Phần 40
Sáng sau dậy bởi một tiếng còi xe vụt qua phòng.. Nó vệ sinh cá nhân sau khi phải vất vả gỡ đôi tay ôm chặt nó của nhỏ.. Mà nhỏ vẫn ngủ rất ngon nên nó chưa gọi.. Để gần lúc đi học mới gọi…
– Nè dậy đi.. – Nhỏ vỗ vào khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần của nhỏ dù không dùng son phấn…
– Ư.. ưhm.. Cho em ngủ đi.. – Nhỏ nói khẽ khẽ mà mắt vẫn nhắm nghiền.. Đáng yêu thật.
– Anh đi học đây.. Vậy khóa cửa nhá…
Nhỏ liền tỉnh luôn phi vô WC.. Một lần nữa đau thay cái bàn chải.. Không thể để tình trạng này tiếp diễn được.. Phải giấu mua cái mới dùng thôi…
Hai đứa dắt hai xe ra, nhỏ xe máy nó xe đạp.. Khoảng cách thiệt.. Chán. Chợt nhận thấy cái lốp xe của mình xẹp lép.. Nhỏ phá hoại kia cũng vậy chợt cười cười…
– Thôi đi cùng em đi.. hihi.
– Ừ…
Nó đồng ý luôn vì giờ chả có cửa hàng sửa xe nào mở.. Với lại do nhỏ gây ra.. Đi cùng nhỏ cho bõ ghét… Và tất nhiên người chở là nó, phi thẳng đến trường luôn.. Căn bản xe máy nhanh cũng chả kịp thơ thẩn ngắm Hà Nội sớm như hàng ngày.. Đến cổng trường nhỏ vẫy tay chào nó xong quay về.. Để ý thấy một vài ánh mắt của mấy thằng sinh viên giống nó nhìn nhìn nhỏ.. Cũng phải thôi.. Nhỏ đẹp mà.. Kệ, không quan tâm.. Giờ phải lên học đã.
Học chán ơi là chán.. Lớp đông mà chả hiểu hôm nay sao tụi nó nghỉ tập thể.. Trời thì đẹp.. Không nắng cũng chả mưa mà… hơi âm u tý.. Ngồi ngáp đợi mãi mới được về, ông mãnh Tuấn hôm nay cũng không đi học.. Chả có ai nói chuyện cùng.. Ra đến cổng trường thì thấy nhỏ Ly ngồi trên xe khoanh tay.. Mặt lạnh băng, có mấy thằng đực.. Đi qua nghẹo mà nhỏ coi như không nhìn thấy, chả nói năng biểu lộ cảm xúc gì làm mấy cu cậu chán… Mà nhỏ này đến đây chắc đón nó.. Tốt dữ.. Nhìn thấy nó.. Nhỏ cười toe toét…
– Hihi.. Anh.
– Ừ.. Đến chi vậy? – Biết rồi nhưng hỏi cho chắc.. Ngộ nhỡ không phải thì nhục…
– Đến đón anh đó.. hihi..
– Tốt ghê.. Bộ chơi suốt này ba mẹ không nói gì à?
– Thôi.. Thôi, hỏi hoài, có lên không thì bảo đây, mất công người ta có lòng tốt đến đón.. – Nhỏ xụ cái mặt xuống… Đến chết vì cái hành động này của nhỏ Ly mất.. Dễ thương dữ..
– Rồi.. Đây – Nó leo lên trước cầm lái còn nhỏ ngồi đằng sau. Rồi đi về, mà giờ không biết đi về chỗ nào nữa đây, nhỏ cứ im im chả nói năng gì..
– Nè về đâu đây.. Về nhà luôn không? – Mong nhà nhỏ gần phòng nó…
– Về nhà em lấy cái này xong đến phòng anh luôn.. hihi.
– Thôi về nhà thì ở luôn, sang phòng chi nữa..
– Em thích đấy.. Được không.. ! – Chịu thua luôn con nhỏ ngang ngược này, chả nhẽ đuổi về.. Nhưng mình đang đi xe nhỏ mà…
– Rồi rồi.. Thế nhà đâu chỉ giùm coi…
Nhỏ chỉ nó quẹo qua quẹo lại xíu thì đến, hóa ra là bên khu LĐ cách chỗ nó có cái cầu bắc ngang sông TL…
– Đây nè anh.. Đến rồi.. – Nhỏ bỗng vỗ vào lưng nó dừng lại.. Hiện ra trước mắt nó là một căn biệt thự của khu biệt thự LĐ.. Xây theo lối kiến trúc châu âu, cao và đẹp thật.. Ngoài sân còn bày cái xích đu nữa.. Khéo một gian nhà này bằng cả cái nhà nó cũng lên.. Nhưng có vẻ không có ai ở nhà vì thấy đóng cửa.. chắc bố mẹ nhỏ đi làm. Nhỏ mở khóa chạy vô..
– Hihi.. Đợi em chút nha.
Nó gật, nhìn bóng nhỏ bước vào ngôi nhà tựa như toà lâu đài này.. Nó có cảm giác xa vời cộng thêm một chút mặc cảm.. Hoàn cảnh sống của nó và nhỏ quá khác nhau.. Tưởng chừng sắp bắt đầu mà sao khó quá.. Chưa gì đã bị cản trở rồi.. Buồn thật.. Nó im lặng nhìn ngôi nhà.. Khoảng cách này lớn thật.. Đúng nghĩa đen và nghĩa bóng luôn.. Chả nhẽ lại thôi tình cảm đó.. Đôi khi những thứ gì đó của ta rất khó xuất hiện, nhưng đến khi xuất hiện rồi lại bị cản trở bởi một điều rất tự nhiên đó là vật chất.. Ở đây tình cảm của nó với nhỏ chính là thứ đó.. Đang nghĩ ngợi thì nhỏ nhảy ra..
– Hù.. !! Hihi.. – Con điên này làm nó giật mình.. Nhưng vẫn bình tĩnh được..
– Lâu thế..
– Hihi.. Anh không giật mình à?
– Có.
– Có sao lạ vậy.. – Nhỏ không cười nữa mà nhìn nó chăm chú.
– Không sao.. Thôi xong chưa về phòng. – Để ý nhỏ có cằm bọc gì đó bước lên xe ngồi im im, nó phóng đi.. Trong đầu vẫn nghĩ ngợi..
– Anh.. sao anh lạ vậy.. ? – Đang đi trên đường nhỏ bỗng hỏi nó.
– Lạ gì đâu..
– Em hiểu anh đang suy nghĩ gì.. Đừng để ý đến nó nữa nha anh.. – Không biết nhỏ biết nó nghĩ gì thật không nữa.. Nó trả lời đại..
– Ừ.. – Nhưng thật ra nói là một chuyện, nghĩ lại là chuyện khác.. Như thế thì không thể không để ý được.. Nhỏ bỗng nhiên tựa vào lưng và ôm chặt lấy nó.. Cảm giác lạ lắm..
– Anh đừng suy nghĩ nữa mà.. Cứ để mọi thứ được tự nhiên đi…
Nó không nói gì suốt quãng đường nữa.. Về phòng, nhỏ xuống xe cười toe toét như chưa có gì xảy ra.. Nó mở khóa phòng rồi dắt xe vô…
– Hihi.. Hôm nay em sẽ nấu ăn cho anh thưởng thức hihi.. – Nhỏ dơ cái bọc lên xoay xoay..
– Ừ cảm ơn…
Có lẽ, nó quen với sự có mặt của nhỏ cũng như những hành động quan tâm nhỏ dành cho nó rồi lên không ngạc nhiên nhiều lắm.. Vô rửa mặt.. Nhỏ bên ngoài xào xào nấu nấu bằng đống đồ hôm qua.. Có lúc còn hát nữa, ra vẻ vui lắm… Nó cũng đói lên dẹp việc nghĩ ngợi linh tinh.. Cứ nhòm nhòm nhỏ nấu ăn.. Trông tiểu thư mà đảm phết.. Đúng là không thể đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài được.. Mà ngửi mùi thức ăn thơm dữ…
Lúc sau thì cũng xong.. Nó dọn đồ xuống dưới hết, rồi nhỏ với nó ngồi ăn.. Nó cứ cắm cúi ăn chả nói gì…
– Món này ngon nè anh.. hihi – Nhỏ gắp vô chén nó miếng thịt.
– Ừ.. xin.
Xong lại im lặng ngồi ăn cho hết bữa.. Nhỏ rửa bát.. Nó tranh nhưng nhỏ không cho.. Rửa xong thì lại ngồi lên giường im tiếp..
– Sao chưa về à?
Tự nhiên nhỏ khóc mới sợ chứ.. Lại sao đây trời..
– Này.. Này, lại sao vậy.. Sao cứ khóc hoài.. Ai làm gì đâu mà khóc..
Nhỏ chả nói gì, im lặng khóc tiếp.. Nhìn từng giọt nước mắt nhỏ rơi xuống nó lại quặn lòng.. Muốn lao đến ôm lấy nhỏ mà dỗ dành nhưng không dám.. Vì vẫn chưa biết tại sao nhỏ khóc bất chợt như vậy nữa.. Cái tâm trạng sau khi thấy ngôi nhà của nhỏ làm nó chán nản và không muốn nói gì nhiều.. Thành ra không hỏi nữa cứ lặng im nhìn nhỏ một lúc lâu.. Không khí trong phòng giờ cũng buồn như nó vậy.. Im ắng lắm.. Chỉ đôi khi có tiếng nấc của nhỏ mà thôi.. Mãi sau nhỏ cũng nín.. Mắt vẫn đỏ hoe nằm xuống cái giường của nó.. Cũng trưa rồi.. Hôm nay không ra quán được đợi chiều ra luôn.. Mà nhỏ này tính ngủ trưa ở đây chắc..
– Anh nằm đi..
– Ừ.. – trưa nên nó không từ chối nữa.. Chỉ sợ tối thôi..
– Sao khóc..
– Em buồn..
– Buồn gì?
– Em buồn vì thái độ của anh với em.. Lại giống lúc đầu mình gặp nhau ở quán…
– Thái độ ra sao.. Mà sao buồn vì thái độ đó?
– Anh ngốc…
Sau màn nói chuyện khe khẽ không đầu không đuôi và cũng không hiểu gì cả.. Nhỏ lại rúc vào người nó thủ thỉ.. Chán thật, toàn bị nói vậy, còn không trả lời câu hỏi của người ta nữa chứ.. Lúc sau nhỏ cũng ngủ.. Nó thì không, gỡ tay nhỏ ra rồi đi bơm cái xe chiều còn ra quán nữa.. Để nhỏ trong đây cũng hơi lo nhưng đi bơm có xíu chắc không sao.. Đi về thấy nhỏ vẫn ngủ.. Đẹp, nó ngồi ngắm nhỏ đến tận giờ sang quán luôn.. Siêu thật, gọi nhỏ dậy….
– Dậy đi.. Anh đi làm đây.. – Nhỏ ngồi dậy luôn, không như lúc sáng nữa.. Mặt hơi ngai ngủ..
– Ùh.. Đi xe em nha..
– Thôi.. Anh có bơm xe rồi mà..
– Vâng.. Thôi anh đi đi, em về..
– Ừ.. – Dắt xe ra cho nhỏ.. Rồi nhìn nhỏ đi.. Sau đó khóa cửa phòng sang quán, gặp chị.. Chị cứ trêu mà nó chỉ cười cười..
– Hihi.. Nhóc nay hiền dữ nha..
– Vâng..
– Bộ nhóc có chuyện buồn à mà trông mặt chán thế.. ? – Chị không cười nghiêm mặt hỏi nó..
– Dạ không có.. Thôi chị đi làm đi…
Nó đẩy đẩy chị vô bếp vì không muốn nói chuyện nhiều.. Nó ghét giải thích.. Hôm nay tâm trạng nó rất lạ.. Chả hiểu sao nó chỉ chú tâm vào công việc mà không để ý đến ai khác.. Đến khi đàn thì nó chơi bản jomeo and juliet.. Buồn cho mối tình của họ.. Cảm tưởng nhỏ Ly và nó cũng sẽ như vậy nếu không đến được với nhau.. Nhưng chắc chắn rằng chúng nó chưa nói yêu nhau lời nào mặc dù có tình cảm với nhau.. Hoặc cũng có thể chỉ ở phía nó mà thôi.. Nhiều đôi tình nhân nghe xong bản nhạc này còn thấy hay vì nó lãng mạng.. Họ chắc đâu hiểu hết được cái kết cục của câu chuyện tình đẹp này.. Đơn giản là một bi kịch…
Nhá nhem tối.. Nó xin chị về, nhưng không về phòng mà đi loanh quanh trên chiếc xe đạp.. Nó cứ biết đạp thẳng và không để ý nhiều bởi đầu nó đang nghĩ về nhỏ.. Cho đến khi bị người ta mắng thì mới định thần quay ngược lại.. Nó đi cũng khá xa, giờ mới cảm nhận được cái không khí mát mẻ của Hà Nội.. Nhưng thật sự đường phố quá ồn ào.. Để làm cho cái thằng thích sự yên tĩnh là nó muốn lưu lại.. Dòng người cứ tấp lập trong con đường vàng vì ánh sáng lúc tối được mở lên của Hà Nội.. Cứ thế nó đạp mãi về phòng.. Không ăn mà tắm rồi ngủ luôn…
Liên tiếp mấy hôm nằm với nhỏ giờ không có thấy hơi trống trải.. Tự nhủ trước giờ cũng vậy có sao đâu không cần nhỏ… Ấy vậy mà cái đầu cứ hiện về hình ảnh của nhỏ chứ.. Chả lẽ nó thấy nhớ nhỏ sao? Nó tự lấp hình ảnh đó bằng hình ảnh ngôi nhà to rộng.. Đấy hai con người, hai cuộc sống, hai thế giới… Sẽ không có gì đâu.. Tự nhiên lại buồn.. Đôi khi nó không tự kiềm chế được cảm xúc của mình nữa.. Chán thật…
Nửa đêm tỉnh dậy vì giấc ngủ chập chờn.. Chả hiểu ý nghĩ nào dẫn đến việc nó đạp xe qua nhà nhỏ, dù biết có thể nhỏ ngủ rồi.. Đường Hà Nội đêm yên tĩnh lắm, ít ra vẫn còn đèn đường để nó cảm thấy mình không cô độc.. Tần ngần nhìn ngôi nhà tối đen của nhỏ, nó biết nhỏ đang ngủ rồi.. Lúc sau thì nó lại đạp xe trở về phòng ngủ lại.. Điên thật.. Nó đang bị sao vậy.. Mong rằng sau giác ngủ này, tất cả sẽ trở lại bình thường.
Để lại một bình luận