Phần 22
Thời tiết mát mẻ thế này, đưa con người ta vào giấc ngủ sâu và thoải mái, nó cũng vậy, ngủ không biết trời đất ở đâu luôn. Cho đến khi một người vào đánh thức nó.
– M ơi.. M dạy đi, đến ca rồi nè.. – Giọng nói khác, không phải nhỏ Mi, hay chị… Mở mắt ra thì thấy nhỏ Yến đang nhìn nhìn nó..
– Ừ cảm ơn, mình dậy rồi.
– Chị Huyền bảo mình vào gọi cậu dậy.. Thôi mình ra trước nhé.
– Ừ.
– Ủa mà cái gì cậu ôm kia?
– À đàn ý mà.
– Ủa cậu biết đàn à, mà sao lại đàn ở đây?
– Khu im quá, chị Huyền bảo cần thêm tý nhạc cho khu hút khách, thì mình muốn giúp chút thôi.
– Hihi.. Trông thế này mà giỏi phết nhỉ.. – Thế này là thế nào hả nhỏ kia?
– Ừ.
Xong nhỏ đi ra khỏi phòng, nhìn cái dáng đi của nhỏ mà nó buồn cười tỉnh cả ngủ.. Nói thế thôi, chứ nó vẫn vào WC rửa mặt cho tỉnh thật chứ hehe.
Ôm cái đàn vào trong quầy, một vài vị khách và nhân viên có nhìn nó bằng ánh mắt ngạc nhiên.. Trong đó có nhỏ Mi, tuy vẫn khuôn mặt lạnh băng đó nhưng ánh mắt vẫn pha chút tò mò.. Mà quên mất, chưa xin lỗi nhỏ vụ hôm qua. Làm cùng quán mà để mất lòng thế thì chết.. Nó tiến đến gần nhỏ, đang cúi lau cái bàn.
– Nè Mi ơi..
– Sao?
– Cho mình xin lỗi chuyện hôm qua nhé..
– Chuyện gì?
– Thì hôm qua mình không giữ được cái áo Mi làm giúp, cho sạch…
Có thể, đó là một lí do rất nhảm nhưng ngoài cái lí do đó thì nó cũng không tìm được cái lí do nào khác để nhỏ cạch mặt nó như vậy.
– Cậu giả ngốc hay cậu ngốc thật đấy M.. ??
– Ơ.. ?
– Thôi ra làm việc đi, mình giận gì đâu…
Điêu thế không biết, không giận gì mà từ hôm qua đến giờ mang cái mặt như sát thủ… Có lẽ nó nhìn khuôn mặt tăng động của nhỏ nhiều rồi nên không quen chăng?
– Ừ, mà cảm ơn sửa giúp mình cái áo nhé.
Nhỏ có vẻ không chú ý đến lời cảm ơn này của nó.
– Ừ, mà sao cậu mang đàn đến thế kia? – Giờ thì cái tính tò mò hiện ra rồi.
– À, chị Huyền bảo khu này hơi im lặng, lên có chút nhạc cho khách họ đến nhiều hơn ấy mà, chị tính thuê người nhưng mình sợ tốn kém lên mình làm thử xem sao.
– Thế cậu biết chơi à? – Không biết thì mang đi làm gì.
– Ừ, mình biết.
– Hihi.. Thế tý chơi nha – cười rồi, cười rồi…
– Ừ, vắng khách đã.
Thật sự ra mà nói thì khu nó cũng vắng, nhưng thôi thì có, nó vẫn đi chạy bàn, hôm qua toàn ngồi không, giờ cũng phải làm bù chứ.. Nó để ý thấy một vài vị khách quen thuộc thường lui tới, hầu hết là học sinh cấp 3 vì quán này gần cấp 3 NTN mà.. Một đám nữ sinh, toàn vào khu nó tám, phá tan bầu không khí, tĩnh nặng của khu vườn.. Ờ thì tuy cũng không thich lắm nhưng họ là khách, chẳng lẽ đuổi ra ngoài kia? Thôi kệ đi..
Mà chả hiểu sao từ lúc đi làm nó hay có nhiều suy nghĩ, hầu hết là về cuộc sống sinh viên này.. Phải rồi, trong đó có một chút toan tính nữa.. Nếu ai đã từng trải qua những sự thiếu thốn mà nó đã trải, thì chắc họ cũng sẽ có cùng cái ý nghĩ với nó thôi, hơn thế, giờ nó còn xa gia đình nữa, mọi việc đã khó giờ còn khó hơn.. Chán thật.
Công việc vẫn nhàn nhàn thế thôi, thật sự thì nó ngại nên cây đàn vẫn nằm trong cái tủ của quầy, với lại còn khách nữa chán thật, ít ra thì nhỏ Mi cũng đỡ đỡ rồi, không còn để mặt lạnh với nó nữa. Lâu lâu nhỏ Yến nhờ nó bê cái khay giùm vì một nhóm khách cùng vào…
– Nè M ơi..
– Sao?
– Hình như Mi ghét mình thì phải?
– Sao biết?
– Mình nhờ tý mà Mi cũng bảo tự đi mà làm.. – Haizz, cái con nhỏ xấu tính này.. Chả hiểu cái thái độ như thế thì ai quý nhỏ nổi nhỉ.
– Không phải đâu, chắc là Mi đang bực chuyện gì á.. – Nó vẫn bênh nhỏ.
– Ừ, chắc vậy hihi.. Mà M không đàn đi, mình cũng muốn nghe.
– Thôi khách khứa này, còn tiếp chứ.
– Để mình với Mi được mà..
– Thôi thôi, bê ra đi..
– Ừ…
Nó quay vào quầy thì nhỏ Mi lại đến gần, chả hiểu nhỏ lại sao mà cái mặt nhăn nhăn…
– Cậu với Yến có vẻ thân nhỉ?
– Thân gì cơ?
– Thì cứ nói chuyện, tươi cười với nhau suốt?
– Bộ cùng quán với nhau là không được nói chuyện, mà không cười thì mếu à?
– Không phải.. Thế sao cậu hay giúp Yến vậy, chắc thích rồi à?
– Dở hơi à, cùng quán không giúp nhau làm việc thì phải thế nào?
– Thế sao không giúp mình?
– Có nhờ không mà giúp?
– Ừ hihi.. – bắt đầu thấy gai gai người rồi, con nhỏ này lại cười được luôn. Xong nhỏ lại ra chạy bàn.. Nó cũng vậy.
Khoảng xế xế, trong lúc nó đang đi trà thì chị đi vào trong, đằng sau là ba nhỏ, Chi, Phương Anh, với Ly.. Đi uống cà phê thôi có cần kéo cả đội đi không vậy trời.
– Hihi.. Chào M – Nhỏ Chi chào nó.
– Ừ, chào.
– Hihi, chào bé phục vụ… – Con nhỏ Ly, con này mà không ở trong quán, thì tát cho phát rồi, biết bằng tuổi nhưng cứ gọi nó là bé với em.. Bực thật.
Còn nhỏ Phương Anh vẫn vậy, đẹp mê hồn trong cái khuôn mặt băng giá, nhỏ hôm nay có trang điểm hay sao mà môi đỏ thế nhỉ.. Nhưng cái đôi mắt với ánh nhìn lạ lùng lướt qua nó cái rồi thôi, tuyệt nhiên nhỏ này không nói gì… Cả ba nhỏ đi qua nó để ngồi vào bàn… Chả hiểu xịt cái gì mà thơm dữ, chả bù cho nó người hôi rình vì mồ hôi…
– Dạ mấy chị dùng gì?
– Cho mình như cũ nha M.. hihi.
– Cho chị như cũ nha em.. hi – Con nhỏ Ly này, điên hết cả người, nhưng mà thôi chân phục vụ phải chịu.
– Còn chị thì sao?
– Ca phê đen.
Vẫn cái giọng nói đó, sương giá trong trẻo từ nhỏ Phương Anh. Nó thì chả ưa gì hai con nhỏ này nên quay vào lấy luôn, thái độ của nó là vậy, có thể làm cho người đối diện khó chịu và cảm thấy nó không nhìn thấy người đó nếu nó cần.. Và trong trường hợp này, nó cần với những cô tiểu thư đáng ghét này.. Người đẹp, nhưng toàn thể hiện mình không đẹp.. Mà thôi quan tâm làm quái gì, mấy nhỏ này vào cũng đã thu hút sạch ánh nhìn của bọn đực trong quán.. Như thế thì cũng đủ rồi, toàn mấy thằng hám gái… Không thể phủ nhận, thấy gái xinh là nó không rung động, nhưng có chăng là nhỏ Chi thôi. Vì ít ra nhỏ hiền…
Qua mấy ngày thì nó cũng không thể quên cái như cũ của hai nhỏ kia được.. Hai li cà phê sữa, một li cà phê đen được pha, nhưng người mang ra không phải là nó mà nhỏ Mi, không hiểu sao từ lúc mấy nhỏ kia vào thì nhỏ Mi cứ nhìn nó, đến lúc mang cà phê lại đòi mang ra.. Ừ thì thế cũng tốt, nó càng đỡ giáp mặt mấy nhỏ này.. Tốt quá. Nhỏ Mi mang ra thì hai nhỏ kia cứ nhổm lên ngó ngó chả hiểu ngó cái gì, còn cái nhỏ Phương anh, tóc bạch kim vẫn chăm chú vào cái điện thoại.
Lúc khách ổn định hết rồi thì nó lại vô quầy ngồi lau cốc.. Chả hiểu chị ở đâu đến, gọi nó.
– Nhóc ơi..
– Sao chị?
– Nhóc chơi đàn đi.. hihi.
– Thôi hay để mai đi, chị.. – Nó bàn lùi, vì ngại.
– Không được, nhóc đã bảo là sẽ chơi mà… – Mặt chị phụng phịu.. Haizz, thua rồi xinh thế này thì ai mà chịu được, nhưng nó vẫn cố gượng..
– Nhưng..
– Nhưng gì nữa, nhóc bảo chơi mà.. Với lại cũng còn khách đâu..
– Rồi, thì chơi…
– Hihi.. Chơi đi, chơi cho mấy đứa em chị nghe, chị cũng muốn nghe nữa hihi..
Nó lóc cóc ôm cái đàn lùi vô quầy vì ngại, nhờ chị kêu tắt giùm cái đèn cho không gian tối tối chút.. Bỗng.
– Sau đây quán tôi sẽ có một người chơi đàn mới, giúp vui cho khu.. Vì là lần đầu nên mong mọi người ủng hộ.. – Giọng chị vang lên, không gian vì thế cũng im lặng, như để nhường chỗ cho nó, haizz có cần phải trịnh trọng như vậy không, chỉ là chơi đàn thôi mà.. Nó nhất thời lúng túng chưa biết chọn bài nào thì, chị đến gần nó.
– Bắt đầu đi nhóc.. hihi – Mang theo hàng loạt ánh nhìn về phía nó, dù đã ngồi sát quầy, nhưng vẫn hở.. Thôi thì chơi bừa đi.. Nhạc beat bài beautiful in white của shane filan vậy.
Bài hát này thì nó đã được thằng Long cho nghe nhiều, nghe và thích.. Đến độ tự tập đàn đoạn beat của bài cho hay cho thạo… Mà chị cũng nói vậy rồi thì nó phải cố gắng mà đàn thôi, có thể cách thay đổi phong cách này sẽ được khách họ thích thì sao?… Trong cái không gian im lặng của cả khu, của những vị khách dành cho nó, tiếng đàn của nó vang lên, nhẹ nhàng êm đềm của bản nhạc tình yêu.. Thú vị thật, thậm chí bản nhạc này còn ảnh hường và tác động ngay đến nó – người chơi đàn, khiến nó như hòa vào bản nhạc…
“Anh không chắc em có biết hay không
Nhưng khi chúng ta gặp nhau lần đầu
Anh đã rất bồn chồn
Anh chẳng thể nói được lời nào
Vào cái khoảnh khắc đó
Anh đã nhận ra một điều
Và cuộc đời anh đã tìm được mảnh ghép còn thiếu
Chỉ cần anh sống anh sẽ yêu em
Có em và ôm em vào lòng…”
Mỗi lần đàn mỗi bài hát làm cho nó mang nhiều cảm xúc khác nhau.. Kì lạ thật? Tiếng đàn vẫn thế, lãng mạng trầm bổng theo từng phím đàn mà nó gảy… Nó thật sự muốn kết thúc bản nhạc này thật nhanh vì ngại.. Nhưng không được, nó vẫn phải tiếp tục nốt giai điệu thứ hai.. Nếu ngừng giữa một bản nhạc thì thật có lỗi với tác giả của bài nhạc đó, nó tự nhủ như vậy… Thật sự nó chơi đàn không phải khoe khoang, mà là niềm đam mê của nó… Niềm đam mê này đến với nó bởi sự cô đơn, nên thường thì nó hay tự đàn tự nghe, chứ không phải trước nhiều người như này.. Thành ra nó rất ngại, cái tư thế chơi đàn của nó là cúi cúi xuống, không nhìn lên trên.. Mặc dù rất mỏi nhưng, làm thế để tận dụng mái tóc dài, che đi khuôn mặt của nó, nó không muốn ai nhìn thấy.. Cho đến khi bản nhạc kết thúc. Không gian vẫn im lặng, bỗng…
– Hú hú.. Hay quá anh gì ơi.. Dạy em với..
– Anh gì ơi bài nữa đi hihi..
– Anh gì ơi cho cho em số điện thoại đi hihi…
Ôi trời ơi, lũ nhền nhện cấp ba vẫn chưa về.. sợ quá… Có mấy vị khách nghe xong cũng vỗ tay, làm nó cảm thấy vui vui.. Chị ở đâu chạy đến, líu ríu bám tay nó, vuốt vuốt cây đàn…
– Oaaaaa nhóc chơi hay như nghệ sĩ ý hihi.. – được thế thì còn gì bằng.
– Bình thường mà chị.
– Hihi..
Ba nhỏ kia tiến đến chỗ nó…
– M đàn hay ghê.. – Nhỏ Chi cười cười nhìn nó.
– Ừ..
– Trông thế này mà cũng biết chơi guitar cơ à? Giỏi phết nhỉ cậu em.. – Con nhỏ Ly đáng ghét nói. Nhưng nó kệ chả thèm trả lời, phận nhân viên thì phải lịch sự với khách, và im lặng để nhỏ gọi em, là nó đã lịch sự nhất với nhỏ rồi đấy. Mà lạ thật, nhỏ này thích mặc đồ rách hay sao ý, quần gì mà đầu gối rách te tua, hở cả đoạn chân trắng muốt… Thiện tai… thiện tai… nhỏ này thì đẹp thì thật nhưng cái cách nói chuyện của nhỏ làm nó ghét không chịu được.
– Xí, còn kiêu không thèm trả lời chị à cưng, chị bắt đầu thích uống cà phê ở đây rồi đấy.. hihi – Điên thật.
– Thôi mấy con kia muộn rồi về thôi mày.
– Ừ về thôi.. Mình về nha M… hihi. Nhỏ Chi cười cười.
– Ừ.
Nhỏ Phương Anh vẫn thế, chả nói gì vẫn im lặng, đi theo hai nhỏ kia ra ngoài, sau khi chào chị Huyền.. Nhưng nó vẫn không hiểu cái hành động vừa nãy của nhỏ, lúc nó chơi đàn xong.. Khi tiếng đàn vừa dứt thì nó để ý, nhỏ tự nhiên quay sang nhìn nó, nhìn rất lâu, có thể do ánh đèn quầy tối lên nhỏ cũng không biết là nó cũng nhìn nhỏ.. Ánh mắt nhỏ Phương Anh lúc ấy rất lạ, buồn chăng? Chắc không phải rồi…
Đi ra đến cổng thì nhỏ Chi lại chạy đến gần nó, gì vậy trời…
– Hôm qua mình nhắn tin sao M không trả lời?
– Máy mình hết tiền.
– Ủa vậy mà mình cứ tưởng, hihi..
Xong nhỏ chạy luôn ra cửa.. Để lại nó với gương mặt ngơ ngơ chả hiểu gì hết.
Rồi tự nhiên nhỏ Mi với nhỏ Yến đến gần nó…
– M chơi đàn nghe hay ghê.. – Hai nhỏ đồng thanh, xong quay ra nhìn nhau rồi đi chỗ khác luôn.. Cái quái gì thế này? Khùng tập thể à.. Nó mặc kệ, xin chị Huyền đi về vì muộn rồi..
– Mai lại chơi tiếp nha nhóc.. hihi.
– Vâng.. Thôi em về đây.
– Ừ hihi, nhóc đi cẩn thận.. – chị quan tâm đến nó à? Cảm giác vui thật.
Đạp cái xe đạp cọc cạch trên khung đường đầy rẫy xe và tiếng còi.. Về đến phòng thả cái bao đàn xuống, nó lại bắt đầu công việc hàng ngày, đi tắm, ăn và ngủ.. Giờ thì còn ba gói mì thôi…
Đẩy cái cơ thể đầy mệt mỏi sau khi xem lại một chút sách vở xuống giường.. Nó chìm sâu vào giấc ngủ.
Để lại một bình luận