Ngày gặp anh là một buổi chiều buồn nhẹ gió. Người đàn ông chững chạc và thận trọng trong mọi lời nói. Nhưng đôi mắt đó xa xăm đầy tâm sự. Anh đang thất tình!
Chẳng hiểu vì tôi thân thiện hay vì kiếp trước chúng tôi đã biết nhau. Anh trút hết nỗi niềm và đau khổ của một người tuyệt vọng. Giờ phút đó, tôi thật sự cảm thông và muốn xoa dịu cho anh.
Lần thứ hai gặp nhau, anh đã khá hơn và anh thật sự bình tĩnh thoải mái sau mỗi lần trò chuyện cùng tôi. Cứ thế chúng tôi trở thành bạn tri kỉ của nhau.
Cho đến một ngày… tất cả bước sang một trang mới!
Café TRẦM nằm ngay góc giữa của đường Trần Huy Liệu, chúng tôi thường ngồi đó tám chuyện cùng nhau bởi nó lãng mạn và nhẹ nhàng. Mọi ngày, anh hẹn tôi buổi trưa nhưng hôm nay lại là buổi tối.
Trong ánh sang heo hắt, tôi muốn nhìn người đàn ông này đến lạ. Anh vững vàng và đầy mê hoặc. Tôi thích nhìn anh rít thuốc lá, lông mày anh cau lại suy tư nhưng gợi tình phải biết. Đúng! Tôi đã phải lòng anh ta mất rồi. Cứ nghĩ đó chỉ là cảm nhận của riêng tôi, chợt anh xoa tay lên má tôi:
– Anh không ngờ da em mịn như thế!
– Đêm qua anh mơ, mơ thấy hôn một cô gái từ phía sau. Khi cô gái quay lại thì đó là em. Đôi mắt em nhìn anh làm cho giấc mơ đó ám ảnh anh cả ngày hôm nay.
Tôi cười dịu dàng… nhưng không ai biết được suy nghĩ thật sự của tôi lúc này:
– Bật đèn xanh rồi nhé! Tới với anh luôn vậy.
Cả hai chúng tôi ngượng ngùng nhau một lúc. Có lẽ anh không tiếp vì anh là người giải bày với tôi những tình ái anh gặp phải. Tôi hiểu nên đã chủ động:
– Café này có một góc dành cho tình nhân, anh có muốn vào đó không?
Như được người khác đoán trúng tâm, anh gật đầu ngay tức khắc.
Phòng tình nhân tối hơn những chỗ khác, chỗ ngồi được bày trí kiểu Nhật. Sàn được lót thảm nên giày phải bỏ lại ngoài cửa. Tôi đi sau lưng anh và cười đắc ý vì tôi nghĩ đến sau khi ngồi xuống tôi sẽ chạm lưỡi vào bờ môi gợi tình kia. Ý nghĩ đó làm cho tôi phấn khởi biết bao.
Ngồi gần một tấm kính, có thể nhìn ra toàn cảnh của quán, tất nhiên là ở ngoài không thể nhìn vào. Anh gần tôi lắm rồi và anh nắm tay tôi. Cảm giác bật nhẹ một cái vì đã lâu… tôi không hẹn hò ai đúng nghĩa.
Dù cả hai đã trưởng thành, nhưng vẫn sượng thật sự khi thấy đám trẻ lúc nhúc trong góc này, những đứa con gái có vẻ đã quen khi đến những chỗ thế này nên bọn chúng đều mặc đầm hoặc váy. Mấy đứa con trai thì tha hồ mà lần mò và tưởng tượng ra hình dáng cái chúng ham muốn trong bong tối. Chúng nằm la liệt như bị trúng phải thuốc tê. Cảnh tượng đó làm cho tôi nóng cả người và tôi nghĩ anh ta cũng như tôi. Không thể đợi thêm một phút nào nữa, tôi quay sang kéo mặt anh ta gần tôi, không gấp gáp… tôi hôn mũi anh, anh nhìn tôi một lúc rồi cúi xuống thật mạnh và chúng tôi nút lưỡi nhau…
Cảm giác nụ hôn này khác hẳn. Nó đủ ẩm ướt để tâm hôn khô khan của tôi được hồi sinh. Tôi là người đàn bà sinh lý mạnh. Tôi yêu Tình Dục theo cách của mình: lãng mạn, đam mê, mạnh mẽ. Tôi muốn có tất cả các trạng thái trong cuộc mây mưa tình ái của tôi. Và hôm nay, cái lưỡi điêu luyện của người đàn ông này hứa hẹn với tôi một cánh cổng Thiên Đường rực rỡ.
Như cả hai đều khát tình, chúng tôi wấn lưỡi nhau không rời, nước bọt cả hai trào ra như thèm thuồng cái gì đó từ lâu. Người tôi bắt đầu nóng dần và cơ bụng dưới của tôi thắt lại. Rồi nhẹ nhàng… bàn tay anh vuốt nhẹ cổ tôi, xoay tròn sau gáy tôi rồi tiến gần đến ngực tôi. Anh nắn nhẹ bầu vú rồi có vẻ như anh biết cảm nhận nó đang căng đầy để mời gọi anh, anh bóp mạnh nó một chút nữa. Hơi thở tôi bắt đầu tăng dần rồi đứt quãng khi anh dùng ngón tay cái mơn trớn đầu vú tôi. Tôi vẫn không rời môi anh và hơi ngã người ra phía sau để tạo một độ dốc cho bàn tay anh trượt xuống bên dưới chút nữa.
Nghĩ đến đó, tôi đã điếng người… Đêm tuyệt vời đây rồi!!
Trong cái im phăng phắc của đám người: “Việc ai nấy làm, cơm ai nấy ăn”.. Tiếng rung của điên thoại cũng làm người khác nghe rõ mồn một. Đó là tiếng chuông của người đàn ông chưa kịp “ tuột dốc”. Chúng tôi dừng lại… và sự thèm khát của tôi bị đứt đoạn.
– Anh có việc phải đi rồi! Anh tiếc lắm!
“Ồ! Chỉ mình anh tiếc thôi à? Em sắp điên lên đây”. Trong đầu tôi muốn nói những lời đó lắm. Nhưng không hiểu sao tôi cười nhẹ:
– Gặp anh sau vậy!
Chúng tôi ra về! Suốt đêm đó, tôi không ngừng nghĩ về anh và tôi biết chắc lần sau, tôi sẽ ném cái điện thoại chết tiệt của anh đi chỗ khác.
Tôi cười thầm và chìm vào giấc ngủ không có đàn ông!
Để lại một bình luận