Phần 18
Cảnh sát vốn đã theo dõi tin nhắn của gã Bắc từ vài ngày nay. Từ đó họ tìm ra địa điểm này và đặc biệt món hàng giao dịch lần này giữa Trung Nghĩa và hai gã thanh tra lại chính là Thùy Vy. Đáng tiếc là khi cảnh sát đến Trung Nghĩa đã bỏ đi. Mọi tội lỗi đều đổ lên đầu hai gã kia, trừ phi Thùy Vy đồng ý đứng ra khởi kiện Trung Nghĩa. Nhưng lão cảnh sát vừa đặt vấn đề liền bị nàng từ chối thẳng thừng không chút do dự. Dù thất vọng đau khổ vì hành động của Trung Nghĩa, nhưng Thùy Vy sẽ không đứng ra buộc tội chồng.
Đèn xe cảnh sát lập lòe đi xa, màu sắc xanh đỏ nhập nhòe trong mắt Thùy Vy.
Huyền Như bên cạnh cứ nghiến răng nghiến lợi căm tức Trung Nghĩa, một thằng chồng bạc tình bạc nghĩa. Nhóm Ngạo Thiên cũng tức giận, thậm chí muốn kéo đến nhà Trung Nghĩa dần cho hắn mềm xương. Nhưng ai cũng hiểu, giờ phút này, Thùy Vy cần một khoảng không tĩnh lặng để suy nghĩ thông suốt. Cả nhóm cứ đứng dưới mái hiên cái khách sạn dơ bẩn đó, nhìn Thùy Vy. Nàng choàng lên vai chiếc áo khoát của Ngạo Thiên, tay khoanh lại, ánh mắt cô đơn dõi về con đường xa xa.
Không ai hiểu được rằng Thùy Vy đang chờ. Nàng chờ anh quay lại. Nàng vẫn không muốn tin vào sự thật rằng anh đã bỏ nàng lại với hai gã đàn ông đó. Anh sẽ quay lại… Thùy Vy vẫn tự nói với lòng mình. Đã qua một tiếng, nếu không được giải cứu, nàng giờ đây đã ê chề thân xác dưới dày vò của hai gã kia. Nhưng bóng dáng anh vẫn không xuất hiện. Thêm ba mươi phút nữa, thân hình Thùy Vy hơi chao đảo rồi ngã quỵ. Nước mắt nàng trào ra như mưa. Nàng đã hiểu thông suốt. Anh sẽ không bao giờ quay lại đón nàng. Anh sẽ không bao giờ chấp nhận thân thể đã nhơ nhớp của nàng.
– Anh ơi…
Mọi người quay mặt đi không dám nhìn sự đau đớn cùng cực của Thùy Vy. Nhi và Tình ôm nhau khóc nức nở. Huyền Như gạt nước mắt bước đến.
– Đi về thôi…
Ba ngày sau.
Tin cô giáo Thùy Vy nghỉ phép dài hạn làm đám học sinh 12A7 chán nản. Nhưng đối với những thầy cô trong trường lại càng là tin tức cực xấu. Vì một cuộc họp khẩn tìm kiếm giáo viên thay thế sẽ diễn ra ngay trong chiều nay.
Nét mặt ông Kiên âm trầm buồn bực. Nhưng ông buồn không phải vì 12A7, ông đã chứng kiến đám học sinh đó vô nề nếp. Dù không có Thùy Vy, ông nghĩ chúng cũng không đến nỗi ngang tàng phá bĩnh như lúc trước. Điều ông đang lo lắng là ông đang thấy một âm mưu ngầm nào đó sắp diễn ra tại Hoa Mai, mà không thể ngăn chặn. Sáng nay, lãnh đạo lại gọi điện khiển trách ông nặng nề về đủ thức chuyện trên trời dưới đất, dù chuyện đã xảy ra lâu đến mức ông không nhớ nổi.
Ba mươi lăm năm làm nghề giáo, trong đó hơn hai mươi năm nắm giữ vị trí quản lý, ông Kiên biết họ đang tìm một cái cớ. Một cái cớ nho nhỏ đủ để cách chức hoặc thuyên chuyển ông. Còn vài năm là về hưu, thật sự ông cũng không lưu luyến gì cái ghế Hiệu trưởng này. Nhưng ông lại lo lắng về Hoa Mai, bao nhiêu công sức gầy dựng của ông khi rơi vào tay người khác liệu có tiếp tục phát triển hay tuột dốc không phanh?!
Ba ngày nay, Thùy Vy chuyển về ở lại căn hộ nhỏ nàng từng ở từ trước khi lập gia đình. Đồ đạc của nàng được Trung Nghĩa cho người chuyển đến, gọn gàng sạch sẽ không một lá thư, không một lời nhắn. Tình nghĩa vợ chồng mấy trăm ngày đêm bên nhau, cứ thế là hết sao? Giữa hai người giờ đây chỉ còn ràng buộc bởi một tờ giấy mỏng.
Mấy ngày nay, Huyền Như và nhóm Ngạo Thiên thường xuyên lui tới chăm sóc Thùy Vy. Nàng cũng nguôi ngoai phần nào, nhưng vết thương lòng anh để lại quá lớn vẫn đang rỉ máu. Không phải một sớm một chiều mà khép lại được. Lúc còn một mình, Thùy Vy cả ngày ngồi bên khung cửa sổ, ánh mắt vô thần nhìn về phía chân trời xa xa. Nàng không còn khóc nữa. Mấy ngày qua, nàng đã khóc đủ cho một đời người.
Chủ Nhật cuối tuần, bất ngờ Ngạo Thiên dẫn cả đám học sinh lớp 12A7 tới thăm Thùy Vy. Căn nhà nhỏ của Thùy Vy chật đến nỗi chỗ ngồi dưới sàn cũng thiếu. Nhưng không đứa nào thấy phiền lòng vì tất cả bọn chúng đều được thõa mãn một niềm vui cực lớn. Huyền Như, nữ ca sĩ thần tượng cũng đến thăm Thùy Vy. Ngạo Thiên liền gọi mấy chục cái pizza chiêu đãi mọi người. Vừa được trò chuyện, ăn trưa chung, lại còn chụp hình, xin chữ ký của thần tượng cả đám học trò ai cũng sung sướng cười toét cả mang tai.
Thùy Vy cũng thấy khá vui vẻ, lòng nàng vơi đi nhiều. Lại phát hiện trong nhóm học sinh không phải đứa nào cũng chú ý Huyền Như, riêng Ngạo Thiên chốc chốc lại nhìn sang nàng. Ánh mắt hắn khá kì lạ làm mặt nàng hơi nóng lên. Từ lúc xảy ra quá nhiều chuyện, Thùy Vy hầu như đã quên đi lần buông thả hoang dại đó. Nàng cảm thấy dễ chịu hơn giữ khoảng cách như thế này với Ngạo Thiên. Dù sao hắn cũng còn là học sinh, lại sắp đối mặt với một kì thi quan trọng.
Không ai để ý, Huyền Như thỉnh thoảng lại nhìn sang Ngạo Thiên và Thùy Vy, rồi rất nhanh lờ đi như bình thường.
Tin tức thầy Kiên bị thuyên chuyển về làm cán bộ quản lý làm tất cả giáo viên trong trường sững sốt. Liền sau đó là một quyết định làm mọi người sững sờ. Hiệu trưởng mới được bổ nhiệm là thầy Phạm Trung Nghĩa, giáo viên ưu tú toàn quốc 2 năm liên tục. Thông tin này tuy mới lưu truyền trong đội ngũ giáo viên, nhưng cũng đủ làm bầu không khí trong trường trở nên âm trầm thất lạc.
Vì hai lý do, thứ nhất thầy Trung Nghĩa như một ngôi sao sáng trong ngành giáo dục được rất nhiều học sinh và cả giáo viên ngưỡng mộ, thứ hai là Trung Nghĩa chỉ có kinh nghiệm dạy học mà không hề nắm giữ vị trí quản lý nào trước đây. Vậy mà một bước lên mây, bổ nhiệm làm Hiệu trưởng một trường cấp 3 hàng đầu thành phố. Lời đồn đoán bắt đầu lan truyền và trùng hợp là phần lớn kết luận đều nghiêng về gia thế mạnh mẽ của Trung Nghĩa.
– Thầy Hiệu trưởng mời bọn em á?!
Bé Nhi ngơ ngác, chỉ chỉ vào bộ ngực sữa căng tròn mềm mại của mình. Cả đám bốn đứa cũng ngạc nhiên như nó. Dù thuộc nhóm đặc biệt ngang bướng, nhưng trước giờ chưa bao giờ thầy Kiên mời chúng lên làm việc. Dĩ nhiên, năm đứa vẫn chưa biết Hiệu trưởng lần này là người khác.
Năm đứa xếp lại tập vở, đi ra khỏi lớp còn đùa đùa giỡn giỡn như đi dạo. Sau lưng chúng, thầy Tùng dõi theo với ánh mắt áy náy thương hại.
– Ái… Đau quá…
– Con bé này hỗn… Tối về anh cho nhịn, đừng có mà năn nỉ…
– Xí… Còn anh Tuân luôn thương em nè… Anh đừng tưởng mình có giá…
– Hôm nay anh mệt… Chỉ tiếp nổi một đứa thôi… Qua tìm Đại ca đi…
– Anh Thiên…
Năm đứa ngồi trong phòng họp giáo viên mà vẫn chọc phá nhau inh ỏi không ngớt. Cho đến lúc một người đàn ông trẻ bảnh bao bước vào chúng mới im ắng lại. Người đàn ông này khá quen mặt, nhưng cả năm đứa không nhớ mình đã gặp ở đâu?! Hắn ngồi xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn lướt qua, rồi như vô tình dừng lại trên gương mặt ương ngạnh của Ngạo Thiên:
– Tôi là Trung Nghĩa… Hiệu trưởng mới của trường Hoa Mai.
– Á… Hiệu trưởng mới… – Con Nhi che miệng thản thốt.
– Chồng cô Vy… thằng khốn… – Bé Tình buột miệng thốt lên, liền bị Trung bịt kín miệng.
Trung Nghĩa ánh mắt giận dữ hầm hầm nhìn bé Tình.
– Cô vừa nói tôi là gì? – Hắn bước qua trước mặt con bé.
– Dạ… chồng cô Vy… – Bé Tình lắp bắp.
‘Bốp’ – Một cái táng trời giáng bất ngờ in trên mặt bé Tình, làm con bé chết sững.
– Đừng tưởng tôi không nghe… Con nhỏ mất dạy… Mày nói ai khốn nạn?
Trung Nghĩa gầm lên, tay toan giơ lên đánh thêm thì một bàn tay cứng như thép đã kềm chặt cổ tay hắn. Ngạo Thiên mặt lúc đỏ lúc trắng đã tức giận đến tột độ, hất tay Trung Nghĩa ra làm hắn loạng choạng mấy bước suýt ngã.
– Còn mày, tao chưa tính tới mày đâu?!
– Tại sao ông đánh con bé? – Ngạo Thiên bước đến, hai mắt long lên sòng sọc.
– Nó hỗn láo… – Trung Nghĩa ưỡn thẳng người không muốn yếu thế.
– Nó nói gì sai?! Một thằng chồng lại đem vợ mình dâng cho người khác thì gọi là khốn nạn vẫn còn nhẹ… – Ngạo Thiên nói mà khuôn mặt Trung Nghĩa tái nhợt sợ hãi. – Xin lỗi… Tôi thấy ông còn không bằng con chó…
– Mày… Sao mày biết?! – Trung Nghĩa lỡ buột miệng, liền chữa thẹn gầm lên. – Là cô ta đã bịa đặt cho đám học trò mày nghe đúng không?
– Bịa đặt?! – Con Nhi căm ghét, nguých dài. – Chúng tôi đều tận mắt chứng kiến… Uổng cho cô Vy thương yêu ông như vậy.
– Thương? Thương chồng mà đi ngủ với học sinh sao? Đừng tưởng tao không biết? – Trung Nghĩa nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu nhìn Ngạo Thiên.
Tuân và Trung cũng hơi sững người nhìn qua Đại ca, ánh mắt có chút hâm mộ.
– Hết chối chứ gì? Cô ta… Đâu ngờ còn bị mày quay video? Tao mới là thằng phải xử lý hậu quả.
– Tôi chưa bao giờ quay video… Và chuyện của tôi và cô Vy quả thật… chưa đi quá giới hạn. Ông tin hay không cũng không sao… Vì hiện giờ ông không còn xứng đáng với cô ấy. – Ngạo Thiên nói giọng âm trầm.
– Xứng đáng… Tao lại không xứng với một con đĩ sao? Nực cười… – Trung Nghĩa đay nghiến.
– Mày nói ai là đĩ?! – Ngạo Thiên gầm lên, túm chặt cổ áo Trung Nghĩa, hai chân hắn chới với hổng khỏi mặt đất.
– Mày dám đánh tao sao?! – Trung Nghĩa trừng mắt, thách thức.
– Dừng tay…
Đột nhiên một giọng hét lanh lảnh vang lên, cánh cửa phòng bật mở. Thùy Vy hai mắt rưng rưng ngấn lệ bước vào. Phía sau nàng là thầy Kiên, tóc ông như bạc nhiều hơn, tấm lưng còng xuống.
– Bỏ anh ta ra… Ngạo Thiên, nghe cô. – Thùy Vy nói giọng run run, nàng đã nghe những lời thóa mạ của Trung Nghĩa dành cho mình.
Ngạo Thiên nghiến răng, thả lỏng cổ áo Trung Nghĩa, lùi lại.
Ngoài cửa đã có bảo vệ và vài người nữa bước vào. Ông Kiên hậm hực nhìn những gương mặt quen thuộc nhưng xa lạ đó. Ông biết đây là một cái bẫy dành cho nhóm Ngạo Thiên. Cả nhóm người này đã chờ sẵn bên ngoài chờ tiếng hô của Trung Nghĩa. Chỉ cần Ngạo Thiên hoặc hai thằng con trai kia thiếu kềm chế, cả đám sẽ bị ghép tội và đuổi học. Ông Kiên loáng thoáng nhận ra vấn để khi thầy Tùng gọi điện báo. Ông đã gọi ngay cho Thùy Vy và cấp tốc chạy về trường. Cũng may là ngăn chặn kịp lúc.
– Cô Vy, tôi muốn kỷ luật năm đứa học sinh này trước toàn trường. – Trung Nghĩa hầm hầm bực tức vì âm mưu bại lộ.
– Tại sao kỷ luật chúng? – Thùy Vy và thầy Kiên cùng lên tiếng.
– Thầy Kiên, xin lỗi đây là chuyện nội bộ của trường. Nếu thầy không phiền… đừng xen vào. – Trung Nghĩa không chút khách khí.
– Vậy tôi đủ tư cách để hỏi chứ? – Thùy Vy mím môi tức giận. – Thưa thầy Hiệu trưởng, tại sao ông muốn kỷ luật chúng trước toàn trường?!
– Vì chúng lười học, không tuân thủ nội quy nhà trường… – Trung Nghĩa nhún vai.
Thùy Vy mím môi muốn phản bác, nhưng không thể. Chuyện lười học thì có kết quả rõ ràng, còn tuân thủ nội quy… Nàng nhìn quần áo lòe loẹt trên mình hai con bé và cái quần jean xanh của Ngạo Thiên, thở dài ngao ngán.
– Tôi đề nghị cảnh cáo chúng… Không cần vì… – Thùy Vy vẫn bênh vực.
– Tôi lặp lại… Tôi muốn kỷ luật chúng… – Trung Nghĩa ngắt lời nàng. – Ngay lát nữa vào giờ ra chơi, tập trung toàn bộ toàn trường.
Trung Nghĩa phất tay bỏ ra ngoài. Năm đứa nhướng mày nhìn sang Thùy Vy, nhúng nhúng vai ra vẻ không quan tâm. Nàng không biết nói gì, thở dài ngồi xuống ghế.
– Không sao đâu… Chuyện này đâu phải chưa xảy ra… – Ngạo Thiên an ủi.
– Đúng… Bọn em quen rồi cô. – Bé Nhi nói thêm.
– Các em không hiểu gì sao? – Ông Kiên gắt giọng xen vào, nhìn năm đứa. – Lát nữa anh ta sẽ bắt các em đứng trước trường xin lỗi… Em có làm được không?! Em, em nữa?! Làm được không?
Cả năm đứa nhìn nhau, cùng mím môi. Chúng chắc chắn sẽ không làm điều đó.
– Nếu bọn em không làm… – Ông nói tiếp. – Anh ta sẽ lấy lý do đuổi học bọn em…
– Thì nghỉ thôi… Đâu phải chỉ có Hoa Mai dạy. – Tuân nhún vai.
– Thằng… – Ông Kiên đưa tay cốc vào đầu nó, nó lại không né tránh chỉ nhăn nhó gãi gãi.
– Hạnh kiểm kém, bị đuổi học… Ai nhận em đây?!
Thùy Vy đứng dậy, nắm tay Ngạo Thiên, bé Nhi… Mắt nhìn quanh mấy đứa:
– Hứa với cô… nhận lỗi đi… Mặc kệ anh ta nói gì… Dù đúng hay oan ức, các em cũng phải nhận lỗi… Hứa với cô…
– Em…
Cả đám ấp úng không trả lời lại quay sang nhìn Ngạo Thiên. Hắn nhíu mày nhìn Thùy Vy, rồi im lặng.
– Ngạo Thiên…
‘Reng’ – Tiếng chuông trường vang lên.
“Tất cả thầy cô và các em học sinh tập hợp trước cột cờ… Xin nhắc lại tất cả thầy cô và các em học sinh tập hợp trước cột cờ… Trường có thông báo đặc biệt”.
– Ngạo Thiên… Em phải hứa… – Thùy Vy siết chặt bàn tay Ngạo Thiên, đôi mắt hơi đỏ nhìn lên dáng người cao lớn của hắn.
– Em sẽ làm hết sức…
Ngạo Thiên gật đầu, trấn an Thùy Vy, nhưng nàng thấy trong ánh mắt hắn một ngọn lửa quật cường đang âm ỉ cháy.
Để lại một bình luận