Phần 46
Ông Ba lẳng lặng rời khỏi giường để yên cho ba người phụ nữ nghỉ ngơi sau cơn hoan lạc thống khoái.
Sau khi đi ra ngoài phòng tắm rửa sạch con cu dính đầy dâm thủy của ba người phụ nữ và chính tinh dịch của mình, ông cầm theo một cuộn giấy vệ sinh quay vô phòng mặc quần áo vô cho chỉnh tề.
Như một người hộ lý chu đáo, ông giở nhẹ từng đôi chân trắng dài lên, xé giấy lau sạch sẽ từng cái lồn cho họ… Làm sao mà không đánh thức họ được, cho dù ông rất nhẹ nhàng, gượng nhẹ nhưng những cái đụng chạm dù rất khẽ khàng trên vùng đất nhạy cảm nhất đều làm họ tỉnh thức… Lúc đầu, trong cơn ngái ngủ mê mệt, họ cứ tưởng ông Ba lại muốn “làm” họ nữa… Nhưng khi hé mắt nhìn và tỉnh táo hẳn, cả ba người phụ nữ đều trào dâng cảm xúc biết ơn.
Họ không nghĩ đến cái cảnh này.
Chưa người đàn ông nào đi qua đời họ lại có sự quan tâm, chăm sóc họ đến cùng như vậy.
Mà nói cho cùng hết lý lẽ, họ chẳng là gì của ông hết! Chỉ là những phụ nữ trần truồng ham mê nhục dục tự nguyện đến với ông mà thôi.
Bây giờ dù cho sau cơn thỏa mãn ông có để họ đó và rời đi thì họ cũng không thể trách móc gì ông… Ô… nhưng còn kế hoạch đã bàn của họ còn chưa thực hiện xong… Chuyện cả ba cùng làm tình với ông tối nay chỉ là một phần của “âm mưu” đó mà thôi…
Ra hiệu rồi cả ba cùng ngồi dậy trước mặt ông. Ông hơi giật mình rồi nhìn cả ba cười ngượng nghịu thật dễ thương, ông ấp úng:
– Anh xin lỗi… anh làm các cô giật mình…
Minh Phương đưa tay kéo ông lên nằm chung với cả ba người. Ông lắp bắp:
– Gì… nữa… bộ em muốn… nữa hả…
Nàng phá lên cười to:
– Haha… Không… tụi em biết mà… anh đâu phải sức thanh niên mà chìu ba “con quỷ cái” này… Chỉ muốn anh nằm xuống đây với tụi em, nói chuyện thôi…
– Nhưng mà… mấy “đứa” cứ… lông nhông… vầy… chết anh…
Hiểu Dung cũng cười:
– Thì anh tập cho quen đi… Mai mốt chị Ba về, tụi em kéo nhau qua “tự thú” với chỉ, xin chỉ cho tụi em về ở chung…
Ba Nguyên giật mình thảng thốt, trố mắt nhìn cả ba người phụ nữ xinh đẹp trần truồng trước mắt, ông ngọng nghịu không thốt được lời nào. Tội nghiệp ông, Hiền lên tiếng:
– Thôi đi Dung, chị đừng có hù, tội nghiệp ảnh… Không có đâu anh. Biết chị Ba là người hào phóng, không tính toán thiệt hơn, nhưng mà tụi em không có lợi dụng chỉ dễ dàng để làm anh khó xử đâu… Nhưng mà có nhiều điều thắc mắc, tụi em muốn hỏi và muốn chính từ miệng anh nói ra, được không, anh?
Ông qua cơn thảng thốt, gật đầu mỉm cười nhìn Hiểu Dung rồi nhìn cả ba:
– Hay quá ha… Bữa nay Dung dám hù dọa anh ha… Được rồi, các cô thắc mắc cái gì, cứ hỏi, cái gì nói được anh nói, cái gì không nói được thì… anh nín… vậy thôi…
Minh Phương lên tiếng:
– Cái cô gì cháu chị Ba đó, mấy ngày nay quan hệ với anh là sao?
Ông trầm ngâm:
– Thì đúng Tiểu Anh là cháu bà con bên ngoại của Huyền…
Hiểu Dung chặn ngang:
– Em xin lỗi, nhưng mà Huyền là ai?
Ông cười, mắt ông ánh lên vẻ tự hào và đong đầy yêu thương:
– Thì chị Ba của các cô tên Đặng Diệu Huyền. Lâu nay ai cũng kêu là chị Ba riết quên luôn tên cúng cơm của bả…
Cả ba người phụ nữ gật gù:
– À… tên chị Ba đẹp ghê… hợp với người nữa…
Ông tiếp:
– Tiểu Anh là cháu kêu Huyền là cô, nhưng bà con xa lắm. Ba của Tiểu Anh cũng chỉ là anh bà con xa lắc bên ngoại của Huyền thôi. Lần này về cốt để thăm cô Ba… Nhưng…
Hiền sốt ruột:
– Sao nữa anh? Nhưng… cái gì?
– Nhưng Tiểu Anh cứ đòi ở với anh khi biết cô Ba đi vắng, lúc đầu anh cũng muốn gửi Tiểu Anh qua ở với một trong các cô mà nó không chịu… Ở với anh riết rồi…
Ông trầm trầm kể cho ba người phụ nữ nghe cái quan hệ trái khoáy của ông với họ… Nghe xong, cả bốn người đều im lặng, biết là chuyện đời có nhiều cái không bình thường vẫn hay xảy ra, nhưng chuyện này lại xảy ra với chính người đàn ông mà có những lúc trong thâm tâm họ lại coi như chính là chồng của họ…
Một lúc rất lâu sau, Hiền mới mở lời:
– Còn chuyện này nữa, nếu không tiện thì thôi, còn nếu được, anh Ba nói cho tụi em biết. Thiệt tình, biết không để làm gì, dù đã… ăn nằm với anh Ba như chồng của mình nhưng mấy chị em em biết mình là ai và giới hạn của tụi em là ở đâu… Mà biết là để tụi em liệu đường cư xử cho nó đàng hoàng, vui vẻ thôi… Đó là chuyện chị Hồng Thủy. Sao tự nhiên tụi em thấy có cái gì là lạ khi mà chị Thủy đi học cùng lúc chị Ba bỏ anh ở đây một mình đi chơi thăm bà con tới cả năm… Có cái gì đó liên can, dính dáng giữa chị Ba với chị Thủy không, anh?
Ông Ba nhìn cô bật cười:
– Đúng là cô giáo có khác, nói năng lọt lỗ tai dữ à…
Hiền cười ngượng nghịu. Bản chất ông là một người trung thực, thẳng thắn, không ưa thích chuyện dối trá, vẽ vời… Dù sao thì như Hiền nói, cả ba đều coi ông như thân thiết, mà ông cũng coi họ như những người vợ, dù chỉ là khi quan hệ thân xác. Không phải thỏa mãn rồi là xong mà trong ông cũng có những mối dây tình cảm nhất định với họ… Suy nghĩ một chặp ông gật gù:
– Được… anh sẽ nói. Nhưng anh có một yêu cầu, các cô không được nói gì về mối quan hệ giữa anh với các cô cho chị Ba các cô biết. Anh không sợ bả làm gì vì anh hiểu bả rất bao dung độ lượng, nhưng làm bả tổn thương thì đó là điều anh không hề muốn. Thêm nữa, cũng không cho đám trẻ trong xóm này biết gì hết. Anh cũng không muốn đầu óc tụi nhỏ phải suy nghĩ gì về những mối dây lăng nhằng, lung tung beng này của mấy anh em mình, được không?
Khi thấy cả ba người phụ nữ đều thẳng thắn nhìn vô mặt ông gật đầu, lúc đó ông mới từ từ kể lại câu chuyện giữa ông và Hồng Thủy, chuyện bà Ba buồn phiền bao năm vì không sinh đẻ được, chuyện bà Ba có ý muốn nhường nhịn, tạo cơ hội để Hồng Thủy dính bầu với ông và đã sinh cho ông thằng Nguyên con làm sao… ông kể hết…
Khi đã dứt câu chuyện từ lâu mà không nghe thấy phản ứng gì từ ba người phụ nữ đang ngồi cùng ông trên giường, ông ngẩng nhìn mới hay họ đang nắm chặt tay nhau, nước mắt chan hòa trên ba khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu… Ông hoảng hốt:
– Sao… sao mà tự nhiên… khóc… Anh nói gì để “mấy đứa” buồn hả…
Minh Phương lắc lắc đầu:
– Không… không, anh không có nói gì cho tụi em buồn đâu… Tụi em nghe chuyện xong cứ tưởng là chuyện cổ tích, anh Ba ơi… Em cứ nghĩ chị Ba không phải là người trần mắt thịt như tụi em, chỉ phải là tiên trên trời mắc đọa xuống ở với anh em mình…
Hiểu Dung nói theo:
– Thiệt đó anh. Có được mấy người phụ nữ như chị Ba đâu, anh. Đem tình yêu thương của mình san sẻ cho người khác, chịu đựng, hy sinh, cốt để chồng mình được vui… dù có tan nát trái tim cũng chịu… Nếu là em, chắc em không làm được như chị Ba đâu, anh…
Hiền vẫn còn thút thít, cô sà tới ôm chầm lấy ông Ba, bất kể mình vẫn chưa mặc lại quần áo:
– Em ước được như chị Hồng Thủy… Có bầu với anh Ba, được chị Ba cưng chìu…
Để lại một bình luận