Phần 26
Đúng là cái bản tính chẳng thay đổi chút nào, ương bướng thật. Em định về cùng gái nhưng mà nhìn cái sát khí đằng đằng kia nên thôi, em đạp xe qua nhà con bạn, hôm nay bố mẹ nó đi vắng nên nó gọi em sang ăn cơm chung cho vui. Hic. Gọi là cơm cho nó oai thôi các bác à… Mịa đúng ra là hai bát mì hảo hảo với trứng luộc và tôm. Mà đúng là cái đầu con này chỉ toàn chơi là nhanh… Ai đời
– Ặc bà nấu kiểu gì thế? Trứng gà không đập vỏ ra mà cho luôn vào tô à
– Ơ… thế phải đập ra à. Tôi cứ tưởng như là luộc trứng
– Sao con tôm còn sống nhăn răng thế này, không bỏ râu của nó đi à
– Tôi thấy trên hình gói mì nó in như vậy mà, trang trí đẹp lắm
– Lại còn thế này nữa…Đang đói thì chớ. Đúng là đồ ăn hại
– Ơ. Tôi đã nấu bao giờ đâu, chờ mãi chả thấy ông đâu cả.
– Thế trước kia ở nhà mẹ trẻ nấu cái gì vậy ?
– À…Hì … thì vo gạo rồi cắm nồi cơm điện thôi
– Vãi. Thôi thôi bà lượn ra chỗ khác cho nước nó trong đi ( thảo nào nó gọi em sang ăn… hóa ra là có lí do cả @@ )
Loay hoay một lúc thì cũng hơn 12h trưa. Nó nhìn thấy em nấu mà xuýt xoa khen ngon… Còn em thì xót xa đói vãi cả lều. Mịa cái con này mai sau mà đi lấy chồng gặp phải em chắc được 3 ngày đuổi sớm ( giờ thì tiến bộ hơn rồi )
– Oh… Cô giáo kiểm tra lâu thế cơ à ? Gì mà về muộn thế
– Không 11h là được về rồi
– Thế mà giờ mới sang, đồ lười ( nó lườm em )
– Không phải… ở lại với cái Tr
– Tr á
– Ừ
– Sao bảo là hai người…
– Tưởng bà giáo cho làm bài ở đâu hóa ra là lớp nó. Tôi đi vào thì nhặt được cái day truyền mà lần trước tôi tặng cái Tr… cứ tưởng nó vứt đi hóa ra là đánh rơi…
– Sao ông biết
– Thì lúc sau thấy cái Tr quay lại lớp tìm, tìm hoài không thấy thì chắc là đúng rồi.
– Thế à? Sao ông không đưa cho người ta.
– Tôi cũng chả biết nữa. Vẫn đang cầm đây.
– Không đưa thì về đi chứ, đứng ở đó làm gì !
– Ơ… Bà sao thế.
– Tôi… à không… Ý tôi là nếu thấy thì đưa cho cái Tr còn về chứ, đợi ông sốt cả ruột.
– Đợi tôi về nấu cho chứ gì… tốt bụng nhở
– Hii
Ở nhà thi thoảng em lôi sợi dây bạc trong túi ra mà cứ nghĩ đau đáu, chả hiểu gái muốn gì nữa. Sao lần trước lạnh nhạt lắm cơ mà, đuổi đi như đúng rồi… giờ tự nhiên lại. Em thì xác định là vẫn còn tình cảm với gái… chả lẽ giờ đi làm lành chắc… mà không khéo như lần trước thì thôi. Nhục khỏi nhìn ai luôn với lại sắp tới cũng sắp đến sinh nhật nó rồi. Em nhớ rõ lắm, em và gái sinh cách nhau có đúng 1 ngày à… nên quên kiểu gì được… chỉ có điều chả biết đứa nào ra trước đứa nào ra sau thôi ( đùa đấy ) Giờ không biết nên làm cái quái gì nữa…
– Ông làm gì mà như người mất hồn thế ( con bạn vỗ vai em )
– Hả… Ừm… tôi cũng không biết nữa… chuyện tình cảm rắc rối thật.
– Oh. Rắc rối hay không là ở mình thôi.
– Hả ?
– Ông dứt khoát đi, chứ lằng nhằng mãi cũng không hay đâu. Tôi nói thật đấy. Tiền bạc phải phân minh mà ái tình phải dứt khoát !
– Ngọc này, bà nghĩ sao nếu tôi làm hòa với cái Tr
– Hả … làm hòa á
– À… Ý tôi là muốn nói lần cuối cho rõ ràng thôi. Để sau này không phải hối tiếc
– Ừ. Như vậy là đúng đó
– Nhưng mà nói kiểu gì giờ… giờ cái Tr vẫn đang giận tôi hay sao ấy. Nhìn thấy chưa gì đã muốn cãi nhau rồi, nói gì đến chuyện khác.
– Thì làm lành đi, sau khi tâm lí thoải mái rồi mới nói được.
– Cái gì… Bà không định xui dại tôi như lần trước đấy chứ ( em nhìn nó với ánh mắt ngờ vực… không nghi ngờ sao được, không cẩn thận để chết à )
– Hii. Không… sắp tới trường mình tổ chức văn nghệ giao lưu ấy.
– Thế á ? Hôm nào.
– Chiều ngày a / b ấy, mà đúng hôm đó là sinh nhật cái Tr còn gì.
– Ơ… sao bà biết ?
– Ông hay quên nhỉ, lần trước chả khoe với tôi là gì.
– Oh. Hee. Nhưng mà tôi có biết làm cái gì đâu ?
– Chả phải ông hay hát là gì.
– Ừ thì hay hát … nhưng mà là trong phòng karaoke… Mà bà không định bảo tôi lên sân khấu hát đấy chứ
– Ừ.
– Thôi. Con lạy mẹ… Tôi chịu thôi, có phải ca sĩ đâu mà lên… ngại lắm
– Ơ… Đàn ông con trai gì suốt ngày ngại, thế cũng toàn học sinh trường mình lên biểu diễn đó chứ… Chết ai đâu. Tự tin lên chứ !
– Nhưng mà…
– Tùy ông, nhát chết thì nói ra.
– Cái gì !Tôi sợ chắc
Thế là đúng buổi chiều hôm đó em đến trường, vào văn phòng đoàn đăng kí tiết mục văn nghệ mà tim cứ đập thình thịch như muốn bắn ra ngoài. Kí cái tên mà run tay đến nỗi mà anh bí thư ngồi gần đó cứ cười. Tại từ trước đến nay em đã lên sân khấu bao giờ đâu, bao nhiêu ánh mắt đổ về… hát éo ra gì nó lại quăng chai lọ lên thì bỏ mịa.
…
Chương trình văn nghệ bắt đầu từ lúc 5h30 chiều … sau một loạt màn kịch của các lớp thì cũng đến phần biểu diễn cá nhân. Cũng đông người tham gia lắm, đa số là hát, còn mấy ông nhảy hiphop hay phết. Lớp em thì có em với một thằng nữa tham gia. Nó hát bài “ Cho bạn cho tôi “ thời đó bố nào cũng lấy bài này làm bài tủ… Còn em thì chọn ngay bài “ Chiếc khăn gió ấm “ của Khánh Phương… thời đó đang hot, trời lúc đó cũng lạnh nên em đeo ngay cái khăn quàng cổ mà ngày trước gái tặng cho nó hợp với bài, hee…
Mà cũng không biết là bà chằn ấy hôm nay có ở trường không nữa… không có thì công toi mất. Mà thôi đã chót đăng kí rồi thì không hát cũng phải hát. Giờ G đã đến, sau thằng kia là đến em, em hít thở thật sâu rồi bước lên sân khấu kèm theo tiếng cổ vũ của mấy thằng bạn ở dưới.
MC: Và sau đây là tiết mục của bạn T lớp 12 A *. Bạn có muốn nói lời gì không ?
Em: Ờ… Đây là lần đầu tiên mình hát cho nên nếu không hay thì các bạn bỏ quá cho. Hôm nay là ngày sinh nhật của một người rất quan trọng với mình, chúc bạn sinh nhật vui vẻ.
Ở bên kia bầu trời.Về đêm chắc đang lạnh dần.Và em giờ đây chìm trong giấc mơ êm đềm.Gửi mây mang vào phòng.Vòng tay của anh nồng nàn
Nhẹ nhàng ôm cho em yêu giấc ngủ ngon.Ở bên này bầu trời
Thì mưa cứ rơi hững hờ
Để tim anh cồn cào và da diết trong nỗi nhớ
Dường như anh nhớ về em.
Gửi cho em đêm lung linh
Và tìm trong đời biết lắm
Gửi em những ngôi sao trên cao
Tặng em chiếc khăn gió ấm
Để em thấy chẳng hề cô đơn
Để em thấy mình gần bên nhau
Để em vững tin vào tình yêu hai chúng ta.
Rồi cơn mưa đêm qua đi
Ngày mai lúc em thức giấc
Nắng mai sẽ hôn lên môi em
Nụ hôn của anh ấm áp
Và em hãy cười nhiều em nhé
Vì em mãi là niềm hạnh phúc… của anh mà thôi !
Em vừa hát mà vừa đảo mắt tìm gái xem có ở dưới sân khấu không. Nhìn mãi mà không thấy đâu, ở dưới bao nhiêu người thế kia. Chắc là gái không đến rồi. Chán thật… Em hát xong thì khán giả ở dưới vỗ tay to lắm. Nhưng nói thật là lúc đó chả thấy vui gì cả, em bước vào sau cánh gà rồi đi ra ngoài thì thấy gái đứng ngay hành lang, tay cầm bông hoa hồng đỏ tiến lại rồi đưa cho em. Gái đưa ra mà chả nói gì …
– Tặng cho T hả?
– Ừm.
– Oh. Cám ơn nhé
– Em… Em xin lỗi. huu ( gái bật khóc )
– Ặc… sao lại khóc… người ta nhìn thấy thì sao
Em lôi gái ra phía sau nhà gần chỗ bãi gửi xe,chẳng may đứa nào nó nhìn thấy thì phiền lắm. Ở trường đông người mà, lấy tay lau nước mắt cho gái.
– Giờ hết khóc chưa?
Gái im lặng rồi gật gật cái đầu.
– Anh… anh … có còn giận em không ? Hức…
Hai đôi mắt đỏ hoe lên, nhìn thương gái lắm…
– Giận gì… không có đâu. Lỗi là tại anh mà
– Hì… Anh… anh … ngốc lắm !
– Hở ! ( Là anh hay em vậy hả Tr, hic )
– Bài hát đó là… là anh tặng… em đó hả ?
– Không. Đứa bạn anh ( em đùa gái tí )
Nói xong mặt gái buông tay em ra, cúi gằm xuống
– Trời ạ… em ngố thật đấy. Anh nói thế mà cũng tin à ! Không tặng cho em thì tặng cho ai ? Hôm nay là sinh nhật em mà, em không thấy em đeo cái khăn của em đây à.
Vừa nói em vừa cởi cái khăn ra choàng vào cổ cho gái.
– Hì…Em cứ tưởng…
– Tưởng cái đầu ấy.
– Em yêu anh…
“Chụt …”( gái hôn nhẹ vào môi )
– Ơ… Đứa khác nhìn thấy thì chết
– Kệ !
– Ôi trời… @@.
– Mà vừa nãy sao anh nhìn em không thấy ở dưới nhỉ ?
– Hi… Hôm nay em chả định đến đâu, nhưng mà bọn bạn cứ lôi đi. Tầm muộn định về vì mẹ bảo về nhà tổ chức sinh nhật cho em… Nhưng mà đúng lúc đó em nghe thấy tên anh, anh nói tặng bài hát này nhân dịp … nên em đoán là…
– Là em hả ? Sao tự tin thế
– Á… Đau ( gái véo tai em )
– Hứ. Thì đúng là như thế còn gì nữa. Nhờ vậy em mới tha cho anh đấy. Anh mà tặng cho con khác thì em không bao giờ nhìn mặt anh nữa.
– Hic. Suốt ngày này nói câu này.
– Hì.Phải nói chứ… Mà anh nhiều tội lắm đó, em tạm tha chưa xử đâu. Hứ
– @@
– À mà em không về nhà đi, giờ mới hơn 8h tối thôi… vẫn kịp đấy
– Em không có cần nữa. Như thế này là em hạnh phúc lắm rồi
– Oh… vậy sau đừng có mà kêu tiếc nhá.
– Anh này cứ trêu em!… Mà anh ơi…
– Sao ?
– Em… Em…
– Có chuyện gì
– Em… Đánh rơi mất… mất…
– Dây truyền hả !
– Ơ sao anh biết ?
– Thì nhìn cổ em có đeo đâu. Sao mà mất ?
– Em không biết, chắc rơi hay sao ấy.
– Cái hôm mà em quay vào lớp tìm đó hả ?
– Ừm. Đúng rồi
– Tìm làm sao được.
– Hay là… Em… em mua cái khác nhé.
– Mua cái đầu đấy. Tèn ten… anh đang cầm nó đây này ( em lôi trong túi áo ra )
– Hở… Đâu… Sao anh lại có.Anh ăn trộm của em đấy à
– Cái gì… Người ta nhặt được dưới chân ghế đấy.
– Hì hì… Em cứ nghĩ là mất rồi cơ. May quá
– Mất hay là giận anh quá mà vứt đi hả ?
– Không có đâu… mà vứt thì em quay lại tìm làm gì nữa. Em buồn lắm cứ nghĩ nó là điềm chấm hết giữa tụi mình ấy.
– Vớ vẩn. Em toàn suy đoán linh tinh …
– Hii. Anh đeo lại cho em đi…
Gái vén tóc ngáy lên, em luồn dây qua đeo lại cho gái… thế mà mấy đứa con gái lấy xe đi ngang quá đó cứ nhìn nhìn, rồi che miệng cười. Ngại không chịu được, thế là em rủ đi chơi, gái thấy vậy cười vui lắm… Tầm này cũng đang bất đầu tan nên nhiều người về, mịa đông quá thành ra lấy xe lâu vãi. Ra đến phía ngoài cổng thì bọn em gặp ngay cái Ngọc…
Để lại một bình luận