Phần 24
John giật mình hốt hoảng, hắn lùi lại vài bước hỏi ngược lại, giọng nói có chút run run: “Ông nói ông không phải là con người, vậy ông là gi?”
Ông lão bị câm thở dài lắc đầu nói: “Thực ra ta chỉ là một linh hồn mà thôi, lúc ngôi làng bị chiếc đàn phá nát, ta vì không cam tâm phải chết và muốn chuộc lại lỗi lầm của mình nên đã sử dụng toàn bộ sức mạnh phép thuật của bản thân để bảo vệ lấy linh hồn của mình, đó là lý do vì sao bây giờ ta còn tồn tại và chỉ có thể xuất hiện vào buổi tối mà thôi.”
John kinh ngạc lắc đầu nói: “Không thể nào, tôi từng chạm vào người ông mà, ông không thể là linh hồn được.”
Ông lão bị câm gật đầu nói: “Đúng vậy theo lý thuyết thì linh hồn sẽ không thể bị ai chạm vào được, tuy nhiên trong lúc ta thực hiện việc sử dụng phép thuật của mình để bảo vệ linh hồn mình thì đã bị nhiễm một ít năng lượng từ chiếc đàn phát ra nên ta có cơ thể không khác gì người bình thường…. tuy nhiên cũng sắp kết thúc rồi.”
“Sắp kết thúc?” – John khó hiểu hỏi: “Ý ông là sao vậy?”
Ông lão bị câm đáp: “Thời hạn của ta sắp hết, ta phải biến mất khỏi thế gian này rồi, John cậu là chàng trai tốt, cô bé Sona kia là tộc nhân của cùng của ngôi làng Âm Thanh, ta hi vọng cậu hãy chăm sóc nó thật tốt.”
John gật đầu nói: “Tất nhiên, nhưng ông có thể nói cho tôi biêt làm cách nào để có thể giải được lời nguyền ấy chứ?”
Ông lão bị câm đứng dậy tiến đến cạnh John nói: “Chỉ cần cậu hấp thụ toàn bộ phép thuật cổ ngữ ở bên trong chiếc đàn vào cơ thể mình là được, tuy nhiên việc này thực sự quá nguy hiểm, cho nên ta muốn tặng cậu một món quà.”
“Món quà?” – John kinh ngạc. Hai tay ông lão bắt đầu làm một ấn chú kì lạ, một luồng năng lượng màu vàng óng bắn thẳng vào người hắn, ông lão bị câm kia nói: “Ta đã trao cho cậu cả sinh mệnh của mình, hi vọng với chút ít phép thuật này nó sẽ cứu sống cậu khỏi việc bị ma pháp cổ ngữ kia ăn mòn, John… cậu có giải được lời nguyền đó hay không, không quan trọng, quan trọng là trước khi ta vĩnh biệt thế gian này đã gặp được một người như cậu, tạm biệt…”
Nói rồi cả cơ thể ông lão bị câm hóa thành một đám khói tan vào không khí, John đứng ngơ người, có lẽ mọi chuyện xảy đến quá nhanh khiến hắn chưa thể nào tiếp nhận được.
“Mình là người duy nhất có thể giải đươc lời nguyền của Sona….. mình phải cứu cô ấy khỏi lời nguyền.”
“Cốc…. cốc….” – Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, John vẫn như vậy, dường như hắn không nghe thấy bất cứ điều gì cả.
Kennen từ bên ngoài bước vào, nhìn hắn với ánh mắt kì lạ nói: “John cậu làm sao vậy? Tôi gõ cửa cậu không ra là sao?”
Nghe giọng nói của Kennen, John mới thực sự tỉnh lại hắn lắc đầu nói xin lỗi, kennen nói: “Người của Sona vừa đến, họ bảo nhắn lại với cậu là cô ấy muốn gặp cậu đấy.”
John ầm ừ vài tiếng rồi bước ra bên ngoài, hắn đi như một người vô thức tiến thẳng đến nơi ở của Sona, trong đầu hắn lúc này có quá nhiều chuyện.
Khi đến nơi, John bước vào bên trong, ở đó ngoài Sona ra còn có một người phụ nữ khác bà ta tuổi xem như đã ngoài năm mươi nhưng trông vẫn rất quý phái xinh đẹp. Sona truyền âm nói: ” John anh đến rồi, mau ngồi đi.”
John gật đầu ngồi lên chiếc ghế cạnh đó, bà Lestara nhìn John truyền âm nói: “Đúng như những gì Sona đã kể, cậu có khả năng truyền âm nói chuyện.”
John lúc này kinh hoảng, hắn không hiểu làm sao bà ấy lại biết truyền âm nói chuyện, Sona nhìn hắn đang kinh ngạc thì vội giải thích: ” Bà ấy là mẹ nuôi của Sona, anh đừng lo.”
John nghe Sona nói vậy thì cũng yên tâm, hắn hỏi Sona: “Cô gọi tôi đến đây có việc gì vậy?”
Sona lắc đầu nhìn mẹ nuôi. Bà Lestara thở dài nói: “Ta gọi cậu đến đây cũng là vì chuyện của con bé, cậu thực sự yêu con bé chứ?”
Nghe câu hỏi của bà Sona đột nhiên đỏ mặt cúi đầu, còn John hắn đã lờ mờ đoán được những gì bà ấy sẽ nói tiếp theo nên gật đầu nói: “Đúng thực là tôi có thích cô ấy, có phải bà muốn tôi phá bỏ lời nguyền trên người cô ấy đúng không?”
Sona và bà Lestara vô cùng kinh ngạc, nhưng cái kinh ngạc của mỗi người một khác, Sona kinh ngạc vì John nói đến việc giải bỏ lời nguyền trên người mình. Còn Bà Lestara lại kinh ngạc vì John biết những gì bà ấy sắp nói.
“Làm sao cậu biết những việc này?” – Bà Lestara nghi vấn hỏi.
John thở dài nói: “Một ông lão đã nói cho tôi biết, ông ấy cũng giống Sona không thể nói được, và là một trưởng lão của ngôi làng trước đây Sona sinh ra.”
Bà Lestara kinh ngạc vội nói: “Vậy ông ấy đâu rồi, hãy dẫn ta đi gặp ông ấy.”
John lắc đầu nói: “Sau khi ông ấy nói hết mọi việc cho tôi thì ông ấy đã hoàn toàn biến mất, bởi lẽ ông ấy chỉ là một linh hồn cố níu kéo cuộc sống và sửa chữa sai lầm của mình.”
Bà Lestara thở dài lắc đầu. Sona nghe hai người nói thì khó hiểu cực kì hắn nhìn bà Lestara hỏi: “Mẹ nuôi, rốt cuộc hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Bà Lestara nắm lấy tay Sona nói: “Bây giờ ta sẽ kể cho con nghe toàn bộ sự thật, về bí mật đằng sau chiếc đàn, rồi làm sao cha mẹ con lại chết.”
Bà Lestara bắt đầu kể lại mọi chuyện, khuôn mặt Sona liên tục thay đổi từ ngơ ngác đến đau thường, buồn rầu, cô úp mặt xuống bàn mà khóc thật to.
John nhìn mẹ nuôi Sona nói: “Tôi có thể hỏi bà một câu được không? Tại sao những chuyện ấy bà lại biết hết vậy?”
Bà Lestara đáp: “Năm xưa ta vốn là một người rất yêu thích âm nhạc, cho nên khi ta nghe nói đến tại vùng đất Ionia này có một ngôi làng bí ẩn rất yêu thích âm nhạc, lúc ấy ta đã tìm đến nó, ta sống ở đó một thời gian, kết thân được rất nhiều người. Cho nên mọi việc ở đó ta điều biết rõ.”
Bà Lestara lại nhìn John nói: “Cậu thực sự yêu Sona, vậy cậu có muốn giải bỏ lời nguyền trên người nó không? Mặc dù việc này có thể phải đánh đổi cả sinh mạng.”
John đứng dậy tiến đến cạnh Sona hắn vuốt ve mái tóc xanh lam mượt mà của cô nói: “Ta chấp nhận.”
Sona ngẩn đầu lại ôm chặt lấy hắn ngăn cản nói: ” Không được, anh không được làm vậy? Nếu anh chết đi Sona phải làm sao đây?”
John đã liệu trước tình huống này hắn ngắm nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Sona mà thương tâm nói: “Yên tâm đi, mạng sống của anh rất lớn, không thể chết được đâu.”
Sona vẫn không chịu buông John cô ấy nói: “Không.. không… Sona không muốn mất anh, chính anh là người đem lại niềm vui cho Sona, anh John không được bỏ Sona không được.”
Bà Lestara thấy đứa con gái của mình như vậy cũng cảm thấy vô cùng đau khổ.
John hiểu tấm lòng Sona dành cho hắn, nhưng vì Sona hắn phải làm điều này. John từ đằng sau đánh một chưởng thật mạnh lên cổ của cô ấy khiến Sona lập tức bất tỉnh, bà Lestara thấy vậy có chút hốt hoảng nhưng John đã kịp nói: “Đừng lo, cô ấy chỉ ngủ một giấc mà thôi, bà hãy giúp tôi để loại bỏ lời nguyền này.”
Bà Lestara thấy quyết tâm của hắn nên nhắc nhở trước: “Cậu có chắc hay không? Chuyện này cực kì nguy hiểm, nếu như cậu chết đi, con bé……”
John lấy ngón tay sờ sờ trên gương mặt xinh đẹp của Sona nói: “Đừng lo, tôi không chết được đâu, cứu Sona quan trọng hơn.”
Bà Lestara nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, bà tiến lại cầm chiếc đàn của Sona lên tay rồi nhanh chóng vẽ lên một đồ hình ma pháp kì lạ. Gió đột nhiên thổi mạnh, ma pháp nguyên tố trong không khí đột nhiên chấn động kịch liệt, Bà Lestara nói: “Cậu hãy đặt tay lên chú ấn này, vì cậu đã được chiếc đàn này chọn nên sẽ không gặp khó khăn gì khi toàn bộ sức mạnh ma thuật bên trong chảy vào người.”
John không chút chậm trễ, hắn đặt tay phải của mình vào, ngay lập tức một dòng năng lượng cực đại nhiều như đại dương chảy vào người hắn, khuôn mặt hắn đột nhiên sáng lên năm màu: ” Đỏ – Hỏa, Vàng Kim – Lôi, Xanh lam – Thủy, Xanh Lá – Phong, Vàng Nhạt – Thổ.”
Cả cơ thể của John bắt đầu méo mó, hắn cảm giác như muốn nổ tung ra, quỳ xuống nghiến chặt răng. Những tiếng xương kêu lách cách vang lên không ngừng. Bà Lestara lo lắng nói: ” John, ta nghĩ cậu nên thôi đi, con bé cần cậu, đừng như vậy nữa.”
John cố gắng nói trong đau đớn: “Không được, thấy Sona đau buồn việc không thể nói chuyện khiến tôi vô cùng đau khổ, tôi phải giải được lời nguyền này.”
“Á…” – John hét to, cả căn nhà đột nhiên chao đảo chấn động, tiếng hét của hắn vang vọng khắp vùng đất Ionia này.
Tại lâu đài Calestial, Syndra đang ngồi trong phòng đột nhiên cảm nhận được rung chuyển cực đại của Ma pháp nguyên tố trong không khí, sau đó cô nghe tiếng hét kia, tim cô đột nhiên thắt chặt lại, đôi mắt đột nhiên không hiểu sao lại ửng đỏ: “Là John… anh ấy đang gặp nguy hiểm.”
Trên một con tàu đang lênh đên giữa đại dương, Miss ngồi trên boong tàu, đột nhiên trái tim cô đau nhói, cô có một giác bất an kinh khủng.
Ở bộ tộc Barai, Nami đột nhiên lăn lộn đau đớn, sinh mạng của cô và John liên kết lại với nhau, mọi đau đớn hắn chịu Nami cũng chịu tương tự, đôi mắt Nami chảy dài hai hàng nước đau đớn nói: “Anh John, Nami có lỗi, Nami không được ở bên cạnh anh, chia sẽ đau đớn này…. Anh John anh không được chết, Nami muốn gặp lại anh dù chỉ một lần.”
Tại ngôi nhà của Sona lúc này, toàn bộ năng lượng cổ ngữ đã chảy vào cơ thể của John, hắn đang lăn lộn đau đớn trên sàn nhà, lục phủ ngũ tạng bắt đầu bị tổn thương nghiêm trọng, kì kinh bát mạch cứ như muốn vỡ tung, thất khiếu chảy máu, Bà Lestara nhìn hắn như vậy vô cùng đau đớn, định dùng phép thuật của mình làm giảm cơn đau của hắn lại nhưng không thể, bà đã sử dụng hết năng lượng của bản thân để mở phong ấn.
Sona bị tiếng hét thảm đau đớn của John làm cho thức tỉnh, cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì trở nên hốt hoảng vô cùng, cô lao lại ông chặt lấy John khóc nói: “Sao sao anh lại làm thế?”
Bà Lestara kinh ngạc nói: “Sona… con nói được rồi!”
Sona có tâm trí đâu mà nhận ra điều này cô ôm chặt lấy hắn khóc nói, mặc cho hắn đang giẫy dụa đau đớn.
“Phụt…”
John phun ra một búng máu lớn, đôi mắt đỏ như máu, da trên người cứ như muốn nứt toác ra vậy. Ở bên trong cơ thể hắn năng lượng sinh mệnh mà ông lão bị câm đưa vào người John lúc này cũng vô tác dụng, sức mạnh của phép thuật cổ ngữ kia quá mạnh, thứ bây giờ chống được với nó chỉ có thể là sức mạnh kì bí màu tím kia.
Thứ sức mạnh kì bí kia và sức mạnh phép thuật cổ ngữ ấy cứ như hai con mãnh thú tấn công liên tục nhưng không thể nào phân được thắng bại.
John đau đớn vô cùng, hắn bây giờ cảm thấy cơ thể không còn nghe theo bản thân nữa, hắn hét lên thảm thiết, chân tay bắt đầu co lại.
“Phụt…”
John lại một lần nữa phun ra một búng máu, máu của hắn bắn cả lên người của Sona nhưng cô ấy vẫn không bỏ hắn ra, cô khóc nói: “Anh John, nếu anh chết Sona cũng sẽ chết theo, Sona sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
John đột nhiên đẩy Sona ra, hắn cố gắng nói: “Tránh xa anh ra, đừng lại gần đây…..”
Sona bị John đẩy ra ngay lập tức được bà Lestara đỡ lấy, mẹ nuôi của Sona ôm chặt lấy con mình khóc nói: “Đừng đến gần cậu ấy, sức mạnh phép thuật cổ ngữ đang bắt đầu ăn mòn cơ thể cậu ấy bên trong, chỉ có trời mới giúp cậu ấy sống được.”
“Á” – John lại hét lên đau đớn một lần nữa, cả căn nhà tre lập tức bị thổi tung, cơ thể của John xảy ra dị biến, lúc chuyển thành màu đỏ thì nóng như lửa đốt, lúc chuyển thành màu xanh lam thì mồ hôi chảy như nước……..
Syndra từ xa theo âm thanh tiến đến phát hiện thấy John đang đau đớn khổ sổ, cô lập tức hốt hoảng lao lại gần hắn, đôi tay run lên vì sợ hãi nói: “Chuyện gì xảy ra thế này? John, ai đã làm anh ra thế này?”
Syndra nhìn thấy Sona gào khóc, đôi mắt cô đột nhiên trở nên dữ tợn hét lớn: “Là hai người các ngươi hại anh ấy thế này đúng không? Ta phải giết các ngươi.”
Một quả cầu hắc ám nhanh chóng xuất hiện trên tay Syndra nhưng lập tức cánh tay của John đã ngăn cản: “Đừng….. hại họ….. là ta tự nguyện làm vậy…..”
Sona thoát khỏi vòng tay của bà Lestara lao đến bên cạnh John nói: “Sao anh lại phải làm như vậy? Không phải Sona đã bảo chỉ cần cùng anh nói chuyện mỗi ngày là Sona cảm thấy vui rồi sao?”
Syndra không để ý đến Sona cô ấy nhìn vào bộ dáng khổ sở của John hai hàng nước mắt chảy dài nói: ” John cố lên, em sẽ giúp anh.”
John lắc đầu nói: “Không kịp nữa rồi, sức mạnh phép thuật kia quá lớn anh…. Syndra hãy hứa…. đừng làm hại Sona bởi vì…. cô ấy cũng giống cô….”
Sona thấy John bất tỉnh, hốt hoảng vô cùng cô vội nói: “Phải mau đưa anh ấy đến Soraka, cô ấy có thể cứu được anh John.”
Syndra gật đầu nâng John lên nói: “Đi ngay!”
Để lại một bình luận