Phần 3
Đối với sinh viên trực, không ít người trong số họ coi các tử thi ấy khác nào những mẫu thịt giữ tại các kho cung cấp đông chờ phân phối. Kề cận mãi với những xác chết đã khiến họ quen thuộc. Nhiều cô cậu tinh nghịch còn đùa dai, chui vào một vài ô trống chọc bạn bè và những cô cậu sinh viên “tân binh” sợ té đái ra quần. Thế nhưng rồi lâu dần, ma với quỷ chẳng là cái quái gì với bọn họ cả.
Vũ thường hay có mặt sớm hơn hai bạn trực chung. Tối nay cũng vậy, Vũ vào đến nhà xác chỉ có bác Hai bảo vệ đang loay hoay quét dọn. Buổi chiều, vừa chuyển đi hai xác vô thừa nhận, thì nửa giờ sau đã có xác cô gái còn rất trẻ nhảy sông tự tử, thân nhân lý lịch không rõ, bệnh viện đành gửi xuống nhà xác chờ cơ quan nhà nước truy tìm ra thân nhân người chết.
Dựng xe ở góc phòng, Vũ mới kịp dọn lại chiếu chăn ở chiếc giường sát cạnh cửa ra vào phòng đông lạnh chứa xác thì mưa ập xuống. Bác Hai đã xin phép ra quán cà phê từ lúc Vũ đến. Anh lấy sách ra đọc. Ánh sáng từ ngọn đèn huỳnh quang sáu tấc lúc sáng lúc tỏ vì con chuột đã cũ khiến Vũ rất khó chịu.
Anh xếp sách, ngồi lặng lẽ ở bàn nhìn ra ngoài trời tối mịt. Mưa vẫn nặng hạt, gió lùa qua song cửa tạo thành những âm thanh vi vút. Lá cây ngoài sân xào xạc từng chập quyện theo gió gây cho người yếu bóng vía dễ tưởng tượng ra các hình ảnh ảo giác rùng rợn, huyễn hoặc. Vũ đâu hề sợ gì nhưng cũng bấc giác nổi gai ốc. Anh lôi cái áo da ra mặc cho ấm, và ngả lưng tựa ra ghế mơ màng nghĩ đến Hoài Thu. Anh và nàng tuy ngoài mặt chưa nói với nhau tiếng yêu nồng thắm nào, nhưng cả hai đều tự hiểu con tim người này đã khắc ghi hình ảnh người kia. Họ đều nghèo và đều hy vọng vào tương lai với mảnh bằng bác sĩ, cuộc sống xã hội sẽ giúp họ vươn lên và khi đó họ sẽ kết hôn. Tình yêu không nói ra chính là thứ tình yêu đậm đà, keo sơn nhất.
Ngọc Vũ đang thả hồn trôi vào hoang tưởng mông lung, gió bung cánh cửa dập mạnh vào tường. Anh chàng tỉnh mộng mơ, giật mình ngồi bật dậy. Vừa lúc rõ ràng sau ánh chớp lóe lên Vũ trông rõ như ban ngày một bóng trắng sừng sững trước mặt từ từ tiến qua cửa và dừng lại cách chỗ anh ngồi chỉ hai mét. Khuôn mặt bóng trắng hiện lên rõ nét là một thiếu nữ trẻ đẹp não nùng như phụ nữ Ả – rập trong phim thần thoại. Với mái tóc đen huyền xõa dài gần chấm gót, rõ nước thành giọt xuống nền gạch. Đôi mắt cô gái to đen, phảng phất nét u hoài man mác, nhìn Vũ đăm đăm gây cho anh cảm giác rờn rợn kỳ lạ. Vũ bất giác rùng mình đứng bật dậy, chưa kịp mở lời, cô gái chợt lên tiếng trước:
– Đây… Đây là nhà xác Đô thành phải không thưa anh?
Vũ nuốt ực nước bọt ứ đọng nơi miệng, ấp úng:
– Phải… phải… Cô… cô…
Cô gái vụt cười khúc khích, bước lên vài bước gần Vũ hơn. Anh tưởng chừng như cơn gió lạnh ùa tràn vào run bắn người, nên vội thoái lui mấy bước. Giọng cười hồn nhiên của cô gái vang to hơn:
– Anh… sợ hả? Em… là người, chớ hổng phải ma.
Vừa nói cô gái vừa dậm chân phịch phịch. Thấy thế, Vũ mới lấy lại được bình tĩnh. Tự ái thanh niên nổi lên, anh cũng bật cười giòn mà bào chữa:
– Cô lầm rồi, người đẹp như cô tôi dại gì sợ. Nhưng sự có mặt đột ngột của cô giữa cơn mưa, nhất là ở chỗ nhà xác này đã gây cho tôi ngạc nhiên không ít.
Cô gái mỉm cười, khẽ đưa mắt liếc khắp phòng.
Như hiểu ý e ngại của cô gái, Ngọc Vũ trấn an:
– Cô đừng ngại. Các bạn cùng ca trực của tôi cũng sắp đến rồi. Có lẽ vì cơn mưa bất ngờ nên họ đến hơi trễ đấy thôi.
Cô gái chẳng chút gì bối rối, môi vẫn đọng nụ cười tươi như hoa:
– Anh lầm rồi, tôi một thân một mình đến đây thì có gì phải ngại. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi.
– Cô ngạc nhiên điều gì?
– Một mình ở chỗ toàn ma mà không sợ sao?
– Ma hả… Ha ha. Ma sợ tôi thì có.
– Nếu như ma không sợ anh mà tìm đến anh thì anh nghĩ sao?
– Cô đùa thật có duyên ghê.
– Em không đùa mà hỏi thật cơ.
– Nếu thể tôi cũng đáp thật. Ma thì ma. Ma cũng như người, có gì đâu phải sợ… Ngay nếu như cô là ma thì… tôi càng mừng và vui sướng được gặp cô… ma đây!
– Rất tiếc, em không phải là ma. Vậy anh có chịu tiếp em không?
– Dĩ nhiên! Còn phải tiếp đón nồng hậu nữa là… Nãy giờ nói chuyện thế này, cô đủ tin rồi chứ.
Họ nhìn nhau trao đổi nụ cười thông cảm, thú vị. Ngọc Vũ chợt nhớ ra cô gái ướt đẫm người vì nước mưa. Chàng nhìn lên chiếc áo dài trắng dính bết sát da thịt, làm nổi rõ làn da trắng hồng, và những điểm hấp dẫn nhất của người con gái. Bắt gặp ánh mắt nồng cháy của chàng trai, cô gái tự nhiên đỏ ửng đôi má, cúi mặt thẹn thùng, hỏi lí nhí:
– Anh… anh nhìn gì mà kỹ vậy?
Ngọc Vũ chợt bừng tỉnh cơn đam mê, anh sượng sùng, ngắc ngứ chữa thẹn:
– Tôi… Tôi… xin cô tha lỗi. Tôi ái ngại khi nhận ra cô bị ướt như thế này mà chưa biết phải làm gì… À… hay là cô tạm sử dụng tấm chăn của tôi cho đỡ lạnh đi nhe.
Cô gái chớp mắt cảm động, nhưng vẫn nhẹ nhàng từ chối:
– Cám ơn lòng tốt của anh. Quỳnh… không sao đâu. Chốc lát gió sẽ giúp Quỳnh dễ chịu ngay thôi.
Cô chợt vẩu môi phụng phịu:
– Quỳnh… xưng tên rồi. Còn anh là gì… Bác sĩ hay sinh viên thực tập?
Xin lỗi Quỳnh… Mải nói đâu đâu, tôi quên cả tự giới thiệu. Tôi là Vũ, sinh viên trực nhà xác đêm nay thôi… Quỳnh có thể cho tôi biết, vì điều chi mà đến đây trong đêm tối mưa gió thế này… À, tôi đoán ra rồi. Phải Quỳnh là bạn của Minh Cao, đúng không?
Quỳnh nhìn Vũ không chớp mắt:
– Minh Cao là ai thế anh Vũ?
– Ủa! Thế ra cô không phải là bạn của Minh Cao sao? Vậy Quỳnh tìm gì ở cái chỗ ai cũng sợ này vậy?
Quỳnh cười lớn, lên vẻ tự nhiên như không hề nghe Vũ vừa hỏi gì:
– Chỗ này có gì mà sợ. Lúc nãy anh đã chẳng nói người với ma đều như nhau hay sao. Bởi thế, Quỳnh đi tìm ma. Anh có tin không?
Ngọc Vũ nhìn Quỳnh chăm chăm. Anh hoàn toàn sững sờ trước vẻ thản nhiên và câu đối đáp đầy ẩn ý của cô gái. Vũ cố tạo nụ cười để cô gái không nghi ngờ, dò hỏi:
– Tin thì tôi đã tin quá đi chứ. Tuy nhiên, chuyện cô đây đi tìm ma có vẻ như đùa đấy.
Quỳnh cười lớn hơn nữa. Cô không đợi Vũ hỏi thêm câu nào, bình thản bước đến ngồi xuống giường nhìn thẳng vào mặt Vũ, giải thích:
– Người chết nếu không là ma thì còn là gì nữa anh Vũ? Quỳnh có người chị vừa chết sáng nay. Nghe nói vì chưa có thân nhân nên bệnh viện chuyển xuống nhà xác Khi hay tin Quỳnh vội vã vào phòng nhận bệnh hỏi thăm, được chỉ xuống đây, ngặt nỗi đúng lúc cơn mưa vừa đổ trút. May mà nhờ anh cho vào… Anh hiểu ra rồi phải không nào?
– Thì ra là thế…
– Bây giờ anh cho… em gặp mặt chị em được chứ?
– Dĩ nhiên là được. Nhưng Quỳnh chờ nhé.
– Sao phải chờ hở anh Vũ?
– Vì bác bảo vệ giữ chìa khóa… Bác ấy đi uống cà phê ngoài quán, kẹt mưa chắc lát nữa mới về. Quỳnh vui lòng chờ nhé.
Gương mặt cô gái tự nhiên ửng hồng, đôi mắt tỏ vẻ thẹn thùng và bất chợt ngẩng nhìn Vũ. Mỉm cười thật quyến rũ, Quỳnh nhẹ giọng hỏi:
– Anh ở đây một mình giữa lúc ngoài trời đổ mưa chắc buồn lắm phải không?
– Sao Quỳnh hỏi tôi như vậy?
– Bởi vì em mến anh. Và bỗng nhiên thích ngồi đây nói chuyện với anh trong khung cảnh thơ mộng, lãng mạn thế này. Anh Vũ này, cho phép em hỏi một điều mà mình tò mò, anh chớ trách nhé.
– Quỳnh cứ hỏi tôi sẽ giải đáp nếu như có thể.
– Anh Vũ có người yêu chưa vậy?
– Nếu như có?
– Rất tiếc.
– Nếu như tôi thú thật là chưa có ai thèm để ý đến một gã nghèo kiết xác như tôi thì…
– Thì em hân hạnh sẵn sàng làm bạn gái của anh.
Nghe thế, Ngọc Vũ ngước tia mắt dò xét nhìn sâu vào mắt cô gái. Thế nhưng anh không tìm ra được điều đùa cợt, chọc phá nào hơn ngoài vẻ chân thật. Anh tự nhiên có ý nghĩ, phải chi mình được hôn lên đôi mắt của nàng thì thú vị biết mấy.
Ngay lúc đó, dường như Quỳnh đọc được tư tưởng của Vũ. Cô bất ngờ hét toáng lên và nhảy sấn vào lòng chàng sinh viên:
– Ôi anh Vũ! Em sợ quá… mau cứu em.
Da thịt mát lạnh của cô gái gây cho Vũ cảm giác kích thích rạo rực kỳ lạ mà cũng đồng thời phát hiện sự lạnh giá như băng đang len lỏi thấm qua cơ thể mình. Ngọc Vũ vẫn ôm chặt cô gái, thì thầm bên tai:
– Quỳnh… Có điều gì làm cô hoảng sợ vậy.
Quỳnh mở tròn đôi mắt to đen như hai hạt long nhãn nhìn Ngọc Vũ. Khuôn ngực đương phập phồng qua làn vải trắng của cô khiến Vũ rạo rực khác lạ. Cơn động dục càng lúc càng trỗi dậy, không đợi Quỳnh kịp giải thích, Vũ ghé xuống môi hôn cô nồng nàn, say đắm.
Một lúc sau, cả hai nằm lăn ra giường, Vũ lần tay cởi nút áo dài của Quỳnh. Nhưng cô đã chụp tay chàng ta lại, thút thít dỗi dỗi hờn mà trách móc:
– Đừng! Em không muốn anh xem nhẹ giá trị phẩm cách của em. Vũ, em xin anh…
Vũ vẫn lì lợm chồm lên, ép sát người lên khuôn ngực Quỳnh, ghé hôn ngấu nghiến. Để rồi, bất chợt Vũ lại cảm thấy vị ngọt như thể đang tràn ứ khắp bờ môi mà chưa bao giờ anh gặp nơi cô gái khác từng hôn môi mình trước kia. Vũ vòng tay ôm chặt thân hình nhỏ nhắn của Quỳnh hỏi khẽ:
– Quỳnh ơi… Em có yêu ai chưa?
Quỳnh khẽ đẩy mặt Vũ ra xa, chớp mắt long lanh ngấn lệ, giọng trách hờn tủi hổ:
– Anh hỏi làm gì vô lý vậy. Nếu có yêu ai sao em nằm bên anh như thế này… Anh đánh giá em thấp vậy hả?
– Ơ… Không đâu. Anh xin lỗi. Quỳnh đừng giận anh nhé.
– Em chẳng hề giận mà rất buồn. Em không ngờ vì sao mà mình lại dễ dàng cho người con trai vừa mới quen ôm ấp mình thế này… Thôi, anh cho em ngồi dậy đi. Lỡ bác bảo vệ về thật xấu hổ chết đi được.
– Nhưng mà Quỳnh ơi… Anh đã yêu em mất rồi.
Thế rồi, Quỳnh lại đặt một ngón tay lên môi Vũ và nũng nịu cất lời:
– Xạo hoài! Em là em không tin mấy ông thanh niên đời nay đâu. Yêu gì mà dễ dàng nhanh chóng vô lý vậy. Mới gặp nhau, chưa biết rõ người ta là ai mà đã bảo yêu rồi… Em hổng có bị anh gạt đâu.
– Không, anh nói thật đó. Anh đã yêu Quỳnh ngay lúc mới vào đây cơ.
– Lỡ như em là ma anh có yêu không?
– Cũng yêu luôn.
Ngọc Vũ đáp cụt ngủn rồi ghé xuống mặt cô gái hôn như điên dại dù có lúc anh cảm giác như da thịt Quỳnh lạnh lẽo như băng giá. Ấy thế, đang bị cơn kích thích hành xác, Ngọc Vũ đã mau chóng bỏ trôi ý nghĩ thoạt đến. Anh lần tay cởi nút áo Quỳnh ra, nàng chỉ mặc loại áo nịt dây nên Vũ vừa giật mạnh xuống thì trước mắt chàng đã bày ra lồ lộ hai bầu vú tròn xoe nhô lên như đỉnh núi.
Chàng ghé miệng ngoạm lấy một bên vú của nàng hôn đáo hôn để. Anh chàng nút núm vú Quỳnh một cách tận tình say đắm. Còn phần Quỳnh thì nàng trân người rên rỉ, hai mắt khép kín, nôm vẻ say mê khoái trá. Nhưng lúc Ngọc Vũ tham lam lần tay kéo tụt quần dài của Quỳnh thì cô hốt hoảng giữ tay anh lại.
– Không được đâu anh vũ.
Ngọc Vũ đang hứng tình nên bất chấp hết, không cần nghe thấy gì Quỳnh nói nữa cả. Chàng đưa chân ngang qua bụng Quỳnh ôm ghì chặt không để nàng cử động, bàn tay chàng vẫn lôi kéo cho quần nàng tụt xuống khỏi đầu gối. Ngọc Vũ đưa tay xuống bóp liên tục trên mu người con gái. Chàng bất chợt nhìn lên thì thấy Quỳnh đang rưng rưng nước mắt. Chàng đưa tay lên lau nước mắt quỳnh khẽ nói:
– Anh xin lỗi Quỳnh.
– Sao anh lại đối xử với Quỳnh như vậy.
– Anh… Cũng tại anh quá thương em thôi.
– Anh không được ăn hiếp Quỳnh nữa nhe.
Nàng đưa hai tay xuống nhón đít kéo quần trở lên trong khi đôi mắt của Ngọc Vũ vẫn không rời khỏi chiếc mu xinh xắn mà lòng tràn đầy tiếc rẻ. Vì lòng thèm muốn khao khát đang dâng cao nên chàng cố gượng gạo đặt lòng bàn tay úp gọn vào chiếc mu cao của người con gái. Ngọc Vũ nhìn nàng vẻ say đắm nói:
– Quỳnh… Anh yêu em.
Nàng ngồi choàng dậy chỉnh đốn lại chiếc áo nịt vú và cài lại nút áo dài mặt đầy vẻ nghiêm trang nói:
– Quỳnh muốn nhờ anh một chuyện.
– Chuyện gì, em cứ nói đi.
– Trước khi nói, em muốn làm một việc coi như là trả ơn anh.
Ngọc Vũ vẫn chưa hiểu được ý Quỳnh muốn nói gì, trong lúc đang còn phân vân thì nàng nói tiếp:
– Anh Vũ, anh hãy nằm xuống đi.
Ngọc Vũ vẫn chưa hiểu là chuyện gì sẽ diễn ra, nhưng rồi chàng cũng vâng lời Quỳnh nằm xuống.
Quỳnh ngồi xít lại gần nơi chàng nằm nói tiếp:
– Anh hãy nhắm mắt lại đi.
Thuận lời cô nàng, Ngọc Vũ từ từ nhắm đôi mắt lại. Đang hồi hộp lo lắng, thì anh nhận thấy sợi dây kéo của quần anh nó đang từ từ kéo xuống. Và rồi, có cảm giác như con cu anh hiện đang nằm lòi ra ngoài cửa quần. Phải! Con cu Ngọc Vũ, hiện nó đang trong tình trạng xìu xìu, ển ển. Tim chàng đập mạnh, đầu óc nghĩ tứ tung. Chàng không dám mở mắt ra chỉ biết nằm chịu trận. Vũ tự nhủ: “Kệ, tới đâu thì tới”.
Không bao lâu, chàng đã nhận thấy, dường như là bàn tay của Quỳnh đang nắm kéo da cu của mình mà vọc lên vọc xuống. Anh chàng thầm nghĩ, không biết tại sao Quỳnh lại làm như vậy, và cô nàng có ý gì đây. Quỳnh đưa tay vén cho mái tóc nàng nằm gọn ra phía sau rồi từ từ hả miệng ra ngoạm trọn lấy con cặċ của Ngọc Vũ. Chàng cảm nhận được những đường lưỡi nàng đang quyện lấy con cặċ mình, cũng như từng cái nút, cái chép miệng kên nghe chành chạch. Chỉ có khác là Ngọc Vũ nhận thấy con cặċ mình hơi lành lạnh.
Mỗi lúc một nhanh hơn, và táo bạo hơn. Con cặċ Ngọc Vũ giờ cũng đã cương lên cứng ngắc, chàng ưỡn cong người lên để hưởng thụ, miệng lắp bắp:
– Ưm… Quỳnh… Chết anh rồi Quỳnh ơi… Anh… sướng quá… Đã quá… Ưm… Ưm… Bú sâu hơn nữa đi Quỳnh… Anh… anh Sướng lắm Quỳnh ơi…
Không bao lâu những giọt tinh khí bắt đầu bắn ra từ đầu cặċ Ngọc Vũ. Chàng cảm nhận thấy rõ ràng là Quỳnh đang bú, đang nút, và nuốt trọn xuống hết tinh khí của chàng…
Cô gái vụt đứng dậy. Nàng đưa tay lên lau sạch miệng, nhanh thoăn thoắt gục mặt bước về phía cửa. Ngọc Vũ ngồi chồm dậy, chàng kêu giật giọng cố giữ cô gái ở lại. Nhưng một tia chớp bỗng lóe sáng lên, và tiếp theo là tiếng sấm nổ vang rền. Chàng chỉ nghe vọng lại rỏ ràng mấy tiếng:
– Anh Vũ… Giúp em… Anh Vũ… Giúp em…
– Quỳnh… Đừng đi mà em! Sấm chớp nguy hiểm lắm! Đừng đi, em… Quỳnh… Quỳnh…
Ấy vậy, cô gái đã vụt mất thật nhanh trong đêm tối. Ngọc Vũ chạy vội theo nhưng không còn kịp nữa. Đúng ngay lúc đó, cánh cửa dập mạnh vào đánh rầm một tiếng thật to. Đồng thời Vũ có cảm giác như ai đang đập mạnh lên vai mình thật đau điếng. Anh giật mình choàng người tỉnh dậy, ngơ ngác thấy mình đang nằm trên giường, bên cạnh là Minh Cao và Hải Yến đang đứng nhìn anh trân trối:
– Vũ, mày vừa nằm mơ thấy người đẹp tên Quỳnh nào mà kêu ầm ỉ lên như thế vậy hả?
Ngọc Vũ ngồi lên, ngơ ngác dụi mắt nhìn Hải yến rồi nhìn qua Minh Cao. Anh lạ lùng khi biết là mình vừa trải qua cơn mơ kỳ lạ. Càng kỳ lạ hơn khi anh thấy Hải Yến mặc bộ quần áo giống cô gái. Anh hoài nghi hỏi cô bạn gái:
– Hải Yến… Nãy giờ cô trêu chọc tôi phải không…
– Anh… nói gì? Yến chẳng hiểu anh muốn hỏi Yến điều gì cả?
– Cao… Mày với Hải Yến, ai vào đây trước?
– Tao. Rồi sao? Mày có vẻ như mất hồn vậy Vũ.
Ngọc Vũ lặng lẽ đứng lên đi lại cửa nhìn ra ngoài. Mưa đã tạnh tự bao giờ. Anh quay lại nhìn hai bạn, đoạn ngồi phịch xuống ghế thẫn thờ. Hải Yến và Minh Cao đã dọn giường riêng xong. Hai người nhìn nhau rồi đến bên Vũ, ái ngại. Hải Yến không thể kéo dài thái độ im lặng, thắc mắc lâu hơn. Cô đặt một tay lên vai bạn, dịu giọng:
– Anh Vũ, anh nói cho Yến và anh Cao nghe đi.
Chuyện gì vừa xảy ra cho anh thế hả… Có phải anh vừa bị ác mộng không?
– Không. Tôi không hề bị ác mộng bao giờ. Hải Yến, cô nói đi. Cô vừa đùa hay định thử xem tôi có sợ ma không chứ gì?
Minh Cao tin Vũ không nói dối mà đúng là bạn mình đang bị dao động thần kinh thật sự, nên vội phân bua, bênh vực Hải Yến:
– Này bị “sốc” vụ gì phải không Vũ? Tuy nhiên tôi khẳng định Hải Yến đến sau tao. Và cô ấy chẳng hề bao giờ đùa cợt hay thử thách chú mày gì cả.
Ngọc Vũ nhìn Hải Yến thật lâu. Bộ quần áo dài trắng Hải Yến đang mặc giống y hệt như cô gái vừa nãy đến với Vũ. Chỉ khác là Hải Yến thấp nhỏ người hơn Quỳnh. So ra một tám một mười. Vóc dáng, bước đi và mái tóc rành rành thế kia, làm sao Vũ ngộ nhận được. Khuôn mặt, phải rồi, chỉ khác có điểm đó thôi… Anh ngồi như một kẻ mất hồn, mồm lẩm bẩm vô nghĩa:
– Quỳnh, Yến. Yến, Quỳnh… Có lẽ nào…
Vừa lúc có tiếng chân người nổi lên ngoài sân nhà xác, bác Hai bảo vệ bước vào. Ánh mắt lờ đờ mệt mỏi, miệng phả ra mùi rượu nồng nặc. Điều này lại càng lạ lùng hơn với các sinh viên trực. Từ trước, bác Hai đâu hề uống rượu, dù cho là một ly nhỏ của bạn bè ép uống cho vui.
Minh Cao dìu bác lại giường riêng của bác thắc mắc:
– Đêm nay bác Hai say rượu, chắc trời sập quá.
– Hà hà… Tôi đâu có say. Cậu… nói tôi say là hổng có được à. Tôi buồn lắm nghen.
Ngọc Vũ đang rất hoang mang, dao động, chưa tìm được lời giải đáp cho ẩn số của bài toán bí hiểm lạ lùng đối với cái trường hợp lạ thường vừa xảy ra với mình. Mà giờ thêm bác Hai bảo vệ nhậu say, càng đưa đến nơi cậu nỗi thắc mắc trong tâm trí. Anh chàng bước lại cầm tay bác bảo vệ, nghe mạch, nhịp đập có vẻ nhanh và rối loạn. Anh ghé ngồi nơi mép giường, hỏi dò:
– Bác Hai. Có điều gì xảy ra làm bác buồn đến mức phải uống say vậy?
Bác Hai phất tay lè nhè:
– Cái gì xảy ra đâu. Mà tôi cũng đâu có buồn. Hồi nãy gặp cô gì đó… Cổ bảo muốn đãi tôi chầu cà phê. Tôi thấy cổ lạ hoắc nên từ chối, vậy mà cô vẫn mời… Tôi uống vô mới nửa ly đã quá trời… Rồi tôi quất cạn luôn. Chừng dòm lại thì cổ đi đâu mất tiêu. Hỏi chị Sáu chủ quán thì chỉ cười chọc quê tôi uống cà phê mà xỉn. Có cô nào vô quán cà phê mời mọc gì đâu. Tôi tôi sợ quá kêu chị Sáu tính tiền rồi ra về… Hổng dè sự thể kỳ cục như vầy nè… Đầu óc tôi nó cứ quay cuồng, hoa mắt như say rượu… Tôi thề, có nói dối thì cho Bà hại tôi đi… Đúng là cô gái mời tôi uống cà phê chớ đâu hề nhậu vậy mà… say là thế nào?
Để lại một bình luận