Phần 9
Đến bây giờ em vẫn còn nhớ như in cái buổi tối hôm đó… Lần đầu tiên gái chủ động rủ em đi chơi muộn như vậy…
Gái: Đi chơi đi …
Em: Hả ? Giờ gần 9h30 rồi đó … Không về nhà còn đi đâu?
Gái: Thì đi một tí có sao đâu mà ?
Em: Nhưng mà… Tôi thì không sao, còn bố mẹ bà thì sao ?
Gái: Yên tâm đi. Tí về tôi xin là được mà …
Em: Thôi… để lúc khác đi … giờ về thôi. Muộn rồi mà …
Gái: Ừ… thế ông về luôn đi.
Nói xong, gái quay mặt đi chỗ khác không them nhìn em ( Dỗi ngay được … hix )
Em: Ặc … Thế tí nữa bà mà bị mắng đừng có đổ tại tôi nhớ.
Gái: Hi. Biết rồi.
Thế là em đèo gái đi… Mà nói thật lúc này trời cũng trở lạnh rồi… Đường phố cũng đâu có gì chơi… Em đi lòng vòng mà chả biết đi đâu
Em: Nè, giờ đi đâu đây ?
Gái: Tôi không biết.
Em: Ơ … Bà không biết sao còn lôi tôi đi ?!
Gái: Hì… Thì đi dạo phố tí, không khí buổi tối dễ chiu mà…
Em: Ừ … thì dạo… Nhưng mà … Đi đo đường đếm cây số thế này chắc tui chết mất.
Gái: Đàn ông con trai gì … động tí là kêu ca !
Em: Cái gì !… Chẳng qua tôi… Giờ bà thích đi đâu, tôi chở bà đến sáng mai luôn ( em sĩ tí )
Gái: Hì. Sĩ vừa thôi ông tướng… thế tụi mình đi ăn đi.
Em: Lại ăn … bà không sợ béo à ?
Gái: Tôi lo cho ông thôi, ông gầy mà.
Em: Hix, tôi biết thừa cái lòng tốt của bà rồi…
Gái: Hi hi, thôi vòng lại rồi ra chỗ ông hay dẫn tôi ra ấy.
Thế là em lại lòng vòng, lê cái thân tàn này, đèo gái ra quán ăn ở gần cổng trường… May sao quán đó vẫn còn mở cửa không thì… em chả biết sẽ dẫn cái của nợ kia đi về đâu nữa. hix…
Gái: Ông chịu khó ăn uống vào, người gì mà còi như con Cò vậy.
Em: Cò cái đầu bà … tại tôi từ xưa đã như vậy rồi.
Gái: À mà này … T ơi… Tôi hỏi ông cái này nha.
Em: Hả hỏi cái gì…? Bà lại định nhờ vả tôi chứ gì ( Mỗi lần gái dịu dàng đột xuất là y như rằng có chuyện … nên em tỉnh đòn lắm hee )
Gái: Cái gì… Ai thèm nhờ ông. Xấu tính…
Em: Thế không phải à, hehe
Gái: Hứ
Em: Hi… tôi đùa tí thôi mà, thế bà nói đi.
Gái: À… thật ra là tôi muốn hỏi ý kiến ông… Tại tôi không biết xử xự như thế nào cả…!
Em: Oh. chuyện gì nào ? Đừng có úp úp mở mở thế… Tôi chơi sóc đĩa còn chưa hồi hộp đến mức này ?!
Gái: Cái gì ? Ông cờ bạc đó hả ?
Em: À đâu. Hii. Tôi nói cho có vần ấy mà ( em láo tí )
Gái: Ông liệu hồn đấy. Tôi cấm ông không dính vào mấy thứ đó ! Biết chưa.
Em: Ừ. Bà yên tâm. hii ( thỉ thoảng em vẫn chơi thôi. Hee )
Gái: Thật ra… ở gần nhà tôi ấy … Có cái anh hàng xóm… Anh ấy…
Em: Anh ấy làm sao ? Bắt nạt bà à … Có võ mà phải sợ à… Bà đập chết đi.
Gái: Vô duyên !
Em: Hi… Không phải à …
Gái: Không.
Em: Thế thì làm sao … bà nói thẳng ra xem nào !
Gái: Anh ấy… Anh ấy nói… thích tôi…
Đấy có lẽ là lời nói từ Gái mà em cảm thấy nghẹn long nhất… Lúc đó em gần như chết lặng các bác à:
Em: Hả … Bà nói là … ?
Gái: Anh ấy thích tôi… ông à !
Em: Vậy à …
Gái: Ừm…
Em: Từ bao giờ thế… lâu chưa?
Gái: Cách đây mấy hôm thôi… Anh ấy sang rủ tôi đi uống nước rồi nói chuyện đó với tôi mà…
Em: Hai người quen nhau à …
Gái: Ừm… thì là hàng xóm mà… bố tôi với bố anh ấy là đồng nghiệp, hai người làm cùng cơ quan mà. Nên hay sang nhà nhau chơi lắm …
Em: Vậy à… Chắc…hai bên gia đình thân thiết lắm nhỉ… ?!
Gái: … Ừm … Cũng thân.
…
Em: Vậy bả hỏi tôi chuyện này làm gì vậy ?
Gái: Hở… Thì… tôi không biết phải làm như thế nào cho nên muốn … hỏi xem theo ông thì nên làm như nào thôi …
Em: Nếu anh ấy tốt… thì Bà nhận lời cũng được.
Không khí bỗng yên lặng… Gái chẳng nói gì rồi nhìn ra ngoài phía đường… chả nói gì cả … Em lúc đó thì buồn lắm các bác à … Cũng chẳng hiểu sao lúc đó mình ngu vậy … Trong long muốn giữ Gái lại lắm … Nhưng cũng biết làm sao … khi mà em chẳng cho Gái được cái gì cả. Ở cạnh em mà gái thiệt thòi lắm …
Gái: T nói thật đấy à …
Em: Hả … Ừm … Tôi nói thật mà…
Gái: Ừm … Cám ơn… Thôi bọn mình đi về đi
Em: Ừ. Về thôi… cũng muộn rồi.
Em đèo gái về mà long lặng trĩu … chả biết suy nghĩ trời đất gì nữa… Cả hai đứa đều im lặng không nói gì … Về đến ngõ em cũng chỉ biết vẫy tay chào rồi đi thằng về nhà … Đoạn đường hôm đó sao dài thật… Em thì chả phải là thằng rộng lượng gì … nhất là trong chuyện tình cảm… Nhưng suy đi tính lại … mình đâu có bằng người ta … Với lại cũng chỉ là thằng học sinh năm cuối cấp không hơn không kém, gia cảnh thì cũng chả khá giả gì… Thôi thì … nhắm mắt mà chấp nhận vậy !
Sáng hôm sau như thường lệ, em lại đạp xe qua đầu ngõ đón Gái đi học… nhưng mà chờ mãi không thấy đâu… Nghĩ rằng chắc vẫn còn giận mình hôm qua đây mà… nên em đi học luôn ( Hồi đó em chả có điện thoại như bây giờ mà gọi đâu )… Vừa vào lớp cái thằng bạn cờ hó ngồi bên cạnh đã vỗ vai:
– Ê thằng cu, em yêu của chú đâu rồi ?
– Em nào. Mày chỉ vớ vẩn.
– Thôi. Đệt mịa, mắt tao không có bị đui đâu. Mọi lần tao thấy mày với nó dính với nhau như cao su mà.
– Cao su cái thằng cha mày… Thôi để tao học… Tí cô vào kiểm tra giờ.
Em nói thế để đánh trống lảng nó… chứ lúc đó còn biết làm gì hơn. Vừa buồn vừa chán. Ngồi học mà đầu óc cứ mơ mơ màng màng, để đi đâu không biết … Tí nữa thì ăn con 0 vào sổ đầu bài vì tội không nghe giảng trong lớp… May là hôm đó bà giáo tha cho… chứ không bị mời phụ huynh thì bỏ mịa.
Em đợi lúc ra về sẽ chạy ra gặp Gái thì… mọi chuyện éo như là mơ các bác à. Bình thường là 11h30 được về rồi… Thế éo nào hôm ấy cả lớp em lại phải ngồi lại thêm 30 phút… để viết thư UPU chứ… Cái đệch nhà nó … Em éo hiểu viết cái thư quái quỷ đó để làm gì… Hầu như kì nào cũng phải viết một lần… Đúng là cái trường mắc bệnh thành tích có khác… Cái gì cũng phải tốt, phải giỏi…
Viết xong thì cũng là hơn 12 h trưa … em chạy ra ngoài thì sân trường đã chẳng còn bóng dáng ai… Thế là Gái về mất rồi. Chán thật. Thôi thì đành đợi đến tối mai đi học thêm vậy. Lúc đó có cơ hội gặp Gái… chắc là sẽ dễ nói chuyện hơn… Mà thực ra lúc đó em chả biết phải làm như thế nào nữa…
Tối hôm đó em qua nhà đón gái… thì cũng chẳng thấy đâu… nên vội vội vàng vàng phi xe đến chỗ học thêm thì đã thây Gái ngồi ở đó rồi.
Em: Sao hôm nay bà đi sớm vậy…? Tôi qua đón mà chả thấy bà đâu.
Gái: Tôi có việc phải đi trước
Em: Thế mà … chẳng bảo tôi một câu.
Gái: Ừ… xin lỗi… Mà lần sau ông không phải qua đón nữa đâu.
Em: Sao vậy ? … Bà có chuyện gì à?
Gái: Chả sao cả.
Em: Bà nói kiểu gì vậy ?
Gái: …
Em: Sao tự nhiên lại như thế ? Là chuyện tối hôm qua à?
Gái: Thì tôi không thích nữa. Sao ông nói nhiều vậy …
Em đến bực cmnl: Ừ. Tui biết rồi.
Đó là lần đầu tiên bọn em giận nhau thật sự… Không nói chuyện, cũng không thèm nhìn nhau… Cả buổi học em và gái không ai nói ai câu nào. Nhiều lúc em cũng định quay ra làm lành với Gái… Nhưng nghĩ đến cái cảnh cãi nhau như hồi tối… nên chả muốn nữa.
Em lúc đó không hiểu mình đã làm gì sai ?! Nếu có giận thì Gái cũng phải cho em cơ hội để làm lành chứ… Giờ mà cứ lạnh nhạt thế này thì cũng buồn thật. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại mình cũng là con trai… thôi thì chủ động trước vậy. Em định sau buổi học này sẽ gọi Gái ra chỗ nào đó chỉ có hai đứa rồi giãi bày tâm sự với nhau.
Vậy mà sau lúc tan học… em còn chưa kịp mở lời… thì đã thấy gái vội vàng đi ra khỏi lớp … Em sợ có chuyện gì đó nên đi theo đằng sau … Nhưng trước mắt em lúc này là cảnh có một anh lớn tuổi nào đó… Đi xe máy đến, đón gái về nhà… Em thật sự lúc đó đứng hình… Và Gái lúc đó cũng nhìn thấy em… Hai ánh mắt chạm vào nhau… Nó không giống như những lúc vui đùa nhí nhảnh hôm nào … Mà thay vào đó là cái nhìn đầy thất vọng của em ( em không hiểu sao lúc đó mình lại yếu đuối đến vậy…!) em đang cố trấn an mình rằng… biết đâu đấy chỉ là anh trai Gái hay người nhà của Gái thì sao… Nhưng không phải.
– Ơ. Hai em quen nhau à ?
Em: Dạ… bọn em học cùng lớp ạ. ! Anh là … ?
– Ừ. Vậy hả.hi. Anh ở gần nhà Tr.
Em: Vậy à. Anh đến đón Tr về ạ ?
– Ừ. Thôi anh về đây, chào em nhé.
Em: Vâng. Em chào anh !
Gái thì chỉ lí nhí môi… Cũng chẳng nói lên thành lời với em. Em thì lúc đó buồn, cũng chẳng quan tâm đến thứ gì nữa… Thôi. Thế là hết thật rồi. Cuối cùng em và gái cũng chỉ là hai người bạn như bao người khác… Và có lẽ giờ đây cũng chẳng bao giờ có thể trò truyện thân quen như ngày xưa nữa… Gái đã có người yêu mới … Và giờ em cũng không còn quan trọng với Gái nữa rồi. Em đi về mà lòng nặng trĩu… Nhưng rồi cũng tự nhủ rằng không được lụy tình, không quen đứa này thì có đứa khác… Vậy đấy… Em đã tự mình rời xa gái bằng suy nghĩ đó đấy. Kể từ khi đó, em không còn sang đứng chờ gái ở đầu ngõ như thường lệ nữa.
Để lại một bình luận