Phần 4
Vài ngày sau đó, thấy gái vẫn tỏ thái độ bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra nên em cũng yên tâm phần nào, cạch, không dám nhắc đến vụ mấy hôm trước nữa.
Cơ mà mấy ngày này gái tỏ ra bận bịu lắm ạ, không online face thường xuyên như trước nữa, hỏi thì bảo có việc, rồi mất hút. Ăn quả bơ lần này thì em mới biết là mình đã mắc sai lầm chết người rồi, mà giờ thì cũng chả biết kêu ai, chỉ có thể thở dài mà than trời trách đất, đau không nỗi đau nào bằng, ví như cắt thịt lột da, cầm dao mà đâm vào tờ trym để tự sướng. Ôi, đau, đau lắm các bác ợ…
Rồi cũng rảnh rỗi vì mới thi xong, suốt ngày không có việc gì làm ngoài quay tay từ mờ sáng cho đến chập tối không ngơi nghỉ, mà chờ gái hoài cũng chán nên em quyết định về quê, dù gì cũng được về nhà cho ma ma tẩm bổ thì sướng hơn là ở trong này suốt ngày phải nhấm nháp mì gói cho qua ngày đoạn tháng ạ.
Sau khi thông báo với gái thì tối đó, em một thân một mình, tay không tấc sắt cũng hùng hổ mà lên đường về quê luôn. Trên xe, biết em đang ngồi ngáp ngắn thở dài trong tủi hổ nên gái cũng có lòng mà nhắn tin hỏi han, nhưng khi em định thần nhắn lại thì nó lặn mất tiêu luôn ạ.
Sáng hôm sau, bước xuống xe, em vừa hít một hơi để cảm nhận từng luồng gió biển trong mát ở nhà mình lùa vào trong cuống họng, tạo cảm giác khoan khoái đến lạ, thật khác xa với cái mùi vị ngột ngạt của thành phố, thì gái lại nhắn tin ạ :” Welcome to Tuy Hòa city “.
Phải công nhận 1 điều là con này từ bữa đó tới giờ sặc mùi nghi vấn, thoắt ẩn thoắt hiện cứ như điệp viên ấy, không biết đường đâu mà lần, nhưng mà xui cho mày là anh đang có tâm trạng, nên cũng chả buồn trả lời, về đến nhà là quăng ngay điện thoại, em bèn xách xe đạp lang thang 1 mình ở những nơi quen thuộc để mà nốc đầy cái bụng. Đúng là đồ ăn quê mình có khác, vừa ngon vừa rẻ, ăn hoài không chán, nhất là cái món bánh canh chả cá quê em, ngon phải biết các bác ợ. Đến tối mò về, cầm điện thoại lên xem mà lòng em ngao ngán, chả có tin nhắn nào, cảm giác bị gái bỏ rơi lại ùa về khiến em trăn trở không yên, cơ mà cũng mặt dày nhắn đại cho gái 1 tin:
– Còn sống không mày, tối nay không nhắn tin cho anh yêu nữa à?
5 phút… rồi 10 phút… rồi nửa tiếng trôi qua, vẫn chả thấy gái hồi âm. Nhìn đồng hồ cũng vừa điểm 11h, thôi thì ráng quẳng gái sang một bên, nhắm mắt ngủ vậy, cơ mà lăn qua lăn lại mấy lần mà em không tài nào chợp mắt được. Đang trong trạng thái thao thức rối bời thì “ Tít, tít” gái nhắn tin ạ:
– Sống, nhăn răng, thế anh yêu có muốn nói gì với tao không?
Em vồ lấy điện thoại đọc tin nhắn. Bà mày chứ, uổng công tao lo lắng nãy giờ, thế mà mày lại nhắn được 1 tin gọn lỏn, cũng không hiểu ý tứ gái đang muốn ám chỉ điều gì nên em cũng hỏi ngược lại mà móc họng nó :
– Không biết nữa. Vậy mày có gì cần nói với tao trước không ?
…
– Có.
– EM MUỐN ANH LÀ CỦA EM.
Vâng, chỉ 1 câu nói nhưng cũng đủ để làm em đứng hình suốt hàng thế kỉ và chợt nhận ra rằng gái đang tỏ tình với mình. Một thứ tình cảm vốn đã nhen nhóm từ lâu giờ chỉ chực vỡ òa, trào dâng thành 2 dòng trong vắt, rồi nhỏ từng giọt, từng giọt từ 2 lỗ mũi của em rơi xuống đất.
Và lúc này đây, em cũng đủ thông minh để hiểu rằng cơ hội chỉ đến 1 lần các bác ợ, với quyết tâm sống chết gì cũng phải thoát kiếp FA 1 lần trong đời cho bằng bạn bằng bè mà em đã không ngần ngại reply lại cho gái với tất cả yêu thương nồng ấm đem trao mà cũng không kém phần lạnh lùng.
– ĐƯỢC, ANH ĐỒNG Ý.
Kèm theo đó là nỗi boăn khoăn, lo lắng từ gái như muốn xác nhận lại 1 lần nữa.
– Anh nói thật không?! Em thật sự đang rất nghiêm túc đấy.
– Uh, anh cũng muốn em là của anh, nghiêm túc !
Đến nước này thì em cũng khẳng định thật dứt khoát luôn ạ.
…
– Cảm ơn anh, ngố ạ.
– Anh yêu em, he he…
– Phù! Được rồi, em ngủ đây, cả ngày hôm nay phải suy nghĩ nhiều quá, giờ thì an tâm rồi… Anh ngủ ngon nhé, em yêu anh nhiều lắm!
– Từ khi nào vậy?
– Từ lâu lắm rồi, anh có tin không.
– Ờ.
– Cấp 1.
– Cấp 1?
– Uh, đến tận bây giờ…
Và…
23h47 phút ngày 18/07/2012… Em đã chính thức có gấu như vậy đấy các bác ợ…
Nhắc đến chuyện hồi cấp 1, thì gấu mới kể lại với em thế này các bác ợ.
Năm lớp 3, lũ con nít chúng nó cũng bắt đầu thích học đòi làm người lớn, mà lũ con gái thì quái sớm cực kỳ, khen thằng này đẹp trai, thằng kia học giỏi, hay có thành tích gì nổi trội, thế là đâm ra ngưỡng mộ theo phong trào.
Em hồi đó cũng đẹp lộng lẫy trong mắt bọn nó lắm vì cũng được hay lên đứng trụ cờ một mình mà tỏa sáng, được tuyên dương nha các bác. Rồi suốt ngày chúng nó cứ xướng gọi tên em mà gào thét mà em nào có hay. Cơ mà có biết thì bố cũng éo quan tâm, đã là hot boy cấp 1 thì mình phải có cái quyền chảnh ạ.
Ấy thế là, mỗi trưa tan trường về, em lại bước đi vô tư trên con đường dài tỏa nắng dẫn đến ngôi nhà thân yêu mà không hay biết là có một con bé cứ lẽo đẽo theo sau mình vì chung đường về. Và rồi cơ hội cũng đến với con bé, nhân ngày sinh nhật của nó, con bé lấy hết can đảm mà bước đến tận tay đưa cho em 1 tấm thiệp mời với tư cách là bạn cùng lớp các bác ợ. Và đương nhiên là em nhận lời, điều đó càng làm tăng thêm hi vọng được 1 lần biến thành nàng công chúa cùng sánh đôi với hoàng tử là em trong buổi tiệc trọng đại ấy mà con bé hằng ao ước.
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, tối hôm đó, với 1 vầng hào quang tỏa sáng đủ để che mờ vạn vật xung quanh, em đã bước đến bên cạnh cô bé, gần thật gần, trên tay là món quà sinh nhật được gói gém qua loa đã qua sử dụng. Cơ mà khi em nó đang giang rộng vòng tay chào đón, định ôm món quà nhỏ bé của em vào lòng, thì “pặc” 1 cái em quẳng vội cái hộp quà cho nó lên bàn mà hồn nhiên chạy tung tăng ra sân chơi đuổi bắt cùng đám bạn.
Vâng, và đến đây cuộc tình màu hồng đầu tiên của đời học sinh đẹp đẽ của em gần như vừa chớm nở đã vụt tắt, đi theo nó là nỗi uất hận ngàn năm của một cô bé nhỏ nhắn, thơ ngây mà ai nào biết, ai nào có hay, hạnh phúc đã trôi đi thật mau các bác ợ.
Với kinh nghiệm tình trường lần đầu tiên thật thấm thía, cô bé ấy đã ra sức gìn giữ, trân trọng và bảo quản món quà mà lần đầu tiên em trao như 1 vật đính ước dài lâu đến tận bây giờ. Kỷ vật ấy hiện tại vẫn đang nằm trong tủ kính ở nhà của gấu em ợ. Thật cảm động phải không các bác, thế này thì không yêu sao được…
Để lại một bình luận