Phần 140
Thật sự mà nói, nó bất ngờ, bất ngờ ghê lắm đến độ giật mình và bối rối. Cùng sống chung một thành phố, nó đã từng nghĩ đến việc này, sẽ gặp lại nhỏ trước cái thời hạn đó. Nhưng chẳng ngờ lại ở đây và vào khoảng thời gian tâm trạng của nó không bình thường khi mất em. Cúi gằm mặt xuống lúc này mới thấy tiếc mớ tóc dài như xưa. Nó tỏ vẻ ngu ngốc thêm một chút xa lạ.
– À Tâm! Lâu lắm mới thấy em. Em uống gì để anh lấy!
Mặt nhỏ Tâm có vẻ ngạc nhiên, chắc nhỏ không ngờ được nhỏ đã thay đổi mọi thứ trong suốt thời gian qua để đổi lại câu chào xã giao như vậy. Mắt nhỏ chợt ướt.
– A..nh không còn… Nhớ gì sao?
– Hì, nhớ mà quên sao được, dạo này học hành sao rồi, hai bác khỏe không em?
Cảm xúc của nó đã giết chết chính nó cũng vì thế mà qua con mắt của nhỏ Tâm nó thấy gì đó vỡ ra. Tự dưng nó lạnh. Nhỏ òa khóc.
– Huhu… Hức…hức..!
Đến lúc này nó mới hoảng loạn, cả quán hầu hết đưa cái nhìn đầy ngạc nhiên rồi chuyển sang khó hiểu về phía hai đứa. Duy chỉ có nhỏ Hoài cười gượng với vẻ tò mò.
– Ơ Minh, làm gì mà con bé khóc dữ vậy, người quen của em à?
Anh Tân chạy lại dàn xếp. Nó cứ đứng nguyên đấy không biết xử chí thế nào.
– Thôi bình tĩnh chị ơi, chỗ quán em đông người, có gì từ từ nói đừng khóc nữa chị.
Nhỏ Hoài chạy lại an ủi Tâm như quen biết, anh Tân xua tay thu hút để tản sự tò mò của những vị khách. Nó bỗng thấy bực mình kéo nhỏ Hoài ra.
– Em vào kia làm việc! Đi vào!
Nhỏ Hoài giật mình nhìn nó ái ngại rồi cũng vào. Để nhỏ Tâm vẫn sụt xịt khóc. Nó lớn giọng.
– Quán để uống nước chứ không phải để ngồi khóc, nếu không vừa lòng hay có chuyện gì với anh thì tìm nơi khác, đừng bù lu bù loa ở đây, đang đông khách. Em không ngại nhưng anh không muốn bị đuổi việc.
Nhỏ Tâm ngước lên nhìn nó bằng con mắt đỏ hoe giận dữ, rồi nhỏ ném cái ví vào mặt nó và bước nhanh ra quán.
– Đồ khốn!
Chiếc cửa đóng lại phía sau, nó tính đuổi theo trả đồ nhưng lại lặng người nhìn bóng nhỏ khuất đi trên chiếc xe mà năm ngoái hai đứa còn đèo nhau đi ăn uống. Giờ mới để ý, nhỏ Tâm đã khác xưa, mái tóc của nhỏ thật sự rất đẹp. Buồn bã nhặt chiếc ví bỏ vô quầy chỗ nhỏ Hoài và tiếp tục làm việc. Cả buổi còn lại, nó cứ như mất hồn nhớ lại những sự việc mình gặp gần đây, cảm giác nó không là chính mình nữa, nóng tính hơn, thờ ơ với mọi chuyện hơn, với hay đùa cợt nhả. Cái khoảng lặng đôi khi cứ trôi đâu mất. Liên tiếp nó bị hai người con gái gọi là đồ khốn rồi.
– Anh lùn đi ăn không?
Vắng khách, nhỏ Hoài gọi khẽ nó chắc còn lạ vụ nó nổi nóng bất giờ lúc nãy.
– À…ừm thôi, em đi đi.
Nhỏ Hoài bước được hai bước rồi quay lại.
– Vừa rồi là bạn gái anh hả?
– Không phải.
– Sao lại tự dưng khóc vậy anh?
– Thôi chuyện riêng, em đi đi!
Nó đuổi nhỏ ra, nhỏ lè lưỡi.
– Plè… dù gì con gái khóc vì con trai thì con trai luôn có lỗi, anh nhớ đấy!
Nhỏ đi, nó ngồi thở dài, tách ánh mắt mình về phía cái suối nhỏ ở hòn non bộ, nước được ánh đèn chiếu vào thêm lung linh hơn. Không khí giờ ngoài tiếng nước chảy thì chẳng có âm thanh nào cả. Mọi chuyện khiến nó mệt mỏi và nhớ đến người mà nó gần như quên. Chị, người mà luôn chia sẻ vui buồn với nó giờ chẳng còn bên cạnh. Ngẫm một lúc nó mới ngộ ra, chẳng người con gái nào ở bên nó được lâu cả. “Ông trời, nghịch lý, kẻ đa tình một lúc sẽ có tất cả nhưng rồi một lúc lại mất tất cả.” Nó bắt đầu sợ.
Ngày hôm sau nó quyết định đi trả nhỏ Tâm chiếc ví, nó không có ý khơi lại chuyện cũ hay hàn gắn lại lời hứa kia. Chỉ đơn giản gặp lại hai bác, gặp lại một người bạn cũ. Nó nghĩ rằng, Tâm bồng bột thôi, chắc không phải yêu đâu. Còn nó thì chưa sẵn sàng để bắt đầu một tình yêu mới. Cánh Bồ Công Anh kia tưởng nhẹ mà sao nặng đè chặt trong tim. Vô phòng trọ gọi cho anh Cương rủ sang cùng cho bớt ngại.
– “Gì thằng kia?”
– “Anh có ở phòng không?”
– “À, không! Mày cần gì?”
– “Làm như em cần mới gọi anh ý.”
– “Thì chả nhẽ không phải à, có bao giờ mày hỏi thăm sức khỏe thằng anh này đâu, mải yêu quên anh em rồi.”
– ” Hì, thì cũng có chút, anh không có ở phòng thì thôi vậy, tính rủ anh sang nhà bác Chung thôi mà.”
– ” Sang đó làm gì mày?”
– “Có dịp em kể cho. Vậy thôi nha?”
– “Đợi tý mày cứ vào đi, tao bên phòng Quỳnh hehe.”
Hết nói nổi ông anh nó nữa. Nó phóng xe qua, cái phòng nhỏ gần cổng vẫn vậy có chăng phủ nhiều rêu hơn phía mép và ở trong đó thì không thấy bác Trung. Đỗ xe ở cuối khu nó rảo bước qua khoảng sân tràn ngập ánh nắng về chiều của một ngày hè oi nóng. Cảm giác hệt như lần đầu tiên bước chân lên cái thủ đô hoa lệ này để rồi gặp biết bao nhiêu là chuyện. Sinh viên thì ai lúc đầu đi chả có những dự định đẹp đẽ, nhưng chỉ có người nào thật sự cố gắng mới đạt được thôi, vì cuộc sống khó khăn chạy theo cơm áo gạo tiền từ sớm nên sa ngã lúc nào không hay. Nó đến đây chẳng vìì mục đích chinh phục hay hàn gắn lại lời hứa kia với Tâm, chỉ đơn giản thăm hai bác và một người bạn cũ thôi. Đi vào sâu chút nữa, những căn phòng một cửa trải dài hầu hết đều mở. Vẫn vậy, hai anh Quốc và Sơn ngồi ngoài hè với cây đàn guitar âm vang bản tình ca nhẹ, nó đứng lắng nghe cho đến hết rồi tiến đến gần vỗ tay gây sự chú ý, hai anh ngước nhìn lên ngạc nhiên.
– Hay!
– Ơ thằng kia, về chơi à! Haha, lâu lắm rồi, vào đây Minh!
– Hehe, nhìn chú khác ghê.
– Dạ khác gì đâu anh.
Hai anh cười lớn bắt tay này lọ.
– Thằng nào cắt cho chú quả đầu ngố thế?
– Dạ bố em!
– Hehe, sorry! Còn chơi guitar không?
– Vào đây anh cho xem cái này!
Hai anh cứ mời nhiệt tình, không từ chối được. Ngồi xuống cầm cốc nước, anh hỏi chuyện học hành. Nó cứ ậm ừ. Vì việc chính nó đến đây không phải để nói chuyện với các anh nhưng cũng vui vì gặp lại họ.
– Nhìn nè cu!
Anh Quốc vỗ vai nó, quay ra thấy một cây Acoustic với fretboard vân gỗ và in victoria màu nâu. Tuy không chơi nhưng niềm đam mê của nó lại lên cao.
– Đẹp ghê!
– Haha báu vật của anh đấy.
Nó ngẫm nghĩ về cây đen tuyền của mình vứt xó ở nhà từ ngày mất em, nó sợ hình ảnh của em sẽ đến khi nó ngân giây vì đôi lúc bên tai nó văng vẳng tiếng đàn của bài MyLove và cảm giác như mũi ngửi thấy mùi sương sớm của Hà Nội…
– Dạ lâu rồi em không chơi!
Vừa dứt lời thì anh Cương đi vô kéo nó ra.
– Mới đến đã ở đây rồi, em tao chứ em tụi bay à?
– Anh em gì mày, yêu với đương bố mày rủ đi nhậu toàn khất, biến cha mày đi!
– Bé cái mồm thôi, Quỳnh ở ngoài đấy!
– Rồi rồi!
Ra bên ngoài nó bụm miệng cười và chào chị Quỳnh. Anh Cương vẻ ngượng, đâu riêng gì nó vì yêu mà bỏ anh em đâu.
– Thôi qua luôn đi mày!
– Vâng! Em đi nha chị.
– Ừ, về thì hai anh em sang ăn cơm với chị nhé, lâu lâu đến đừng trốn luôn đấy hihi!
– Dạ!
Để lại một bình luận