Lượt đi thì chúng tôi chạy rất là nhanh, nhưng lượt về thì chạy rất là chậm rãi để ngắm nhìn cảnh yên bình của vùng quê. Nơi đây ít ai sinh sống, bởi thời điểm đó còn hoang sơ lắm, nhưng cái nào càng hoang sơ thì nó trong lành chứ không ô nhiễm như bây giờ. Hai đứa tôi dạo quanh một chút thì cũng tìm ra được chỗ nước trong ít ghe thuyền qua lại để mà tắm mát, tới đây tôi mới biết ra một chuyện bất thường không ngờ tới là Ngọc Sương không biết bơi, tôi nói:
– Em cũng là gái miền tây sông nước mà không biết bơi sao? Như vậy cũng đòi theo anh tắm sông nữa?
– Anh đừng la người ta mà! Vì từ thuở nhỏ em tắm trên nhà không à, nên em ít khi tập bơi lắm! À, bây giờ anh tập bơi cho em đi nhé! Hi Hi…
– Em thật gan dạ hết biết! Hông nói sớm để anh còn đem theo áo phao cho em chứ! Nếu em có mệnh hệ nào thì anh chết theo em luôn chứ hông dám về gặp mặt mẹ của em đâu!
– Vậy thì bất quá hai đứa mình như cá chết trôi sông vậy thôi!!! Hi Hi…
– Anh bó tay với em luôn… Haizz…
Dù muốn hay không thì tôi với Ngọc Sương cũng nhảy xuống con kinh xanh để tắm, ở đây nước trong veo đến nổi thấy người tắm dưới nước luôn, và dòng nước thì cũng lớ lớ lờ lợ chứ hông có chua như phèn thường hay thấy để ở trong bếp nhà. Tôi neo chiếc vỏ tàu vô gần bờ, rồi tôi buộc dây lên một cây bạch đàn khá to ở mé bờ kinh, sau đó tôi tìm chỗ hơi cạn để đứng mà làm điểm tựa cho Ngọc Sương bơi cho an toàn. Chiếc vỏ tàu chiều ngang một mét rưỡi còn chiều dài thì bảy mét rưỡi, chiếc vỏ tàu có một ca – bin sau cũng khá rộng rãi có thể nằm ngủ được nhưng đứng lên sẽ bị đụng đầu nếu ai đó cao từ một mét sáu trở lên, còn người nào cao một mét rưỡi trở xuống thì đứng vô tư.
Tôi hiện tại đang ở dưới con kinh nước xanh trong, nhưng Ngọc Sương thì vẫn ở trên vỏ tàu chưa có xuống, cô ấy mếu máo khuôn mặt nhìn tôi như thầm gọi điều gì đó hông dám nói vì sợ tôi la, nên cô ấy bảo rằng:
– Anh ơi! Nước ở đây sâu không anh, em sợ lắm, vì anh cao hơn em mà anh đứng thì nước nó dâng tới cằm thì em chắc qua đầu em luôn quá! Hu Hu… Hay anh đến gần bế em xuống với!!!
– Điều đó là tất nhiên rồi, anh sẽ bế em mà! Nhưng mà em nhìn cái gì dữ vậy, hay trên cơ thể anh có gì hả?
– Hì Hì… Anh biết là em nhìn gì rồi còn hỏi sao ta? Hi Hi…
Tôi thấy làm khó hiểu nên mới nhìn lại cơ thể mình thì tôi vẫn thấy bình thường, duy nhất là hiện giờ tôi chỉ mặc vỏn vẹn một chiếc quần lót màu đen che đậy con cu to của tôi mà thôi, còn những phần còn lại thì trần truồng như con nhộng. Tôi ngước mặt lên nhìn thì Ngọc Sương đi đâu mất hông có tiếng động, vả lại còn hông cho tôi hay biết gì cả nên tôi lo lắng và hô to:
– Ngọc Sương em ơi! Em đâu rồi! Em ơi!!!
– Anh yêu ơi! Em đây nè!! Em trong ca – bin thay đồ nè!! Hi Hi…
Tôi vui vẻ lên hẳn khi nghe được tiếng nói của Ngọc Sương đáp lại, tôi đang lí nhí ngụm một ngụm nước xanh trong vào miệng rồi từ từ tôi phùng hai bên má mà thổi mạnh ra làm cho nước ở trong miệng phun ra như vòi rồng, kiểu mà hồi lúc nhỏ tôi thường hay chơi hay vui đùa ở bến sông khi tắm. Tôi tự cười một mình hồi tưởng lại thời tuổi mục đồng thì bất chợt tắt hẳn nụ cười mà lo lắng, tôi hốt hoảng nói lên:
– Trời ạ! Sau em hông mặc đồ mà cởi ra hết vậy?
– Anh yêu nói kỳ hôn! Người ta có mặc đồ mà bảo rằng hông có mặc đồ! Hì Hì…
Tôi nghe cô ấy nói mà tim tôi như vụng dại nhảy ra khỏi Ɩồŋg ngực vậy, tôi vẫn nói với cô ấy thêm vài lời nữa.
– Đây là đồ lót của em mà! Đồ lót thì khá là mỏng, đặc biệt là chiếc quần lót nếu mà bị ướt thì thấy hết trơn, lúc đó thì mặc đồ cũng như hông mặc vậy, em biết chưa?
Hi Hi… Em biết chứ! Nhưng ở đây chỉ có một mình anh thôi chứ ngoài ra đâu có ai đâu mà sợ, với lại ở đây vắng người qua lại hông ai nhìn thấy đâu, mà còn khỏi phải sợ ướt đồ. Hì Hì…
– Anh bó tay với em luôn! Ơ… Haizz…
Nói xong thì tôi cũng lắc đầu mà chịu thua với suy nghĩ của vị hôn thê luôn, tôi đến bên vỏ tàu để bế cô ấy xuống dòng nước xanh trong mát rười rượi, cô ấy hai tay choàng qua cổ tôi, hai cái bầu ngực căng đầy của tuổi xuân xanh phơi phới làm cho tôi thêm râm ran trong người. Cô ấy cứ thể hiện cái vô tư hồn nhiên kèm sự ngây ngô nhưng dễ thương và đáng yêu lắm, tôi nâng cơ thể lên và dìu cô ấy vô gần bờ để đứng cho an toàn, và luôn tiện tập cho cô ấy bơi lội để sau này có gì cũng biết khả năng sinh tồn ở dưới nước. Ngọc Sương nói:
– Anh ơi! Anh dùng hai tay nâng cơ thể em lên đi, để làm mảnh nổi rồi em mới giữ thăng bằng mà tập bơi được, nhanh lên đi anh? ỪM… Chũm Chũm… Phập phập… Hi Hi…
– ỪM… Anh làm đây em! Em cứ thả lỏng cơ thể trước đã… Chũm Chũm…
Tôi nghe theo lời của Ngọc Sương nên tôi để hai cánh tay nâng lên cơ thể của cô ấy, trong đó một bàn tay tôi để dưới bộ ngực, còn một bàn tay tôi để dưới eo ngang với cái rốn, nhưng do sự vận động tay chân của Ngọc Sương càng mạnh nên bạn tay tôi nó cũng di chuyển theo. Bàn tay phía trên thì tôi ốp vô cái bộ ngực, còn bàn tay còn lại thì tôi ốp vô cái mu tròn tròn to to và múp múp của Ngọc Sương từng hồi, đến nổi cô ấy cũng phản ứng mà ửng hồng lên hai bên má. Cứ như vậy được một lúc thì Ngọc Sương nói với tôi:
– Anh ơi! Em muốn đứng xuống, anh đừng buông em ra nhé! Hi Hi…
– Ừm… Để anh níu giữ cho, em cứ đứng đi…
Khi Ngọc Sương vừa đứng được nhưng hai bàn chân của cô ấy chưa có chạm đất vì nước vẫn còn sâu chỉ có tôi là đứng tới đất mà thôi, bất ngờ cô ấy choàng hai cánh tay qua cổ tôi rồi hôn tôi ngấu nghiến, cô ấy hôn mãnh liệt và nói lời thầm thì:
– Anh, anh ơi! Em khó chịu quá! Mình làm đi anh… Anh ơi! Ưm Ưm…
– Hông được, em bình tĩnh lại đi, mẹ em biết thì sẽ hông vui đâu, vì anh đã hứa là cùng nhau giữ gìn đến ngày cưới mà, chứ anh cũng thèm lắm…
– Nhưng em… em khó chịu quá anh ơi!!! Hay mình làm bên ngoài thôi cũng được mà, chứ có đút vô trong đâu, vả lại mẹ em làm sao biết được nếu anh hông nói em hông nói. Đi mà anh… Chìu em đi mà… Anh…
Phần 7
Tôi với Ngọc Sương đấu tranh ý chí rất mạnh với dục vọng của cả hai, cô ấy cứ muốn đòi hỏi về điều kiện dấu diếm với mẹ vợ tương lai của tôi, trong khi đó thì tôi đã hứa với mẹ của cô ấy phải cố gắng giữ gìn trong trắng đến ngày cưới. Chúng tôi ôm hôn nhau rồi sờ soạng nhau liên hồi, tôi với cô ấy cũng xoa bóp cho nhau nhiều động tác gợi tình, còn hai bộ phận sinh dục của tôi với Ngọc Sương thì va chạm vào nhau không biết mệt nghỉ. Cả hai âu yếm nhau một lúc thì tôi lên tiếng trước:
– Em yêu ơi! Mình dừng tới đây được rồi em nhé! Bây giờ thì mình về nhà kẻo ngoại mong và lo lắng.
– Dzạ!!! Chứ biết làm sao bây giờ, nhưng ngày mai anh chở em ra đây chúng mình tập bơi nữa nha!! Hì Hì…
– Uhm!!! Đương nhiên rồi, nào mình lên vỏ tàu về thôi em…
Nói xong câu thì cả hai đứa đều lên vỏ tàu mà chạy về nhà, trên đường đi về thì tôi thấy bên trong khoang vỏ tàu cô ấy đang thay đồ tắm ướt lúc nãy ra, sau đó mặc lại vô bộ đồ trước khi chúng tôi đến đây tắm. Như vậy là đồng nghĩa cô ấy không còn mặc áo ngực và quần lót trên người nữa, cái thân hình của cô ấy thật là đẹp bởi mới có 19 tuổi nên tôi nhìn mà muốn chảy cả nước miếng luôn. Tôi đang nhìn và chăm chú lái vỏ tàu thì cô ấy chui từ trong khoang lái ra ngồi tựa vô người tôi, cô ấy bẽn lẽn nhìn tôi rồi hôn tôi nhỏ nhẹ nói:
– Anh nè! Anh hông thay đồ sao anh? Anh hông cởi chiếc quần lót ra mà lại mặc áo quần vào luôn hả?
– Uhm!!! Anh đâu có mang đồ theo đâu mà thay hả em? Bởi vì nhà ngoại cũng gần nên anh để nguyên quần lót như vậy luôn. Nhưng sao em lại cởi quần lót và áo ngực ra luôn vậy?
– Hi Hi… Thì em muốn cho thoải mái, chứ mặc quần áo ướt nó khó chịu lắm! Hì Hì…
– Haizz!!! Em đúng là gan hết biết luôn…
Chúng tôi nói xong qua lại một lúc thì cũng tới được nhà ngoại của cô ấy, tôi với Ngọc Sương buộc dây vỏ tàu cho chắc chắn thì tôi bế cô ấy lên nhà. Cứ như vậy thì ngày qua ngày tôi đều tập bơi cho cô ấy, rồi cũng hôn nhau như vậy nhưng chỉ tới vuốt ve nhau là dừng, chứ hông có tiến xa thêm chút nào cả.
Thời gian thấm thoát cũng trôi qua một tháng kể từ khi chúng tôi về quê ngoại của Ngọc Sương chơi, bây giờ thì cô ấy cũng đã biết bơi rành rồi tuy không giỏi như các vận động viên bơi lội nhưng cuộc sống sinh tồn dưới nước thì không đáng phải lo lắng nữa. Tôi với vị hôn thê cứ đùa giỡn quấn quýt bên nhau suốt sau mỗi lần chúng tôi tưới nước và chăm bón vườn tược xong, chúng tôi cũng thường tâm sự về tương lai và chuyện về sau khi mà hai đứa nên duyên chồng vợ.
Hôm nay, gần cạnh nhà ngoại của Ngọc Sương, tuy gần cạnh nhưng cũng cách nhau một mảnh vườn rộng lớn, ở đó có một gia đình cũng còn khá trẻ chỉ mới 34 tuổi đang có việc nhờ vả Ngoại của cô ấy, bởi thím bên nhà sắp sinh thêm em bé nên chú ấy mới qua đây nhờ ngoại của Ngọc Sương đi theo thím ngày hôm nay. Đồng thời thì chú thím cũng nhờ hai đứa tôi chăm sóc con trai của mình đêm nay vì đứa bé chỉ mới có 4 tuổi à, tuy chú thím cùng tuổi 34 nhưng con cái thì cũng 4 đứa rồi. Đứa lớn là con trai năm nay 10 tuổi và đang học lớp 5, đứa kế là con gái năm nay 8 tuổi đang học lớp 3, đứa kế nữa cũng là con gái năm nay 6 tuổi đang học lớp 1 và đứa con trai sau cùng năm nay 4 tuổi thì đang ở nhà với chú thím. Bây giờ sắp sinh thêm đứa nữa là đúng 5 người tính thời điểm hiện tại, chuyện này thì cũng bình thường vì ở quê họ lấy nhau sớm lắm nên chuyện con cái đông đúc cũng chẳng có xa lạ gì nhiều. Tôi thấy chú thím cũng thật thà hiền hậu, nay qua nhà nhờ vả ngoại của Ngọc Sương như vậy thì tôi nói chen vô:
– Thôi cháu có xe ô tô 7 chỗ trong nhà nè, để cháu chở chú thím và ngoại đi cùng cũng được.
– Ờ, cứ như vậy đi cháu.
Ngoại của Ngọc Sương nghe tôi đề nghị như vậy thì bà tán thành đồng ý liền, bởi vì bà biết là tôi lái xe rất cẩn thận và an toàn nên an tâm hơn. Chúng tôi lên xe và bàn giao đứa bé trai 4 tuổi cho Ngọc Sương ở nhà chăm nom lo lắng, nhưng cô ấy cứ nằn mặt đòi theo tôi mãi không thôi nên tôi nói lời an ủi:
– Em ở nhà chăm sóc em bé đi, anh đưa mọi người ra tới bệnh viện Kiên Lương là anh quay về nhà với em mà! Hi Hi…
– Dzạ!!! Anh nhớ quay về sớm với em nghe hôn! Nếu hông em sẽ buồn lắm đó!
– Uhm! Anh biết rồi mà! Em vô nhà đi nha…
Nói xong thì chúng tôi chạy xe ra tới bệnh viện, rồi chú thím với ngoại của cô ấy cùng vô trong làm thủ tục nhập viện để nằm chờ sanh, còn tôi thì lái xe ô tô trở lại nhà với Ngọc Sương vì trời bây giờ cũng xế chiều rồi. Do bệnh viện họ nói là thím chuyển dạ sanh vào khoảng 4 giờ sáng nên ngoại của Ngọc Sương phải ở lại đến sáng mai mới về, vì vậy tôi mới về trước để cùng chăm lo nhà cửa với vị hôn thê của tôi.
Sau khi tôi về lại tới nhà thì Ngọc Sương chạy òa ra nép vào lòng tôi mà khóc nức nở, cô ấy cứ nói ngập ngừng không tròn câu, cứ nói câu được câu mất làm tôi thấy rất lo. Tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra thì đột nhiên cô ấy mặt đỏ lên, rồi cô ấy cũng chúi mặt sát vào Ɩồŋg ngực của tôi hơn khi có một người đàn ông tuổi trung niên khoảng chừng 40 tuổi gì đó. Tôi định hỏi Ngọc Sương xem chuyện gì mà sao em ấy lại ngại ngùng đỏ mặt khi gặp người đàn ông này thì ông ta lên tiếng, trên tay thì ông ta cũng đang bồng bế đứa bé trai:
– Ồ, cháu mới đưa em trai và em dâu chú đến bệnh viện về hả? Thế thím nó sanh chưa vậy cháu?
– Dzạ! Nhưng thím chưa có sanh, bác sĩ nói khoảng 4 giờ sáng mai thì mới sanh em bé!
Tôi thấy ông ta hỏi thì cũng lịch sự mà trả lời chứ nhìn bộ dạng của ông ta thì thuộc loại kiểu đàn ông háo sắc dâm dê bệnh hoạn, bởi ông ta nói chuyện với tôi nhưng ánh mắt tà dâm cứ soi mói từng đường nét trên cơ thể Ngọc Sương vị hôn thê của tôi, ánh mắt đó của ông ta như mách bảo cho tôi biết chuyện gì xảy ra với Ngọc Sương nên cô ấy mới òa khóc như vậy. Tôi đang phân vân giữa hai làn ranh xanh và đỏ, nữa muốn phanh phui nhưng nữa còn lại thì cũng muốn giữ sĩ diện cho gia đình nên không muốn làm to chuyện ra, bởi chú thím là con người thật thà, sống thì chan hòa với lối xóm bà con, nhưng tại sao lại có một người anh xấu nết như vậy cơ chứ. Tới đây thì ông ta nói:
– Thôi chú đi lên bệnh viện thăm chú thím nó đây! Cháu giữ hộ cháu trai của chú nhé!
– Dzạ, chuyện đó là tất nhiên rồi. Bởi vì chú thím có nhờ chúng cháu chăm sóc rồi mà!
– Ồ, vậy là được rồi, thôi chú đi đây! Khà Khà…
Khi ông ta nói đi đây thì cười sảng khoái như kiểu đắc ý điều gì đó, nhưng ánh mắt ông ấy vẫn cố gắng lướt qua nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Sương mà không được, vì lúc này khuôn mặt xinh đẹp ấy đã nép sát vào Ɩồŋg ngực săn chắc và vạm vỡ của tôi rồi còn đâu. Vị hôn thê của tôi khi biết ông ta đã đi xa thì mới chịu đứng thẳng người lên và nhìn tôi trìu mến như kiểu muốn tôi tha thứ cho cô ấy chuyện gì, tôi vốn là người vị tha có đức tính khoan dung và đặc biệt là với người mà tôi yêu thương trân quý. Tôi hỏi Ngọc Sương kiểu an ủi:
Để lại một bình luận