Phần 15
Nó cũng kiếm được một số tiền kha khá khi mà bản thân nó chăm chỉ như vầy, nhưng mà vì công việc bắt buộc nên nó đành ở nhà thuê cùng một anh đồng nghiệp cũ ngày xưa, giờ nó vẫn kinh vụ tai nạn mà chưa dám chạy xe máy. Đi làm hay đi học cũng chỉ bằng bus đó thôi. Ngày qua ngày cứ thế nó mệt mỏi.
– Anh nể mày thật bị thế mà mày vẫn chì đấy nhỉ, sao không ở quê kiếm cái nghề gì đó mà làm cho yên vị, lên đây bon chen chi?
Ông anh đồng nghiệp của nó cũng hay tâm sự với nó lắm.
– Ở quê thì bao giờ mới phất được hả anh? Em sống khổ quen rồi mà sau này có gia đình khổ nữa không đành lòng… Anh cũng hơn gì em đâu, lương vầy vẫn ở nhà thuê còn gì kẹt sỉ thế? – Nó trêu.
– Ừ thì anh cũng đang tiết kiệm mua căn nhà, chứ chưa có nhà chưa dám cưới vợ đau khổ lắm…
Ông châm điếu thuốc rồi thở dài, anh này trước cùng cơ quan với nó cũng thân mà từ đợt nó vô Nam không liên lạc nữa, sau vụ tai nạn anh đến thăm thì nó mới xin ở nhờ được, dẫu sao cũng share tiền trọ.
– Nhưng em hỏi thật lương công ty mình trả cao thế mà, anh còn vô trước em mấy năm đến giờ anh vẫn chưa đủ mua nhà á?
– Hị hị trước anh mày có dính vào bóng bánh báo nổ cũng kha khá… chưa bị chém chết là may rồi, nợ còn day day tiền đâu em… Nó im lặng, đời cũng nhiều cái éo le. Khổ đâu riêng ai đâu, nhưng với cái ông này là dại.
Hè nóng bức làm sẹo nó cứ ngứa râm ran, đêm đến nó phải đóng cửa phòng kín để gõ bài gửi sợ phiền ông anh đang ngủ, thời gian đó nó khá tất bật và khó khăn.
Vẫn một ngày như bao tuần nhàm chán, nó đang chăm chú nghe trong lớp học thì bị một số máy lạ gọi vô.
– Alô ạ?
– Minh à, Mình Chi đây… hihi… đang đâu vậy?
– À đang ở HN rồi… Lâu lắm rồi mới gọi đấy nha… Mà sao dùng số mới vậy? Lại về nước à?
– Ừ mình vừa về HN luôn, tưởng cậu ở trong Nam chưa về…
– Về lâu rồi…
– Trước gọi cho cậu hoài mà toàn thuê bao riết có được đâu nay mua sim mới gọi thử hihi…
Ngẫm mới nhớ sau vụ tai nạn cũng khá lâu nó mới mua cái điện thoại cũng không có cớ trách nhỏ Chi vì nó cũng không chủ động liên lạc với nhỏ mà. Nó thì không bất ngờ lắm vì với nó Chi cứ đi về hoài như vậy, trước nhỏ còn tính về luôn cơ mà.
– Ừ tại… Mà thôi gặp nhau nói chuyện cho dễ đi nha… mình đang bận chút, cậu cứ về quê đi rồi tính…
– Cũng được, mình đang về rồi… Cậu đang ở HN hay ở quê?
– Đang trên HN…
– Um để hôm nào mình lên…
Nó cụp máy, lòng cứ buồn buồn. Không biết trông cái bộ dạng này của nó Chi có nhận ra không nữa. Tự nhiên cứ thấy đời đen đủi biết nhường nào.
Hai ngày sau Chi đòi gặp nó, nó hẹn cô bạn ở một quán Cafe bên đường TX, tất nhiên nó là người đến trước, vừa thấy nhỏ bạn nó vẫy vẫy… Chi trông thấy nó mặt cứ ngẩn ngơ, nheo mắt nhìn vì chắc không nhận ra mãi sau nhỏ mới đến gần. Cũng không biết tả cái mặt Chi như nào nữa, nom bất ngờ lắm.
– M… in… h… M… inh… đấy à?
Chi vẫn chưa chắc đây là nó cơ mà.
– Ừ mình đây… cứ ngồi xuống bĩnh tĩnh đã, mình kể cho…
Nó không dấu Chi điều gì mà nó nhớ, lâu rồi mới gặp lại mà còn là người để nó tâm sự nữa chứ. Chi không nói gì, chỉ thút thít khóc, nó hiếm khi thấy điều này. Vừa thương vừa ngần ngại. Nhấp một ngụm cafe cố tỏ ra ngầu mặc dù đắng ngắt nó nhỏ nhẹ.
– Không sao đâu… mình vẫn ổn mà, chỉ là hơi khó cười thôi hè…
Nó nhếch cái miệng méo xếch của nó lên khiến Chi phì cười, vừa khóc vừa cười.
– Hức… vậy còn trêu được…
– Bộ sao tưởng ở bên chứ sao đã lại về rồi…
Nó lau hai khóe mắt của Chi, nó cũng ga lăng phết chứ bộ.
– Mình không bận lắm được nghỉ phép thì về thôi… ở bên đó có làm bóc lột như bên đây đâu… Thế giờ Minh làm gì, nghe cậu kể mất việc rồi mà…
– Mình giờ học tiếng với làm thêm một số thứ, cũng ổn thỏa cả…
Chi gật gù.
– Được đấy thêm cái bằng tiếng nữa có nhiều cơ hội hơn… Mà, còn đau không vậy?
Chi chạm nhẹ vào cái sẹo mổ của nó mà cứ rơm rớm, nó cười xòa.
– Hết rồi… mình điều trị tốt mà, lâu lâu ngứa chút thôi…
Bỗng nhiên Chi nắm chặt tay nó tay nó gầy nên lọt thỏm, rồi cứ lí nhí.
– Mấy ngày này cho mình ở gần Minh nhé…
Nó gật đầu, nhìn bâng quơ. Nó biết nó không nên từ chối Chi lúc này và cũng không có lý do thiết nghĩ cũng chỉ như lúc ở miền Nam thôi, nó cũng cô đơn chết đi được.
– Thế Chi ở đâu? Trọ mình 2 người cơ…
– Bác mình ở trên đây mà… quên rồi à? Lấy lý do chơi bời là cứ ở thôi…
– Con gái con đứa về là toàn loanh quanh với trai đó hả?
Nó đùa, Chi bĩu môi…
– Ai biểu bị vậy mà không nói chi hết? Với lại mình vẫn gọi về nhà đều đặn mà…
Nó bận rộn vào ban ngày nên không biết làm gì cả, Chi đòi nó dẫn đến luôn cái tiệm đàn nó bán cũng may anh chủ dễ tính nó bảo người nhà ngồi chờ nó thì anh đồng ý, cái quan trọng là Chi cũng xinh và lễ phép. Bình thường, cái tiệm đàn này không có khách mấy vì với dân mình guitar còn khá xa lạ chỉ có vài thanh niên máu văn nghệ thì thích thú thôi. Nó và Chi cứ ngồi đó nói chuyện cho đến hết ca, thi thoảng có vài đứa học sinh vô nghe tư vấn rồi lượn chứ không mua mấy nói chung nhàn hạ.
Chiều nó vẫn đi học Chi thì về nhà bác, chỉ có đến tối nó với Chi mới đi linh tinh ăn uống và dạo phố thôi, Chi có đem theo xe nên tiện, nó thì khó khăn lắm mới dám đi lại xe, hơi run chút, cũng may cái sĩ khí không để gái đèo nó lớn.
– Ôm chặt dữ ha…
Chi không nói gì, số nó cũng lạ, toàn được ôm bởi gái xinh mà chả làm ăn được gì, cuối cùng vẫn ế mốc mồm.
Nó nhớ cái thời điểm đó có một kỷ niệm như này mà nó được lời mãi về sau, chẳng là đợt đó đang có một giải bóng đá gì lớn lắm, nó không quan tâm đâu mà đến tối mát mẻ Chi cứ đòi nó đi xem bằng được.
– Mình đợi cậu dưới cổng nha…
Gần tan học Chi có gọi và bảo nó vậy. Đi về nó ra thì thấy Chi vẫy tay dữ lắm rồi hai đứa kéo nhau ra một quán bia, thề luôn là nó choáng ngợp bởi cái sự đông kinh dị như này, bộ bóng đá nước ngoài còn vầy thì chắc VN còn nhiệt hơn nữa. Nhỏ Chi chơi lớn đặt bàn luôn rồi đến chỉ việc ngồi thôi, nó đang kiêng bia rượu mà vui cũng gọi cho đầy đủ.
– Ủa chưa có bóng à?
– Chưa lát nữa mới chiếu… mà cậu có thích xem đâu…
– Hehe thì cũng hỏi cho biết… Bộ sao máu xem thế?
– Thì mình thích xem bóng đá mà… Ai như cậu không biết tý gì hết con trai gì giải bóng toàn cầu còn chả biết…
Chi cứ nhìn nó cười tội nghiệp nó cũng kệ, điều đó không hấp dẫn bằng cái bé mặc bộ quần áo bia tiger bó sát đang đi bưng bê của quán, nhìn ẻm mà nó say đứ đừ.
– Nè nè…
Chi nhéo tai nó nháy mắt.
– Minh cá độ không?
– Cá độ chi?
Nó ngẩn ngơ vì cái lời đề nghị của Chi.
– Bây giờ có hai đội, cậu chọn một đội mình chọn một đội, đội của cậu mà thắng thì mình sẽ gọi cậu bằng anh và ngược lại…
Nó ngẫm nghĩ một lúc, nhỡ nó mà thua thì mang nhục vì sẽ phải gọi Chi bằng Chị, nó thắng thì nó cũng không thích lắm vì gọi quen rồi không muốn sửa ấy thế mà…
– Sao? Chơi không, con trai gì nhát thế…
Chi khích, nó biết nhưng kệ nếu nhỏ muốn thì nó cũng chiều.
– Được thôi, nhưng mà mình đâu biết đội nào yếu đội nào mạnh cậu xem rồi cậu biết cậu chọn đội mạnh thì sao?
– Ây trời… vào đến vòng này rồi thì đội nào chả mạnh với lại bóng đá có nói trước được điều gì đâu, nếu cậu muốn thì chọn Tây Ban Nha đi… đội đó được đánh giá mạnh hơn đó… chấp cậu…
Chi bĩu môi, nó gật đầu chấp thì chấp, sao không được.
– Ok…
Cũng kỳ khi một đứa con gái xinh đẹp như này lại đi cùng một thằng sẹo đầy người vô quán bia, nó không xem chăm chú trên màn hình lắm chỉ lăm lăm con bé bưng bê, còn vài thằng bợm cũng thi thoảng liếc nhỏ Chi nó biết hết. Gì chứ nó quan sát kĩ lắm, lúc đi qua con bé bưng bê nháy mắt với nó, đáng yêu phết, chắc con bé cũng biết bị nó ngắm. Cũng vui và tự tin rằng mình vẫn đẹp trai lắm hơi nhiều sẹo tý thôi. Lâu lâu Chi lại cấu nó một cái vì có pha nguy hiểm với đội Chi chọn.
Sau khi hết vài chai thì trận đấu cũng ngã ngũ, nó không quan tâm diễn biến, nhưng kết quả là đội của nó thắng công nhận được đánh giá cao hơn nó phải khác, nghe mấy ổng nhận xét về cái đội này đã tai lắm, kể ra cũng hên vì nó biết gì đâu. Nhìn qua Chi nhỏ thua mà trông còn vui mới sợ. Mặt cũng hơi hồng hồng.
– Hihi…
– Hâm à, thua còn cười… Nhưng mà thôi khỏi cần xí xóa đi…
– Không… thua là thua… mình quân tử lắm… Cứ thế là theo giao kèo đi…
Nó im lặng và ra về. Trên đường Chi vẫn ôm nó, hai đứa mới uống chưa ăn gì nhiều, nó ngỏ ý ghé tiệm cơm mà Chi không muốn đành đèo nhỏ về phòng nó vứt xe ở đấy rồi 2 đứa đi dạo. Hai que kem yên vị cảm giác cứ lạ lạ. Chi quay sang nó bấy giờ vẫn im lặng.
– Này… E… m bắt đầu nhá…
Nó hơi sởn da gà và ngượng ngùng, chẳng biết nói gì chỉ gật. Bóng đèn đường rọi rõ hai đứa nó.
– Hầy có nhất thiết phải thế không?
– Hihi dám chơi dám chịu… Anh cứ dần dần sẽ quen thôi…
– Ừ…
Chi bỗng quàng tay qua tay nó nhìn hai đứa như một cặp tình nhân và thủ thỉ vào tai.
– Này… Anh có thích em không?
Nó giật thột, quay qua Chi hai mắt nhỏ long lanh mà nó không biết nói sao nữa. Đành gật đầu thú nhận.
– Vậy… còn yêu?
Nó thở dài, không được để mọi thứ bốc đồng quá đà mặc dù nó có thích Chi.
– Không… mình có thích cậu… nhưng mình và cậu vẫn là bạn mà phải không, yêu đương gì… còn cả một tương lai sự nghiệp kia kìa…
Nó vừa lảng vừa thật, bỗng gió nổi lên xào sạc, dòng xe vẫn vút đi. Nó tần ngần khi Chi chặn môi nó lại bằng một ngón tay.
– Suỵt… Anh gọi sai rồi kia… Sửa đi…
– Ừm… A… nh… Xin lỗi…
Lần này đến được Chi gật đầu, rồi nhỏ cười cười như tự nhiên lắm mặc dù gượng gạo. Cảm giác như Chi phải chấp nhận một điều nhỏ không muốn.
– Hihi… Cứ mỗi lần về là anh lại đem đến một cái mới mẻ gì đó đến với em khi thì vui khi thì buồn… chẳng trách sao Ly nó yêu anh nhiều như vầy…
Chi bạo mồm miết như vậy khi gọi nó là anh đầy tự nhiên và nhắc đến Em. Nó tỏ vẻ…
– Thôi thì quá khứ ngủ yên để bình yêu cho những ngày còn lại…
– Gớm văn thơ ghê… hihi…
Lần này thì nó biết Chi cười vui thật rồi.
Trong đêm HN vẫn có hai kẻ hâm nắm tay nhau dạo phố mặc cho HN ngủ.
Ngày Chi phải đi tiếp, nó tạm biệt Chi trong một chiều gió lộng nhưng có nắng của HN, nó biết Chi rồi sẽ lại về với nó thôi.
Để lại một bình luận