Phần 17
Đúng sáu giờ tối, tất cả những người vượt qua vòng thứ nhất đã có mặt đầy đủ không thiếu một ai. Shen nhanh chóng xuất hiện, anh ta nhìn xung quanh một lúc rồi gật đầu nói: “Tốt lắm, mọi người đã có mặt đầy đủ, vậy nghe thử thách thứ hai đây.”
John cùng mọi người chăm chú nghe, cố gắng không bỏ sót một lời.
“Mọi người hãy đem tờ giấy ghi danh của mình ra, bỏ vào trong những chiếc ống tre này.” – Shen vừa nói vừa đưa tay ra hiệu ngay tức khắc những người giúp việc đem ra đúng 15 chiếc ống tre. Sau khí John cùng những người khác bỏ tờ giấy ghi danh vào bên trong lập tức ống tre kia bị một bùa ma thuật khóa chặt lại không tài nào mở ra được.
Shen thấy mọi thứ đã xong thì nói tiếp: “Thử thách thứ hai chính là thử thách về khả năng ẩn náu và lẫn trốn. Mỗi người sẽ giữ chiếc ống tre có tờ giấy ghi danh của bên trong sao cho thật cẩn thận, chạy lên ngọn núi sau học viện bắt đầu ẩn nấp hoặc làm bất cứ việc gì trừ việc rời khỏi núi, nếu bị phát hiện lập tức sẽ hủy tư cách trở thanh học viê vĩnh viễn.”
“Trốn tìm à?” – John thầm nghĩ như vậy trong đầu.
Shen tiếp tục nói: “Mọi người có hai mươi phút để tìm nơi ẩn náu cho bản thân, sau hai mươi phút tôi sẽ cử một đội Ninja chuyên truy tìm tung tích, những ninja này khi gặp mọi người thì ngay lập tức sẽ tấn công và cố gắng đoạt lấy ống tre mà mọi người đang cất giữ. Tất nhiên mọi người vẫn có quyền chống trả, hoặc làm bất cứ việc gì, quan trọng nhất vẫn là phải bảo vệ ống tre đó thật tốt cho đến sáng mai.”
“Bọn họ đều là những Ninja được huấn luyện kĩ càng, hơn nữa còn có kinh nghiệm chiến đấu, nếu như gặp phải họ thì làm sao chúng tôi có thể đánh lại được. ?” – Một người thắc mắc hỏi.
Shen đáp: “Vậy thì cố gắng ẩn nấp sao cho kĩ đừng bị phát hiện, được rồi mọi người đi đi, sẽ có người dẫn đường đến ngọn núi sau học viện, thử thách thứ hai bắt đầu, kết thúc sẽ là lúc mặt trời mọc vào sáng sớm mai. Đi đi.”
John và mọi người nhanh chóng tiến thẳng về phía ngọn núi sau học viện. Khi tất cả đã biến mất trên con đường, Shen vẩy tay gọi Akali đến nói: “Cậu thanh niên tên John ấy, em để ý cậu ta nhé.”
Akali mỉm cười dịu dàng nói: “Anh yên tâm. À sư phụ muốn gặp anh đấy.”
Shen gật đầu sau đó rời đi.
John theo người dẫn đường nhanh chóng tiến đến ngọn núi sau học viện, ngọn núi hẻo lánh kết hợp với màng đêm mù mịt thật đúng là làm lòng người cảm thấy khiếp sợ, đâu đó vẫn còn vang lên vài tiếng chó sói hú rùng rợn.
Người dẫn đường nói: “Tôi dẫn mọi người đến đây, bây giờ thử thách chính thức bắt đầu, hãy tìm nơi ẩn nấp cho đến sáng mai, chúc may mắn.”
John và những người khác lập tức chia ra mỗi người một hướng mà chạy, tất cả đều biết nếu đi chung lại với nhau rất khó để ẩn nấp, đã thế khi chiến đấu chưa chắc chiếm được chút phần thắng nào.
Tại một căn phòng trông khá đơn sơ giản dị, một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi, mái tóc đã vài chỗ bạc trắng, làn da ngăm đen, đôi mắt bừng bừng lên từng đợt khí chất của một Ninja lão luyện. Shen từ bên ngoài bước vào, cúi người nói: “Sư phụ”
Người đàn ông trung niên kia hóa ra lại là sư phụ của Shen, nếu không muốn biết sâu hơn thì quan hệ của họ chính là cha con. Tuy nhiên luật Ninja vẫn phải tuân theo, Shen không được phép gọi “cha” tại học viện. Sư Phụ Shen chính là một bậc thầy Ninja, là một cao thủ trong cao thủ mà ai ai cũng phải kính nể, không ai biết tên thật của ông ngoại trừ Shen, mọi người vẫn thường hay gọi ông là Dawn sư phụ ( Dawn ở đây có nghĩa là bình minh). Người đàn ông trung niên kia thấy Shen bước vào gật đầu sau đó lấy chén trà trước mặt nhấp một ngụm nói: “Mọi chuyện thế nào rồi? Vẫn diễn ra tốt đẹp chứ?”
Shen gật đầu đáp: “Mọi thứ vẫn ổn, ngoài trừ đệ tử phát hiện ra một người có tố chất rất tốt.”
“Hửm! Vậy sao” – Tỏ ra chút kinh ngạc, Dawn sư phụ cười nói: “Là ai? Cậu ta có đặc điểm gì?”
Shen đáp: “Cậu ta tên John, con đã xem qua tờ khai báo của cậu ta, khả năng đặc biệt không có, không có nhà nói chung là không có gì quá đặc biệt cho đến khi con phát hiện ra cậu ta nhận ra những điểm mấu chốt mà sư phụ ẩn dấu sau thử thách thứ nhất.”
Dawn sư phụ có chút ngạc nhiên nói: “Có thể nhận ra chứng tỏ tư chất rất tốt, bây giờ đang thi thử thách thư hai đúng chứ, đây sẽ là thử thách tốt nhất để chúng ta thấy được năng lực của cậu ta.”
Shen gật đầu nói: ” Sư phụ còn dặn dò gì không?”
Dawn sư phụ gật đầu nói: “Chuyện truy lùng con bé hồ ly kia thế nào rồi, có tin tức gì chưa?”
Shen lắc đầu xin lỗi nói: ” Sư phụ tha thứ, sau cái đêm đó, tung tích của cô ta hoàn toàn biến mất, các đệ tử vẫn đang chia nhau đi truy lùng.”
“Ừm” – Dawn sư phụ đáp: “Nếu phát hiện cô ta lập tức giết ngay, đừng để sống, nếu không nhất định sẽ có tai họa, Zed dạo này ta thấy nó rất lạ, con có thời gian cũng nên hỏi thăm nó.”
Shen thở dài nói: ” Zed, cậu ta vốn xưa nay ít nói, lạnh nhạt với mọi người, hơn nữa luôn luôn đối đầu với đệ tử, chắc chắn cậu ta sẽ không muốn sự quan tâm từ đệ tử đâu.”
Dawn sư phụ gật đầu rồi đưa tay ý bảo Shen rời đi, “Khoan” – Đột nhiên Dawn sư phụ bảo Shen dừng lại, nói: “Con bé Akali đó, ta thấy nó có vẻ có tình cảm với con, Shen… con nên nhớ tương lai con sẽ là chủ nhân của hội chúng ta, đừng bao giờ để tình cảm chi phối biết chưa.”
Một thoáng nét buồn bã xuất hiện trong mắt của Shen rồi nhanh chóng biến mất, anh ta gật đầu không nói gì sau đó rời khỏi phòng, ánh mắt nhìn về ngọn núi sau học viện miệng lẩm bẩm nói: “Xem ra đã đến giờ đội truy tìm tung tích đã xuất phát.”
Trở lại với John, sau khi chạy thật nhanh vào sâu trong núi, hắn dừng lại bên một tảng đá lớn thở hổn hển, hắn bắt đầu suy nghĩ: “Thử thách thứ hai này không biết có ẩn dấu gì như thử thách đầu hay không? Hay đơn giản chỉ là chơi trò trốn và tìm đây.”
John nhìn vào ống tre hắn đang mang trên người, hắn thầm nghĩ: “Những Ninja được phái đến để lấy các ống tre nhất định là những Ninja tinh anh của học viện, với kinh nghiệm của họ việc tìm ra mình nhất định không quá khó khăn. Nếu như đơn giản như vậy thì chẳng phải tất cả các Ninja ấy đều sẽ tìm ra những người như chúng ta sao? Như vậy thì sẽ chẳng có ai lọt qua được thử thách này. Rốt cuộc là có ẩn ý gì đằng sau đây.”
John vẫn cố suy nghĩ nhưng chưa có lời giải, hắn đành phải tiếp tục tiến đến phía trước, ý định đơn giản chỉ là tìm ra nơi nào đó nấp rồi mới suy nghĩ tiếp vấn đề này. Cứ đi như vậy John cũng không biết mình đã đi được bao lâu đột nhiên hắn phát hiện trước mặt có một chiếc hang động nhỏ, bên trong có ánh sáng chiếu ra, John suy nghĩ: “Ai ở trong đó được nhỉ, nếu là những người đang thực hiện thử thách giống mình thì không đời nào họ ngu đến mức lại đốt lửa để người khác biết mình ở đó được, còn nếu đó là những Ninja đang tìm những người như hắn thì quả thật không có từ gì để bình luận ngoài từ “rảnh” ra.”
John tò mò tiến lại gần cửa hang, hắn vẫn rất cẩn thận đề phòng mọi sự cố bất ngờ có thể xảy ra, cúi thấp người, len lỏi qua từng lụm cỏ tiến lại gần hang động, không một tiếng người nói chuyện nào từ trong đó phát ra, đôi lúc cũng nghe vào tiếng tí tách do củi cháy mà thôi.
“Là ai ở ngoài đấy? anh Zed đúng không?” – Giọng nói nhẹ nhàng pha chút lo lắng từ bên trong truyền ra.
John nhận ra giọng nói này, hắn đứng thẳng người dậy tiến vào bên trong hang cười nói: “Là tôi”
Người con gái xinh đẹp bên trong hang kia có chín chiếc đuôi, cùng với đôi tai trên đầu, còn là ai nữa đây ngoài Ahri.
Ahri kinh ngạc nhìn John nói: “Là anh! Sao anh lại tìm được đến đây?”
John cười nói: “Chỉ là tình cờ mà thôi, mà sao cô lại ở đây? Không lẽ nơi này là nơi cô ở sao?”
Ahri biết hắn là người tốt, không hề có ý gì với cô nên cũng bớt chút lo lắng nói: “Cũng không hẳn, đây chỉ là nơi ở tạm thời thôi.”
John ngồi bên đống lửa hỏi: ” Ahri này, cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô bị người ta truy đuổi rồi ra tay ác độc như thế được chứ?”
Ahri buồn rầu nói: “Anh muốn biết sao?”
John gật đầu. Ahri thấy thế nên bắt đầu kể: “Chuyện xảy ra cách đây hơn ba tháng trước, lúc ấy tôi vô tình tiến lại gần một người đàn ông đang bị bao vây trong một trường ma thuật kì lạ, sau đó sự sống của ông ta bắt đầu truyền sang tôi, cả cơ thể lúc ấy bắt đầu biến đổi, trở thành con người giống thế này, lúc ấy tôi vô cùng vui sướng rồi đi khắp nơi tại vùng đất này. Thế nhưng mọi thứ không như tôi tưởng tượng trước đó, những người ở đây gọi tôi là quái vật, ác quỷ xua đuổi tôi. Chưa dừng lại ở đó, người đàn ông truyền sự sống ấy qua cho tôi lại là một Ninja trong hội Kinkou tại Ionia này đang làm nhiệm vụ, họ bắt đầu tìm ra manh mối và truy sát tôi nhằm báo thù. Sau đó tôi gặp Zed, anh ấy tuy bề ngoài rất lạnh lùng nhưng ở bên anh ấy tôi nhận ra con người thật bên trong, anh ấy rất tốt, quan tâm đến tôi thật sự.”
John giật mình: “Hóa ra cô bị thương lần trước chính là do những Ninja gây nên, nhưng Zed anh ấy cũng là một Ninja mà….”
Ahri gật đầu nói: ” Đúng vậy lúc biết anh ấy là một Ninja trong số họ, tôi vô cùng sợ hãi, nhưng chính anh ấy đã thề rằng sẽ không bao giờ làm tổn hại đến tôi, tôi tin anh ấy, tôi nghe nhiều người bảo Zed là tên lạnh lùng, và có ác cam với nhiều người nhưng đối với tôi anh ấy rất tốt.”
John mỉm cười gật đầu đáp: “Tôi cũng giống cô, từ lần đầu tiên gặp anh ta tôi cũng có một cảm giác rằng cái vẻ lạnh lùng bên ngoài đơn giản chỉ là vỏ bọc mà thôi.”
Ahri mỉm cười xinh đẹp gật đầu.
“Ahri chúng ta phải đi mau, nơi này không an toàn nữa rồi” – Đột nhiên Zed từ bên ngoài vội vàng bước vào trong. Khi thấy John đang ngồi bên trong thì kinh ngạc cực độ, kiếm trên tay lập tức sẵn sàng: “Lại là ngươi? Sao người tìm được đến đây?”
John đứng dậy, lần này hắn đã chuẩn bị kĩ, không để anh ta đánh lén mình một lần nữa, hắn nói: “Tôi chỉ vô tình tìm được nơi này thôi, Zed, tôi đã biết tất cả mọi chuyện từ Ahri rồi, anh hãy tin tôi, tôi không hề có ý hại hai người.”
“Không có ý hại?” – Zed phẫn nộ nói: “Ngươi nói thế nghe lọt lỗ tai được sao? Hiện tại ngươi đang thực hiện thử thách để gia nhập học viện, thử thách thứ hai này các Ninja giỏi nhất trong việc truy lùng tung tích sẽ tiến vào khu rừng này, ngươi nghĩ ngươi không để lại bất cứ dấu vết nào sao? Họ sẽ nhanh chóng tìm đến đây thôi.”
John lúc này mới thực sự tỉnh ngộ, hắn thật quá sơ ý không nghĩ đến chuyện này. Ahri ở bên cạnh tiến lại ngăn cản Zed nói: ” Zed, anh ấy không có ý xấu đâu, Ahri tin là vậy, không phải anh nói anh luôn tin Ahri sao? Cất vũ khí đi.”
Zed nhìn sang Ahri, sau đó hai lưỡi kiếm trên tay lập tức thu lại hắn nhìn John nói: “Nếu Ahri đã nói ngươi không phải kẻ xấu thì ta tin là vậy, nhưng tốt nhất ngươi nên đi đi, các Ninja khác sẽ nhanh chóng lần theo dấu vết bắt được ngươi thôi.”
John gật đầu nói: “Hai người cũng cẩn thận, chuyện của hai người ta sẽ không nói cho ai biết cả, hãy tin ta, Zed… anh vốn là đứa trẻ mồ côi, tôi cũng không khác gì anh, nên rất hiểu cảm giác của anh lúc này, Ahri là cô gái tốt, cô ấy sẽ lấp đi phần đã mất trong tim anh, hãy bảo vệ cho cô ấy thật tốt.”
Nghe những lời ấy Zed đột nhiên chấn động hắn chần chừ một lúc rồi nói: “Cảm ơn ngươi đã cứu cô ấy lúc ở trong rừng.”
John mỉm cười nói: “Cũng không hẳn là cứu gì, tôi chỉ tình cờ phát hiện cô ấy đang bị thương nặng mà thôi, được rồi, tôi đi trước đây.”
“Khoan” – Zed đột nhiên ngăn John lại nói: “Hãy nhớ những thứ kẻ địch cần có chưa chắc ta cũng cần có, mất đi đôi khi kết thúc nhưng đó cũng là con đường. Hãy cẩn thận.”
John không hiểu lắm những lời Zed vừa nói, hắn gật đầu một cái rồi nhanh chóng chạy đi.
Ahri đứng bên cạnh thắc mắc hỏi: “Vừa nãy sao anh không giúp cậu ấy vượt qua thử thách lần này?”
Zed lắc đầu nói: “Thử thách nên để cậu ta tự vượt qua, khi đó mới thể hiện cậu ta là một Ninja chân chính, ta chỉ có thể gợi ý như vậy, còn phải xem ngộ tính của cậu ấy nữa, được rồi chúng ta rời khỏi đây thôi, nơi này không an toàn.”
Nói xong Zed rút từ trong người ra hai quả bom màu đen ném vào bên trong hang lập tức cả hang sập xuống, không một tiếng động. Zed nói: “Như vậy hiện tại nơi này sẽ không còn chút dấu vết hay mùi vị của chúng ta để các Ninja truy tìm kia có thể lần ra, đi thôi.”
John sau khi chia tay với Ahri và Zed thì ngay lập tức cố sức chạy thật nhanh hi vọng không làm liên lụy hai người họ.
“Vù… vù…” – tiếng gió reo rít qua các cành cây.
Sắc mặt John đột nhiên trở nên tái đi, hắn thầm kêu than: “Nguy rồi, mình đã bị phát hiện.”
Để lại một bình luận