trang phục tôn vóc dáng thần tiên, nàng xuất hiện trước mặt Tuấn với nụ cười rạng ngời xinh đẹp. Cả hai ôm chầm siết chặt lấy nhau. Tuấn cầm bộ đàm dõng dạc ra lệnh. Các cánh quân chú ý, giờ G đã điểm, tôi trung tá Trần Bin ra lệnh xuất kích. Tiếng trọng pháo vang rền phá hủy cánh cổng lớn, đoàn xe bọc thép từ các nơi đổ về ầm ầm. Bộ binh tuông xuống từ các triền dốc bắn hạ lần lượt từng tên đang yếu ớt kháng cự. Tôi nhắc lại, bắt sống Trương Đình Long, các chỉ huy nghe rõ trả lời.
Tiếng ọp ẹp trong bộ đàm vang lên: Nghe rõ thưa trung tá. Đứng trên cao nhìn xuống thung lũng, lửa cháy ngút trời, khói tuông cuồn cuộn. Tiếng la hét thất thanh vang dậy cả một vùng. Những tên giang hồ xăm mình say rượu, say thuốc, say thân xác đàn bà đã hoàn toàn trở thành những kẻ yếu ớt không còn khả năng chống cự. Một toán cảnh binh trùm đầu lão Long lôi sền sệt trên triền dốc mang đến trước mặt Tuấn.
– Báo cáo trung tá, đây là tên trùm băng đảng Hắc Long.
– Được rồi, các anh trở về vị trí của mình đi.
Cánh quân thứ nhất do Tuấn trực tiếp chỉ huy xem như đã hoàn thành nhiệm vụ. Cánh quân thứ hai hiện đang tấn công vào các điểm tranh chấp giữa Thiên Ân và Hắc Long. Những trận chém giết tranh dành địa bàn chưa kịp diễn ra đã bị dập tắt và bắt gọn tất cả.
Tuấn bây giờ cũng chính là Trần Bin, tóm cổ lão hồ ly ném vào chiếc trực thăng đã ngụy trang đậu trên đỉnh đồi. Anh dắt tay Trúc ngồi vào cabin tròng tai nghe qua đầu rồi khởi động máy bay. Cánh quạt chuyển động chầm chậm rồi nhanh dần. Tiếng gió rít vùn vụt, chiếc trực thăng từ từ bay lên lượn một vòng rồi hướng về một nơi đã định. Ngồi bên cạnh người yêu, Trúc nghe lòng sung sướng vô bờ.
Có quá nhiều bí mật về Tuấn mà nàng chỉ mới biết có một phần nhỏ, không ngờ anh còn biết lái cả máy bay nữa chứ. Hành trình dài đằng đẵng kết thúc ở ngã ba sông. Tuấn lôi cổ tên dâm đãng đến nơi mà bốn năm trước đã diễn ra một cuộc cưỡng hiếp tàn bạo. Anh tháo khăn trùm đầu trói hắn vào cây cọc đã được đóng sẵn từ hai ngày trước.
– Hắc Long tiên sinh, chào mừng đã trở lại ngã ba sông đẫm nước mắt – Giọng Tuấn lạnh ngắt như nước sông sau lưng gã hồ ly.
Nhìn thấy Trúc đi bên cạnh, lão Long gào lên thảm thiết.
– Con khốn nạn, mày dám phản tao, nỡ đem Hắc Long dâng cho bọn Thiên Ân hay sao?
– Ha ha ha… – Tuấn ngửa cổ cười vang, anh cởi phăng chiếc áo sơ mi đang mặc – Nhìn đi, nhìn cho kỹ thân hình của tao, nhất là vết thương trên lồng ngực do thủ hạ của mày gây ra.
Lão Long vẫn chưa nhận ra Tuấn chính là Bin của năm ấy, lão chỉ ngờ ngợ thấy nửa quen nửa lạ.
– Bốn năm trước mày cưỡng hiếp người yêu của tao đến chết, bốn năm sau máu của mày sẽ đỗ tại nơi này – Bin cầm sợi dây chuyền inox đến trước mặt lão Long, anh mở cái nắp nhỏ trên treo trên sợi dây – Nhìn đi, đây là gương mặt thánh thiện của người con gái tao yêu, cô ấy chỉ mới 17 tuổi đã bị mày hãm hiếp một cách tàn nhẫn.
– Tôi… tôi… xin lỗi… – Lão Long đã nhớ lại sự việc đêm ấy. Lão gào khóc thảm thiết – Anh Tuấn, anh tha cho tôi. Kiếp này tôi nguyện làm trâu ngựa đền đáp, làm ơn tha cho tôi.
– Bốn năm trước tao khóc còn lớn hơn mày, kêu gào còn thảm hơn mày. Mày có nghe thấy và có tha cho người yêu của tao hay không?
Cơn thịnh nộ đã dâng lên đỉnh điểm. Nỗi đau xưa cũ ùa về nguyên vẹn, một lần nữa khiến Bin tan nát cõi lòng. Hình bóng Ngọc Nhi như còn vương vấn quanh đây trong tiếng khóc xé lòng. Bin lấy đôi bao tay trắng mang vào, đi đến chỗ trực thăng rút thanh kiếm rồi nhảy bổ đến tên gian ác xả liên tiếp không cho hắn có cơ hội nói thêm lời nào nữa. Trong tích tắc, thân hình phụng phịu chỉ còn lại một đống thịt bầy nhầy, máu me tuôn chảy.
Chống thanh kiếm đứng nhìn xa xăm vào mặt sông phẳng lặng. Bin đã dần lấy lại bình tĩnh, anh phóng thanh kiếm xuống lòng sông rồi dắt tay Trúc quay lại trực thăng. Máy bay cất cánh đưa hai kẻ yêu nhau đến một hòn đảo.
– Hóa bí mật trong linh vật của anh là như vậy. Anh yêu cô ấy lắm phải không?
– Đúng. Tình yêu đầu đời đã vỡ tan một cách thê lương khiến trái tim anh đã không còn lành lặng.
– Vậy còn em? Em có thể thay cô ấy cùng anh đi hết quãng đường còn lại hay không?
– Nỗi đau đã đi qua. Quá khứ đã khép lại để nhường chỗ cho một tương lai bắt đầu. Hãy là niềm kiêu hãnh của anh từ hôm nay và mãi mãi.
Trúc sung sướng lao vào vòng tay Bin. Từ sau hôm đó, cả hai đã từ bỏ quá khứ của mình để tạo dựng một chân trời hạnh phúc. Những cuộc ái ân quấn quýt không rời, những đêm vần vũ tơi bời cùng nhau sáng tạo nhiều tư thế tuyệt diệu. Cả hai đã thực sự thuộc về nhau.
Trúc ngồi trên bụng Bin nhún nhảy trong vũ điệu thần tiên đóng mở của hai mép âm hộ. Dương vật người tình tha thiết xuyên vào cung cấm huyền bí. Nàng nhảy múa nhấp nhô, con cặc to dài bản lĩnh của Bin không biết bao lần đưa nàng lên tuyệt đỉnh vu sơn. Nàng nhấp mãi, nhấp đến rã rời thân xác, nhấp đến nhầy nhụa vùng háng nhưng lồn vẫn khát khao thèm được cặc anh chiếm đoạt…
— Hết —
Để lại một bình luận