Phần 19
Shen, Akali và Kennen quay lại nhìn, họ nhận ra người đang đi đến, cả ba lập tức cúi đầu chào, Kennen thấy John không chào liền lấy cánh tay nhỏ nhắn của mình kéo kéo áo hắn nói: “Cậu không được thất lễ với Dawn sư phụ, chào đi.”
Dawn sư phụ đưa tay nhìn vào John cười nói: “Không cần thiết phải như vậy đâu, cậu là John đúng chứ.”
John gật đầu, sau đó Dawn sư phụ tiến lại gần vỗ vỗ vai hắn nói: “Khá lắm, lần thử thách vô cùng khó khăn vậy mà cậu vẫn vượt qua được, thực sự làm ta rất kinh ngạc, tuy nhiên luật lệ vẫn là luật lệ, vẫn còn thử thách thứ ba phía trước, không biết cậu có dám thực hiện hay không?”
John không chút suy nghĩ gật đầu. Dawn sư phụ cười lên ha hả nói: “Tốt… tốt…. một thanh niên trẻ tuổi như cậu cần phải có nhiệt huyết bùng cháy như thế, được rồi.. vậy ta sẽ đích thân công bố thử thách thứ ba cho cậu biết.”
John, Shen, Akali và Kennen bắt đầu chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ.
“Hãy đến Pháo Đài Celestial.” – Dawn sư phụ giọng nói và điệu bộ vô cùng bình thường tuy nhiên khi mỗi câu chữ lọt vào tai ba người Shen Akali và Kennen họ lập tức giật minh, Kennen nói: “Sư phụ! Sao có thể được, nơi đó rất nguy hiểm John cậu ấy không thể?”
Akali cũng nói thêm: “Đúng vậy sư phụ, không phải người đã nói với chúng đệ tử tuyệt đối không được vào đấy hay sao? Nơi đó quá nguy hiểm với cậu ấy.”
John biết nơi đó là đâu, Pháo đài Celestial là nơi ở của Nữ Chúa Bóng Tối – Syndra, theo một số người sống ở đây cô ấy ít khi ra khỏi tòa lâu đài của mình, nhưng sức mạnh mà cô ấy nắm giữ thực sự rất lợi hại, lợi hại đến mức Dawn sư phụ cũng không dám làm gì cô ấy.
Dawn sư phụ bỏ ngoài ta những lời nói của Akali và Kennen, ông ta nhìn chằm chằm vào John hỏi lại: “Thế nào cậu quyết định thực hiện thử thách thứ ba này chứ?”
John gật đầu bất chấp sự phản đối của Kennen: “Không được John, nơi đấy quá nguy hiểm.”
Kennen vội xoay sang nhìn Dawn sư phụ nói: “Sư phụ có thể cho cậu ấy thử thách khác được không?”
Dawn sư phụ nhìn Kennen sắc mặt có chút không vui nói: “Đây là thử thách cuối cùng, nếu không thể vượt qua thử thách này làm sao có đủ tư cách làm học viên của học viện chúng ta.”
Kennen cúi đầu, John thấy vậy an ủi: “Không sao đâu, mạng của tôi rất lớn, không dễ chết được, Dawn sư phụ không biết cụ thể thử thách mà người muốn tôi làm là gì?”
Dawn sư phụ gật đầu nói: “Bên trong Pháo Đài Calestial có một người phụ nữ, chắc cậu cũng biết đấy là ai đúng không, cô ta là Syndra, nhiệm vụ lần này không quá khó khăn, chỉ cần cậu gặp và đưa cái này cho cô ta là được.”
Dawn sư phụ ấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông, John vừa cầm vào nó lập tức cảm thấy có một cảm giác gì đó rất khác lạ, giống như một cảm giác của sự chết chóc vậy. Dawn sư phụ nói tiếp: ” Thực chất đây là một nhiệm vụ của người khác nhờ Ninja như chúng ta thực hiện, tuy nhiên khi người đó vừa gửi vật này thì đã qua đời, đây có lẽ là thử thách tốt nhất để xem thực lực của cậu thế nào.”
Shen nghe vậy đột nhiên nói: “Sư phụ, vậy sao trước giờ không nghe sư phụ nhắc đến vật này? Còn nữa nơi ấy quá nguy hiểm đối với một người chưa được huấn luyện như cậu ta, liệu có….”
Dawn sư phụ xoay nhìn Shen nói: “Con định chất vấn ta sao? Ta đã bảo rồi, đây là nhiệm vụ cũng chính là di nguyện của người đã chết khi giao chiếc hộp lại cho ta, ta cũng không rõ bên trong có thứ gì, bởi lẻ nó đã được bảo vệ bởi một lớp phong ấn.”
John gật đầu nói: “Vậy để tôi thực hiện thử thách cuối cùng này, chỉ cần đưa nó cho Syndra thôi đúng không? Không có ẩn ý gì sau thử thách thứ ba này chứ?”
Dawn sư phụ cười ha hả nói: “Không có gì cả, đơn giản chỉ là đem nó giao cho cô ta mà thôi, rất đơn giản mà.”
John gật đầu sau đó lập tức rời đi, hướng đến Pháo Đài bay Calestial.
Dawn sư phụ nhìn bóng dáng John đang dần biến mất thì đột nhiên trong mắt hiện lên một chút gì đó là lạ. Ông nhanh chóng rời đi. Kennen lo lắng nói: “Nơi đó rất nguy hiểm, đã từng có vài đệ tử của học viện vì quá tò mò mà đến đó sau đấy không một ai trở ra, liệu John có…..”
Akali ngồi xuống bên cạnh Kennen vỗ vai an ủi nói: “Cậu yên tâm, đêm qua tớ đã giao đấu với cậu ta, có thể về cách chiến đấu cậu ấy không bằng những Ninja như chúng ta nhưng đầu óc của cậu ấy là vô cùng lanh lợi, nhất định sẽ không có chuyện gì cả đâu.”
Shen cũng nói tiếp: “Đúng vậy. Không hiểu sao qua hai thử thách anh lại có một lòng tin với cậu ta, Kennen em yên tâm, cậu ấy sẽ không sao đâu.”
Kennen nắm chặt tay nói: “Nếu cậu ấy có mệnh hệ gì, em nhất định cho cả tòa lâu đài đó chìm ngập trong sấm sét.”
Trở lại với John của chúng ta.
Sau khi rời khỏi học viện hắn chạy một mạch đến Pháo đài bay Calestial, bước đi theo con đường mòn xuyên quá cánh rừng nhỏ trước mặt, hắn đã nhanh chóng đứng trước cánh cửa lâu đài. Cả một lâu đài to lớn nhưng không có một bóng người, thậm chí cả thú vật, con trùng cũng không có. Tòa lâu đài tỏa ra một luồng không khí ẩn ẩn hiện hiện đầy rùng rợn, một máu sắc đen tối nhanh chóng bao trùm cả một khu vực lớn xung quanh.
John tiến lại gần cánh cửa, đôi tay hắn chưa chạm gì vào cánh cửa đó, đột két két vài tiếng, cánh cửa kia đột nhiên mở ra trước mặt hắn. John cảm thấy có chút gì đó rùng rợn, hắn cố gắng hít một hơi thật sâu chấn áp toàn bộ nỗi sợ trong lòng, sau đó bước vào. Đập vào mắt hắn là một khung cảnh tráng lệ của một tòa lâu đài nguy nga, thế nhưng kì lạ ở chỗ trong này hoàn toàn trống rỗng, không có người, không có bất cứ một vật dụng đồ đạc gì.
John bước đến trước vài bước thì “ầm” một tiếng, cánh cửa ra vào sau lưng hắn đột nhiên đóng chặt lại. John chạy đến cố sức mở ra nhưng không được, giống như bị khóa chặt lại vậy.
Hắn xoay người tiếp tục tiến đến trước. “Xì… xì….” – John nhận thấy dưới chân của mình đang xuất hiện một luồng ma pháp hắc ám đang tập trung lại, không gian đó đang bắt đầu vặn xoắn, John linh cảm thấy điều không hay ngay tức khắc nhảy sang một bên.” Ầm…” một tiếng, tại nơi đó một quả cầu hắc ám to bằng cái đầu người xuất hiện, dư chấn của năng lượng kia làm gạch xung quanh đó nứt vỡ. John thầm kêu mình may mắn tránh được.
“Kẻ ngu xuẩn nào dám vào lâu đài của ta?” – Một giọng nói phụ nữ vang lên kế tiếp đó, một bóng đen bắt đầu xuất hiện, bóng đen kia dần hiện ngay trước mắt John, một cô gái trong trang phục đồ đen, chiếc váy ngắn để lộ đôi chân thon dài, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng vô cảm, và càng đặc biệt hơn, cô ta đang lơ lửng trên không cách mặt đất chừng ba mét, ba quả cầu đen đang bay lơ lửng xung quanh người cô ta.
John lập tức đứng lên nói: “Cô là Syndra đúng chứ? Tôi đến để trao cho cô một thứ.”
“Trao đồ vật ư? Cho dù có như vậy việc ngươi dám vào lâu đài này thì sẽ không thể nào sống được, chịu chết đi.” – Syndra lập tức tung ma pháp những quả cầu hắc ám được cô điều khiển trên tay vô cùng thuần thục, có đảo qua đảo lại tấn công dồn dập John.
John vừa tránh vừa nói: “Tôi đến chỉ để trao vật này mà thôi chứ không có ý gì khác.”
Syndra nhìn bộ dáng hắn sau đó ngừng tấn công ma pháp lại nói: “Đưa đây! Việc giết ngươi từ từ giải quyết cũng không muộn.”
John lấy từ trong túi áo ra chiếc hộp mà Dawn sư phụ đã giao đưa cho cô ấy. Syndra sau khi cầm vào chiếc hộp đôi mắt của cô đột nhiên nhíu lại, lớp phong ấn bên ngoài lập tức bị phá bỏ, mở nắp hộp lên một luồng ánh sáng tím bắt đầu tỏa sáng, Syndra kinh ngạc nở nụ cười nói: “Là nó…. cuối cùng ta cũng tìm được nó.”
Syndra nhìn viên ngọc màu tím đặt trong hộp vui mừng khôn tả, cô ấy nhanh chóng cầm lấy viên ngọc lên thì lúc này dị biến đột nhiên phát sinh, Từ trong chiếc hộp một con rắn độc nhỏ bắn đến như tia chớp cắn vào ngực Syndra. Không hề có chút phòng bị Syndra bị con rắn độc cắn ngay lập tức ngã gục xuống. John hai mắt mở to kinh ngạc hốt hoảng chạy đến đỡ lấy cô, con rắn độc sau khi cắn Syndra thì ngay tức khắc hóa thành một đống tro không chút dấu vết.
Khuôn mặt Syndra lúc này đột nhiên trắng bệch, mũi chảy máu, hai lỗ tai bắt đầu có dấu hiệu xuất huyết. Syndra nhìn John cánh tay bóp chặt vào cổ hắn căm tức nói: “Ngươi lừa ta….. ngươi dám…. hạ độc….”
John lắc đầu nói: “Không…. tôi không biết gì cả…. tôi…. tôi không muốn làm hại cô…. tôi không biết trong chiếc hộp ấy có rắn độc….”
Chất độc nhanh chóng phát tát khiến toàn thân cô uể oải, cánh tay không còn chút sức lực.
Syndra đẩy hắn ra một bên cô sức đứng dậy nhưng không thể, cô nói cứ như khóc: “Không ngờ Syndra ta hôm nay lại chết như thế này… ta không phục…. ta không phục….”
John lần nữa tiến lại cạnh Syndra, hắn thấy tại vết thương bị rắn cắn chất độc đang lan ra rất nhanh chóng, khuôn mặt của Syndra lúc này nhợt nhạt như người sắp chết vậy. John cảm thấy mình thật có lỗi, hắn đã gián tiếp khiến cô ấy như thế này. John nói: “Đừng chết…. tôi sẽ cứu cô…. hãy tin tôi, những việc này tôi không hề hay biết gì cả…. tôi sẽ cứu cô…..”
Syndra tức giận nhưng bây giờ toàn thân cô vô lực không thể làm gì cô nói trong mệt mỏi: “Cút đi…. đừng chạm vào người ta….. cút….”
John mặc kệ những lời nói của Syndra, hắn bắt đầu suy nghĩ cách cứu cô, nhưng không có cách nào trừ một cách là hút lấy máu độc. John hít một hơi thật sâu sau đó cúi người, đặt môi của hắn lên miệng vết thương tại ngực của Syndra mà bắt đầu hút lấy chất độc ra.
“Không… đừng…. đừng làm ô uế thân thể ta…. cút đi…. tránh xa ta ra….” – Syndra vẫn cứ mắng chửi hắn.
John hút lấy một ngụm máu độc sau đó phun ra bên ngoài rồi nói: “Hãy tin tôi, tôi không hề có ý làm hại cô…. tôi sẽ cứu cô… dù sao đây cũng là lỗi của tôi khi trao chiếc hộp đó….” – Nói xong John lại cúi đầu hút lấy máu độc tiếp, khuôn mặt của hắn dần dần trở nên nhạt hơn, đôi môi bông nhiên thâm tím lại, mồ hôi đổ ra liên tục.
Syndra khóc…. có lẽ đây là lần đầu tiên cô phải rơi nước mắt: “Cho dù ngươi không có ý hại độc ta thì ngươi và ta cũng không quen biết gì nhau, tại sao phải làm vậy?”
John bộ dáng mệt mỏi nói: “Đơn giản là tôi đã gián tiếp hại cô, John này không muốn hại ai cả…. tôi sẽ cứu cô….”
John lại tiếp tục cúi xuống hút lấy máu độc, hắn đã làm như vậy được hơn mười lần, chất độc trên ngực của Syndra bắt đầu giảm đi, khuôn mặt của cô cũng có tí sắc trở lại.
“Ngươi….” – Syndra không nói nên lời, bây giờ cô vô cùng mệt mỏi mặc cho hắn làm gì.
John nở nụ cười nói: “Chất độc đã được tôi hút sạch rồi… cô sống rồi… hãy tin tôi… tôi không có ý làm hại cô.” – Nói xong John gã gục trên người Syndra khuôn mặt hắn trắng bệch như người chết, cả người bắt đầu lan truyền chất độc. Đây là một loại độc dược cực mạnh cho nên khi John hút nó ra thì đồng thời hắn cũng bị dính phải nó.
Syndra cảm thấy trên người độc tố không còn, cô nhanh chóng dùng ma pháp của mình cầm máu tại vết thương ngồi dậy nhìn John đang bất tỉnh, Syndra lập tức dùng ma pháp nâng hắn dậy đem về phòng mình.
Trong phòng Syndra, John lúc này bất tỉnh nằm trên giường cô, Syndra nhìn hắn với một ánh mắt vô cùng khác, cô nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn thầm nghĩ: “Chúng ta không quen biết gì nhau, tại sao lại liều mạng để cứu tôi chứ?”
Syndra đã thử dùng ma pháp của mình đẩy chất độc ra khỏi cơ thể hắn nhưng không thành công, cô đứng lặng im bên cạnh nhìn chất độc đang dần lan ra khắp cơ thể.
“Syndra…. tôi không có ý làm hại cô….. tôi sẽ cứu cô….. tôi sẽ cứu cô…..” ( John bất tỉnh mê sảng nói)
Syndra nghĩ lại những gì John đã nói, với hành động của hắn, cô tin hắn nói thật, nhưng bây giờ không cứu được John khiến Syndra cảm thấy vô cùng có lỗi. Cô ngồi bên cạnh hắn đột nhiên phát hiện chất độc trong cơ thể John không hề di chuyển thêm nữa, nó như đang dần thu hẹp lại. Từng đợt từng đợt thu hẹp lại. Đôi mắt Syndra bỗng nhiên mở to kinh ngạc, cô nhìn John với ánh mắt vô cùng kì lạ, bởi lẽ lúc cô dùng ma pháp của mình để thử tống chất độc ra thì không hề cảm thấy trong người hắn có chút ma pháp nào, vậy mà giờ đây….
Syndra kinh ngạc thốt lên: “Chàng thanh niên này thật đặc biệt….”
Bên ngoài thấy là vậy nhưng bên trọng lại vô cùng khác, ở trong cơ thể John lúc này luồng sức mạnh màu tím vốn được dấu trong người hắn một lần nữa thức tỉnh, nó mạnh mẽ như một con mãnh thú cắn nát những thứ gì cản đường mình, chất độc kia dù mạnh đến đâu cũng bị sức mạnh màu tím kì bí kia chấn áp hoàn toàn. Rất nhanh chóng toàn bộ độc trong cơ thể của John đã biến mất. Khuôn mắt hắn vẫn nhợt nhạt, đôi mắt dần mở ra, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Syndra trước mặt hắn cố gắng nở nụ cười nói: “Cô không sao….”
Syndra gật đầu, đột nhiên John nắm lấy tay cô rồi nói: ” Syndra tôi không làm điều gì hại cô cả…. cô tin tôi…..”
Syndra lần đầu tiên bị một người con trai nắm tay khiến cả người cô run lên, cô gật đầu nói: “Ta… ta tin anh… được rồi anh mau buông tay đi.”
John thấy mình có hành động không đúng liền rút tay lại xin lỗi. Syndra vội hỏi: “Chiếc hộp ấy ai nhờ anh đem đến cho tôi?”
John đáp: “Là Dawn sư phụ, ông ấy muốn tôi đưa chiếc hộp này cho cô đồng thời là thử thách thứ ba cho tôi.”
“Thử thách?” – Syndra khó hiểu.
John gật đầu giải thích: “Thực ra là tôi đang muốn vào học viện Ninja của ông ấy thế nhưng phải vượt qua ba thử thách mới có thể nhận làm học viên. Đây chính là thử thách cuối cùng…. tuy nhiên tôi lại không nghĩ được bên trong đó lại có rắn độc.”
Syndra đem viên ngọc được để trong chiếc hộp đó ra nói: “Đây gọi là ngọc hắc ám, thứ này của một kẻ đã bị tôi giết chết cách đây khá lâu, thật không ngờ khi chết rồi hắn ta vẫn có thể suýt chút nữa lôi tôi xuống đó cũng với gã, John này… tôi nợ cậu mạng sống.”
John cười nói: “Cô biết tên tôi sao? Cô nói vậy có nghĩa là Dawn sư phụ không phải là người đã làm chuyện này.”
Syndra nở nụ cười nhạt nói: “Trong lúc cậu hút máu độc trên người tôi, không phải liên tục nói tên mình ra sao? Còn việc này có liên quan đến lão già ấy không thì không thể biết được, nhưng tôi cũng muốn cảnh báo cậu, lão ta là một tên cáo già đấy, nếu xét về nhân phẩm thì con trai lão còn tốt hơn lão rất nhiều lần.”
“Con trai? Con trai Dawn sư phụ là ai?” – John hỏi
Syndra cất viên ngọc đi rồi nói: ” Shen, cậu Ninja ấy chính là con trai lão.”
“Ồ” – John kinh ngạc, hắn bây giờ mới biết Shen chính là con trai của Dawn sư phụ. Hắn cố gắng ngồi dậy nhưng không thể thầm cười khổ trong lòng: “Ước gì bây giờ có sinh mệnh đại dương của Nami thì hay quá.”
Syndra thấy hắn thế cười nói: “Anh cũng thật là kì lạ…. mặc dù trúng độc nặng như vậy nhưng lại không chết. Hơn nữa hành động của anh khiến tôi không biết phải nói làm sao, chúng ta không hề quen biết nhau nhưng anh lại chấp nhận suýt mất mạng để cứu tôi, không biết phải nói anh ngốc hay gì nữa đây.”
John cười cười nói: “Mạng tôi to lắm không chết được đâu. Việc làm cô bị thương cũng khiến tôi cảm thấy vô cùng có lỗi cho nên….. ột… ột……”
Khuôn mặt John bỗng nhiên hiện lên một mảng đỏ nhạt, hắn lúc này mới nhớ sáng nay chưa ăn gì cả, đã thế còn trúng độc nên cơ thể trở nên suy kiệt vô cùng.
Syndra nghe tiếng bụng của John kêu lên, cô không kiềm chế được mà lấy tay che miệng cười sau đó nói: “Anh cứ nằm đấy, để tôi đi lấy chút gì đó cho anh ăn.”
John cười ngượng nói: “Cảm phiền cô quá.”
Khoảng mười phút sau Syndra quay lại, trên tay cô là một chén cháo còn nóng, cô để trên giường bảo: “Ăn đi, ăn khi còn nóng.”
John muốn ngồi dậy nhưng không thể, cánh tay của hắn bây giờ như không thể làm theo lời sai khiến của hắn vậy. John nhìn Syndra cạnh đó hắn định nói gì đó nhưng nghĩ lại thôi. Syndra sao không phát hiện ra hành động kì quái kia của hắn được, cô nhanh chóng hiểu ra, khuôn mặt cũng có chút khó xử, cô ngồi xuống cạnh hắn, bưng tô cháo lên nói: “Đây… tôi đút cho.”
John đỏ mặt ấp úng nói: “Tôi… tôi…..”
Syndra cũng đâu khác gì hắn, trước giờ cô có chăm sóc cho ai như vậy đâu. Múc một thìa cháo đút vào miệng hắn. Hai mắt hắn đột nhiên mở tròn, ngón cái đưa lên nói: “Cháo của cô ngon thật.”
Syndra thấy thế đột nhiên cười nói: “Lo ăn đi.”
Để lại một bình luận