Phần 20
Ngạo Thiên cùng Trung Nghĩa cùng bước đến hai tấm bảng. Thùy Vy và tất cả mọi người cùng im lặng theo dõi. Trung Nghĩa bắt đầu đọc và viết. Còn Ngạo Thiên lại dừng sững, bối rối.
– Xin hỏi… Không có đề tiếng Việt à? – Ngạo Thiên hỏi thầy Phước.
– Sao?! Đây là đề thi quốc tế… Chỉ có tiếng Anh thôi. – Thầy Phước nhún vai.
Dĩ nhiên thầy Phước biết mình đang làm khó Ngạo Thiên. Ông vừa muốn tạo cảm tình với Hiệu trưởng mới, vừa muốn đè xẹp vẻ ngạo mạn của thằng nhóc này. Nhưng người ta biết cũng không trách được ông, đề toán tiếng Anh cũng không có bao nhiêu thuật ngữ… Tất cả dân thi toán quốc tế dù không giỏi ngoại ngữ, cũng thuộc nằm lòng.
– Như thế là không công bằng… Đây là thi toán không phải thi ngoại ngữ… – Thùy Vy bước ra.
– Cô muốn sao đây?! – Thầy Phước nhún vai.
– Tôi sẽ dịch cho em ấy. – Thùy Vy bước đến. – Nhưng phải chọn câu khác và bắt đầu lại từ đầu.
Thùy Vy lo lắng nhìn phía bên kia Trung Nghĩa đang viết liên tục, không nói một lời.
– Không cần. Cô cứ dịch cho em. – Ngạo Thiên nói.
Thùy Vy thoáng chần chừ rồi mím môi đọc nhanh. Nhìn lướt qua đề toán nàng cũng toát mồ hôi.
“Đây là một đề lượng giác… Giả sử…”
Ngạo Thiên vừa nghe vừa bắt đầu. Khác với Trung Nghĩa, hắn không viết gì nhiều những con số, mà vẽ liên tục những hình tam giác chồng lên nhau. Đến Thùy Vy cũng ấp úng mấy lần vì bị phân tâm theo dõi hắn. Nàng dứt khoát cúi đầu xuống, không nhìn nữa… Tiếp tục đọc, giọng đều đều không nhanh không chậm.
Cả trường im phăng phắc. Cả ngàn học sinh, hơn ba chục giáo viên đều im lặng không phát ra một tiếng động. Toàn trường như chết lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên tấm bảng trắng của Ngạo Thiên. Dáng người hắn cao lớn, áo trắng gọn gàng trong quần jean xanh mạnh khỏe. Mái tóc hắn bay bay bồng bềnh như sóng nước. Hai mắt sáng ngời tập trung cao độ.
Ngạo Thiên lại không giống đang giải toán, mà như một họa sĩ xuất thần. Thùy Vy đọc xong, im lặng đứng bên cạnh. Đôi mắt nàng cũng ngẩn ngơ nhìn hắn. Giờ phút này, không có một cuộc thi nào đang diễn ra, không có ngàn học sinh bên dưới. Chỉ có gương mặt sáng bừng nam tính, chỉ có giọt mồ hôi đang chảy dài trên trán hắn đang chảy dài xuống mắt. Thùy Vy vô thức đưa tay áo lau lấy giọt mồ hôi ấy. Ngạo Thiên quay sang nhìn Thùy Vy, nhoẻn miệng cười, nói nhỏ:
– Xong rồi.
– Xong? – Thùy Vy còn ngơ ngơ, chợt hét lên. – Xong rồi… Ngạo Thiên xong rồi.
– Hả?!
– Sao?!
– Không thể nào?!
Tất cả mọi người như bừng tỉnh, thét gào. Bắt đầu sau, lại xong trước. Đây là điều không thể. Trung Nghĩa bên kia mím môi, tay cũng run lên. Ngạo Thiên dắt Thùy Vy lùi lại. Nàng cũng không để ý hắn đang nắm tay mình. Cả trường sôi trào nhao nhao tràn lên sát bục giáo viên, ánh mắt ai cũng nhìn chằm chằm vào tấm bảng trắng đầy hình vẽ chi chít những con số nhỏ. Bên dưới một con số lớn, gạch đít đậm nét.
Thầy Phước bước lại, hàng lông mày nhíu chặt. Tay ông run run cầm cuốn đáp án, dò đi dò lại.
– Tuy kết quả đúng. Nhưng tôi muốn biết cách cậu giải thế nào? – Thầy Phước nói. – Nếu cậu không giải thích được… Kết quả này không được công nhận.
– Dĩ nhiên là tôi giải thích được. – Ngạo Thiên ung dung. – Nhưng thầy nói xem… Chúng ta có nên đợi thầy Trung Nghĩa giải xong đã phải không?
– Phải phải… Giải thích thì đi mách nước cho Hiệu trưởng à… – Giọng thằng Tuân vang vọng cả trường.
Thầy Phước đuối lý, im lặng. Cả trường lại chuyển sang chú ý Trung Nghĩa. Anh ta mặt đầy mồ hôi còn đâu vẻ đạo mạo ung dung như vừa rồi. Tiếng rầm rì bàn tán mỗi lúc một lớn.
‘Một’.
‘Hai’.
“Ba”.
‘Bốn’.
‘Năm’.
Bắt đầu từ đám con Nhi, tiếng đếm mỗi lúc một lang tràn ra toàn trường. Mỗi một giây qua đi, sự cách biệt giữa Ngạo Thiên và Trung Nghĩa càng lớn. Lớn đến mức chỉ có thể dong đếm bằng lòng người. Trung Nghĩa run rẩy, mặt đỏ bừng. Bài toàn này tuy khó, nhưng ở hoàn cảnh khác, có lẽ hắn đã giải xong. Nhưng tâm đã loạn, cái gì cũng rối. Những con số như nhảy múa trêu ngươi làm hai mắt hắn nhòe đi.
“Bảy mươi lăm”.
“Bảy mươi sáu”.
“Bảy mươi…”
– Nín ngay… Một lũ mất dạy.
Trung Nghĩa nghiến răng, siết chặt cây bút lông trong tay, hét lên. Ánh mắt hắn như có lửa trừng trừng làm cả đám học sinh nín lặng. Hắn nhìn sang Ngạo Thiên, Thùy Vy rồi nheo nhìn xuống bàn tay hai người đang nắm chặt. Thùy Vy sực tỉnh, rút tay lại, mặt thoáng đỏ bừng. Trung Nghĩa hầm hầm nhìn về phía tấm bảng chằng chịt đồ hình của Ngạo Thiên. Hàng lông mày hắn càng nhíu chặt hơn, nét mặt trở nên tái nhợt.
– Có gian lận… – Trung Nghĩa chỉ tay vào mặt Thùy Vy, gầm lên. – Cô đã giúp đỡ nó… Đúng không?
– Tôi… Anh điên rồi. – Thùy Vy há hốc ngạc nhiên.
– Tôi không tin hắn lại giải được… Chỉ có cô giúp đỡ hắn… – Trung Nghĩa run run chỉ vào mặt Thùy Vy.
– Tôi không có. Bài toán này bản thân tôi cũng không giải được… Làm sao tôi có thể giúp chứ? – Thùy Vy tức giận tới cực điểm.
Trung Nghĩa bước lại sát bên Thùy Vy, cúi sát nói như rít khẽ vào tai nàng:
– Nhận đi… Là em giúp hắn… Anh không thể mất mặt như vậy… Chuyện đám học sinh anh sẽ bỏ qua.
Thùy Vy cả người như rơi vào hầm băng. Lạnh buốt. Từng lời nói của Trung Nghĩa làm cả người nàng thông suốt bừng tỉnh. Nàng lùi người lại, môi ấp úng nhìn vào người đàn ông nàng từng hết mực yêu thương. Cũng khuôn mặt điển trai đó, bây giờ lại đem đến cho nàng cảm giác kinh tởm đến muốn nôn mửa.
– Là cô Thùy Vy gian lận… Giả bộ dịch ngoại ngữ để chỉ điểm cho cậu ta… – Trung Nghĩa giơ tay nói lớn trong tiếng xầm xì của đám đông trên sân trường.
Ngạo Thiên cũng nhíu mày nhìn Trung Nghĩa, lại nhìn sang khuôn mặt tái mét bàng hoàng của Thùy Vy.
“Không. Điều đó không đúng.”
Thùy Vy hét lên, nhưng lời cần nói cứ quanh quẫn trong tâm trí tắt nghẽn tuyệt vọng của nàng. Hàng ngàn ánh mắt đổ dồn lên nhìn nàng… Ánh mắt thầy Kiên chính trực từ xa… Hai con bé Nhi Tình, hai đứa Tuân và Trung… Bao nhiêu gương mặt quen thuộc chờ mong của 12A7… Và ánh mắt đăm chiêu phức tạp của Ngạo Thiên. Đôi môi Thùy Vy mấp máy như muốn nói, nhưng lại không thốt nên lời. Trung Nghĩa bước lại, siết cánh tay nàng đến đau nhói:
– Em có thể không nhận… Nhưng đám học sinh 12A7 anh sẽ lần lượt đuổi hết…
Thùy Vy bật cười. Trước cả ngàn ánh mắt, trước cả rừng thầy cô học sinh nàng lại cười. Cười đến nghiêng ngả, nước mắt dàn dụa chảy dài trên gò má. Người nhìn người khó hiểu. Vì không ai biết được nụ cười méo mó trên môi nàng đang che giấu một trái tim vỡ nát bên trong. Từng hơi thở trôi qua, Thùy Vy đau đớn đến không thể nói ra lời. Nàng lau nước mắt, ánh mắt áy náy lướt qua Ngạo Thiên, rồi quay xuống đối diện toàn trường:
– Là tôi… Là lỗi của tôi.
Cả trường lặng ngắt như tờ có thể nghe được tiếng kim rơi. Cả ngàn ánh mắt ảm đạm thất vọng. Họ đã chờ mong một điều kì diệu xảy ra, nhưng dường như cuộc đời luôn trái ý người. Mặt Thùy Vy tái xanh, không dám nhìn qua đám học trò. Nàng run run rút trong túi áo một cái phong thư, chân loạng choạng bước đến trước Trung Nghĩa.
– Đây… – Nàng đưa ra, phong thư run lên bần bật.
– Sao?! Làm lỗi rồi muốn từ chức sao?! – Trung Nghĩa nói giọng giễu cợt.
– Đơn từ chức, ngày mai tôi sẽ gửi sau… – Thùy Vy giọng khàn đặc. – Đây là đơn ly dị… Tôi không muốn có bất cứ thứ gì liên quan đến anh nữa…
Thùy Vy quay người bước xuống. Ngạo Thiên nhếch mép nhìn Trung Nghĩa, nụ cười mang theo sự khinh miệt không hề che giấu. Hắn ung dung bước xuống, không hề quan tâm bao nhiêu người bàn tán. Trung Nghĩa đầu cúi thấp, che giấu ánh mắt lóe sáng lập lòe.
Trong căn hộ nhỏ của Thùy Vy, hai người phụ nữ ngồi cạnh nhau nhìn ra cửa sổ. Giữa hai người, một chai rượu Cognac uống dở nửa chừng.
– Khốn nạn… Đời này mình có sinh con gái dứt khoát không gả cho thầy giáo… Một đám ngụy quân tử…
Huyền Như uống rượu đến mặt đỏ bừng, miệng không ngớt chửi rủa Trung Nghĩa. Thùy Vy không ngăn lại, chỉ chống cằm nhìn cô bạn thân của mình. Huyền Như dường như rất có năng khiếu trong chuyện này, thậm chí còn lợi hại hơn ca hát. Nửa tiếng đồng hồ, mười giây một câu mắng mà không hề trùng lắp, mà khó nhất là chửi mà hoàn toàn không dùng từ ngữ tục tĩu.
– Cái thứ đẹp mã không tốt lành gì… Yếu sinh lý mà cứ thích trói tay trói chân…
– Này… Này… Đủ rồi… – Thùy Vy thoáng đỏ mặt, xua xua tay.
– Chưa đủ… Mình phải mắng cho hắn ăn cơm cũng phải sặc mì ra mũi… – Huyền Như hớp ly rượu, nói khí thế.
– Nếu ăn cơm vào mà có thể sặc ra mì thì hắn đã thành ảo thuật gia rồi… – Thùy Vy thì thào, ánh mắt vô định.
– Hi hi… Ha ha…
Hai người cùng bậc cười, ôm nhau cười đến chảy nước mắt. Nhưng Huyền Như là khóc vì cười, mà Thùy Vy lại là cười vì lòng đang khóc.
– Thôi, vứt gã đó cho chó ăn đi… – Huyền Như chộp chai rượu.
– Chúng ta uống mừng bồ đã được tự do…
Chạm ly với Huyền Như mà Thùy Vy sững sờ… “Tự do ư?” Khái niệm này thật xa lạ. Nàng còn không ý thức được mình đã lấy lại thứ đã đánh mất. Nhưng nàng cần điều đó sao? Tự do để làm gì khi nàng không còn mục tiêu để sống. Gia đình nhỏ của nàng. Lớp học thân quen của nàng… Những gương mặt thân quen… Bé Nhi, Bé Tình, Tuân, Trung và cả Ngạo Thiên… Vì hành động nhu nhược của nàng, tất cả đều tan vỡ như bọt nước. Thùy Vy nâng ly rượu lên môi. Vị cay cay nồng nồng làm khóe mắt nàng lại ươn ướt đỏ hoe.
‘Reng’.
Tiếng chuông cửa vang lên, Thùy Vy đứng dậy, bước ra cửa. Nhìn qua lỗ tròn trên cửa, nàng bất giác thấy tim mình đập nhanh. Men rượu trong người chợt bốc hơi gần hết. Một khuôn mặt điển trai ngạo mạng lại quen thuộc đến kì lạ. Hắn không giận nàng sao? Nàng vẫn nghĩ hắn sẽ không bao giờ bước chân lại đây nữa.
Để lại một bình luận