Phần 5
Kỷ niệm cũ
Nó đưa nhỏ Trâm đến những con đường mà nhỏ chỉ dẫn, tuyệt nhiên nó không nói một lời nào với nhỏ, từng luồn gió tanh mát nổi lên. Hình như trời đổ mưa, nó thì không quan tâm cho lắm vẫn cứ vít xe mà chạy. Bánh xe lắm trên đường cứ ù ù như chính nó muốn chạy đi thật xa cái suy nghĩ về Em vậy. Em đã đi rồi cơ mà…
Nhỏ Trâm khẽ kéo tay áo nó rồi bất giác vòng tay qua bụng nó ôm ghì lại. Nó hơi bất ngờ nhưng không nói gì cả, nó thấy hơi ấm nơi phía sau.
– Anh ơi… hình như trời sắp mưa rồi!
Nó định thần hỏi nhỏ.
– Cũng gần tối rồi, nhà em ở đâu để anh đưa em về?
Nhỏ Trâm bỗng úp mặt vào lưng nó dụi dụi.
– Hôm nay em không muốn về nhà…
– Trời thì sắp mưa, em còn muốn đi đâu nữa?
Nó không nghe thấy nhỏ nói thêm, nó vẫn chạy xe. Dường như trời đang sầm lại, nó chưa bao giờ thấy một cơn mưa Sài Gòn nào, chắc có lẽ đây là dịp để trải nhiệm. Mưa ở Sài Gòn buồn hay ở HN buồn hơn.
– Anh có nơi nào để về không?
Nhỏ Trâm thủ thỉ.
– Ừ… Anh có thuê một chỗ để có chỗ nghỉ ở đây, nhưng hơi xa chỗ này.
– Vậy anh đưa em về đó đi anh…
Nó hơi chột dạ, sắp tối nhỏ còn muốn sang bên nó nữa. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì. Mà kệ nó tự nhủ, mình là con trai mình sợ gì chứ.
Nó vọt xe đi. Ừ đúng là lạ thật. Trời mưa rồi, mưa Sài Gòn lạ quá. Nhỏ Trâm ôm chặt nó hơn, Sài Gòn mưa cực to và mạnh, chả báo trước gì ngoài một luồng gió trời. Nó phải đi chậm để không bị mờ mắt. Ngoài đường bao nhiên người cứ hối hả. Mưa Sài Gòn cứ như con người Sài Gòn vậy lúc nào cũng vội vã.
– Em có sao không!!? ( Nó hét )
– Sao là sao?!! ( Nhỏ Trâm hét theo )
Tiếng mưa và tiếng đường không cho chúng nó giao tiếp một cách bình thường được.
– Lạnh ý… Em có lạnh không?!!
– Không… ôm anh rồi em không thấy lạnh!!
Nó và nhỏ cùng hét lên, chợt sao nó thấy lòng nhẹ bẫng. Hình như nhỏ Trâm làm nó thấy như vậy.
Phải gần một giờ đồng hồ nó mới về được chung cư của mình, đỡ cái xe lên cùng nó. Nó thấy mặt nhỏ Trâm hơi tái môi cũng nhạt đi. Hai đưa ướt như chuột lột. Vậy mà nhỏ kêu nhỏ không lạnh. Từ lúc bước vô cửa đến lên phòng, nhỏ và nó không nói câu gì. Nó cũng không biết mở lời sao, trời tối hẳn rồi. Mưa ở đây không có sấm sét như ở HN, nhưng mưa cực to và mạnh, chả trách mấy lần chỗ nó bị ngập.
– Ướt hết cả rồi, em mặc tạm đồ của anh nhé?
Nó bật cái công tắc đèn, hơi ngại vì phòng nó có mùi rượu, đấy là cò hôm ông anh bên nhà máy để nhờ mấy can rượu rồi đổ ra nó lười chưa có lau, giờ vẫn còn mùi. Nó lục cái vali của nó một cái áo phông và cái quần đùi đưa cho nhỏ Trâm. Hơi xấu hổ tý, tưởng nhỏ sẽ trêu, ai ngờ nhỏ không nói gì mắt cứ tròn xoe nhìn nó rồi cầm bộ đồ chui tọt vào wc.
– Hầy… – Nó thở dài. Đầu óc khá mông lung, không biết nhỏ có muốn mình đưa về trong tối nay không nữa. Mưa vẫn to nó khá ngại, nhưng để nhỏ qua đêm ở đây thì thật sự nó không giám nghĩ tới. Nó cứ nghĩ linh tinh như vầy, người vẫn ướt sũng. Nhỏ Trâm làm gì lâu thấy mẹ.
– Hắt… xì…
Nó xoa mũi nhỏ mới đi ra, nhìn nhỏ hơi hài hước trong bộ đồ của nó. Vì bộ đồ của nó rộng mà nhỏ Trâm thì người nhỏ xíu. Nó vác theo đồ lững thững đi vào, nhỏ cũng chả thèm nói gì với nó chỉ nhìn nhìn… vẫn con mắt tròn xoe. Chậc.. khéo mưa quá làm nhỏ chập rồi cũng nên, lúc mới gặp lắm mồm vậy mà…
Tranh thủ tắm luôn, nó có cái thói quen bật bình nước nóng rồi chả tắt nên nhà lúc nào cũng có nước nóng, nhiều lần sợ giật chết như trên báo đưa tin ấy vậy mà cứ quên vì ngoài ngủ và tắm ra thì nó hầu hết ở ngoài công ty chứ không ở đây hoài. Nó quen tắm xong ở trần nên cứ thế mà đi ra, tưởng nhỏ Trâm sẽ ngại nhưng nhỏ chỉ nhìn thấy nó cái rồi quay đi. Nó cũng kệ, người nó không có múi gì cả toàn xương nhưng được cái trắng nên nó không ngại.
Không biết sao hai đưa nó không nói với nhau câu nào. Nó ngồi ngay cạnh cửa sổ nhìn trời với đường, còn nhỏ ngồi giũ tóc ở cái bàn làm việc của nó, không khí trở nên ngột ngạt.
– Em có đói không…
Nó phá vỡ bầu không khí chán nản đó, nhỏ lắc đầu. Nó khiến cho mình trở nên bận rộn để không phải nói chuyện với nhỏ bằng cách vờ lục lục cái tủ lạnh, chỉ có cái bánh ngọt với vài gói mì tôm cùng vài quả táo… Nó lười đi chợ nhưng lâu lâu cũng hay nhặt nhạnh vài cái nó thích ăn để hôm nào lười ra tiệm còn có cái bỏ vô miệng. Chợt nhỏ Trâm cất lời.
– Nhà anh có rượu à?
– Ừ có!
Nhỏ Trâm giũ mái tóc ướt ướt của nhỏ.
– Anh có muốn uống với em không, anh ở một mình mà còn có cả rượu vầy chắc cũng uống tốt chứ?
– Cũng biết uống…
Nó nói vầy cho qua loa, đột nhiên nhỏ nhảy luôn vào người nó ngồi hẳn xuống. Nó ở trần da thịt chạm vô nhau mặt nó nóng như phát hỏa. Nhỏ ngửa cổ lên.
– Anh này… anh hong khô tóc giùm em được chứ?
Mắt nhỏ long lanh, nó không biết sao mà người cứ rạo rực. Nhỏ cứ ngồi vậy để nó sấy đầu, từng lọn tóc thơm nhẹ cứ đập vào mặt nó.
– Xong rồi đấy…
Nó đứng dậy nhìn ra ngoài trời có vẻ cơn mưa đã nhẹ dần.
– Em có muố…
– Hôm nay em không muốn về. Em muốn ở đây qua đêm…
Nhỏ chặn họng nó luôn. Nó bối rối, nhỏ cứ tròn xoe mắt nhìn nó.
– Anh đừng lo… haha… em không làm gì anh đâu… Em chỉ muốn nhậu thôi à!
Nhỏ Trâm lại nhảy vào người nó cười, nhỏ thơm quá. Nó phải tránh thật xa chứ không lại làm liều thì hỏng bét, gì chứ nó cũng là trai thẳng mà.
– Để anh đi lấy rượu…
Nhỏ Trâm gật đầu. Nhậu thì có gì nhậu đấy, nó lấy ra cái bánh ngọt hỏi nhỏ.
– Nhà anh chả còn cái gì ngoài cái này với mì tôm sống… xem được thì được…
Nhỏ gật đầu.
– Sao cũng được hết, chỉ cần anh uống với em thôi…
Nó cố gắng đáp lại một cách tự nhiên nhất để hai đứa khỏi ngại. Trong đầu vẫn tự nhủ, mình mới gặp nhỏ này mấy tiếng trước mà cảm chừng quen từ lâu rồi ta.
– Bộ nay khát rượu à mà hăng thế?
– Không… em chỉ muốn uống vầy thôi!
Nó với nhỏ cũng cụng ly như thật, phòng nó còn một chai 1, 5lit của anh ở nhà máy, nó cũng không biết rượu gì thấy hơi chua chua ngọt nữa, nói chung uống khá ngon, hỏi nhỏ Trâm thì nhỏ kêu không quan tâm. Nhỏ này nãy giờ chỉ kêu là muốn uống với nó thôi, nó nghĩ nhỏ này uống cũng như nước lã nên mới vậy.
– Này anh ở đâu thế?
Uống rượu vô rồi hai đứa hình như bị uống cái gì đó như thuốc sự thật với ngáo đá, nó với nhỏ cứ luyên thuyên mãi.
– Ở Hà Nội… Thế em ở đâu?
– Ở Sài Gòn này… ở lâu rồi, em cũng chả nhớ hihi…
Nhỏ hình như hơi say, mà nó cũng thấy sao sao ở trong bụng. Hình như cái rượu nó ngấm.
– Này anh?
Nhỏ Trâm nhìn chòng chọc vô nó, mặt đỏ lên.
– Hả?
– Em thích anh đấy…
– Ở nói rồi mà…
Nó với nhỏ hình như không ngại ngùng gì nữa cả. Kiểu như rượu vô rồi muốn nói sao thì nói. Lúc ấy gần hết nửa chai.
– Anh có thích em không?
– Có!
– Mình thích nhau nhanh nhỉ?
– Ừ!
Hai đứa cứ như thế suốt, nó cũng không để ý giá trị lời nói cho lắm. Bỗng nhiên nhỏ bò sang ngồi vô người nó bỗng nhiên nó thấy người ướt ướt. Nhỏ Trâm khóc.
– Hức hức… hức…
Nó tỉnh cả đầu, hoảng hốt.
– Ơ kìa… sao khóc thế…
Nhỏ không nói gì cứ ngồi ôm nó khóc, hình như nhỏ say. Nó biết nó cũng vậy, người cứ quay rồi mệt. Đúng là đói uống rượu vào không tốt chút nào. Nó để nhỏ ôm một lúc lâu, giờ thì đã muộn lắm rồi. Hai đứa nó lai nhai nói chuyện linh tinh cũng hết hơn nửa chai với cái bánh ngọt cùng hai gói mì sống. Ấy rồi ngồi ôm nhau.
– Đêm nay cho em là của anh nhé… – Nhỏ Trâm cất nhẹ giọng.
Nó chắc nhỏ buồn chuyện gì đó, nó cũng buồn. Không hiểu sao nó thấy thương hai đứa. Nó siết chặt nhỏ Trâm hơn. Đầu nó tự nhiên muốn nổi loạn. Chắc do cô đơn lâu lắm rồi.
Nhỏ Trâm ngước lên nhìn nó, đôi mắt long lanh như chờ đợi. Nó cũng không làm chủ được mình, thêm tí men trong người. Chuyện gì đến rồi cũng đến. Nó chỉ muốn nói không phải lần đầu của nó tính tại thời điểm đó. Nó cũng không thấy mình làm sai điều gì cả, đơn giản cho nhau một chút gì cũng được. Nó biết nhỏ Trâm cũng thấy vậy, ít ra nó còn được nhìn khuôn mặt mãn nguyện của nhỏ chứ không phải oán trách gì. Đêm hôm đó Sài Gòn lại mưa.
Sáng hôm sau tỉnh dậy bằng một tiếng còi xe và ánh nắng xiên thẳng vào mặt. Bật ngồi nó nhìn xung quanh, mọi chuyện đêm qua như một giấc mơ mà nó nhớ như in. Nó nhìn xung quanh căn phòng của nó. Căn phòng đã được dọn sạch sẽ, mùi rượu cũng hết thay vào đó là mùi lavender ở chai xịt phòng của nó, quần áo cũng được giặt và treo ngoài ban công mọi thứ đều hoàn hảo. Chỉ có điều nó không thấy nhỏ Trâm đâu nữa… Nó ngồi thụp xuống đệm, có một mẩu giấy vàng được xé từ tệp giấy nhớ của nó, với vài dòng chữ nắn nót: “Gía như anh xuất hiện sớm hơn người lạ của em ạ! Nếu có kiếp sau em vẫn chọn là người phụ nữ của anh một lần nữa.”
Nó không hiểu gì cả, người nó lặng đi. Gì nữa đây, mọi thứ đối với nó như trò đùa vậy. Hay nhỏ đang chơi khăm nó. Dám chừng nó mở cửa ra là nhỏ hù nó mới bản mặt dễ thương ấy không chừng.
Nhưng rồi, nó mở cửa. Không có ai, nó phải chấp nhận sự thật này, nó không bao giờ gặp nhỏ Trâm nữa. Nó chỉ biết về nhỏ qua lời nhỏ nói, nó còn không biết nhỏ có tên là Trâm thật sự hay không.
Nhiều ngày sau, cho đến tận bây giờ. Nó chưa một lần gặp lại nhỏ cho dù nó vẫn lang thang nhiều ngày giời ở mọi chốn mà nó với nhỏ đã đi qua. Cả quán caffe nhỏ kêu nhỏ diễn, nó hỏi anh chủ bao rằng đúng là có người diễn band ở đấy nhưng không phải nhỏ Trâm mà là người khác. Nó thất vọng rất nhiều.
Sau tháng lương thứ 3 nó nhận ra rằng mình bị nhiễm giọng miền Nam thành ra Nam Bắc cứ lần lộn miết trong giọng nó, mẹ nó gọi hỏi thăm cũng kêu nói chuyện kì quá mẹ không nghe ra. Nó thở dài, ăn tiền ở miền nào thì nói giọng miền đó là đúng thôi. Chỉ có một ngày giữa lúc tan tầm, nó có một cuộc điện thoại khá lạ vì cái số hiện lên nó không biết ở nơi nào nữa.
– Alô…
– Alô?
Đầu bên kia là giọng nữ nghe khá quen nhưng cứ lớ lớ thế nào nó nghe mà khó nhận dạng được là ai.
– Cho hỏi ai đang gọi vào số máy này đấy ạ?
– Ừm… có phải Minh đấy không?
Nó ngạc nhiên.
– Ơ dạ đúng rồi ạ, thế bạn là ai nhỉ?
Nó vẫn không thể nhận ra cái giọng vừa quen vừa lạ này, chỉ có điều cái kiểu cười khúc khích đầy vẻ trêu chọc bên kia đầu dây làm nó liên tưởng đến một người.
– Hihi… đoán đi nào?
– Ơ ai đấy nhỉ? Nếu không có chuyện gì mình cúp máy nhé?
Nó nghe bên kia thổi phù một cái, rồi giọng hạ xuống.
– Cậu vẫn không thay đổi gì nhỉ?
– Ơ ừ… nhưng ai đấy nhỉ?
Nó đoán được rồi nhưng kệ cứ hỏi cho chắc, biết đâu không phải thì cũng quê.
– Mình đi có vài năm thôi mà giọng nói cậu cũng không nhận ra nữa có à?
Giờ nó chắc mẩm rồi.
– Chi đúng không…
Vui quá, thì ra cô bạn đồng hương của nó đi mấy năm giờ gọi điện. Nó chợt nhớ đến lần cuối cùng nói chuyện của nó với Chi chả vui vẻ gì cả, sau đó Chi đi bao giờ nó cũng không biết luôn. Đầu giây bên kia nhỏ cười khúc khích.
– Vâng ạ… nhớ mãi cũng không ra tưởng quên luôn ấy?
– Đâu dám quên, thế Chi lại về nước à?
– Ừ mình mới về, lần này thì ở lại VN luôn không đi nữa. Mấy năm rồi thu xếp ổn thỏa đâu vào đó rồi!
Giọng nhỏ nghe hào hứng nó cũng mừng cho nhỏ, đi học biệt xứ bao nhiêu năm giời con gái chứ phải con trai đâu. Thêm nữa lại có bạn để hàn huyên rồi, mấy năm qua bao nhiêu chuyện.
– À Minh ra trường rồi chứ hả? hiện đang làm ở đâu để mình qua chơi nào?
Giọng nhỏ vẫn hào hứng, nó trêu nhỏ.
– Không, Minh bỏ học giờ về làm ruộng ở quê rồi. Về quê thì qua nhà mình mời nước trà!
Nó không thấy đầu dây bên kia nói gì nữa, chắc nhỏ phải há hốc mồm ra mới tưởng tượng được nó đang làm nông dân ở quê.
– Thiệ…tt đó hả?
– Thì thiệt!!
– Thiệt…tt á? Không đùa đâu nhé?
Nó phá lên cười.
– Trêu cậu đó mình đang đi làm rồi, chứ ở quê ba mẹ làm cho rồi không mượn mình làm?
Đầu dây bên kia xì một cái rõ dài.
– Cậu này… thế cậu đang ở đâu đọc địa chỉ mình qua liền nào?
Nó im lặng xíu rồi bảo nhỏ Chi. Nhỏ về không đúng lúc quá, nó đang trong Nam sao gặp được.
– Mình đang ở trong Sài Gòn, công ty có chi nhanh ở trỏng mình vô làm, chưa biết bao giờ về. Cậu không gặp được đâu hehe.
Nó cứ cười vậy thôi chứ cũng hơi chán vì không biết bao giờ mới gặp được nhỏ bạn, ít ra nó biết đây là người lúc nào cũng quan tâm đên nó và nó phải trân trọng.
– Vậy hử… không sao để vài hôm nữa mình vô, coi như đi chơi luôn!
Nó há hốc mồm lắp bắp.
– Ờ.. ờ thôi không cần đâu… Để khi nào mình công tác xong mình với cậu gặp nhau sau!
Ai lại phiền nhỏ đến thế cơ chứ.
– Hứ không!! Mình cứ thích đi đâu, lúc đó mà cậu không nói địa chỉ mình xới tung cái Sài Gòn mình tìm!
Nhỏ đe dọa, không biết mấy năm du học của nhỏ có thêm cái tính đanh đá không mà trước khi đi là một Chi thùy mị nết na giờ lại còn biết dọa nó.
Để lại một bình luận