Phần 4
Ngọc Vũ bỗng giật mình. Lời kể của bác Hai đã vô tình xác nhận cô gái là có thật. Sau khi cô gái bỏ chạy thì ra cô gái chạy đi tìm bác Hai như đã nói. Vậy thì Quỳnh là người chứ đâu phải ma hay Vũ nằm mơ. Anh hoàn toàn tỉnh táo trở lại, vui vẻ dành phần trực ca, khuyên Cao và Hải Yến đi ngủ. Còn bác Hai bảo vệ, sau một lúc lải nhải lung tung, cũng bắt đầu ngáy to.
Ngọc Vũ bình thản ngả mình xuống giường. Quyển tiểu thuyết “Người Tình Cô Đơn” của nhà văn nữ Kim Vân mà Vũ ưa thích mở rộng trước mắt. Vũ chợt cảm thấy thèm điếu thuốc, anh đành ngồi dậy trở lại bàn rút thuốc châm lửa hút. Rít một hơi dài, Vũ nhả khói bay vẩn vơ lên trần. Trời đêm yên vắng, chỉ có gió lay động cành lá rì rào. Vũ không sao ngủ được mà chẳng biết làm gì. Anh đành về giường nằm, trí óc mông lung nghĩ ngợi đến Quỳnh, người con gái có đôi mắt mơ sầu kỳ ảo, có sức cuốn hút khát khao thèm muốn của đàn ông. Anh bỗng nhiên ao ước phải chi có Quỳnh bên cạnh để trò chuyện lúc này thì thật hạnh phúc biết chừng nào.
Ngọc Vũ khép mắt lim dim, tư tưởng thả trôi đâu đâu Tàn thuốc lá rơi xuống ngực nóng rát khiến Vũ giật mình bật người nhỏm dậy. Cùng lúc bên tai rõ ràng vẳng nghe tiếng động lịch kịch phát ra từ phòng lạnh chứa xác người chết. Ngọc Vũ tự nhiên nổi gai ốc khắp người. Anh bỗng cảm thấy ớn lạnh suất dọc xương sống, ngồi im nhận xét xem điều gì xảy ra. Một lần nữa, tiếng động ở phòng chứa xác lại vang lên. Lần này, Ngọc Vũ không còn lầm lẫn vào đâu được nữa. Đúng là có tiếng chân người bước đi trong đó.
Ngọc Vũ không dám cử động mạnh. Anh nhè nhẹ bỏ chân xuống xỏ chân vào dép, bước nhón chân đến bên giường của Minh Cao, một ngón tay đặt lên môi để làm hiệu bảo bạn dừng lên tiếng, một ngón tay chỉ về phòng chứa xác ngụ ý bảo bạn lắng nghe.
Đến lượt Minh Cao cùng tâm trạng như Ngọc Vũ, khi nghe tiếng chân người mỗi lúc phát ra một lớn dần, dường như ở gần phía cửa ăn thông với phòng trực. Hai chàng trai lẳng lặng nhẹ bước đến, mò tìm xâu chìa khóa nơi đầu giường bác bảo vệ, tiến đến phía cửa phòng chứa xác, khéo léo tra chìa vào ổ khóa, vặn thật êm. Một tiếng “cách” khô khan nổi lên nghe thật rõ giữa đêm vắng. Hải Yến vẫn ngủ say, và hai chàng trai cũng không muốn đánh thức cô dậy. Bởi như chỉ dễ bề gây thêm kinh động.
Cả Vũ và Cao song song bước vào. Căn phòng lạnh toát. Mùi phooc – môn hăng hắc xông toạc lên mũi làm hai chàng trai khó chịu. Vũ và Cao phải lấy khẩu trang mang lên mũi, nhìn quanh quất hai dãy kệ xi măng xây thành từng hộc chứa đủ một xác chết. Nhưng lạ lùng làm sao, từ lúc hai chàng trai vào phòng, họ không còn nghe tiếng động và cũng không thấy có bất kỳ một con vật nào trong phòng chứa xác, ngoài họ là hai người đang sống trên đời.
Ngọc Vũ ghé tai bạn thì thầm như không muốn xác chết nghe:
– Cao, sao khi nãy rõ ràng tụi mình nghe có tiếng động mà.
– Không lẽ có ma thật sao Vũ?
Cả hai chàng trai bất chợt nhìn nhau và rùng mình cùng lúc dù họ vốn dạn dĩ, không hề tin chuyện hoang đường ma quỷ. Họ thừa hiểu thời buổi khoa học tiến bộ, chuyện ma cà rồng Dracula hay quỷ nhập tràng chỉ là tiểu thuyết giả tưởng mà thôi. Hơn nữa, năm năm miệt mài dưới mái trường Đại học Y khoa, đã biết bao lần họ vào tay xác chết vô thừa nhận, những con người hy sinh thầm lặng cho khoa học, cho sinh viên y khoa thực tập nghiên cứu, nào họ có hề gặp triệu chứng gì về những hồn ma của cõi vô hình. Vậy mà lúc này cả hai đều rợn tóc gáy.
Ngọc Vũ kéo bạn đứng sát vào, thủ thỉ:
– Mày có thấy gì lạ không?
– Không.
– Hay chuột cống lẻn vào kiếm mồi?
– Không.
– Tại sao cứ không hoài vậy?
– Vì tao không biết tại sao nữa.
Đúng ngay lúc Minh Cao vừa dứt lời, anh bỗng trố mắt nhìn trân trối về cái ô trước mặt, chỉ cách chỗ hai người đứng có một mét. Miệng anh há hốc, ú ớ mà không nói thành lời, chỉ đưa một ngón tay ra và cứ thế đứng đờ người.
Ngọc Vũ ngạc nhiên quay lại theo ngón tay chỉ của bạn và cũng kinh hoàng, chết sững chẳng kêu lên được tiếng nào khi chứng kiến cảnh khiếp đảm nơi chiếc kệ trên cùng trước mắt.
Đứng dựng trên nền xi măng, xác chết cô gái mặc toàn trắng, tóc đen nhánh, xõa dài gần chấm gót. Da mặt cô thì tái xanh như người chết trôi sông, hai tròng mắt mở to trợn trừng, miệng hả toác rộng như cái hang, cổ họng đỏ au như máu, thè cái lưỡi dài hơn nữa tấc tím bầm. Thân hình tử thi lắc lư trông như đang đứng trên tấm lăn, cái khăn vải liệm rơi tuột xuống tận chân, chừng như muốn tiến tới mà bị vướng víu nên cứ nhúc nhích liên tục.
Ngọc Vũ và Minh Cao trải qua phút đột ngột khiếp hãi. Siết chặt tay nhau, họ cố lấy lại bình tĩnh, tiến về phía xác cô gái.
Lạ lùng làm sao, cái xác vụt cử động và lùi dần theo mỗi bước chân của hai chàng trai. Vũ và Cao đứng lại, cái xác cũng dừng lại, đứng cứng đờ như tượng đá.
Hai chàng trai mặt xám ngoét. Họ vội vã thụt lùi dần về phía cửa, thì cái xác cũng tiến lên theo họ. Ngọc Vũ và Minh Cao hãi hùng càng lùi nhanh bao nhiêu cái xác càng tiến nhanh theo họ bấy nhiêu, chỉ còn cách một khoảng với chưa đầy tầm tay.
Một tiếng thét thất thanh trỗi lên:
– Ôi! Chao ôi. Quỷ nhập tràng.
Ngọc Vũ thảng thốt quay nhìn lại và nhận ra bác bảo vệ đứng sau lưng họ tự bao giờ. Minh Cao run lẩy bẩy té ngồi bệt xuống sàn gạch. Cái xác cũng bất ngờ ngã nhào xuống đè dính cứng trên thân người anh. Ngọc Vũ thất kinh hồn vía nhảy thóai lui hai bước hất bác bảo vệ ngã nhào chỏng chơ. Bác Hai rú lên kinh hoàng, chẳng khác nào người mất trí:
– Quỷ nhập tràng… Ôi, chao ôi. Quỷ nhập tràng.
Tiếng la của bác Hai đánh thức Hải Yến. Cô ngạc nhiên chứng kiến cảnh hãi hùng bày trước mắt. Bác Hai bò lếch thếch, miệng liên tục rên rỉ ba tiếng “Quỷ nhập tràng”. Trong lúc đó Ngọc Vũ sau cú nhảy khỏi phòng chứa xác, cứ đứng chết trân há mồm, trợn mắt nhìn về phía cái xác đang đè trên người Minh Cao.
Hải Yến dáo dác nhìn, chẳng thấy Minh Cao đâu và cũng thắc mắc chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra trong phòng trực. Cô bỗng bụm lấy miệng kêu lên:
– Ôi! Lạy Chúa… Sao lại thế… Sao lại thế. Bác Hai, bác làm gì vậy?
Bác bảo vệ bỗng nhảy chồm lên, la bài hãi lúc Hải Yến chạm người bác định nâng đứng lên:
– Ôi? Chao ôi… Chết tôi mất… Quỷ nhập tràng…
Hải Yến cố gắng trấn tỉnh bác Hai:
– Cháu đây mà… Cháu chứ có ma quỷ gì đâu.
Ngọc Vũ nghe tiếng Hải Yến cất lên, anh hoàn hồn lại, bớt sợ dần, xoay người nhìn quanh. Bác bảo vệ vẫn còn ngồi nói lắp bắp dưới sàn gạch. Hải Yến cố đỡ bác lên nhưng không đủ sức. Vì vậy Ngọc Vũ bước vội đến xốc hai bên nách bác bảo vệ kéo lôi lại phía giường.
Lúc này Hải Yến phụ kéo dài chân bác ta đặt lên ngay ngắn vừa tò mò hỏi bạn:
– Minh Cao đâu anh Vũ?
Ngọc Vũ chợt nhớ đến cái xác đè lên bạn, anh hấp tấp chạy trở vào phòng ướp lạnh. Ở đó, xác cô gái vẫn còn đè trên người Minh Cao. Hải Yến đứng bên cạnh, mắt mở to sửng sốt, lẩm bẩm:
– Sao lạ lùng thế, Sao có chuyện kỳ quặc thế chứ?
Ngọc Vũ cúi xuống bế thóc cái xác lên. Anh gần như sững người khi nhận ra khuôn mặt cô gái xấu số giống như hai giọt nước với cô gái đã nói chuyện với anh hồi tối. Không thể nào như thế được. Ngọc Vũ bước lảo đảo về phía kệ xi măng, đặt xác cô gái lên mà gần như ném vì quá nặng so với người sống. Một bàn tay của anh bị dính chặt vào tấm vải liệm khiến anh hết hồn vùng vẫy, giật mạnh tay nhảy cực nhanh ra khỏi phòng suýt dẫm lên người Minh Cao vẫn còn nằm mê dưới sàn xi măng. Thấy bạn vụt chạy như điên, Hải Yến đâm quýnh lên, vội vã chạy theo ra và thật lạ lùng, bí hiểm, cái xác bất động của Minh Cao bỗng bật đứng dậy đuổi theo Hải Yến. Cùng lúc, xác cô gái đã chết vừa mới được Ngọc Vũ đem đặt nằm chưa ấm chỗ cũng đứng phắt dậy rượt theo Minh Cao.
Cả Ngọc Vũ và bác Hai bảo vệ đều chết điếng. Lần đầu trong đời họ chứng kiến sự kiện quái đản, kinh khiếp xảy ra.
Hải Yến chạy ra đến phòng trực, đứng dừng lại ôm ngực thở hổn hển. Thì lạ lùng chưa, Minh Cao cũng khựng lại và ngã bổ nhào xuống về phía cô. Xác cô gái cũng lập tức ngã theo y như Minh Cao, đổ ập về phía anh.
Ngọc Vũ trợn mắt ngạc nhiên, đồng thời thét lớn:
– Hải Yến, đứng yên chớ di động.
– Gì thế? Chuyện gì xảy ra thế anh Vũ?
– Hãy nghe tôi đứng yên. Không có gì cả, tôi đã hiểu rồi.
Vừa hét to trấn an Hải Yến, Ngọc Vũ vừa ra lệnh cho bác bảo vệ:
– Bác Hai mau ném cái chăn kia cho tôi.
Dù chưa hiểu điều gì, hơn nữa đang sợ chết khiếp, nhưng thấy Ngọc Vũ không có vẻ gì lo sợ nữa, bác bảo vệ mau lẹ lấy tấm chăn ném về phía anh chàng. Anh bước đến chỗ Minh Cao cúi phủ kín người bạn, rồi ngẩng nhìn Hải Yến bảo tiếp:
– Hải Yến, cô nhảy ngay lên giường. Không được cử động gì cả nghe chưa.
Hải Yến làm theo lời bạn. Quả nhiên, lần này Minh Cao nằm yên, cả xác cô gái cũng bất dộng. Ngọc Vũ dặn bác bảo vệ:
– Bác Hai, cháu bế xác cô gái vào phòng lạnh trở lại Bác giữ chặt người Minh Cao giúp một tay nhé. Còn Hải Yến, cô cứ ngồi yên tại giường nghe chưa.
Và rồi, Ngọc Vũ lẳng lặng bế thốc xác cô gái lên mang trở lại phòng lạnh. Anh trở ra nhanh nhẹn khóa kín cửa phòng lại, đồng thời ra lệnh tiếp cho bác hai:
– Bác Hai bế Minh Cao lên giường giúp cháu. Lúc này mặt Minh Cao tái bệch như vôi, thân người lạnh ngắt. Rất may là tim vẫn còn đập dù chỉ thoi thóp.
Ngọc Vũ quay qua Hải Yến giục:
– Yến chạy lên phòng cấp cứu gọi y sĩ mang thuốc trợ tim, và máy đo áp huyết xuống nhanh lên.
Hải Yến không dám chần chừ dù rất muốn hỏi bạn điều thắc mắc đang manh nha ấp ủ trong trí. Bác Hai bảo vệ cũng được lệnh Ngọc Vũ đun gấp một bình nước nóng. Trong lúc chờ đợi Hải Yến quay lại, anh bắt đầu hô hấp nhân tạo, xoa bóp khắp người bạn. Được khai thông huyệt đạo, da mặt Minh Cao dần dần ửng đỏ lại, động mạch cũng lưu thông đều nhịp hơn.
Hải Yến và nhóm y sĩ cũng xuống kịp lúc tiếp tay với Ngọc Vũ cứu chữa cho Minh Cao. Chỉ khoảng nửa giờ sau khi áp dụng các biện pháp cấp cứu, chàng sinh viên hoàn toàn hồi phục sức khoẻ và tỉnh táo lại bình thường. Minh Cao ngồi lên, nhìn mọi người ngơ ngác hỏi:
– Chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy?
Ngọc Vũ siết tay bạn, giải thích:
– Cậu nhớ chuyện lúc nãy chớ? Người đẹp trong phòng chứa xác đã bất ngờ ôm chầm lấy cậu chỉ vì cậu đẹp trai hơn tôi. Nhớ chưa nào?
Minh Cao đỏ mặt sượng sùng nhìn bạn và mọi người. Anh nhớ lại sự việc đã xảy ra, bất giác rùng mình nói lắp bắp:
– Cô ta… Cái xác đâu rồi?
– Đã chịu “ngủ yên” trong ngăn chứa sau khi gây cho cậu một cú teo bugi tởn tới già.
Bác Hai bảo vệ vẫn chưa hiểu tại sao sự việc xảy ra nên hỏi cho rõ lẽ:
– Trời ơi, lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh quỷ nhập tràng… Ủa, mà sao “bác sĩ” Minh Cao hỏng bị hề hấn gì cả là thế nào?
Minh Cao cũng chẳng hơn gì bác Hai bảo vệ. Bởi lẽ chính anh cũng lần đầu tiên trở thành nhân vật dính líu tới hiện tượng từng được nghe truyền khẩu mà nào hiểu rõ lý do. Anh hỏi bạn:
– Vũ, mày có vẻ hiểu rành sự việc hãy nói cho mọi người nghe đi… Có quỷ nhập tràng hay không?
– Dĩ nhiên là có. Sao không? Bằng chứng mày là diễn viên chính còn gì nữa. Nhưng… khoa học chứng minh hiện tượng này là do sự hòa hợp âm dương nhân điện dẫn đến xác chết bám đuổi theo người sống…
Bác Hai bảo vệ phụ họa:
– Biết đâu chừng do “bác sĩ” Cao có duyên nợ tiền kiếp với cổ, nên cổ mới đeo theo đó chớ.
Mọi người có mặt đồng cười lên vui vẻ. Riêng Ngọc Vũ dù đã giải thích hiện tượng ma nữ nhập tràng đầy thuyết phục bằng khoa học qua môn điện từ trường ai cũng có học, nhưng anh vẫn ấp ủ điều thắc mắc thầm kín:
– Cô gái nào gặp anh, còn cô gái nào đang nằm lạnh cứng trong phòng chứa xác? Họ giống nhau như một cặp song sinh. Hay chỉ là một? Thật khó mà giải thích cho chính xác.
Ngọc Vũ ray rứt mãi cho đến khi chợp mắt thiếp vào giấc ngủ, mãi cho tới sáng hôm sau. Lúc anh choàng tỉnh giấc vì có tiếng ai đó đập vào tai:
– Anh Vũ dậy đi. Có người tìm anh ngoài khu ngoại chẩn kìa.
Ngọc Vũ ngồi lên, mệt mỏi, uể oải, hai mắt cay xòe. Ngó qua giường Minh Cao và Hải Yến, họ đã vắng mặt tự bao giờ. Thì ra bác Hai bảo vệ nhà xác gọi anh dậy.
Ngọc Vũ rửa mặt sơ sài, thay vội cái áo sơ mi mang theo. Xong xuôi, anh khoác áo bệnh viện vào, rảo bước nhanh lên phòng ngoại chẩn. Một số bệnh nhân ngồi ở băng gỗ chờ lấy thẻ vào khám bệnh. Anh không nhận ra một ai quen biết. Ngó dáo dác, Ngọc Vũ bỡ ngỡ chưa hiểu người tìm anh là ai. Thì bất chợt, thấy từ phòng khám đẩy cửa bước ra là một cô thiếu nữ chẳng phải ai xa lạ. Chính Quỳnh đêm qua đã đến với anh.
Ngọc Vũ bước nhanh về phía Quỳnh, môi gượng nụ cười, vẻ vồn vã:
– Quỳnh… Đêm qua em đi đâu vậy?
Cô gái chẳng tỏ chút gì quen biết hay có gặp Vũ. Ánh mắt nhìn anh đầy vẻ tò mò, thắc mắc. Vũ ngỡ cô gái không nhận ra được mình nên anh vội giải thích:
– Anh là Ngọc Vũ đây, em là Quỳnh phải không?
Nhưng thật lạ lùng, cô gái chỉ khẽ nhếch môi lịch sự chớp đôi bờ mi cong dài, ngần ngại cải chính:
– Dạ, chắc anh lầm rồi. Em là Mai ạ. Còn Quỳnh là chị cùng cha khác mẹ với em.
– Quỳnh… Xin lỗi… Mai nói thật chứ.
Ngọc Vũ thảng thốt kêu lên. Anh nhìn kỹ hơn gương mặt của Mai. Bây giờ mới nhận thấy đúng là cô gái có nét hao hao giống Quỳnh, nhưng cằm dài và đôi má lúm đồng tiền khi cười. Đôi tròng mắt không to và đẹp như chị. Ngọc Vũ đứng lặng không thể mở miệng. Cô gái dường như linh cảm có điều gì uẩn khúc, vội hỏi Vũ:
– Xin lỗi, anh có quen với chị Quỳnh phải không?
– Không, tôi chỉ mới được gặp cô ấy đêm qua.
– Cái gì! Anh gặp chị của ai đêm qua? Chị ấy bỏ nhà đi cả tuần nay. Bố mẹ và em đi tìm mãi mà không gặp. Chị Quỳnh bây giờ ở đâu vậy anh?
Ngọc Vũ càng như người chiêm bao mới tỉnh, cứ đứng chôn chân lặng thinh, đầu óc căng thẳng. Có lý nào như thế chứ. Anh vội hỏi lại:
– Mai vui lòng nói thật cho anh biết. Vừa rồi có phải Mai đã nhắn tìm gặp anh đúng không?
– Dạ không em không hề nhắn gửi gì với anh cả. Vả lại em nào có quen biết gì anh đâu, thì làm sao…
Ngọc Vũ tự nhiên chép môi:
– Thôi, đúng rồi… Đúng là Quỳnh muốn nhờ mình liên lạc với gia đình của cô ta rồi.
– Anh nói gì… Chị Quỳnh nhờ anh liên lạc với gia đình nghĩa là sao? Em không hiểu!
– Mai bình tỉnh nghe anh nói đây. Quỳnh đã chết rồi…
– Anh nói gì…
– Vâng, Tối hôm qua cô ấy đã linh thiêng hiện về gặp anh hình như cô ấy muốn nhờ anh nhắn lại với Mai về chuyện cô ấy đã chết. Quỳnh… đã nhảy sông tự tử chết rồi.
– Trời ơi? Chị Quỳnh tự tử chết rồi sao… Chị ơi… Chị của em… Bây giờ chỉ đang ở đâu?
Ngọc Vũ dưa Mai xuống nhà xác để nhận mặt chị. Đúng là Quỳnh thật. Bởi vì ngay khi lật tấm vải phủ mặt người chết ra, Mai đã gào lên, ôm chầm lấy cái xác khóc gào nức nở:
– Chị Quỳnh… Sao dại dột liều thân như thế. Ba mẹ, các em nào có muốn chị bỏ đi… Chị Quỳnh ơi…
Ngọc Vũ đứng lặng đó. Nhìn cảnh thương tâm, anh bỗng cảm thấy như đôi môi của xác chết mấp máy nở nụ cười. Ánh mắt cô nàng nhìn anh sáng lóng lánh với lời lẽ thật dịu dàng vang mãi bên tai:
– Cảm ơn anh Vũ. Cảm ơn anh đã giúp Quỳnh…
Ngọc Vũ nhép miệng nhìn Quỳnh nói thầm:
– Không có chi, Cảm ơn em đã gửi tặng cho anh một kỷ niệm thật đáng ghi nhớ.
— Hết —
Để lại một bình luận