Phần 117
Thời gian còn lại.. Là thời gian nó gần em nhất.. Như hình với bóng vì nó cảm giác khó chịu khi không thấy em.. Như một con nghiện vậy.. Em đi làm cũng đưa đón suốt.. Thậm chí thân luôn với bà chị họ của em vì hay qua.. Hôm nay cũng vậy.. Em đang lấy đồ cho khách.. Nó ngồi đợi và nói chuyện với chị..
– Ủa.. Đợt ấy con Ly như thế hả?
– Vâng.. Thế nên em mới đổ lên đổ xuống đấy chứ.. hehe..
– Trước chị thấy mày đến cứ im im cũng ghét.. Thế mà Ly nó lại thích..
Chị trề môi chê.. Nó cười cười…
– Em biết đâu đấy..
– Nhưng nhìn mày cũng ok.. Mỗi tội tóc mày như cái ổ ý..
– Dạ lâu không cắt nó dài thế chứ.. Giờ cắt lạnh lắm..
– Cũng tính toán nhẻ.. Haha..
– Vâng.. Thế anh đâu mà dạo này không thấy hả chị?
– Anh mày công tác rồi.. Làm chị đây nhớ quá chừng.. Khi nào về phải phạt mới được..
– Ghê vậy..
– Không ghê để tụi mày bắt nạt hả.. Con gái sinh ra đã khổ rồi.. lớn lên phải dữ tý người ta mới nể mới thích..
Bỗng dưng em bá cổ nó.. Thì thào..
– Về thôi anh.. hì..
– Dạ thôi tụi em xin phép..
– Ừ về đi.. Mượn tý đã réo..
Em chu miệng lên..
– Thèm lem hihi..
– Thôi về về.. Cho tôi còn đóng cửa.. Hai người nhắng quá..
Đi trên đường em ôm chặt đủ để trải qua nhiều cơn gió rét.. Dạo này trở rét đậm em hay ốm sốt.. Khổ, em yếu quá đôi khi còn tức ngực nữa.. Nó xót xa nên luôn chỉ bên cạnh chăm sóc.. Em thích lắm..
– Ước gì em ốm suốt mới thấy được vẻ ân cần của anh.. hì..
– Dở hơi..
– Trước kia cứ tưởng anh lạnh lùng lắm.. Nhưng thật ra anh đa cảm đến sợ.. hihi..
– Được rồi.. Uống thuốc xong ngủ..
– Vâng..
Đôi khi bị con nhỏ ở quán nhá máy gọi.. Không biết nó chặn bao nhiêu cái số rồi.. Lâu lâu.. Được tin nhắn..
– “Anh phục vụ nhớ em không.. ?”
– “Kiêu vậy anh.. ”
– “Anh không thoát được em đâu.. ”
Nhỏ cứ dai dẳng làm nó mệt mỏi hơn chứ chẳng thích thú gì.. Mãi sau mới biết nhỏ bị thách thức tán nó trong một trò chơi thôi chứ không tốt đẹp.. Đúng là người giàu thường làm những trò mèo.. Đầu óc họ bị mụ mẫm một cách đáng thương.. Chưa có tiền thì tưởng đó là lúc vui nhất.. Nhưng có tiền rồi lại mang tiền để mua vui.. Chẳng bù cho nó.. Thở dài.. Cũng chỉ có mong ước nhỏ nhoi sửa lại ngôi nhà bố mẹ đang ở cho khang trang hơn.. Nhưng giờ chưa có tiền..
Hôm sau.. Em lại tươi tỉnh khoe.. Chị rủ đi chơi xa.. Nó không để ý lắm.. Chiều sang quán mới thấy..
– Nhóc ơi.. Chị bảo..
– Bảo gì.. Đang lấy nước khách người ta đợi..
– Rồi đi đi..
Chị cười tủm tỉm…
– Mai đi chơi với chị..
– Đi đâu.. ?
– Lên Sapa..
– Hâm.. Tự nhiên đòi đi vùng sâu vùng xa chi.. Lên đấy để chết rét à.. Thôi không đi đâu..
– Nhóc tồ.. Đi chơi trên đó mùa này đẹp lắm, với lại có người thân trên đó mà..
– Không thích.. Mà mình chị đi hả.. ?
– Đâu.. Nhiều người đi lắm.. Anh Vinh, Đậu, Tuấn, Mi, Yến, Chị, P. A.. Với lại bé Ly nhóc nữa..
– Thôi rủ Ly đi thì đi.. Em ở đây.. Không ai trông quán..
– Hôm đấy quán đóng cửa.. Đi đợt cuối năm cho vui.. Xong về ăn tết..
– Vui vẻ gì.. Thôi em làm việc đã..
– Đi mà..
Chị cứ mè nheo.. Không phải nó không thích đi.. Mà từ bé đến giờ ngoài mảnh đất Hà Nội nó chưa bao giờ đi đâu cả.. Tính nó lại thích khám phá.. Nhưng tội nỗi.. Tiền.. Đúng.. Có thể nó là thằng thực tế như vậy.. Và chẳng muốn nương nhờ ai.. Mà lần này đi lên Sapa.. Liệu cái số tiền tiết kiệm để mua sắm tết khi về quê còn chăng.. Nghĩ thế lại tặc lưỡi..
Để khi nào có dịp thì đi sau vậy.. Mà nghe chị nói chỗ người đi đã thấy “Âm thịnh dương suy” rồi.. Toàn nữ, ngại chết.. Chợt nó nhớ đến con nhỏ P.A, sau hôm ấy lại một lần nữa biết mất.. Vậy nên chưa bao giờ nó biết nhỏ coi nó là gì.. Bạn ư.. Đâu đến nỗi ân cần thế, hay người nhỏ yêu như nhỏ nói.. Lại quá thờ ơ và lạnh lùng.. Có chăng lúc nó xảy ra chuyện nhỏ xuất hiện như vị thiên sứ.. Tại sao.. Điều này nó không thể biết.. Chỉ biết.. Tình cảm của nó với nhỏ, là có… Chị đã chán cái món mè nheo vì nó quá “cứng” đúng nghĩa đen.. Thành ra..
– Plè.. Nhóc phải đi.. Nhất định.. Không muốn cũng phải đi.. Đồ cứng đầu..
Lắc đầu cười một cái bởi hành động trẻ con của chị và Để sua đuổi dòng suy nghĩ kia.. Nhìn theo bóng chị bước vào bếp, nó tiếp tục với công việc của mình.. Đúng là tiếp xúc cái gì nhiều sẽ dễ gây nghiện.. Cái nó nghiện ở đây là mùi thơm của cà phê.. Không ngửi một ngày lại nhớ vì nó làm ở quán cà phê mà.. Nhưng nghiễm nhiên nó lại không uống cà phê bao giờ.. Vì đơn giản, nó đắng.. Chỉ để ngửi thôi..
Để lại một bình luận