Phần 21
Cửa bật mở.
Ngạo Thiên mỉm cười. Nụ cười không mang vẻ lưu manh thường ngày lại rất tự nhiên chân thật. Thùy Vy cảm thấy dường như nụ cười này chỉ dành riêng cho nàng. Mặt nàng bất giác hơi nóng lên. Thùy Vy bước ra ngoài, khép cánh cửa lại sau lưng. Trong nhà còn có Huyền Như, nàng lại có vài lời muốn nói riêng với Ngạo Thiên. Tựa ban công, hai người đứng song song một cao lớn khôi vĩ, một thanh mảnh yểu điệu. Sau vài phút im lặng, Thùy Vy nhìn lên đôi mắt sâu kiên nghị của Ngạo Thiên, nói nhỏ:
– Xin lỗi…
– Cô không cần nhắc đến chuyện đó… – Ngạo Thiên nhúng vai dửng dưng như chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
– Nhưng… cô đã phụ lòng mọi người… Đã phụ lòng em. – Chợt nói đến đây Thùy Vy thoáng đỏ mặt.
– Em nghe được hắn nói gì… Em đã giải thích với cả lớp… Không ai trách cô đâu…
Ngạo Thiên rất tự nhiên đặt lên tay Thùy Vy trên ban công. Nhìn thì rất giống đang an ủi nàng, nhưng cứ đặt mãi trên tay nàng không rút về. Thùy Vy cũng im lặng, nàng thích cảm giác này. Bàn tay nàng nhỏ bé lọt thỏm trong tay Ngạo Thiên. Trong lòng Thùy Vy dâng lên một cảm giác ấm áp, an toàn như được che chở. Dưới ánh đèn hành lang, đôi gò má mịn màn Thùy Vy ửng đỏ xinh đẹp đến mức Ngạo Thiên chết lặng.
Hắn vô thức cúi đầu, hơi thở hắn mỗi lúc một gần làm vành tai nhỏ nhắn xinh xinh của Thùy Vy đỏ ửng. Nàng biết hắn muốn làm gì, nhưng nàng không né tránh. Vành tai nàng run run cảm nhận đôi môi ấm áp của hắn, nóng bừng. Nàng không quay tránh đi, mà nhắm mắt lại như chờ đợi. Tại sao nàng phải tránh né?! Nàng cần giữ gìn cho ai chứ? Những nụ hôn hắn thật chậm, thật chậm đến gần sát bờ môi hé mở khao khát của nàng thì dừng lại.
– Xin lỗi… – Ngạo Thiên hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh rụt người lại.
Bất ngờ Thùy Vy quay sang, ôm choàng lấy cổ hắn. Trám kín miệng hắn bằng một nụ hôn. Một hương vị quen thuộc tưởng đã quên từ lâu lại ùa về nhung nhớ mãnh liệt. Lưỡi hai người cuốn lấy nhau. Trao cho nhau những mùi vị xúc cảm khao khát nhất. Thùy Vy nhón chân, hai cánh tay vít chặt lấy cổ Ngạo Thiên. Thân thể mềm mại của nàng được hắn ôm ghì trong vòng tay vạm vỡ. Hai cơ thể dính chặt như hòa quyện vào nhau. Một sự nụ hôn tưởng chừng như bất tận. Một nụ hôn thay tất cả lời nói để hai tâm hồn hòa vào nhau thông suốt không còn chút vướng mắc.
Ngạo Thiên bế bổng cơ thể Thùy Vy lên thật nhẹ nhàng, đẩy cửa bước vào nhà.
– Ái… Đừng… Huyền Như – Thùy Vy la khẽ, mặt đỏ bừng thoáng giãy giụa.
– Cô ta ngủ rồi…
Thùy Vy nằm gọn trên tay Ngạo Thiên, mặt nàng đỏ bừng nhìn thân hình Huyền Như nằm dài trên ghế sofa. Có lẽ Huyền Như đã say nên ngủ rất sâu. Tim nàng lại đập rộn ràng khi Ngạo Thiên bế mình đi thẳng vào phòng ngủ.
Căn phòng ngủ của Thùy Vy được trang trí tông kem nhạt đơn giản nhưng tinh tế, cũng giống như tính cách của nàng. Không gian quen thuộc hôm nay lại khác lạ vì có một thân hình khôi vĩ nằm ngữa trên giường làm tim Thùy Vy đập rộn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ngạo Thiên hai tay gối sau đầu, ánh mắt mê say nhìn lên Thùy Vy. Hắn càng nhìn, mặt nàng càng đỏ lên. Ngón tay nàng thật vụng về. Mấy cái nút trên váy lại trở nên cứng đầu không chịu mở ra. Càng lay hoay, đôi gò má nàng càng đỏ ửng, lang đến cả mang tai. Chiếc váy chậm chậm rơi xuống, tà tà uốn lượn theo những đường cong mềm mại trên cơ thể nàng.
Thùy Vy thấy mặt mình nóng rang. Đây là lần chủ động vượt rào thứ hai của nàng. Nhưng cảm giác khác hẳn lần trước. Không có tác dụng của thuốc kích thích, không có một lỗ hổng linh hồn cần trám kín, không có sự áy náy ray rứt khi phản bội chồng, ngay cả men rượu khi nảy cũng bay biến hoàn toàn… Trong cơ thể nàng giờ đây là sự ham muốn thuần túy mãnh liệt… Một sự ham muốn nguyên thủy nhất của một người phụ nữ thanh xuân khao khát được yêu. Thùy Vy cắn nhẹ bờ môi, ánh mắt thiêu đốt nhìn Ngạo Thiên.
Thân thể tuyệt đẹp của Thùy Vy không chút che đậy phơi bày trước mắt Ngạo Thiên. Ánh mắt mê đắm của hắn như một bàn tay vô hình không ngừng vuốt ve mơn trớn làm cả người nàng nhộn nhạo. Thùy Vy quỳ gối bước lên giường. Tay nàng chậm chậm mở khóa quần Ngạo Thiên. Cảm giác như một người vợ phục vụ chồng đêm tân hôn làm gương mặt như có lửa.
Hắn ưỡn người, cho nàng kéo xuống. Một khối thịt to lớn bật tung ra làm hơi thở Thùy Vy tắt nghẽn. Từng đường gân nổi cộm ngoằn ngoèo, một cái đầu tròn đỏ bầm căng bóng. Cổ họng nàng khô khốc vô thức nuốt khan một cái. Bàn tay nhỏ bé của nàng nằm quanh thân nó, chỉ tròm trèm chạm khít hai đầu ngón tay. Không dám nhìn lên, Thùy Vy cúi xuống đặt lên cái đầu to lớn đỏ bầm một nụ hôn. Miệng nàng hé mở, để chiếc lưỡi nhỏ nhắn liếm quanh quanh rồi chậm chậm cúi thấp liếm dọc từ dưới lên trên. Lén nhìn lên, bắt gặp ánh mắt Ngạo Thiên, Thùy Vy thật ngượng chín cả người.
– Đừng nhìn mà… – Thùy Vy trách khẽ.
– Vy đẹp lắm… – Ngạo Thiên đưa tay vén mái tóc dài che phủ nửa gương mặt nàng ra sau vành tai.
Thùy Vy hai mắt nhắm nghiền, gò má lại đỏ như sắp nhỏ máu. Đôi môi đỏ hồng của nàng mở ra, chậm chậm đón lấy nó. Một cảm giác hừng hực nóng lang tỏa từ khoan miệng chật cứng đến khắp toàn thân nàng. Một mùi vị gì đó lạ lẫm mà quen thuộc làm nàng rạo rực. Nàng muốn nó vào thật sâu trong miệng mình, như chạm đến được trái tim đang thổn thức của nàng.
Nhưng đáng tiếc đôi môi nhỏ nhắn của Thùy Vy quá nhỏ, chỉ đưa được hết phân nữa đã đến tận cùng. Nàng không hề biết rằng giờ phút này Ngạo Thiên còn rung động hơn bất cứ lúc nào. Được nhìn xuống ngắm đôi mắt và hàng mi dài cong vút nhắm chặt… Được ngắm đôi môi xinh đẹp của Thùy Vy bao quanh dương vật mình say mê mút sâu… Ngạo Thiên thấy cuộc đời mình thật mỹ mãn… Một sự sung sướng rung động tuyệt vời vượt xa những xúc cảm xác thịt làm tâm hồn hắn như thăng hoa. Hắn đưa tay say mê vuốt ve gò má mịn màn ửng đỏ của Thùy Vy.
– Vy ơi…
Ngạo Thiên kéo tay nàng, để cơ thể trần truồng mềm mại của nàng nằm trên người hắn. Hai khuôn mặt đỏ hồng hưng phấn kề sát vào nhau. Thùy Vy vuốt ve khuôn mặt góc cạnh điển trai của Ngạo Thiên, hôn rít lấy môi hắn. Hai tay hắn không ngừng vuốt ve tấm lưng thon gầy và mân mê bờ mông căng tròn của nàng. Một khối thịt to cứng cọ quẹt vào mảng da thịt ẩm ướt nóng bỏng giữa hai chân nàng.
Thùy Vy hơi thở dồn dập. Bàn tay nàng mò mẫn xuống dưới, cầm lấy dương vật nóng hổi của hắn, đưa vào âm hộ khao khát của mình. Môi rời môi quyến luyến. Thùy Vy hất nhẹ mái tóc ra sau lưng để hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp chiếm đầy trong mắt Ngạo Thiên. Môi nàng hé mở, run run, chậm chậm ngồi xuống.
– Ưmmmm…
Thùy Vy rên khẽ. Một cảm giác ngất ngây tuyệt diệu lấp đầy tâm trí nàng. Cặp đùi nàng thật dài trắng muốt, gấp lại kẹp cứng lấy hông Ngạo Thiên. Cặp mông vểnh cong nhấp nhô lên xuống.
– Ưmmm… Oii…
Thùy Vy siết chặt tay hắn, ghì chặt lên ngực mình. Cơ thể nàng chuyển động đều đều nhẹ nhàng như một vũ điệu tuyệt đẹp. Ngạo Thiên say mê nhìn ngắm Thùy Vy trong cơn đê mê. Từ đôi gò má đỏ hây hây, đôi môi hé mở rên khẽ, mái tóc dài đen óng phất phơ trước ngực, đến cả hai bầu vú nung núc mủm mỉm trong tay hắn… Không biết tự bao giờ hắn đã yêu thích tất cả mọi thứ thuộc về Thùy Vy… Ngạo Thiên ngồi dậy, siết chặt cặp mông tròn trịa mát rượi, mặt hắn rúc vào ngực nàng.
– Ưmmmm… Ôi… Thiên ơi…
Thùy Vy há hốc rên rỉ. Nàng ngữa đầu ra sau, dâng hiến trọn vẹn hai bầu vú căng tròn cho Ngạo Thiên. Mái tóc tung bay theo từng nhịp của cơ thể hai người. Nàng như bay lên chín tầng mây, phiêu bồng lơ lửng. Một cảm giác sung sướng tuyệt vời mà nàng muốn được kéo dài mãi mãi.
– Ưmmm… Vy thích quá… Ôi…
Ngạo Thiên há miệng ngậm mút luân phiên hai đầu vú đỏ hồng săn cứng của Thùy Vy. Hắn dụi mặt vào hai bầu vú mềm mại thần tiên của nàng, thở dốc. Tay hắn bóp nghiến lấy cặp mông nàng, kéo cơ thể nàng lên xuống thật nhanh thật nhanh. Dương vật hắn chèn cứng đến tận cùng trong cơ thể nàng. Cơ thể hai người như hòa tan vào nhau… Cơn sướng khoái dâng lên mãnh liệt.
– Thiên ơi… Yêu Vy đi… Yêu em đi…
Thùy Vy vò nát mái tóc đen dầy của Ngạo Thiên. Hạ thể nàng căng đầy như một trái bóng sắp bùng nổ. Ngạo Thiên gồng cứng người ghì chặt cơ thể nàng. Hai cơ thể dính chặt khít khao như không bao giờ tách rời nữa. Hai luồng nước ấm cùng lúc tuôn trào mãnh liệt lấp đầy mọi khoảng trống trong cơ thể Thùy Vy. Nàng siết ghì lấy cổ Ngạo Thiên, hai đôi môi khao khát cuống vào nhau.
– Ôi… Ư…
Thùy Vy rên rỉ thật khẽ, môi còn mãi hôn Ngạo Thiên say đắm. Khóe mắt nàng chảy dài một dòng nước mắt. Ngay cả nàng cũng không hiểu nổi. Nàng đang khóc vì hạnh phúc hay khóc vì mình đã bước vào một con đường không lối về?
Ngạo Thiên rít một hơi thuốc, làn khói trắng lãng đãng mờ ảo trong không khí. Ánh mắt hắn nhìn xuống bên cạnh. Thùy Vy nằm áp mặt trên gối, đôi mắt đẹp hàng mi con vút nhắm chặt, khóe miệng nàng còn điểm một nụ cười nhẹ nhàng. Chiếc chăn tuột ra một góc, phơi bày một cơ thể trắng ngần tuyệt đẹp, cặp mông tròn trịa cong vòng hoàn hảo. Ngạo Thiên mỉm cười một mình.
Nụ cười của hắn không hề giống thường ngày, mất đi vẻ ngạo mạn, lại thêm vào sự mềm mỏng chân thành như đến từ sâu trong tâm hồn. Tay hắn nhẹ nhàng lướt trên làn da nõn nà mềm mại của Thùy Vy. Mân mê cặp mông đầy đặn mê hoặc của nàng. Thùy Vy khẽ cựa mình, Ngạo Thiên giật mình dừng lại. Hắn khẽ gỡ bàn tay nàng đang đặt trên chân mình, chậm chậm ngồi dậy.
Ngạo Thiên mặc quần áo, mắt vẫn lưu luyến không rời như muốn thu hết hình ảnh Thùy Vy vào trong trí nhớ. Nàng thật đẹp, ngủ mà cũng đẹp đến mức hắn không muốn rời đi. Nếu được lựa chọn, hắn nguyện ngồi đây cả đêm nhìn ngắm nàng ngủ. Nhưng Ngạo Thiên phải đi… vì còn một người ngoài kia hắn không muốn chạm mặt.
Cánh cửa chậm chậm hé mở. Ngạo Thiên lách mình qua thật nhanh, đi về phía cửa.
– Anh yêu Thùy Vy sao?
Đột nhiên, giọng nói của Huyền Như vang lên sau lưng. Ngạo Thiên đứng sững, chậm chậm quay lại. Ánh mắt hắn giờ phút này khác hẳn khi nảy, không còn chút tình cảm ấm áp, chỉ có sự lạnh lẽo vô tình. Huyền Như bất giác run rẩy.
– Điều đó không liên quan đến cô. – Giọng hắn như một lưỡi dao cứa vào tim Huyền Như nhỏ máu.
Ngạo Thiên xoay người bước đến cửa. Bất chợt, Huyền Như lao đến nhanh như một cơn gió, ôm choàng tấm lưng to lớn rắn chắc của Ngạo Thiên. Cô áp mặt lên lưng hắn, hít thở mùi hương cơ thể hắn như cố tận hưởng từng giây quý báu này. Ngạo Thiên nhíu mày đứng sững vài giây, rồi gỡ tay Huyền Như đang siết chặt trước người.
– Tại sao? Tại sao anh không thể tha thứ cho em chứ? – Huyền Như nghẹn ngào, giọng nói run lên.
– Cô còn hỏi tại sao ư? – Ngạo Thiên quay phắt lại, ánh mắt tóe lửa. – Vậy tại sao Yến Trang phải chết? Cô quên rồi sao?
– Em… Hu hu… Em có muốn như vậy đâu? – Huyền Như khóc nức nở, ngồi sụp xuống sàn. – Em rất hối hận… Em không bao giờ muốn chuyện đó xảy ra…
– Ha ha… Hối hận… Hối hận… – Ngạo Thiên ngửa mặt cười dài. – Tôi cũng hối hận… vì đã tin tưởng cô… Nhưng cô lại bị ghen tuông làm mờ đi lý trí…
Ngạo Thiên xoay tay nắm, cửa mở, chợt nói vọng lại:
– Có thể cô chưa biết điều này… Quả thật giữa tôi và Yến Trang ngoài một chút cảm tình trong sáng, cũng không có gì… Tôi cũng tự ý thức được nàng và mình không thuộc một thế giới. Nếu không phải vì cái chết của nàng… Chúng ta có lẽ vẫn bên nhau.
Cánh cửa đóng sập để lại Huyền Như thẫn thờ chết lặng. Nước mắt chảy dài trên mặt cô như một dòng kí ức tuôn chảy ngược về…
Huyền Như lớn hơn Ngạo Thiên hai tuổi, nhưng hai gia đình rất thân đã gắn kết hai đứa lại với nhau. Những ngày tháng tuổi thơ, từ trêu chọc đến giận dỗi, ngày qua ngày cô đã yêu Ngạo Thiên tha thiết từ lúc nào. Ngày Ngạo Thiên đi về quê ngoại trở về thẫn thờ nhung nhớ, trái tim cô như thắt lại đau đớn. Đó cũng là lần đầu, Huyền Như biết được tình yêu càng ngọt ngào, càng làm trái tim đau đớn khổ sở. Và ngày định mệnh đó, cô một mình bước vào căn biệt thự của Ba Mẹ Ngạo Thiên… Cô đã kể hết về người con gái đó theo lời tâm sự của hắn. Huyền Như chỉ mong dưới áp lực gia đình Ngạo Thiên sẽ tỉnh táo và quay lại bên mình. Nhưng bi kịch đã xảy ra… Và cô vĩnh viễn mất đi tình yêu của mình.
– Không… Em sai rồi… Em biết sai rồi mà… Đừng hành hạ em nữa.
Huyền Như khóc ngất rũ người trên sàn. Sau lưng cô, cánh cửa khép hờ có một đôi mắt đẹp thẫn thờ suy nghĩ.
Sáng hôm sau cả trường Hoa Mai lại một lần nữa ầm ầm dậy sóng. Hai bảng thông báo thật lớn đóng mộc đỏ chói do chính tay Hiệu trưởng Trung Nghĩa ký.
Thông báo thứ nhất:
‘Kỷ luật năm học sinh lớp 12A7, bao gồm:
– Trần Ngạo Thiên.
– Vi Như Tình.
– Đặng Xuân Nhi.
– Võ Văn Tuân.
– Hoàng Tiến Trung.
Hình thức kỷ luật: Buộc thôi học. ‘
Thông báo thứ hai:
“Đuổi việc giáo viên Phan Ngọc Thùy Vy – Lý do: Tiếp tay học sinh bôi nhọ danh dự Hiệu trưởng”.
Nhóm năm đứa Ngạo Thiên đứng ngoài trường nhìn bảng thông báo như không tin vào mắt mình. Hai con bé Nhi Tình mắt đỏ hoe sắp khóc. Tuân và Trung thì tức giận, cãi nhau với đám bảo vệ đòi xông vào gặp Hiệu trưởng. Duy chỉ có Ngạo Thiên là tương đối bình tĩnh. Hắn rít một hơi thuốc dài, búng cán thuốc bay vào tường tóe lửa.
– Đi về… – Ngạo Thiên đeo túi ba lô lên vai, dáng người cao lớn lững thững bước đi.
– Mình đi đâu?! Hay là qua cô Vy… – Bé Nhi hỏi.
– Không… Cô đã đủ rắc rối… Muốn trả đũa gã Trung Nghĩa, chúng ta sẽ tự làm… – Hắn không quay đầu, nói vọng ra sau.
– Làm sao để trả đũa? – Bé Tình chạy theo khoát tay hắn.
– Chúng ta không làm được, nhưng còn một kẻ rất giỏi bắt tẩy Trung Nghĩa…
Tuân Trung như nhớ đến một người, mắt hai đứa sáng lên, chân tay cũng hơi ngứa ngáy.
Để lại một bình luận