Phần 189
Về phía của Hoắc Khiêm, sau khi Tiểu Cường được anh em Thanh Long Bang cắt đuôi khỏi đám sát thủ. Hắn đã an toàn chạy trên đường vắng không người, vắng đến mức dù đã chạy trên hàng trăm cây số dài nhưng vẫn không thấy một chiếc xe thứ hai, ngoại trừ xe của họ.
Trong khi đó, tiếng chuông điện thoại trong xe liên tục reo nhưng không người bắt máy. Trên màn hình sáng đèn hiện lên, là cuộc gọi đến của Bạch Ngạn Tổ.
Xung quanh phảng phất mùi hoa oải hương cùng mùi nắng gió bên ngoài. Con đường đi mỗi lúc một xa, màu trời cũng chuyển dần từ sáng sang tối, từ đường nhựa sang cát trắng. Sau một ngày đi đường họ đã dừng lại trước một bãi biển.
Một chiếc tàu đánh cá cũ kỹ đang ở trước mặt, hắn bước xuống xe và mở cửa ra…
Hai thân thể đang dựa đầu vào nhau, cả Hoắc Khiêm và Dục Uyển đều nằm gục dưới ghế. Bởi vì hương thơm của hoa oải hương mà họ ngửi hơn mấy tiếng đồng hồ, đã ngấm rất sâu và có tác dụng. Đó là nguyên nhân chuông điện thoại vẫn reo, nhưng không người bắt máy.
Tiểu Cường cầm điện thoại của Hoắc Khiêm ném thẳng ra biển, sau đó bồng cả Hoắc Khiêm và Dục Uyển lên tàu.
Hắn xoay người lại, ném chiếc bật lửa được vào trong xe, khoảng mười phút sau thì manh mối duy nhất để tìm ra Hoắc Khiêm đã biến mất trên cõi đời này, chiếc xe bốc cháy và nổ tung.
10 ngày sau…
Tin tức Hoắc Khiêm mất tích sáng nào cũng được đưa lên báo, liên tiếp mười ngày nhưng vẫn bao giờ nguội với đám ký giả. Hoắc gia, Bạch Bang và cả cảnh sát đều đã bắt tay vào cuộc, chưa có dấu hiệu hạ xuống.
Dương thị.
“Tổng giám đốc… tổng giám đốc…”
Mộc Thanh “tỉnh giấc” vì tiếng gọi thứ hai của người trợ lý. Ngay trong cuộc hợp Mộc Thanh lại bị phân tâm, tất cả chỉ vì Hoắc Khiêm. Cô vì hắn mà nhiều ngày không thể ngủ được, hắn vừa là ân nhân vừa như em trai của cô. Một người sao có thể bốc hơi không tung tích.
Chỉnh đốn lại sấp tài liệu trên bàn, Mộc Thanh ngẩn đầu nhìn mọi người xung quanh.
“Chúng ta đang bàn bạc tới đâu?”
“Dạ… đang nói tới…”
Cô trợ lý của Mộc Thanh còn chưa kịp nói xong thì đã có một đám người ngoài cửa tiến vào. Không ai khác hơn là Dương Phàm, đứa con trai hợp pháp của Dương chủ tịch, và người em cùng cha khác mẹ với Mộc Thanh.
“Cậu đến đây làm gì?” Mộc Thanh đã quá mệt mỏi với màn “tra tấn” mỗi sáng của Dương Phàm, sáng nào hắn cũng đến và chen ngang vào việc đang làm, còn đưa ra quyết định thay cô.
Trước đây Dương Phàm còn nghi ngờ mối quan hệ mờ ám giữa Mộc Thanh và cha hắn, vì ông quá ưu ái chị ta, còn cho rằng Mộc Thanh sớm hay muộn cũng sẽ trở thành Dương phu nhân. Nhưng hắn không ngờ Mộc Thanh lại chính là chị gái của mình.
“Tại sao tôi không thể đến… chị đừng quên, tôi vẫn là cổ đông lớn của Dương thị, trong tay tôi có 49%, không có tên nhóc Hoắc Khiêm ở đây… tôi chính là người quyết định.”
Dương Phàm mỉm cười bước tới chỗ của Mộc Thanh. Trước đây Hoắc Khiêm đừng đưa ra đề nghị sẽ chuyển hết 51% cổ phần của Dương Thị sang tên cô, nhưng Mộc Thanh đã từ chối. Vì cô không muốn bất cứ tài sản nào thuộc về Dương tổng. Cho nên cô không hề có một chút quyền lực thật sự nào, nếu như không có Hoắc Khiêm.
“Chỗ chị đang ngồi thuộc về tôi… phiền chị ra ngoài, để mọi người bắt đầu cuộc họp.”
Mộc Thanh hợp sức với Hoắc Khiêm phá hủy Dương thị, không phải muốn tranh giành tài sản hay chiếc ghế này với Dương Phàm. Thứ cô muốn là trả thù người cha bạc tình của mình, mục đích đã đạt được cũng không lưu luyến gì cái nơi này. Nhưng vì Hoắc Khiêm mất tích, Dương thị không người quản lý nên cô mới tạm thời quay về tiếp quản.
Nếu Dương Phàm đã muốn, thì cô sẽ trả lại cho hắn, Mộc Thanh đứng dậy, và rời phòng họp…
“Chúng ta tiếp tục cuộc họp, mọi người đang bàn bạc đến đề mục nào?” Dương Phàm không để ý đến Mộc Thanh đứng ngoài cửa, hắn lật từng trang kế hoạch ở trên bàn và nhìn những người xung quanh.
Không còn Hoắc Khiêm, thì hắn chính là người lớn nhất ở đây. Dương Phàm cũng không phải là một cậu ấm chỉ biết ham chơi, hắn thật sự có tài trong việc kinh doanh. Nên dễ dàng bắt nhịp với mọi người trong cuộc họp.
Sau giây phút lúng túng thì mọi người cũng đã chung nhịp với hắn.
“Là dự án…”
Chung cư Hoắc Lữ…
Mộc Thanh quay về căn hộ, trước đây cô sống với Mộc Nhu. Nhưng từ khi có kết quả ADN, xác nhận đứa con Mộc Nhu đang mang là của Tống Thiếu Hoành, thì Tống phu nhân đã đón Mộc Nhu sống chung.
Bà ta xem Mộc Nhu như trân châu bảo bối, đi nhanh sợ động, đụng mạnh sợ đau. Ai cũng biết điểm xuất phát chính là vì đứa trẻ trong bụng Mộc Nhu đang mang. Không đồng tình với thái độ của Tống Phu nhân nên Mộc Thanh muốn em gái dọn ra ngoài sống với mình, nhưng đã thất bại. Mộc Nhu không chịu rời khỏi Tống gia.
Mộc Thanh hiểu rõ, điều Mộc Nhu muốn chính là mỗi ngày được nhìn thấy Tống Thiếu Hoành. Chỉ khi nào nghe lời Tống phu nhân thì nó mới có được điều đó.
“Két…”
Không cần cho chìa khóa vào ổ, thì cửa đã tự động đẩy vào. Hương thơm của xì dầu, tiếng sôi sục của dầu ăn và hương thơm của miếng sườn trên chảo, đã bay đến tận cửa.
Trên màn hình ti vi là bộ dạng xinh đẹp của nữ bếp trưởng, giọng nói trong trẻo như tiếng trẻ con làm người ta phát hờn, hờn không phải vì ganh tị với giọng nói của cô ta, mà vì cô nàng là người yêu cũ của kẻ đang đứng ở trong bếp.
“Trong lúc chờ sườn chiên vàng giòn, bạn hãy chuẩn bị nước sốt chua ngọt, bao gồm nước mắm, đường, giấm, nước lọc như phần chuẩn bị, hoà cho hỗn hợp tan đều. Tiếp theo chờ đến khi sườn chín vàng đều hai mặt, cho nước sốt chua ngọt vào và đun khoảng 20 phút làm như vậy là bạn đã có món sườn xào chua ngọt thơm ngon cùng thưởng thức với người yêu.”
“Cảm ơn các bạn đã đón xem… tiếp theo chính là bản tin thời tiết, theo trung tâm dự báo khí tượng thủy văn… tối nay… vào khoảng 7 giờ tối, ở vào khoảng 13, 5 độ vĩ bắc và 126, 7 độ kinh đông, cách bờ biển miền trung Á Lạp Tân khoảng 250 km về phía đông. Sức gió mạnh nhất ở vùng gần tâm bão mạnh cấp 15, tức là khoảng từ 160 – 180 km/giờ, giật trên cấp 17…”
Cởi bớt cúc áo trước ngực cùng đôi giày cao gót ra. Mộc Thanh cầm remote tắt ti vi và đi thẳng vào bếp, từ phía sau ôm lấy người phụ nữ đang mang tạp dề.
Lý Tổng vừa xoay lưng thì một cánh tay mãnh khảnh từ phía sau ôm lấy chị ta. Mùi nước hoa quen thuộc xông thẳng vào mũi, dễ dàng nhận ra đó là ai nên không cần xoay người lại, vì chính tay mình đã đặt lọ nước hoa giành riêng này cho Mộc Thanh.
“Không phải em nói sẽ về muộn hơn một tiếng?” Lý tổng lên tiếng.
“Tối qua chị nói sẽ nuôi em, vẫn còn hiệu lực?” Mộc Thanh mệt mỏi gục đầu vào vai của Lý tổng, bờ vai so với cô còn nhỏ hơn, nhưng vẫn cứ thích dựa vào người này để làm nũng.
“Em bị đuổi việc?”
“Phải! Em vừa bị em trai cho nghỉ việc… vậy chị còn muốn nuôi em không?”
Lý Tổng trong lòng rất phấn khởi, chị ta xoay người lại, tháo cặp kính ra và đẩy Mộc Thanh lên bàn, vẫn còn một khoảng trống, đủ để Mộc Thành ngồi lên.
“Một con tiểu hồ ly ranh ma như em, tại sao tôi phải tốn tiền để nuôi em… tôi đổi ý.”
Nghe xong mà ứa máu, tối qua không biết ai trên giường quấn chặt lấy cô. Thủ thỉ vào tai, bảo không phải đi làm, cả hai đều rất bận rộn không có thời gian giành cho nhau. Hiểu rõ chị Lý của mình là người luôn đặt trọng sự nghiệp lên hàng đầu, còn cô không phải lại là loại người đó. Nên ra sức dụ dỗ, đến khi cô dao động lại lên mặt.
Mộc Thanh cởi từng cúc áo ra, cặp ngực cỡ khủng mềm mại 34E, căng tròn được bó hẹp trong chiếc áo lót ren màu hồng, không những đẹp đến mê người, còn khiến người ta xịt máu mũi. Là bộ ngực xinh đẹp mà chị Lý cực thích, đêm nào cũng gục mặt vào ngực của Mộc Thanh mới có cảm giác ngủ ngon.
“Nếu em mặc như vậy ra ngoài… biết đâu sẽ gặp được người hảo tâm, có hứng thú muốn nuôi em, chị nghĩ cách này được không?” Mộc Thanh vừa nói vừa kéo tuộc chiếc áo lót xuống, bộ dáng khiêu khích cắn môi.
“Ưm… m…”
Một hàm răng bén nhọn của ai đó, tức giận cắn mạnh vào ngực của Mộc Thanh, cảm giác vừa tê dại lại nhói đau khiến cô cong người chống tay xuống bàn.
Lý Tổng vòng tay qua vòng eo nhỏ của Mộc Thanh siết chặt.
Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài, mọi người chắc chắn sẽ bị bộ dạng nữ cường nhân nghiêm túc này đánh lừa. Khi tháo cặp kính xuống Lý Tổng là một người hoàn toàn khác, có sự chiếm hữu rất cao với bạn gái, chỉ một chút thịt trên người của người Mộc Thanh cũng không muốn lộ cho người khác nhìn, bây giờ lại muốn luôn cả cặp bưởi cho thiên hạ xơi không, tuyệt đối không thể được.
Chúc mừng Mộc Thanh, đã được chị ta chọn trúng.
“Em dùng áo lót chị tặng để câu dẫn đàn ông, em nghĩ chị nên làm gì em?” Cô đặt tay lên đùi của Mộc Thanh, những ngón tay mò mẫm lên trên vừa chạm vào bộ phận mềm mại giữa hai chân, thì bị người ta chụp lấy.
“Dừng! Em đói rồi… em chỉ đùa thôi, sao em dám ra ngoài tìm người khác bao nuôi, trong khi chị tài giỏi như vậy.” Mộc Thanh vòng tay qua cổ của Lý Tổng, lại giở trò làm nũng.
Lý Tổng cũng không tiếp tục làm khó bạn gái, thật ra tối nay chị ta có bữa tiệc, cũng không thể ở lại quá lâu, cứ quấn lấy Mộc Thanh là không biết điểm dừng lại. Buông tay Mộc Thanh ra, quay lại vấn đề cái chén còn thiếu.
Lúc Lý tổng quay lại với cái chén trên tay thì Mộc Thanh đã cầm đũa ăn từ lâu, bộ dạng như người chết đói. Cô mỉm cười ngồi xuống bên cạnh.
“Vẫn chưa có tin tức của Hoắc Khiêm?”
“Người của Bạch Bang và Hoắc gia vẫn đang tìm kiếm… em thật sự rất lo cho cậu ta.”
Nhắc đến Hoắc Khiêm, tâm trạng của Mộc Thanh lại tồi tệ trở lại, cô đặt đũa xuống bàn. Lý tổng đi tới đặt tay lên vai cô.
“Em đừng lo… Hoắc Khiêm là tên nhóc khốn kiếp nhất mà chị biết, cậu ta rất tài giỏi… nhất định hóa dữ thành lành.”
“Em cũng hi mọi thứ sẽ tốt đẹp với Hoắc Khiêm.”
“Ầm… m…”
Một trận cuồng phong kéo đến, cánh cửa sổ bất ngờ đóng sập vào. Mưa bên ngoài rơi ào ạt như thác, Mộc Thanh và cả Lý Tổng vội vàng đứng dậy kéo cửa sổ. Bên ngoài mọi thứ mỏng manh đều bị thổi bay.
Không còn là dự báo, đài khí tượng thủy văn đưa tin thật chính xác. Bảy giờ tối cơn bão khủng khiếp đã kéo đến.
Để lại một bình luận