Phần 102
Bên tay bọc táo, bên tay đóa hoa hồng màu hồng mười bông.. Đứng cạnh mộ người chị nó yêu thương.. Chưa bao giờ ra mộ chị là nó cầm được nước mắt.. Chưa bao giờ..
Lúc húi dọn dẹp bát hương.. Rồi cắm nhang mới cho chị.. Cỏ xung quanh cũng được nó vặt.. Đặt táo trên đĩa, cắn hoa vào lọ.. Nó gạt nước mắt.. Vuốt vào di ảnh chị.. Nụ cười méo mó.. Khoe..
– Chị ơi.. Em chị có người yêu rồi nè..
– Nhưng cô ấy đi rồi.. Hứa với em là sẽ về..
– Có tin không hả chị.. hihi..
Trên một góc khuất ở bãi tha ma.. Nơi mà nó cát dấu niềm đau đớn bởi chị.. Chị đã đi xa.. Nhưng hình bóng này luôn trong tim nó.. Nó cứ lảm nhảm một mình.. Vì biết được chị sẽ nghe được.. Càng nói, càng nghĩ, càng khóc.. Càng đau..
Về chiều, trời đông nên nhanh tối, tiếng chim lợn văng vẳng quanh bãi tha ma.. Nó vẫn buồn buồn.. Chào chị rồi đạp xe về.. Với lời hứa sẽ quay lại thăm chị như mọi lần.. Chẳng bao giờ nó coi đấy là một phiến đá lạnh lẽo gọi là mộ, mà nó coi đấy là chị của nó có điều không nói và ôm nó như trước được mà thôi..
Rẽ khỏi con đường đất quanh co với những hàng cây dần úa, phiên chợ Bạch vẫn đang họp, tiếng người, tiếng gà vịt.. Ồn ào.. Tự nhiên thấy yêu quê hương kì lạ.. Đây là nơi nó lớn lên mà mười mấy năm qua không thấy cảm giác này.. Đúng là đi rồi mới biết quí trọng nơi mình sinh ra.. Cũng có thể do nó quá vô tâm.. Về đến nhà bằng con Phượng Hoàng lọc cọc của bố.. Thấy anh đang ngồi bóc khoai ăn. Con Milu đang nằm thấy nó về liền vẫy đuôi chạy lại.. Lưỡi con này có đốm quả không sai.. Khôn dữ..
– Khoai đâu ngon thế.. Em ăn với..
– Bà luộc rồi kêu tao ra lấy.. Mày về chả được cái bộ gì.. – Ông anh nó càu nhàu..
– Bố mẹ đâu?
– Qua ngoại rồi.. Cơm chưa nấu đâu, mày nấu đi..
Chỉ được cái giỏi sai vặt.. Lại cắm đầu vào cái bếp than thổi.. Tức hết ngực mà không dám kêu, sợ anh biết lại lo.. Cơm chín, nó qua ngoại kêu bố mẹ về tiện thể thăm ngoại luôn.. Bà ngoại cười móm mém khi thấy nó, tay cứ nắm tay nó mà nắm lần nào cũng kêu nó gầy thôi.. híc…
Lúc gọi được bố mẹ về thì cũng là lúc nhận được cuộc gọi của một số lạ…
– Alo?
– Minh à.. Anh Vinh đây, cái Huyền đến nơi chưa em?
Nó chưa hiểu gì nên hỏi lại…
– Đến đâu hả anh?
– Ủa, lúc nãy nó bắt taxi xuống quê em còn gì?
Giật cả mình.. Xương sống tê hết cả lên, không ngờ chị dám làm như vậy.. Đã cấm rồi mà.. Cứng đầu quá đi thôi..
– Dạ dạ.. Em không biết.. Sao không bảo em.. Xuống làm gì không biết nữa..
– Anh chịu.. Nó biểu em rủ xuống mà.. Anh thấy lo lo lên gọi hỏi thử, gọi nó thì không chịu nghe máy..
– Được rồi để em gọi xem..
– Ừ có gì bảo anh một tiếng nghe chưa..
– Được rồi anh…
Cụp máy, lòng hoang mang.. Chị ơi là chị.. Giải thích với bố mẹ sao bây giờ, người nó muốn đi cùng về quê để cho bố mẹ biết là em.. Giờ chị về sợ mọi người lại hiểu lầm.. híc..
– Ai gọi mày thế? – Bố nó cầm điếu thuốc thở khói ra hỏi..
– Dạ bạn con.. Nó bảo về nhà mình chơi..
– Kinh.. Mày cũng có bạn à.. Trai hay gái?
– Gái bố ạ..
Ngượng ghê.. Bố không quá lạc hậu lắm về cách suy nghĩ nên vui vẻ..
– Ừ thế đi đón nó đi còn gì.. ?
– Dạ..
Bố thì dễ nhưng không hiểu sao nó cứ thấy khó chịu kiểu gì vậy.. Lăn tăn thiệt.. Đành gọi cho chị, khổ quá đi mất..
– Alo.. hihi nhóc hả? Chị đang ở quê nhóc nè..
– Trời ơi.. Sao không chịu nghe lời em vậy?
– Chị thích đó.. Làm sao…
Cái giọng bên kia dễ ghét quá.. Nhưng thời tiết này cứ thấy xót chị về tận quê với mình nên chả dám trách móc nhiều..
– Được rồi.. Giờ ở đâu?
– Hihi.. Ở chỗ gần đường tàu có cái cổng to vĩ đại đó nhóc..
– Ờ.. Em đến ngay đây đợi chút xíu..
Bà này chắc đang ở cổng chào gần hiệu sách nhân dân, nó cứ thắc mắc sao biết quê nó mà về.. Thấy sợ chị dần đều rồi..
Chạy vèo sang nhà thằng Long gào..
– Long ơi.. !!
– Minh à.. Tao xuống đây.. !
Nhìn thấy thằng bạn thân từ bé.. Nó cười toe toét.. Thằng Long nó một phát kêu..
– Được lắm.. Đi không nói tao, hôm nọ về đúng lúc tao đi chơi.. Mày tránh tao à?
– Tránh cái đầu mày ý.. Hai bác đâu?
– Bố mẹ tao đi ăn cỗ rồi.. hehe.. Tối đi chơi đi..
– Thôi để tối tính sau.. Giờ mượn cái xe nhé..
– Làm gì mày?
– Đi đón bà chị trên kia xuống chơi..
– Á.. Ghê, dù như mày cũng có gái đến chơi nhà.. Gớm quá đi.. Chìa khóa nè..
– Rồi rồi mượn.. Tí kể cho..
Sợ chị đợi lâu, nó phóng nhanh.. Thiếu điều ngã thì ngoẻo luôn.. Đi qua cầu vượt gió lạnh tạt rát cả mặt.. Ra đến ga, thấy chị ngồi nghịch cái barie đường tàu.. Vô tư không chịu được, đã thế ăn mặc toàn đồ trắng tinh.. Áo bông, váy bông.. Nhìn như cục bông di động, cơ mà nét mặt lại đẹp..
Thấy nó chị giơ tay lên gọi..
– Đây nè hihi.. Nhóc tồ..
Đến gần lườm chị.. Chị thấy vậy mặt xụ lại..
– Giỏi đấy..
– Giỏi gì hả nhóc?
– Chị có biết anh Vinh lo thế nào không hả, cả em nữa.. Đi nhỡ xảy ra chuyện gì rồi sao.. Làm gì cũng phải biết suy nghĩ chứ.. !!
Nó to tiếng, phần vì bực, phần vì lo.. Chị cúi xuống không dám nhìn nó.. lí nhí..
– Chị xin lỗi..
Nhìn cái bộ dạng này không tài nào giận nổi, chỉ thấy thương.. Người đâu ngốc quá chừng..
– Thôi.. Sao biết em ở đây mà xuống, mà em bảo không xuống cơ mà?
– Thì chị nói rồi, chán quá.. Nhìn cái tập hồ sơ là biết quê nhóc thôi.. Nói taxi người ta biết mà..
Biết thế lần sau cóc thèm viết mấy cái đó.. Đợt ý thật thà đến độ khai hết tất tần tật.. Địa chỉ, quê quán, gia đình, năm sinh… Các kiểu.. Mà cũng được chị dùng để tìm nhà chứ có làm gì đâu..
– Ờ.. Được, thế nhỡ không gọi được cho em hay gì thì sao?
– Thì lại bắt taxi về chứ sao..
– Rảnh quá ha.. Thế đồ đâu?
– Chị không có mang..
Mặt chị tiu nghỉu như bánh đa ngâm nước..
– Thế đồ đâu xài.. Tối rồi tính mặc đồ này đi ngủ hả?
– Hay ở đây có cửa hàng nào thì dẫn chị vô đi.. Coi như mua sắm luôn thể hihi..
Đúng là con gái ai cũng thích mua đồ mà lại.. Đến khổ với bà cô đãng trí này.. Vào cái shop gần đó, lựa tới lựa lui.. Chị cứ hỏi liên tiếp xem có đẹp không.. Nó ngáp, phán bừa..
– Đẹp..
Đơn giản, chị đẹp mặc gì chả đẹp.. Chị thích lắm cười tít cả mắt..
– Rồi.. Thế này là tạm ổn.. Hihi.. Về ha nhóc..
– Ừm.. Ở đây không có khách sạn hay nhà nghỉ gì đâu.. Về nhà em ở tạm nhé..
– Thế bố mẹ nhóc có nói gì không?
– Không.. Bố mẹ em dễ.. Mà đã dám đến đây rồi còn sợ mấy cái đó à?
Mặt lại xụ xuống.. Có một chiêu mà xài đi xài lại..
Đường xá Thường Tín vào tối thời đó không có đèn.. Chiếc xe máy của thằng Long nhờ đèn xe cũng chỉ soi sáng một góc đủ để nhìn và đi thôi.. Những chiếc xe cứ vụt qua chỉ thấy có mỗi đốm sáng, chị ngồi đằng sau ôm nó run cầm cập..
– Rét à.. ?
– Không.. Chị sợ bóng tối..
Chị mà biết sợ thì đã không xuống đây rồi.. Chị càng ôm nó chặt hơn.. Bình thường thì thích lắm đó nhưng cái suy nghĩ chị em cứ lởn vởn trong đầu, thành ra nó không để ý gì.. Bên chị nó không có khoảng cách và chị thì cũng rất vô tư..
Về đến nhà, con milu lại sủa inh ỏi lên vì mừng.. Chị mặt tái lại.. Không dám vào..
– Nhóc ơi.. Nhà nuôi chó à?
– Ừ.. Nó không cắn đâu.. Sợ thì để em xích nó rồi vô..
Chạy lại lôi con milu vào cũi xích, tối thế này để chạy linh tinh cũng không hay.. Xóm nghèo tụi câu chó đầy đường luôn.. hết sợ cười tít mắt bám tay nó đi vô, chị cao hơn nên nhìn hài hài..
– Dạ con chào cô chú…
Chị bẽn lẽn, mặt đỏ lừ.. Mẹ nó cười cười…
– Trời ơi.. Ngại gì hả con.. Cứ tự nhiên như ở nhà nghe con..
– Dạ.. Con cảm ơn..
– Thằng Minh sách đồ vào cho bạn kìa.. Đứng đực ra đấy à..
Luống cuống mang bọc quần áo của chị vào buồng chỗ của nó, tạm thời là vậy chứ chưa biết cho chị ngủ đâu, khổ thế đấy.. Ông anh nó xà vào cười đểu..
– Mày kiếm ở đâu được con bé xinh ghê mày..
– Thôi thôi.. Chị ý có người yêu rồi..
– Ôi trời.. Vậy mà tao cứ tưởng.. Tiếc quá.. hehe..
Nói vậy cho ông khỏi lải nhải.. Nhức cả đầu..
– Được rồi.. Ăn cơm đã nào cả nhà..
Bố nó gọi.. Tính ông nghiêm khắc về khoản dạy dỗ, còn về khoản bè bạn nó thì ông rất thoáng.. Lúc nào cũng mong nó có bạn thôi.. Chị rụt rè ăn nói nhỏ nhẹ vì ngại.. Nhìn điệu bộ này nó suýt sặc.. Chả giống lúc bà nhai miếng bánh tẹo nào.. Mẹ nó hỏi han..
– Con đi đường mệt không?
– Dạ không cô ạ.
– Ừ.. Ăn mạnh lên, nhà cô chú đồ ăn không được ngon như ở trên, nhưng được cái nhiều lắm.. Con mà ngại lần sau cô chú không cho xuống đâu nhé..
Gắp cho chị miếng thịt mẹ cười tươi.. Chị đỏ mặt nhận lấy.. Từ nãy giờ nó không ăn, toàn ngồi để ý chị, vì sợ chị không hợp khẩu vị.. Nhưng thấy chị ăn không nhăn mặt thì cũng xuôi xuôi..
– Dạ.. Con xin.. Đồ ăn ngon lắm cô ạ.. Bé giờ con chưa thứ ăn quả này.. Hihi..
Hồn nhiên thấy gớm.. Có bát cà pháo mà chị thích mới chết.. Mẹ cười.. Bố cũng cười vì điệu bộ tự nhiên này của chị..
– À.. Con là bạn gái thằng Minh nhà cô à…
– Mẹ ơi.. Không.. phả… i
– Dạ đúng ạ.. Hi, ảnh gọi con về chơi với cô chú..
Méo mặt với chị.. Nói dối.. Thôi xong mẹ hiểu lầm thật rồi.. Hôm nay chị làm nó bất ngờ quá, mà toàn bất ngờ theo kiểu tiêu cực thôi.. Cả nhà vẫn ăn cơm vẫn cười nói, chị có vẻ tự nhiên hơn sau câu hỏi.. Chắc mẹ cũng không biết chị hơn nó mấy tuổi, nhìn chị trẻ thế cơ mà..
Đêm muộn trời rét căm căm.. Bố mẹ đi ngủ trước vì mai còn ra đồng.. Cảm thấy thời gian trôi nhanh quá vì chỉ còn ở lại hai ngày nữa thôi.. Lúc nãy gọi cho anh Vinh nói rồi, ổng đòi đưa máy mắng cho chị một trận.. Nhìn thấy thương.. Bố bảo hôm nay cho chị ngủ trong buồng có cửa nẻo đàng hoàng, còn nó thì phải ra lều vịt ngủ.. Tội nghiệp cái thân tôi… Chị có lúc nãy mẹ đứng cạnh nó tủm tỉm..
– Tao chấm con bé rồi đấy.. Xinh xắn, ăn nói lễ phép.. Mày làm sao làm rước nó về nghe con..
– Mẹ thì ai chả chấm được.. Bao nhiêu cô rồi.. ?
– Cũng chỉ muốn tốt cho mày thôi.. Nhát như mày tao sợ ế lắm..
Nó chẳng nói thêm gì với mẹ nữa.. Bà tuy thương con nhưng mắc bệnh nói nhiều và hay lo xa.. Trước có lần cấp 3 thấy nó không chơi với ai cứ giới thiệu con bạn mẹ với nó, toàn con gái.. Nhưng đợt đấy chả thích thú gì nên được ngày một ngày hai là lại thôi.. Mà tụi nó xấu òm =. =.. Chán chán kêu chị ngủ trong rồi đóng cửa lại.. Chị không nói gì, cứ cười..
– Cười nhiều khô mồm đấy..
– Hihi.. Đang vui mà..
Lắc đầu chán nản.. Vác gối ra lều vịt ngủ.. Công nhận kín nên ấm…
Để lại một bình luận