Nhìn bên phải thì đã thấy cặp tình nhân nọ choàng tay nhau ôm xà nẹo, hú vía quay qua bên trái thì lại bắt gặp một cặp khác đang âu yếm hôn nhau làm tôi muốn đỏ cả mặt, ngửa mặt lên trời thì không được rồi, thế nào người ta cũng bảo mình điên cho coi, giờ chỉ còn một hướng duy nhất là cúi mặt xuống đất để không nhìn thấy gì thôi.
Nhưng hỡi ơi, khi cúi mặt xuống thì tôi lại bắt gặp một điều còn khủng khiếp hơn cả những cảnh tình tứ nữa, đó không gì khác chính là khuôn mặt xinh xắn, hồng hào của bé Phương giờ đây đang rút sát vào người tôi để tìm hơi ấm.
Thật vậy vừa cúi xuống thì nhỏ cũng vừa ngước lên, mặt đụng mặt, mắt chạm mắt, cộng với những kích thích từ những cặp xung quanh nữa nên chúng tôi không thể nào giữ bình tĩnh quá lâu được, chưa đầy 5s thì tôi và nhỏ đã bối rối mà nhìn đi hướng khác rồi.
Cứ tưởng như thế là đã quá sức chịu đừng rồi nhưng còn chưa hết, gió đêm bắt đầu thổi mạnh hơn kéo theo những hạt sương lạnh buốt thấm vào người chúng tôi nghe sởn cả da gà, tôi biết giờ này bé Phương đang lạnh lắm, tựa vào người tôi mà nhỏ vẫn còn run bần bật kia mà. Cũng phải thôi, từ lúc nhỏ ngồi sít vào tôi đến giờ thì chỉ có nhỏ tựa vào tôi chứ tôi chưa hề đụng vào nhỏ một lần nào cả, chẳng qua là vì chưa chủ động ôm con gái bao giờ với lại tay của tôi đang rung lẩy bẩy lên đây này ôm kiểu gì được.
Nhưng mà trước thời tiết ngày một lạnh thế này mà nhỏ Phương vẫn chưa chịu về nhà thì thôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc sử dụng cách nãy giờ mình chưa dùng thôi.
“Nam mô, cái này là để giúp người ta khỏi lạnh thôi chứ không có lỗi gì với Hoàng Mai hết, thiện tai thiện tai! ”
Cầu khấn xong, tôi rụt rè choàng tay kéo bé Phương sát vào người mình, lúc đầu khi thấy tôi làm thế nhỏ cũng ngạc nhiên lắm, cứ lắm la lắm lét nhìn tôi nhưng khi được giải thích thì nhỏ chẳng phản ứng gì nữa, mặc nhiên rụt đầu vào lòng tôi hệt như cái lúc bị mắc mưa trên sân thượng 4 tháng trước đây vậy.
Lúc đó, cũng như bây giờ, trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất rằng phải bảo vệ người con gái trước mặt mình cho bằng được, quyết không được để người đó bị tổn thương một chút nào cả, không hiểu sao tôi lại có ý nghĩ đó nhưng nếu bỏ mặc họ nhưng thế tôi cảm thấy rây rức lắm. Tôi đã từng nghe Hoàng mai nói rằng đó là một cái nghiệt mà tôi mắc phải, nếu muốn thoát khỏi thì tôi phải dứt khoát hơn nữa, nhưng xem ra tôi chẳng thế nào thoát được rồi.
Độ chừng 15 – 20 phút sau, trời cũng ngưng gió hẳn, cái lạnh vì thế cũng không còn cắt da cắt thịt như trước nữa, nhìn xung quanh thì đã thấy các cặp tình nhân đã về từ lúc nào rồi, chẳng còn một ai. Đáng lí ra thì tôi có thể thấy họ về đấy, nhưng lúc nãy cảm thấy mệt nên tôi chợp mắt một tí đến bây giờ thì họ mất tăm luôn.
Nhìn đồng hồ thì cũng đã 9h50 rồi, trời cũng đã về khuya, tối mịt chỉ còn một vài ánh đèn le lói đủ để soi sáng đường đi mà thôi, vừa định vươn vai ngáp dài thì tôi bắt gặp một trở ngại vô cùng lớn, bé Phương giờ này đã ngủ khò trong lòng tôi tự lúc nào rồi, ngủ say mê luôn chỉ thì điều chưa có mút ngón tay như em bé mà thôi.
Nhưng mà đến khi đánh thức nhỏ thì tôi lại đổi ý, hiếm khi được thấy nhỏ ngủ mê như thế mà, phải kiếm cách gì đó chọc nhỏ trả thù hôm bữa mới được, mà nhìn quanh thì chẳng có thứ gì để quậy phá được cả, viết thì ở trong cặp rồi, mà cái cặp lại gửi ở ngoài chỗ giữ xe, cũng như không.
Bí cách tôi đành vừa nhìn nhỏ vừa suy nghĩ, nhưng càng nhìn tôi lại càng rối, bởi lẽ khi ngủ nhỏ quá ư dễ thương, hai má do được sưởi ấm nên cứ hồng ửng cả lên làm tim tôi cứ đập thình thịch từng cơn như bị nhồi máu cơ tim vậy. Bất giác, tôi đưa tay lên định véo má nhỏ một cái nhưng may là kịp kềm nèn lại được.
Véo má nhỏ lúc này chẳng khác nào tên sở khanh, lợi dụng con gái mà làm chuyện đồi bại, vậy nên ngoài ngồi yên ra tôi quyết không làm gì nhỏ cả, đây chính là lúc luyện thần kinh thép đấy, qua được vòng này tôi sẽ lên thần luôn, tu thành đắc đạo.
Bỗng nhiên từ phía sau tôi có một tia đèn chiếu thẳng tấp, đó có vẻ như là ánh đèn pin nhưng ánh đèn pin của ai mới được, ai mà giờ này cầm đèn pin đi rọi lung tung trong công viên chứ.
Chợt tôi giật mình: “Chết cha, ông bảo vệ công viên”
Thường thì khi công viên sắp đóng cửa, sẽ có một toán bảo vê đi lùng sục xem còn người nào” tá túc” trong công viên không để mà đuổi thẳng cẳng ra ngoài, thảo nào mấy cặp kia ra về hết rồi, chỉ còn một mình chúng tôi đơn độc trong công viên mà thôi, bây giờ mà bị mấy ông bảo vệ bắt được thì thế nào cũng bị hỏi tên rồi giao cho trường xử lí thôi, đến nước đó thì tiêu, nổi tiếng luôn ấy chứ, vậy nên chẳng còn cách nào khác, tôi liền bế bé Phương lên trốn khỏi sự truy lùng của mấy ông bảo về rồi tìm cách thoát ra ngoài.
Nhưng do trời tối cộng với quá gấp rút nên tôi sơ ý vấp phải thành chắn của bồn hoa mà ngã nhào luôn vào đó.
– Hơ, ức… – Bé Phương giật mình tỉnh giấc.
– Suỵt, nhỏ tiếng thôi! Mấy ông bảo vệ đang tìm chúng mình đó, để bị bắt là nổi tiếng khắp trường luôn đấy!
– Vậy giờ phải làm sao?
– Nằm trong này chờ cho mấy ổng đi qua rồi chuồn lẹ!
– Ùm… Nhỏ khẽ gật.
Thế nhưng mấy ông bảo vệ đó dường như nghe được tiếng động lạ lúc nãy do tôi vấp té nên cứ quanh quẫn ở chỗ này mà chưa chịu đi, thậm chí còn tiến gần hơn đến chỗ chúng tôi ẩn nấp nữa chứ:
– Phong ơi, cúi thấp xuống đi, kẻo bị thấy đấy!
– Kh… không tiện đâu!
– Không sao cả mà, bị thấy còn phiền hơn!
Chả là bây giờ tôi và Ngọc Phương đang kẹt vào một tình thế rất nhạy cảm, nam trên nữ dưới, bây giờ có muốn thay dịch khỏi chỗ cũng không được nữa rồi, mấy ông bảo vệ đang ở gần quá, thế nào cũng sẽ bị phát hiện thôi, nhưng nếu còn giữ nguyên tư thế thì sớm hay muộn cũng sẽ lòi ra vì giờ này tôi đang chồm người khá cao để tránh đụng chạm với Ngọc Phương đang ở bên dưới, nhưng yêu cầu đặt ra là phải cúi thấp người xuống để khỏi bị thấy mà việc này thì bất khả thi:
– Thấy kì kì quá! – Tôi ngượng ngùng.
– Giờ này còn kì kì gì nữa, bị phát hiện là chết đó, cúi xuống đi!
– Thiệt là Phương không để tâm chứ! – Tôi dè chừng.
– Không có gì đâu mà!
– Vậy phong cúi xuống đấy nha!
– Ừa, nhanh đi!
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành hạ người xuống thấp mà mặt kề mặt với nhỏ, đây là lần đầu tiên tôi đối diện gần với nhỏ như thế, cảm giác không thể nào diễn tả thành lời được, nó chộn rộn, bối rối lắm, nói chung là tôi không thể nào nhìn thẳng mặt của nhỏ một cách bình thường như mọi khi. Nhưng quay sang hai bên thì lại bắt gặp cái cổ trắng ngần của nhỏ, thứ này còn nguy hiểm gấp nhiều lần khuôn mặt nữa ấy chứ.
“Không được nhìn, tuyệt đối không được nhìn, nhìn là mù mắt, nhìn là mắt nổi mụt lẹo, nhìn là bị trời đánh” – Tôi nhập tâm nhắm mắt mà tự kỉ ám thị.
– Nè Phong! – Tiếng nhỏ Phương gọi be bé.
– Gì vậy?
– Ông bảo về đi rồi, mau ngồi dậy chạy đi, bộ muốn thế này tới sáng sao?
– Ớ à, đâu có! Đi thôi! – Tôi ngồi phắt dậy dòm ngó tình hình xung quanh rồi kéo nhỏ ngồi dậy theo.
Sau khi chạy bán sống bán chết khỏi cái góc khuất đó thì tôi với Ngọc Phương mới có thể thở phào nhẹ nhõm, à không, thở hộc hộc như trâu điên mới đúng à mà cũng không phải, nhỏ đâu có thở đâu, chỉ có mình tôi thở thôi, nhỏ là chuyên gia chạy 100m mà, lúc nãy còn chạy vụt lên bỏ lại tôi một đoạn làm tôi hú vía mà chạy vắt giò lên cổ theo luôn ấy chứ.
Vậy mà sau bao nhiều đó chuyện thì nhỏ vẫn nhìn tôi mà cười hì tỏ vẻ khoái chí lắm:
– Cười gì, bộ vui lắm hở… hộc…
– Hi, từ đó đến giờ mới có bữa đi chơi vui như ngày hôm nay đó!
– Sặc, vậy mà vui! Ấm đầu hả?
– Có muốn tàn phế chân không?
– Ẹc, không không! Vui mà hề hề!
– Phong cũng cảm thấy vui hả, hi!
– Vậy về được chưa cô nương trễ rồi đó!
– Còn một chuyện nữa Phong à… – Nhỏ đột nhiên ghì tay tôi lại.
– Sao, có chuyện gì…
– Phong đừng quay mặt lại! Cứ nhìn về phía trước đi!
– Rồi, nhìn thì nhìn! Còn gì nữa không… ơ…
Vừa dứt lời thì nhỏ đã vòng tay nhẹ nhàng ôm tôi thật nồng thắm. Tôi thì chằng hiểu việc gì nên cứ ú ớ trong họng chẳng nói được lời nào ngoài đứng chết trân vì quá đỗi kinh ngạc.
Sau một khoảng thời gian đủ lâu, nhỏ mới bắt đầu mở lời:
– Phong à, lúc trước Phong đã từng nói rằng một chàng trai có bạn gái rồi thì Phương cũng có quyền thích phải không?
– Ừ, phải… phải!
– Vậy Phương có được quyền… thích Phong không?
Dân gian khi xưa có câu: “Kẻ ăn không hết, người lần không ra. ” Tức dùng để ám chỉ những người dư giả về một thứ gì đó mà trong khi những người khác vẫn chưa có được.
Chắc chắn quý đọc giả đây sẽ tự hỏi tại sao tôi lại đưa câu nói này vào đây phải không? Đơn giản thôi, bởi lẽ tình cảnh của tôi hiện nay có khác câu nói đó là bao đâu, hồi năm cấp 2 tôi chẳng có lấy một mồi tình vắt vai thế mà lên cấp 3 vận mệnh xoay chuyển như thế nào mà tôi lại dính vào biết bao nhiều rắc rối, thậm chí có những lúc tôi tưởng mình sắp chết đến nơi rồi.
Ấy vậy mà người ngoài lại bảo tôi sung sướng, có số đào hoa, phong lưu, nhưng đâu ai biết được rằng, đằng sau cái vẻ hào nhoáng đó là những vô vàng rắc rối khiến tôi có lúc phải điêu đứng và tưởng chừng như buông xui tất cả.
Hoàng Mai, em rất tốt, rất chu đáo dịu dàng và là một cô gái đảm đang, lo lắng cho tôi đến từng bữa ăn, từng giấc ngủ, thế nhưng mãi cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thể chấp nhận được rằng Hoàng Mai chính là bạn gái của mình, dường như giữa tôi và em vẫn còn một rào chắn vô hình nào đó ngăn cách, nhưng tôi lại không muốn làm em phải đau khổ, tôi vẫn muốn Hoàng Mai sẽ gặp được những điều tốt nhất.
Lanna, nàng là người tôi yêu thương và là người tôi say nắng từ cái nhìn đầu tiên cho đến nay, không thể phủ nhận được rằng Lanna là người có sức ảnh hưởng to lớn nhất đến tôi, có nàng bên cạnh tôi cảm thấy mình phải đường hoàng, chính chắn hơn nữa để không bị nàng chê cười là một thằng con trai trẻ con, sốc nổi.
Thế nhưng với bé Phương, tôi chẳng biết mình phải làm gì bây giờ nữa với tôi, nhỏ chỉ là một cô bé ngây ngô cần được bảo vệ mà thôi, từ đó đến giờ dù không ít lần tôi cảm thấy rung động trước nhỏ nhưng đó chỉ là nhưng xúc cảm nhất thời của một thằng con trai mới lớn, hoàn toàn không giống cái cảm giác rưng rưng mà tôi dành cho Lan.
Thế nhưng tại sao vận mệnh lại bắt tôi phải chịu nhiều thử thách đến thế cơ chứ, tất cả những điều tôi muốn chỉ là một cuộc sống bình thường bên người mình yêu thôi mà, thậm chí nếu bị phế bỏ võ công để đổi lại cuộc sống đó thì tôi cũng chẳng ngần ngại mà bằng lòng ngay lập tức.
Nhưng đời là thế, không tốt đẹp và suông sẻ như những giấc mơ mà ta mơ thấy. Cuộc sống thường ngày của tôi đã đủ rắc rồi lắm rồi, vậy mà hôm nay Ngọc Phương đã cho tôi một cú sốc quá lớn, nó lớn đến nỗi đã có lúc tim tôi như muốn ngừng đập ngay tại chỗ.
Còn nhớ khí trời lúc đó lạnh lắm, từng cơn gió lạnh buốt cứ táp vào bé Phương khiến nhỏ ôm tôi đã chặt nay lại càng chặt hơn, nhưng điều khiến tôi phải bận tâm lúc này chính là cố gắng suy nghĩ một điều gì đó để trả lời cho bé Phương, cũng như mở khóa giải phóng hết toàn bộ rắc rối giữa tôi với nhỏ.
Mà quý đọc giả biết không, tình cảnh của tôi bây giờ là bất khả kháng, tôi có thể yêu ai được trong khi Hoàng Mai đang là bạn gái của tôi chứ. Chỉ cần tôi trò chuyện với một cô gái khác thôi thì em đã giãy nãy lên rồi, vậy mà giờ đây bé Phương nhỏ nhắn đang chờ một câu trả lời thật lòng của tôi, nhưng phải trả lời làm sao đây?
Tôi chỉ sợ một điều rằng, nếu nói ra câu trả lời thì chắc nhỏ sẽ sốc lắm, chưa kể bệnh cũ của nhỏ sẽ lại tái phát khiến nhỏ sẽ phải im lặng một lần nữa, như vậy chẳng phải tôi là tội nhân thiên cổ hay sao?
Nhưng tôi cũng biết một điều rằng, thà đau một lần rồi thôi còn hơn là cứ dây dưa để cả hai cùng khổ. Đúng vậy, tôi là một thằng con trai chả ra gì, hơn nữa xung quanh tôi là biết bao nhiêu hiểm nguy, rắc rối. Nếu Phương theo tôi, nhỏ sẽ phải chịu khổ thậm chí là gặp nguy hiểm bởi tụi thằng Vũ lúc nào cũng hăm he, tìm cách hãm hại tôi cho bằng được.
Phương là một cô bé ngây ngô, thánh thiện chắc chắn một điều rằng, tôi sẽ chống trả lại bất cứ ai làm ô uế đi sự thánh thiện của nhỏ, nhưng biết làm sao được khi tôi giờ đây lại chính là kẻ đó, thế nên cách tốt nhất là buôn lơi để Ngọc phương để nhỏ có thể tìm được một chỗ dựa vững vàng hơn, rắn chắc hơn.
– Phương à!
– Phương đây! – Nhỏ bẽn lẽn.
– Phong rất tiếc nhưng bây giờ Phong không thể đáp trả tình cảm của Phương được!
– Hi, đúng như Phương dự đoán mà! – Nhỏ đột nhiên cười khì.
Để lại một bình luận