Phần 200
Dục Uyển vừa xoay người vào trong nhà, đã chứng kiến cảnh tượng bừa bộn, bàn ghế ngỗng ngang, vật dụng đổi chỗ, và dưới đất toàn là xác bài.
“Chuyện gì đây?”
Sau những phút giây tăng động quá mức của Hợi miệng rộng và Từ Tam, họ không từ thủ đoạn, quăng, ném, chọi dưới mọi hình thức và bất chấp hoàn cảnh, đã khiến nơi đây như một bãi rác.
Còn Hoắc Khiêm lại bị kẹt ở giữa hai người bọn họ. Người nào cũng muốn giành được hắn, xem ra Khiêm ngốc rất được yêu thích.
“Buông tay ra… nếu tối nay tao không thắng được thằng khùng này, tao sẽ không thể ngủ được.”
“Vậy tao càng không muốn buông nó ra.”
Hoắc Khiêm đúng là có mị lực hơn người, lúc tỉnh táo đã khiến cho nam nữ đều điên đảo. Khi trở thành kẻ ngốc cũng khiến cho cả thế giới đảo điên vì mình. Nhưng vật dụng đồ đạc trong nhà có tội tình gì chứ, lại bị bọn họ hành xác. Tối nay xem ra cô phải thức khuya nữa rồi.
Một tiếng sau…
Sau khi đám người của Từ Tam và Hợi miệng rộng kéo đi, thì Dục Uyển xoắn tay áo lên, bắt đầu xử lý hậu quả.
Thật ra ở đây mọi thứ đều tốt, vật dụng đầy đủ. Cơm nước đều có người ta dâng đến cửa, chỉ có một bất tiện duy nhất là không thể ra khỏi căn nhà này. Mà cô còn cầu mong gì hơn ngoài những việc đó.
Lúc đầu, còn lo sợ ba anh em họ Từ sẽ gây bất lợi cho Hoắc khiêm, nhưng thái độ gần đây của họ lại rất tốt, đặc biệt là Từ Tam, sáng chiều cứ cầm bộ bài bám lấy Hoắc Khiêm. Xem ra Hoắc Khiêm càng ngốc lại càng được yêu thích, ngay cả cô cũng cảm thấy hắn bắt đầu đáng yêu hơn trước…
Cúi người xuống, nhặt lá bài cuối cùng quẳng vào sọt rác, và khi ngẩng đầu lên…
“Hu… u… Cay… cay quá…”
Xin lỗi cho cô xin lại lời vừa nói. Hoắc Khiêm không hề đáng yêu hơn trước mà là một rắc rối bự. Không biết kiếp trước có nợ nần gì Hoắc gia, mà trả từ anh xuống đến em vẫn không trả hết nợ.
Qúa hoang mang khi nhìn Khiêm ngốc trần như nhộng chạy ra khỏi nhà tắm, hắn trắng xóa như một người tuyết. Mắt mũi miệng, cả tay chân đều dính bọt xà phòng. Dạo gần đây cô bắt đầu tập cho Hoắc Khiêm thói quen tắm một mình, không quyền trợ giúp.
Dù có chút gian nan và vất vả nhưng cô tin cố gắng mình bỏ ra sẽ được hồi đáp, nhưng cô đã sai.
“Theo tôi vào trong.”
Với trẻ nhỏ chúng ta cần phải kiên nhẫn trong mọi tình huống, cho dù chúng đổ hết chai sữa tắm của bạn vào trong bồn tắm, thậm chí khiến cả phòng tắm lênh láng nước, nghiêm trọng hơn là cố tình nhầm lẫn giữa kem đánh răng và dầu gội đầu, hại bạn sáng mai phải dùng nước muối làm sạch răng. Nhưng bạn vẫn phải thật bình tĩnh.
“Anh cho hết chai sửa tắm vào đây?” Nhặt chai sữa tắm dưới nền nhà lên, cô tươi cười nhìn hắn.
“Ừ… ừ…” Một người đàn ông đầy trách nhiệm, không biết đúng hay sai luôn nhận về mình.
Nhìn nụ cười này của hắn xem, đang muốn khoe hàm răng trắng sáng với cô sao, có nên bình tĩnh hay không đây…
Thôi bỏ qua, tối nay không dùng sữa tắm cũng không sao, nhưng cô cần phải đánh răng. Đây mới là vấn đề lớn, nhìn tuýp kem đánh răng đang nổi lềnh bềnh trong bồn tắm, nhặt lên rồi lật ngược xuống, chảy ra toàn là nước, không sót lại một hạt kem đánh răng nào, để cô đoán xem…
“Anh dùng hết trong một lần?”
Dục Uyển nghẹn ngào không nói nên lời, cô kéo mạnh hắn đến gần, là mùi bạc hà nồng nặc đang lan tỏa từ trên mái tóc, quả nhiên hắn lại dùng kem đánh răng để gội đầu.
“Phải… Rất thơm… mùi bạc hà thơm… anh rất thích.”
Không chỉ cười tung tóe, còn gậc đầu một cách đầy tự hào. Hắn nghĩ mình làm đúng hay sao. Hoắc Khiêm rất biết cách khiến cô nội thương hết ngày này qua ngày khác, vết thương chưa lành lại tiếp tục bị trúng chưởng.
Nhưng cô lại không thể ghét được hắn, vì tất cả bực tức khó chịu trên đời này không thể vượt qua được bộ dạng ngây ngô này của Hoắc Khiêm, cô đầu hàng.
“Ngồi xuống! Tôi giúp anh gội đầu.”
Sau khi đặt Khiêm ngốc ngồi ngay ngắn trên giường, Dục Uyển lấy khăn giúp hắn lau khô tóc, nhưng tâm trí của hắn đều đặt hết vào mấy lá bài, cứ lắc, cứ xoay không chịu ngồi ngay ngắn.
“Không cho chơi nữa.” Dục Uyển giật bộ bài ra khỏi tay hắn, rồi đem đi cất.
“Không muốn! Trả lại cho anh.”
Chỉ mới vài ngày Khiêm ngốc đã bắt đầu trưởng thành, còn biết nói lại cô. Cái này người trước đã cảnh báo, gần mực thì đen mà gần đen thì sáng. Trong khi Hợi miệng rộng và Từ Tam lại không phải là hai tấm gương sáng nên học theo. Lúc họ còn ở thôn kỳ lạ, Khiêm ngốc rất biết nghe lời, nửa câu cũng không dám cãi, càng không nói nhiều như bây giờ.
“Không trả! Nếu không làm khô tóc anh sẽ bị cảm, ngồi yên đó.”
“Không thích… cái đó là của anh, trả cho anh.” Hoắc Khiêm vùng dậy, chạy theo lau lưng của Dục Uyển giật lấy bộ bài.
Họ giằng co qua lại, hắn cố sức lực giật lấy bộ bài, còn cô phảng kháng không chịu nhượng bộ.
“Trả cho anh.”
“Không trả!”
Hắn đưa tay ra phía trước, cô cầm bộ bài giơ lên cao. Hắn đưa tay lên cao, cô lại đặt bộ bài xuống. Hắn đặt tay xuống, thì cô lại đẩy bộ bài qua trái. Hắn chòm qua trái, thì cô lại né bộ bài sang phải. Hai người họ cứ như vậy mãi, cho đến khi một trong hai người phát cáu, không giữ được bình tĩnh.
“Anh muốn làm gì?” Hai chân hổng đất, cả người bị nhấc bổng lên, Dục Uyển hoảng hốt lên tiếng.
“Rầm… m…
Hoắc Khiêm ôm theo cả người của Dục Uyển ném thẳng lên giường, và thượng lên người cô. Hành động vô cùng nhuần nhuyễn không cần phải qua luyện tập. Có cái giường làm điểm tựa, hai chân hắn làm gọng kiềm thì Dục Uyển chạy đâu cho thoát, không ngoan ngoãn giao bộ bài ra. Xem ra, Hoắc Khiêm đâu phải là ngốc hoàn toàn.
“Giành được rồi…”
Nụ cười vô tư của kẻ chiến thắng, không lâu sau đã bị vẫn đục…
Cơ thể nam và nữ vốn khác biệt rất nhiều, có những bộ phận nhạy cảm mà sách báo phim ảnh khuyến cáo không nên để gần nhau, vì khi chúng tiếp xúc ở cự ly gần sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Ví dụ…
Không khí trong phòng nóng dần lên, kiểu ánh mắt mập mờ khao khát dần lộ diện.
Khuôn mặt nhiễm đỏ kỳ lạ, trống ngục đập nhanh thái quá và bộ phận nào đó có dấu hiệu căng cứng…
“Anh… anh…” Dục Uyển bị dọa sợ bởi phản ứng sinh lý đàn ông vô cùng khỏe mạnh của Hoắc Khiêm.
Mỗi tối hắn đều nằm cạnh cô, nhưng tư thế nằm kiểu này thì chưa bao giờ. Cả người phủ lấy cô, thân thể Uyển vừa mềm mại, lại nhỏ bé. Hắn muốn cử động thật nhiều, muốn siết chặt lấy cô, muốn được chạm vào cô nhiều hơn nữa, nhưng không biết bắt đầu từ đâu nên càng lúng túng.
“Uyển! Anh… anh… cảm thấy rất lạ.”
Chúc mừng chị Uyển, đêm nay đã vô tình thức tỉnh bản năng đàn ông vốn đã ngủ yên của Hoắc Khiêm.
Cảm nhận độ nóng rực bên dưới đang va chạm vào thân thể, Dục Uyển sửng sốt đến tròn mắt, không yhốt thành lời. Không phải cô nghi ngờ khả năng đàn ông của Hoắc Khiêm, mà là trong thời gian dài cô gần như lãng quên điều đó.
Tư lúc hắn tỉnh dậy, cư xử và hành động đã như một đứa trẻ lên ba. Họ nằm cạnh nhau mỗi tối, cô còn lột đồ tắm cho hắn mỗi ngày, nhưng hắn chưa từng có biểu hiện này bao giờ, làm cô quên mất việc Hoắc Khiêm vẫn là một người đàn ông.
Vội vã đẩy Hoắc Khiêm ra, trước khi hắn có những dấu hiệu tiến xa không thể dừng lại.
“Tối nay anh ngủ dưới đất, không được nằm lên giường.”
Cô ném cho hắn cái gối, rồi úp mặt vào tường mà ngủ. Đặt tay lên ngực, cô cảm thấy tim mình vẫn còn đang đập rất nhanh, có lẽ từ giờ trở đi cô nên giữ khoảng cách với hắn. Tội cho Khiêm ngốc, vẫn gãi đầu không hiểu nguyên nhân bị đuổi khỏi giường, và tại saocơ thể hắn cứ cảm thấy nóng ran, rất khó chịu, bên dưới bắt đầu phình to.
Hoắc Khiêm đưa tay mò mẫm lên giường, giật giật lấy gốc chăn của Dục Uyển.
“Uyển… hình… hình như anh bị bệnh rồi, chỗ này của anh có khối u… nó vừa sưng to còn cứng nữa? Em xem đi…” Hoắc Khiêm đang cảm thấy hoang mang và hoảng sợ.
Hắn càng kéo chăn ra cô lại càng giữ chặt. Cho dù hắn đặt tiền ngay trước mặt, cô cũng không dám mở mắt ra xem nữa, cô biết thứ to cứng mà hắn đang ám chỉ là gì.
“Uyển… Uyển… có phải anh bệnh nặng rồi không?”
“Đúng vậy! Anh bị bệnh rồi nên tuyệt đối không được leo lên giường cho tới khi hết bệnh.” Dục Uyển tức giận bật người dậy, quát cho một trận. Cô thừa nhận hắn ngốc nghếch rất đáng yêu, nhưng ngốc đến mức này lại hại chết người.
“Hu… u… Vậy… vậy khi nào anh mới hết bệnh… anh muốn ngủ trên giường, muốn nằm cạnh em.”
Dục Uyển biết rõ nếu để cho hắn nằm cạnh cô, bệnh sẽ càng nặng hơn, không chừng còn lây sang cả nữa. Nhưng để giải thích vấn đề nam nữ to lớn này cho một bộ óc bé xíu chỉ biết khóc thì không dễ.
Dục Uyển cúi người xuống nhìn Hoắc Khiêm, lại vô tình đối mặt với “khối u” to lớn dưới đũng quần của hắn, kích thước không nhỏ nó dội lên cao như quả núi. Đúng là anh em họ Hoắc sinh lý cực kỳ tốt, bỏ qua vấn đề tế nhị, cô cần phải dỗ hắn nín trước đã.
“Hoắc Khiêm! Tôi đối xử với anh có tốt không?”
“Có… có…” Hoắc Khiêm gật đầu một cách mãnh liệt.
“Vậy anh có muốn tôi bệnh không? Nếu anh nằm bên cạnh… bệnh của anh sẽ lây sang tôi?” Dục Uyển mỉm cười nhìn hắn.
“Không… không… cục u xấu lắm, anh không muốn Uyển xấu… không muốn lấy bệnh cho Uyển, anh sẽ nằm dưới đất… anh không nằm giường nữa.” Hoắc Khiêm vội vã lên tiếng, rồi kéo chăn chùn kín mặt.
Dục Uyển rất cố gắng để không phải bật cười, không thể tưởng tượng được một Hoắc đại thiếu gia, sẽ có giây phút đáng yêu như vậy.
“Ngủ ngon Hoắc Khiêm”
Nằm dưới đất, Hoắc Khiêm đang rất lo lắng, đến mức suốt đêm không thể ngủ được vì không biết đến khi nào bệnh của hắn mới hết, cứ trở mình liên tục.
Thật là tội nghiệp, nhưng yên tâm đi. Khiêm ngốc à, sáng mai nó sẽ hết thôi, tác giả cam đoan với anh.
Để lại một bình luận