Phần 37
Đến tối tôi vào thay mẹ chăm sóc Vân để mẹ về nhà ngủ chứ già rồi chăm gì nổi ảnh hưởng sức khỏe. Hơn 19h bác sĩ có thăm khám lại báo các kết quả xét nghiệm rồi bảo sáng mai chuyển sang phòng riêng. Nghe vậy tôi cũng mừng em nói chuyện với tôi đến khoảng 21h gì đó thì đi ngủ.
Tôi ngủ cả ngày rồi nên không buồn ngủ đi ra hành lang hít thở không khí xong đi ra căn-ting mua li café đi về lại hành lang bên ngoài chỗ Vân nằm mà ngồi uống một mình.
Nhâm nhi li café ngồi ngắm trời đêm, Huế mùa này đang mưa gió lạnh nhưng bây giờ lòng tôi chả thấy lạnh gì cả vì đang lo cho Vân. Bỗng điện thoại reo lên cắt dòng suy nghĩ của tôi.
– Baba nghe này con, giờ khuya rồi sao không đi ngủ mà gọi cho baba. – Nhìn xem ai gọi thì ra là số của Hà, giờ này học bài xong thấy nhớ tôi nên gọi đây chứ gì.
– Baba cũng chưa ngủ chứ bộ, con nhớ baba lắm nên không ngủ được. Baba chăm dì nhanh khỏe để vô với con nha. – Hà nhanh miệng đáp lại với giọng ngọt xớt như mật ong.
– Thật có nhớ baba không hay là nhớ thằng em của baba. – Tôi thừa hiểu chữ nhớ trong lời nói của Hà nên đâm ra châm chọc bé con cho vui.
– Thật mà con nhớ baba nha rồi nhớ luôn nó nữa. Cả ngày nay học mà toàn nhớ baba không á.
Tôi phì cười với điệu bộ nói năng bây giờ của Hà, tôi còn nghe giọng cười của An nữa. hình như cô bé cũng đang ngồi bên cạnh nghe cuộc trò chuyện của tôi với Hà, chắc tụi nó bật loa ngoài rồi.
– Ugm, ba cungx nhớ hai con với mẹ lắm. Baba hứa nhanh nhanh để vô với tụi con làm cho ba mẹ con sướng được chưa.
Hà và An cùng cười lên khi nghe tôi nói vậy, nói chuyện thêm một lúc thì tôi bảo hai đứa đi ngủ để mai còn đi học nữa. Tụi nó tắt máy xong mà tôi vẫn đang nhìn điện thoại rồi cười, mơ ước một gia đình cứ luẫn quẫn trong đầu tôi.
Đêm nay thật dài và cơn mưa cũng vậy cứ rơi suốt cho đến sáng, nó như nỗi buồn của tôi bây giờ cô đơn và lạnh lẽo.
Sáng hôm sau đúng giờ làm việc bác sĩ cho tôi chuyển phòng nên đưa em lên phòng riêng nằm yên tĩnh hơn, người nhà cũng có chỗ ngủ ngon lành hơn phòng bện dưới kia chả có chỗ để ngủ làm tôi phải thức cả đêm.
Xong xuôi mọi chuyện mẹ bảo tôi về nhà ngủ rồi trưa vào cũng được để Vân lại mẹ chăm. Nghe lời tôi đi về nhà nằm ngủ cho khỏe chứ giờ mệt bơ phờ vì thức nguyên đêm. Thấy tôi về với khuôn mặt mệt mỏi thì chị Chi hiểu nên không nói gì để tôi đi ngủ.
Ngủ một mạch đến 10h thì điện thoại lại reo bắt máy thì của thằng Đạt nó gọi hỏi thăm tình hình của Vân rồi la tôi một trận vì Vân bệnh mà không báo cho nó biết cho đến khi Thy gọi điện hỏi nó nó mới ngẩn người ra.
Nghe nó càm ràm mệt quá tôi bật loa ngoài lên quăng điện thoại qua một bên rồi đi tắm cho nó nói một mình. Tắm xong đi ra thấy nó tắt máy đời nào rồi, không biết thằng điên này từ đâu mà trở nên lắm chuyện vậy chứ.
Tôi lấy xe Vân đi học chạy vào bệnh viện mở cửa phòng ra thấy có mặt cả Thy, Dương với Ny đang ngồi trong phòng với mẹ tôi mà nói chuyện. Vân giờ đỡ đau hơn một chút thỉnh thoảng nói vài câu thôi chứ nói nhiều nó lại đau thêm.
Thấy tôi đi vào Ny lườm tôi một cái.
– Ông hay quá ha, Vân bị bệnh mà không thông báo cho tụi này một tiếng, bạn bè vậy đó hả. – Ny tỏ ra giận dỗi với tôi nhìn qua gương mặt của Dương với Thy cũng vậy.
– Tại lo cho Vân quá nên quên thôi mới bị thằng Đạt lằng nhằng một trận vô đây bị mấy tụi bay nữa nhức đầu thật.
Ngồi chơi đến giờ cơm tụi nó cũng về, một ít phút sau chị Chi mang cơm và đồ ăn vào cho tôi và mẹ ăn.
Trôi qua được một tuần Vân đã bớt đau đi một chút, ngày nào cũng truyền gần chục chai nước trắng vàng gì đó mà bác sĩ bảo là thuốc giảm đau và các chất dinh dưỡng.
Yến có gọi cho tôi bảo vào thi hai môn nên sắp xếp bay vào thi và thi xong hai môn tôi liền bay ra lại chăm sóc cho Vân.
Cứ thế Vân nằm bệnh viện hết hai mươi mấy ngày thì khỏe lại, các bác sĩ cho làm các kết quả thấy ổn định lại nên cho xuất viện và còn dặn dò về nhà chỉ được ăn cháo cá với cháo thịt cho bụng ổn định, hai tuần sau lên tái khám lại.
Xuất viện đưa Vân về nhà dưới quê chứ không có để ở chung với chị Chi vì trên đó không ai chăm sóc lại phiền chị Chi nữa nên tôi quyết định đem về ở với ba mẹ. Tôi cũng ở lại luôn dù em nói thế nào cũng không đi.
Tái khám sau hai tuần thì đã ổn định lúc đó tôi mới bay vào lại SG để học và Vân cũng vậy cũng lên thành phố sống và chuẩn bị đi học lại.
Qua chuyện của Vân lần này tôi nghiệm ra một điều mà lâu nay tôi không thể hình dung được là tôi quá đỗi vô tâm đối với Vân nên sau vụ này tôi thường xuyên gọi điện hỏi thăm Vân hơn ngày nào cũng gọi.
Khi vào tôi quyết định dọn tòn bộ về nhà để sống và giảm lại nhu cầu tình dục của mình. Phương lúc đầu không hiểu nhưng sau khi nghe tôi tâm sự cũng hiểu ra rất nhiều điều, em tôn trọng quyết định của tôi
An và Hà nghe nói vậy buồn lắm nhưng tôi cũng phải lường trước thôi tôi không muốn hai đứa nhỏ này lại lún sâu thêm về tình dục nên chọn cách đó, một tháng chỉ làm tình mỗi đứa hai, ba lần gì đó mà thôi.
Đợt này tôi chăm chỉ học tập và vào công ty làm việc luôn để phụ giúp chị Như những gì mà tôi giúp được cũng như để tôi thực hành các kiến thức mà tôi đã học được từ giảng đường đại học.
Để lại một bình luận