Phần 2
Cách cửa ván gỗ ọp ẹp được đẩy ra. Trong căn nhà là một thế giới hỗn độn bừa bãi. Đồ gỗ mục rệu, màn nhện phủ kín, cỏ dại mọc xen kẽ trên nền nhà nứt nẻ. Cô gái được đem vào gian phòng trong. Nơi đó trải sẵn một tấm đệm dơ bẩn, xung quanh còn hộp đồ ăn, lon bia vứt bỏ tứ tung. Căn nhà hoang này thật sự là một địa điểm thác loạn của đám Tuấn Kiệt. Rất nhiều lần chúng đã đem gái vào đây thay nhau hãm hiếp. Nhưng không lần nào cả đám lại phấn khích như lần này. Đám con gái kia, đứa thì có chồng, đứa thì đã cho trai chơi trước. Cũng có lần chúng vớ được gái còn trinh, nhưng nhan sắc lại chỉ có thể miễn cưỡng gọi là giới nữ.
Sau vài lần đắc thủ, chúng đều sợ hãi nơm nớp, nhưng bất ngờ không một nạn nhân nào tố cáo chúng. Vùng quê là thế. Chuyện vỡ lỡ ra chỉ có nước bỏ xứ mà đi. Mà lần này, Huyền Mi là món mồi ngon nhất từ trước đến nay. Sự thanh lịch sang trọng kiêu sa của gái Sài Gòn. Làn da trắng muốt mịn như nhung thật khác xa với nhan sắc đen nhem nhẻm của gái vùng biển.
Huyền Mi bị ném ngã sõng xoài lên nệm, chiếc váy tốc lên cao lộ cả chiếc quần lót trắng tinh và khối u mủn mỉm bên dưới.
– Cứu tôi với… cứu tôi với…
Cô gái cuống cuồng giữ chặt mép váy, mặt tái mét sợ hãi kêu gào trong tuyệt vọng. Cả đám con trai ánh mắt đổ lửa nhìn chằm chằm như muốn lột truồng Huyền Mi. Mặc cô kêu gào chẳng đứa nào ngăn cản. Nếu nơi này kêu gào có hiệu quả thì cả đám đã xộ khám lâu đời.
– Các anh dám đụng vào tôi… Chút nữa chồng sắp cưới của tôi đến… Sẽ bắt hết các anh. Chồng tôi là cảnh sát. – Cô cố gắng đe dọa.
– Ha ha… – Một tràng tiếng cười nhạo làm gương mặt xinh đẹp của Huyền Mi càng tái nhợt.
Cả đám con trai bắt đầu cởi áo. Những thân thể đen đúa chắc nịch phơi bày làm cô gái run rẩy hét lên khàn cổ.
– Cứu.. Có ai không ? Cứu tôi.
– Như thông lệ… Đại ca trước, tụi em sau…
– Ừ… Em này thì tụi mày chịu khó đợi nha… Lâu đấy…
Tuấn Kiệt cởi áo, vừa nhếch mép cười. So với tụi kia, thì hắn có thân hình đầy đặn vạm vỡ hơn nhiều, làn da cũng trắng trẻo ra bộ công tử đúng nghĩa.
– Đại ca có cần tụi em giữ nó không ?
– Không cần… Ra ngoài hết cho tao.
Cả đám tiu nghỉu ánh mắt tiếc nuối đi ra ngoài. Dù được đứng bên cạnh như mọi khi xem đại ca phá trinh con bé đó cũng là một ký ức khó quên. Nhưng không sao, đại ca xử không tệ… Rồi đàn em sẽ được chấm mút. Món mồi ngon như Huyền Mi, 10 thằng luân phiên có thể mất cả ngày. Cánh cửa khép lại.
– Anh đừng đến đây… Tôi cắn lưỡi chết cho anh coi.
Tuấn Kiệt ngồi xuống nệm. Hắn không vội vã gấp gáp vì trong đầu gã có một ý nghĩ khác. Hắn đã 16. Tuổi này rất nhiều đứa đã cưới vợ có con. Tuấn Kiệt được ba mẹ giới thiệu rất nhiều tiểu thư đài các môn đăng hộ đối, nhưng hắn không nhìn trúng được người nào. Lần đầu nhìn thấy Huyền Mi, có lẽ những đứa khác chỉ nhìn chăm chăm vào da thịt cô, nhưng Tuấn Kiệt lại có đánh giá sâu sắc hơn. Không bàn thêm về nhan sắc hoàn hảo của Huyền Mi, chỉ riêng phong thái cũng mang đến cho Tuấn Kiệt một áp lực mơ hồ. Đó là áp lực của giai cấp. Cô gái này rõ ràng là đến từ một gia đình có quyền thế cực cao. Cao đến mức một công tử nhà giàu nổi tiếng khắp vùng như Tuấn Kiệt chỉ có thể nhìn lên ngưỡng vọng.
Dù biết điều đó nhưng với máu liều mạng hoành hành lâu ngày, Tuấn Kiệt không sợ hãi việc này sẽ đem đến hậu quả gì. Kể ra thì có bao nhiêu thằng con trai tuổi 16 biết nghĩ đến hậu quả ?! Hắn chỉ biết để cô gái này đi, hắn sẽ không bao giờ có cơ hội. Bất cứ cơ hội gì cũng không có. Kế hoạch của hắn rất đơn giản. Nhẹ nhàng dụ giỗ cô gái để gạo nấu thành cơm, sau đó gia đình cô ta không muốn gả cũng không được. Dĩ nhiên, nếu đi theo kế hoạch này, Tuấn Kiệt sẽ hết sức bảo vệ Huyền Mi, càng không bao giờ chia sẻ thân thể vợ tương lai của mình với đàn em. Thu xếp dẹp yên bọn đàn em càng dễ dàng đối với hắn. Chỉ cần tung tiền cho chúng ăn chơi đàn đúm vài ba ngày là xong. Cái khó nhất vẫn là mục tiêu ngay trước mắt. Làm sao để cô gái này xiêu lòng chấp thuận dâng hiến cho hắn.
– Anh để tôi đi đi… Tôi hứa sẽ không kể chuyện này cho bất cứ ai. Tôi hứa. – Huyền Mi vẫn còn nuôi hy vọng.
– Chuyện đó là không thể. – Tuấn Kiệt dứt khoát lắc đầu trong ánh mắt tuyệt vọng của cô gái.
– Dù tôi có chấp thuận thì cô nghĩ lũ ngoài kia sẽ thả cho cô đi sao ? – Tuấn Kiệt chợt nảy ra một sáng kiến có thể là cửa đột phá.
– Sao không ? Anh là đại ca mà ?! – Huyền Mi nghi hoặc hỏi lại.
– Haizz… Anh em nể mặt xưng hô thế thôi… Tôi cũng chẳng thể bảo chúng được… Nhất là liên quan đến chuyện đàn bà… Lại là một người đẹp như em… Thằng nào cũng mơ được dày vò em.
Huyền Mi rùng mình, mắt đã rưng rưng.
– Tụi nó đã làm thì không sợ. Ở đây khác Sài Gòn nhiều lắm… Pháp luật lỏng lẻo. Báo cảnh sát cũng chẳng bắt được ai.
Hắn càng nói thì đôi mắt cô gái càng u ám.
– Trừ phi… – Tuấn Kiệt ngắt quãng.
– Trừ phi làm sao ?
– Khi em trở thành người phụ nữ của anh. Tức là chị hai của chúng nó. Thì chúng mới không dám đụng chạm vào em. – Hắn vừa nói vừa nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô.
– Là sao ? Chị Hai ? Người phụ nữ của anh ? – Huyền Mi lẩm bẩm, như hiểu như không. – Làm bạn gái anh ư ? Không được, tôi đã có hôn ước.
– Vả lại tôi có biết gì anh đâu ? Tháng sáu này tôi sẽ cưới chồng. Tôi lại rất yêu chồng tôi. – Huyền Mi nói liên tục như tự bảo với mình.
Cô gái này lại nhắc đi nhắc lại trước mặt Tuấn Kiệt rằng yêu một thằng đàn ông khác. Máu nóng dồn lên mặt hắn. Tuấn Kiệt nghiến răng ken két, hắn chỉ muốn ngay lập tức lao lên chiếm đoạt thân thể Huyền Mi. Nhưng hắn vẫn cố kềm nén.
– Em nghĩ sao thì tùy… Nhưng em phải nhìn rõ sự thật là em không còn lựa chọn. Một là thành người của anh. Hai là tất cả những gã kia sẽ dày vò thân thể em một ngày rồi thả em đi.
Hắn cố tình không tính mình trong số những uy hiếp để lấy chút hảo cảm của Huyền Mi. Nhưng nếu thật sự đi đến bước đó, hắn sẽ là người hãm hiếp cô đầu tiên. Huyền Mi bắt đầu khóc, đôi vai run rẩy theo từng cái nấc khẽ. Nước mắt rơi lả chả thấm ướt cả vạt áo trước ngực. Cô có lẽ đang nghĩ về thảm cảnh của mình giữa bầy sói, cơn sợ hãi làm cơ thể run lẩy bẩy.
– Đi theo anh, anh sẽ nhờ ba mẹ hỏi cưới em đàng hoàng. Gia đình anh có thể nói là giàu nhất vùng này, không để em mất mặt… – Giọng Tuấn Kiệt vang lên đều đều.
Huyền Mi càng khóc to hơn, có vẻ như không bao giờ dứt.
– Thôi vậy… Anh biết em có cuộc đời tương lai của mình. Ràng buộc với anh cũng khó cho em. Có lẽ chồng tương lai của em sẽ tha thứ cho chuyện em thất tiết trước hôn nhân. Dù sao chuyện này em chỉ là nạn nhân.
Tuấn Kiệt đứng lên, phủi phủi bụi sau quần. Lấy áo vắt lên vai bước ra.
– Khoan đã. Anh đi đâu ?
– Ừm… Anh ra nói với tụi nó. – Hắn không ngoảnh đầu lại, chân vẫn bước. – Em yên tâm về phần anh. Anh không thích làm chuyện cưỡng ép. Em chịu khó chút vậy… Cứ xem như nằm ác mộng thôi, sẽ qua nhanh thôi.
– Không… Đừng…
Khi Tuấn Kiệt chuẩn bị mở cửa, Huyền Mi đã kêu lên. Hắn lén mỉm cười rồi quay lại với vẻ mặt nghiêm nghị.
– Em đồng ý.
– Em đồng ý gì ? – Hắn giả vờ hỏi lại.
– Làm… làm bạn gái anh. – Cô gái mếu máo, giọng run rẩy.
Tuấn Kiệt cười tủm tỉm bước lại. Hắn ngồi xuống sát bên Huyền Mi. Cô theo bản năng vẫn muốn xích xa ra. Hắn cầm tay cô. Huyền Mi thoáng rụt lại, rồi để yên. Bàn tay thật nhỏ, từng ngón dài thẳng tắp như tranh vẽ. Lang vào mũi Tuấn Kiệt một mùi hương xử nữ thơm ngát. Hắn tuy nhỏ tuổi, nhưng kinh nghiệm tình trường không nhớ hết. Mùi hương của Huyền Mi thật đặc biệt, thật tinh khiết. Một cảm giác hừng hực trong lòng bốc lên. Hắn chậm chậm đưa môi xuống. Huyền Mi gò má đỏ bừng, môi mím chặt đón nhận. Một cảm giác mềm mại thơm mát lang tận xương tủy.
– Khoan đã… – Huyền Mi nói lí nhí, khẽ đẩy hắn ra.
– Sao vậy ? – Hắn vẫn mê mẩn, hít hà bờ môi đỏ mọng của cô.
– Em làm bạn gái anh rồi… Còn chuyện gì đó… Để cưới xong có được không ? – Huyền Mi nói khẽ.
Tuấn Kiệt vẫn tiếp tục không rời đôi môi còn mím chặt của Huyền Mi.
– Được chứ. Nhưng em phải chứng minh để anh tin là em thật lòng. – Hắn hôn đôi gò má, khẽ ngoạm lấy vành tai nhỏ xinh của cô.
Cơ thể Huyền Mi run lên. Cảm giác này có lẽ quá mới lạ.
– Em… Chứng minh thế nào ?
– Thế này nhé…
Tuấn Kiệt lần mò cởi cúc áo trước ngực Huyền Mi. Cô thản thốn ngăn tay hắn lại, rồi mím môi bỏ qua không chống cự. Một làn da trắng ngần phơi bày trước mắt Tuấn Kiệt. Hai bầu vú tròn trịa vung đầy căng tức dưới chiếc nịt ngực nhỏ bé. Hắn há hốc thấy máu nóng xông lên mũi. Hạ thể ngay lập tức trỗi dậy mạnh mẽ. Tuấn Kiệt úp mặt khe trũng sâu hoắm trước mặt vào hít một hơi thật sâu.
– Anh… Thôi… Đủ rồi…
Huyền Mi bị Tuấn Kiệt đẩy ngữa ra tấm nệm. Hắn tiếp tục vùi mặt vào giữa hai bầu vú làm cô nhột nhạt không chịu nỗi. Đột nhiên, áo lót cô lỏng ra. Chưa kịp phác giác thì nó bị kéo ngược lên trên.
– Trời ơi… Anh làm gì vậy ?
Huyền Mi hét lên nhưng hai cánh tay che chắn lại bị Tuấn Kiệt nắm giữ, kéo mở sang hai bên.
– Để anh nhìn chút… Ngực em đẹp lắm.
Hai bầu vú trinh nguyên chưa một người nhìn qua phơi bày trước mặt Tuấn Kiệt. Hai chiếc núm đỏ hồng nhỏ xíu như đồng xu e ấp bỡ ngỡ. Huyền Mi mặt đỏ như gấc chín, quay đi tránh ánh mắt thèm muốn của hắn. Chợt Tuấn Kiệt buông lỏng tay cô gái. Hắn nhào xuống bóp chặt hai bầu vú mơn mởn, há miệng ngậm lấy bên núm vú.
– Không, đừng… Hu hu… Anh buông ra… Em không chơi nữa…
Trong tiếng nức nở của cô gái, Tuấn Kiệt vò nắn hai bầu vú căng tròn, miệng hắn không ngừng bú mút chùn chụt hai chiếc núm xinh đẹp. Luân phiên bên này lại bên kia. Tiếng nấc của Huyền Mi nhỏ dần, sau thay thế bằng âm thanh hổn hển nài nỉ buông tha.
– Em nằm yên… 5 phút thôi… Cho anh năm phút là thôi. – Tuấn Kiệt nói miệng vẫn không rời cái núm vú xinh đẹp.
– Anh… hứa không ?
– Anh hứa mà.
Để lại một bình luận