– Hai thằng kia mau buông tay ra, và trả lại chiếc túi xách cho người ta.
– Trả nè! Bốp! Bốp! Bốp! Chát…
Vì cứu giúp cho vợ tôi nên anh xe ôm đã bị hai tên cướp giật đánh tới tấp vào hai cánh tay, do bọn nó đánh bằng cái dùi cui bằng gỗ to nên khi anh xe ôm dùng tay để che chắn thì cũng bị sưng phù. Hai bên giằng co một lúc thì có một thằng nháy mắt với anh xe ôm như kiểu đồng bọn thân thiết “Ê, nhiệm vụ hai đứa tao đã xong rồi, bây giờ đến lượt mày” vậy, Ngọc Sương thì rất thông minh trong công việc nhưng chuyện dối trá lọc lừa của xã hội thì cô ấy khờ khạo lắm. Cô dễ dàng tin người, dễ bị sa ngã trước những lời lẽ đường mật, như đám ham ăn lười làm này, chúng hay tìm cách cướp bóc lột sức lao động của người khác. Bây giờ thì có lẽ vợ tôi sẽ là một trong những con mồi ngon kế tiếp, nàng nhìn anh xe ôm và nói:
– Anh gì ơi! Anh có sao không? Hay để em đi báo Công an.
– Ơ không! Em đừng báo Công an. Em báo Công an là chết anh đó?
– Anh nói sao cơ? Sao lại chết?
– Ý lộn anh nói nhầm lẫn thôi… Em đừng lo…
Hắn ta sợ vợ tôi báo Công an nên mặt mày tái nhợt xanh lè xanh lét, anh ta vội vàng ngồi dậy và xoa bóp hai cánh tay của mình, khi xoa bóp hai cánh tay thì anh ta cũng phải công nhận là Ngọc Sương rất là xinh đẹp vô cùng, nên hắn kiểm soát hành vi của mình không được bởi bản tính lưu manh, nên hắn cố gắng bịa chuyện để mà lợi dụng vợ tôi. Do hắn ta biết được vợ tôi rất dễ tin người, vì hắn luôn luôn theo dõi Ngọc Sương mấy tháng nay lận, do lúc đó thì tôi luôn bên cạnh vợ nên hắn không có dịp mà giở trò, nhưng giờ đây thì hắn ta đã có cơ hội vì lúc này Ngọc Sương đang đi một mình.
Ngọc Sương thấy gã ta xoa bóp tay có vẻ rất đau vì cô ấy thấy hắn ta nhăn nhó mặt mày, nên cô ấy đến gần hơn với hắn, tuy chưa chạm vào làn da của nhau nhưng phần áo và quần thì đã chạm tới. Vợ tôi hỏi hắn:
– Anh bị đau nhiều không? Hay anh vào bệnh viện kiểm tra lại đi, chi phí thì để em lo.
– Nhưng anh ngại vào bệnh viện lắm! Hay em giúp anh, dìu anh đến phòng mạch tư để băng bó cũng được. Phòng mạch tư thì đối diện bên kia đường thôi.
– Da! Vậy cũng được, mình đi thôi anh.
Vợ tôi trả lời và hứa sẽ giúp hắn ta dìu qua đường, nhưng khi nàng chuẩn bị đi theo thì hắn nói:
– Không! Không! Em ở lại bên này trông xe dùm cho anh, để anh qua đó một mình, vì hai tay anh bị thương chứ đôi chân thì vẫn bình thường mà.
– Hi hi! Vậy mà em cứ tưởng… Thôi anh đi qua bên đó băng bó đi, bên này em chừng xe cho.
Hắn ta thấy nụ cười tươi rói của Ngọc Sương thì tỏ ra rất vui vẻ và nhanh chóng đi băng bó, bên này thì vợ tôi cầm cây dù đứng đợi hắn trong mưa gió, như người yêu đợi chờ nhau vậy. Đứng đợi một lúc thì cô mới nhớ ra là chiếc điện thoại của mình đang ở dưới nước, cô mới òa khóc “Hu! Hu Hic! Hic” vì nhớ đến cuộc gọi với tôi lúc nãy, cô thầm gọi tên tôi “anh ơi! Anh ở đâu sao không đến tìm em”. Vợ tôi cầm chiếc điện thoại lên và lau khô, ngón tay thì bấm nút nguồn nhưng mãi mà vẫn không thể lên nguồn, nên cô ấy lo lắng về phần tôi sẽ giận dỗi. Vợ tôi khóc lóc càng lúc càng lớn, cô ấy cũng không biết phản ứng thế nào khi mà cô ấy đã hứa giúp đỡ người mà giúp cô lúc nãy, vì giúp cô nên anh ấy mới bị thương, bởi vì lý do đó nên cô không thể rời đi lúc này được. Ngọc Sương đang phân vân thì anh xe ôm đi qua lại và nói:
– Sao em khóc vậy? Hay em khóc là em lo cho sức khỏe của anh hả? Ha ha…
– Em… Em…
Trong lúc này mà hắn ta cứ tưởng bở mà trêu đùa với tôi nữa, nhưng mà câu nói của hắn cũng đã làm cho Ngọc Sương ngại ngùng mắc cỡ. Cô ấy trả lời:
– Không! Em khóc là vì em nhớ đến chồng của em cơ! Lúc nãy em đang nói chuyện qua điện thoại thì có hai người đến giật túi xách của em, trong lúc giằng co em đã đánh rơi chiếc điện thoại xuống nước và nó đã tắt nguồn luôn rồi.
– Vậy à! Hay em gọi lại cho chồng em đi. Nè, điện thoại của anh nè!
– Dạ! Em cảm ơn trước ạ!
Nói xong thì vợ tôi đã gọi điện cho tôi, nhưng cô ấy thì chỉ nói chuyện với tôi được hai ba câu thì hắn ta tìm cớ lấy lại rồi, hắn làm ra vẻ đau đớn lo âu. Hắn nói là phải về nhà gấp vì trời thì sắp tối mà trời mưa thì vẫn còn nặng hạt, hắn nhờ vợ tôi chở hắn về, hắn biện minh là hai cánh tay của hắn đang băng bó nên điều khiển được xe máy. Vợ tôi thì thấy hắn nói cũng có lý, với lại vợ tôi nghĩ bởi vì giúp đỡ cô mà hắn mới bị thương, nên cô cũng cam đành mà chở hắn ta về thôi chứ biết làm sao bây giờ. Nghĩ vậy nên Ngọc Sương nói:
– Vậy cũng được, nhưng mà nhà anh có xa không anh?
– Không có xa lắm, chỉ khoảng 2 km thôi.
– Vậy mình đi về thôi anh…
– Uhm! Mình đi thôi.
Nói xong qua lại với hắn ta thì vợ tôi cũng ngồi lên chiếc xe máy, cô ấy khởi động xe và đội mũ bảo hiểm lên đầu, cô mặc tạm thời một cái áo mưa cánh én, cô để phần cây dù cho hắn ta cầm. Do xe chỉ có mỗi một cái áo mưa, nên khi Ngọc Sương mặc áo vào thì hắn ta không có áo để mặc, mà lúc này thì trời mưa to hơn nên cô ấy cũng không muốn anh xe ôm phải dầm mưa. Cô ấy nói:
– Hay anh chỉ đường cho em biết rồi thì anh chui vào chung áo mưa em đang mặc cho đỡ lạnh, chứ chờ đến nhà sẽ bị cảm cúm đó.
Nếu được vậy thì anh cảm ơn em nhiều lắm!
– Không có gì đâu anh, với lại là trời mưa lớn chắc ít người nhìn thấy.
– Uhm! Vậy thì anh không khách sáo nữa! Ha ha…
Hắn ta nói và chỉ đường cho vợ tôi xong thì hắn ta vén áo mưa mà chui vào trong, bên ngoài thì vợ tôi đang điều khiển chiếc xe máy chậm rãi, ước chừng 20km gì à. Bên trong áo mưa thì hắn ta cảm nhận được mùi thơm của nước hoa của da thịt người phụ nữ trẻ khiến hắn phải râm ran tê tê trong người, hắn lợi dụng để dễ dàng ôm ấp cô, đôi bàn tay của hắn than đau lúc nãy nhưng giờ thì như có phép màu mà hết đau nhức luôn rồi. Hắn trượt lên eo rồi lại trượt xuống dưới cái phần mông của vợ tôi, hắn lại trượt bàn tay của hắn ra trước cái thon thả của vợ tôi rồi rút bàn tay của hắn nhanh chóng về lại chỗ cái eo thon của vợ tôi lại. Hắn làm ra vẻ như kiểu tình cờ vô ý nên khiến vợ tôi cũng không thể nói gì đến cái việc hắn ta làm, do chiếc áo mưa cánh én nên khi mặc vào sẽ che đậy được phần trước người của Ngọc Sương nên bàn tay của hắn sờ soạng thì không ai có thể nhìn thấy được.
Phần dưới tà áo mưa thì vợ tôi phủ ra che đến chiếc đèn pha, nên cái khoảng trống ở giữa đùi vợ tôi và cái đầu xe thì rộng rãi và thoáng đãng. Vợ tôi đi làm thì nàng mặc áo dài, nên khi bị dầm mưa thì áo dài của vợ tôi cũng bó sát vào da thịt hơn và cũng cảm nhận được hai bàn tay của hắn đang sờ soạng mân mê cái mông cái đùi cái eo của vợ tôi hơn…
Phần 3: Sự Ngây Ngô Và Dễ Tin Người Của Ngọc Sương
Vợ tôi thấy hắn ta cứ sờ soạng mân mê cái eo cái đùi cái mông thì cô ấy lên tiếng:
– Anh! Anh làm gì vậy? Em đang lái xe mà!
– Anh… anh đang… làm… Hi hi…
Hắn ta nghe vợ tôi lên tiếng hỏi hắn câu đầu thì hắn nghĩ vợ tôi la mắng hắn nên hắn ta có vẻ lo lắng, nhưng khi vợ tôi nói tiếp câu “Em đang lái xe mà” thì hắn tỏ ra sung sướng vô cùng, vì Ngọc Sương không có mắng mỏ hắn mà cô ấy chỉ lo cho an toàn của hai người. Hắn ta ra vẻ đắc ý và nói chuyện vọng ra từ trong chiếc áo mưa cánh én kiểu lời đường mật:
– Anh chỉ sợ em lạnh nên anh mới xoa bóp cho em bớt lạnh lẽo nè! Hi hi… Em cứ tập trung lái xe đi em? Ha ha…
– Anh hay quá nhỉ? Bàn tay của anh cứ sờ soạng mân mê cái mông, cái đùi và eo của em như vậy thì sao em tập trung lái xe được. Với lại nhỡ ra có ai thấy được thì sao?
– Không ai có thể thấy đâu em! Bởi vì trời mưa thì lớn mà còn có cái áo mưa che lại rồi mà! Cho anh ôm ấp và sờ soạng mân mê một lúc thì em có mất mát gì đâu, với lại anh thấy trên cơ thể của em cũng lạnh nữa mà! Chúng mình cùng hỗ trợ chia sớt hơi ấm cho nhau em hé! He he…
– Huơ! Ưm… anh này thật là! Cái miệng dẻo đeo à!
Vợ tôi thấy hắn nói chuyện với mình lời lẽ ngọt ngào và vui tính nên cô ấy cũng cho qua chuyện, vì Ngọc Sương ngẫm nghĩ hắn ta nói cũng đúng chứ không có sai chút nào. Vợ tôi thì thấy cũng lo lắng, sao hắn ta nói có 2 km mà cô ấy chạy xe máy nãy giờ nhưng chưa tới nơi nhà hắn ở. Vợ tôi lên tiếng hỏi:
– Anh ơơi! Sao anh nói 2 km mà sao em chạy hoài vẫn chưa tới, anh ngước mặt ra nhìn xem thế nào?
– Hả? Nhầm rồi! Em chạy nhầm đường rồi.
Hắn ta ngước mặt nhìn hai bên đường thì tá hỏa và nhất thời không thể nhận định được đây là nơi nào, vì trời mưa che khuất tầm nhìn mà mưa lớn nước ngập tràn trên đường nữa, những tín hiệu đèn xanh đèn đỏ thì tắt hết chắc là do cúp điện. Hắn ta suy nghĩ một lúc thì nhớ ra đây là công viên cây xanh đô thị, và đã qua nhà hắn ở xa lắm rồi, có lẽ nước dâng lên quá cao so với mặt đường ở chỗ Ngã Tư, nên Ngọc Sương vợ tôi điều khiển xe máy tranh khúc này nên mới chạy lướt qua luôn. Hắn ta nghĩ là do hắn ngồi sau lưng vợ tôi trong cái áo mưa, bàn tay của hắn luôn sờ soạng mân mê những nơi nhạy cảm của phụ nữ, khiến cho vợ tôi phân tán tư tưởng nên quên nơi nhà ở mà hắn chỉ. Hắn ta thấy vợ tôi run rẩy vì mưa gió lạnh lẽo, hắn cũng để ý Ngọc Sương có vẻ hơi lo lắng vì sợ, hắn ta bèn tỏ ra quan tâm và hỏi vợ tôi:
– Em ơi! Hay chúng mình dừng lại công viên cây xanh này nghỉ mệt chút xíu đi, có được không nhỉ?
Vợ tôi nghe hắn ta đề nghị như vậy thì trong lòng cảm thấy rất bất an và lo sợ, bởi vì trời mưa thì càng lúc càng to, còn bầu trời thì cũng sắp xế chiều rồi mà cô ấy vẫn còn lòng vòng ở đây chưa về nhà mình được. Cô ấy nhớ đến tôi và cô ấy khóc lóc thật là to, vợ tôi như thầm gọi tên tôi “Chồng ơi! Hu hu… anh ở đâu! Em nhớ anh lắm! Em sợ lắm! Hu hu”, tiếng khóc lóc nức nở như động lòng trời xanh, nên cho tôi với vợ tôi gặp mặt được nhau. Vợ tôi đột nhiên mừng rỡ:
– A! Ông xã! Chồng ơi! Em nhớ anh lắm! Hic hic Hu hu! Em xin lỗi… Hu hu…
– Em không có lỗi gì cả! Em đừng khóc nữa, nhìn thấy em khóc thì “Tim” anh đau lắm em biết không.
Tôi gặp được vợ tôi trong cơn mưa gió thì tôi với vợ đều mừng rỡ khôn xiết, vợ tôi nhào vào lòng tôi ôm hôn tôi thắm thiết, tôi cũng choàng vòng tay mà ôm ấp vỗ về và hỏi vợ tôi:
– Sao em lại đi đến đây vậy bà xã? Trời mưa to thì ở lại công ty anh sẽ đến đón em về mà!
– Dạ em… Em…
Tôi thấy vợ tôi ngập ngừng và cũng ngại nói cho tôi biết, vì cô ấy nghĩ là nếu như tôi biết thì tôi sẽ giận dỗi với cô. Tôi không muốn nói lòng vòng thêm nữa vì trời cũng sắp tối rồi, nên tôi chủ động nói với nàng rằng:
– Em định giấu anh sao? Thật ra anh biết rồi nên mới tìm kiếm được em ở nơi đây nè! Em thật là khờ và dễ tin người quá!
– Em biết lỗi rồi mà! Đừng có giận tội nghiệp em lắm ông xã.
– Anh hông có giận dỗi gì em đâu! Anh thương em nhiều lắm, anh lo cho an nguy của em nữa. Họ chỉ là đồng bọn của nhau, họ giả vờ diễn kịch để hãm hại em thôi, họ theo dõi em lâu lắm rồi, chính bác bảo vệ cho anh biết và cho anh xem “Camera” quay lại và anh cũng xem các “Camera” đặt trên những con đường nên anh mới biết là em ở đây. Kìa em nhìn xem hắn ta đâu rồi.
– Hả… Sao anh ấy đi lúc nào mà em không hay nhỉ? Tay anh ấy đang bị thương cơ mà!
– Hắn ta đi lúc anh vừa đến, còn cánh tay của hắn thì đâu có bị thương gì đâu, hắn chỉ lừa em thôi!
– Dạ! Em hiểu rồi…
Tôi nói với vợ tôi về những việc làm mà hắn ta diễn kịch để vợ tôi hiểu mà rút kinh nghiệm cho lần sau, để cho cô ấy biết mà đề phòng bản thân hơn, và cho tôi đỡ lo hơn. Tôi tuy là người đàn ông việt nhưng chuyện tình cảm tôi nghĩ thoáng như các bọn đàn ông tây phương vậy, nếu vợ tôi mà tự nguyện đến với một người nào đó thì tôi cũng không có xen vào chuyện tình cảm của họ, nhưng nếu mà cưỡng ép hay lôi kéo thì tôi sẽ không có bỏ qua đâu. Thậm chí tôi cũng từng nói với vợ tôi về điều này mỗi khi chúng tôi ở cạnh ngủ cùng nhau, từ lúc hai đứa tôi quen nhau rồi cưới nhau cho tới tận bây giờ. Chợt vợ tôi lên tiếng:
– Vậy còn cái mũ bảo hiểm và cái áo mưa thì làm sao hả ông xã?
– Thì bỏ lại đây luôn đi! Hay đem bỏ vào thùng rác cũng được. Ha Ha…
Tôi ghẹo vợ tôi như vậy thì cô ấy không đồng tình như vậy, bởi vợ tôi vốn là người nhân hậu lương thiện và hay giúp đỡ người hoạn nạn khó khăn, nên cô ấy nói:
– Không! Không! Mình không nên làm vậy ông xã, vì dù gì anh ấy cũng đâu có hại gì em đâu! Chỉ có… ơ… việc đó…
– Em nói chỉ có việc đó, vậy là việc gì?
– Em… ơ… em…
Cô ấy có giấu tôi về chuyện gì đó mà cô ấy không thể nói cho tôi biết, tôi cũng đoán già đoán non bảy tám phần về chuyện xảy ra giữa hai người, vợ tôi và hắn ta trên xe máy, hắn ngồi sát nhau với vợ tôi và hắn ôm ấp sờ soạng trên người vợ tôi trong cơn mưa gió. Tôi thì không hề biết được việc đó về chuyện tình cảm giữa vợ tôi với anh xe ôm, vì trên cái camera thì chỉ hiện thị vợ tôi là rõ ràng nhất còn hắn thì hoàn không, bởi hắn ta ngồi phía sau lưng vợ tôi trong chiếc áo mưa cánh én nên tôi không biết được có xảy ra chuyện gì. Tôi đang phân vân nghĩ ngợi thì vợ tôi cất tiếng gọi:
Để lại một bình luận