Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 3

Đời học sinh – Chương 3

Chừng nửa tiếng sau, 4 nồi lẩu nghi ngút khói đã được bày trước mặt chúng tôi nhìn gợi miệng không thể nào tả được. Cứ mỗi lần thấy bọt nước lèo nổ bong bóc trong nồi lẩu là tôi chẳng thế nào kìm được nước bọt cứ ứa ra đầy miệng. Cảm tưởng như chỉ cần tôi vừa mở miệng ra thôi thì nước bọt sẽ trào ra ngập cả quán vậy, ngon kinh hồn!

– Kính thưa quý vị và các bạn. Tôi Nguyễn Nhật Toàn với tư cách là chủ xị của hội FA 10A4 xin tuyên bố khai mạc buổi party đêm noel năm nay…

Chẳng để chúng tôi phải chờ đợi lâu, thằng Toàn đã đứng lên dõng dạc khai mạc buổi tiệc với sự hô hào nhiệt tình bọn con gái lẫn cả bọn con trai chúng tôi.

Theo như phân chia lúc nãy là một nồi 5 người. Tôi, thằng Toàn, Khanh khờ, Lam Ngọc, bé Phương dùng chung một nồi lẩu.

Quả thật là bé Phương chọn quán này không sai chút nào, nước lẩu chua chua, ngọt ngọt ngon đáo để. Đã thế còn có thể xin bún thêm miễn phí nữa. Thảo nào quán này hôm nay lại đông như thế. Chúng tôi mà không đến sớm thì chắc đã không còn chỗ ngồi rồi. Hôm nay quán đông nườn nượp, chậc nít người, còn một số đang nấng ná ở ngoài không chịu đi nữa. Dường như đang chờ một nhóm nào đó vừa ăn xong là bọn họ lao vào liền vậy, tội ghê!

– Chẹp, bé Phương là số 1 luôn!

Thằng Toàn vừa chép miệng vừa tấm tắc khen bé Phương.

– Sao lại khen mình?

– Chọn quán ngon như thế mà, kiểu này kêu thêm một nồi lẩu nữa vẫn còn thèm đó!

– Hi, có gì đâu mà! Mọi người vui là được rồi!

Bé Phương vẫn vậy, lúc nào cũng nghĩ cho mọi người hết. Thảo nào tất cả con gái trong lớp đều yêu thích bé Phương đến thế. Đi đâu cũng rũ em theo, riết dần bé Phương cứ như là biểu tưởng của lớp 10A4 vậy. Đương nhiên là biểu tượng hòa bình của 10A4 rồi, còn biểu tượng địa ngục chẳng ai có thể so bì với Lam Ngọc được cả.

Mà nhắc đến Lam Ngọc thì nãy giờ mới để ý, em có vẻ trầm, chỉ lo ăn phần của mình ít khi tham gia nói chuyện chung cùng với mọi người lắm. Tôi biết tính em lạnh lùng, nghiêm nghị nhưng một khi đã tham gia vào nhóm rồi thì phải nhập gia tuy tục chứ, đâu có lững lưng như thế được.

– Lam Ngọc này, tích cực hoạt động với mọi người đi!

Tôi xoay qua em nói nhỏ.

– Không quen, Ngọc không thích đông người!

– Đăng kí vào hội rồi thì phải cùng vui chứ?

– Lúc đầu Toàn bảo mình đăng kí đi chơi, cứ tưởng là ít người nên Ngọc cũng đăng kí cho vui! Ai ngờ đâu đông người thế này, không thích!

Như để miêu tả thêm cảm nghĩ của mình, Lam Ngọc nhìn một lượt đám con gái xung quanh rồi nhăn mũi lắc đầu.

Với lí lẽ như thế thì tôi đành chào thua. Ai chứ cô bé Ngọc này cứng đầu lắm. Đã bao lần tôi khuyên em như thế này, thế kia trong lớp mà em có bao giờ chịu sửa đổi đâu. Nên mặc nhiên tôi cứ để em làm theo ý thích của mình. Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!

Thưởng thức nồi lẩu chừng được mươi phút sau thì thằng Khanh khờ lại làm một động tác hết sức quen thuộc mà tôi đã thấy nó làm nhiều lần vào những bữa tiệc trước đó. Đó là thò tay xuống dưới bàn, lôi lên một chai nước ngọt có màu đục đục kèm theo là một khuôn mặt gian xảo không thể nào tả được. Mỗi lần như thế là cái mặt của tôi lại nhăn lên, giật bặc bặc theo những sợi gân bởi lẽ đó chính là rượu.

Lần nào cũng vậy, cứ hễ có tiệc tùng là có mặt nó mà hễ có mặt nó là có nhậu nhẹt. Và lúc nào cũng lấy lí do: “Tiệc tùng mà không có rựu bia thì còn gì là tiệc tùng? ” Nên chả đứa nào có thể từ chối được cả.

Nhưng hôm nay đột nhiên nó giảm số lượng người nhậu nhẹt xuống hẳn. Chắc có lẽ do thấy đông người quá, phần vì toàn là con gái nên nó cũng ngại phải năn nỉ từng đứa uống theo kiểu bắt ép nên qui mô nhậu nhẹt chỉ được khoanh vùng trong bàn của tôi mà thôi!

Nhưng kế hoạch này đã sớm bị Lam Ngọc phản đối:

– Không được! Tôi không uống rượu đâu!

– Thôi nào bà Ngọc! Noel mà xõa đi!

– Không, tôi không thích!

Em vẫn lắc đầu ngoày ngoạy từ chối uống rượu cho đến khi tôi mở miệng thuyết phục:

– Ngọc này, lâu lâu mới có một lần mà! Cứ vui chơi đi!

– Không được là không được!

– Sao lại không được?

– Vì…

Em đột nhiên nhỏ giọng làm tôi phải ghé sát tai để thu âm thanh tốt hơn:

– Sao nào nói đi!

– Vì… Ngọc không biết uống rượu!
Lời trần tình nho nhỏ của Lam Ngọc đã khiến tôi suýt phì cười vì độ ngây ngô của em của em trong chuyện nhậu nhẹt. Quả thật Lam Ngọc chưa bao giờ nhậu. Vào tiệc sinh nhật 4 tháng trước của Hoàng Mai em chỉ nhấp môi một ly rồi từ đó cự tuyệt không uống nữa. Ấy là lúc đông người. Còn giờ đây khi quy mô đã được thu nhỏ xuống còn 5 người thì tần suất uống rượu đương nhiên sẽ tăng gấp nhiều lần rồi. Đó là điều Lam Ngọc e sợ từ nãy đến giờ, buồn cười ghê!

– Thôi không sao, nếu như uống nguyên ly không được thì uống nửa ly được không?

Tôi kề tai hỏi khẽ Lam Ngọc.

– Ừm, chắc là được, để xem sao!

Và thế là Lam Ngọc cũng đã đồng ý tham gia vào tiệc nhậu của riêng bàn tôi. Hình thức rượu sẽ được phân chia như thế này. Thằng Khanh và thằng Toàn do đô mạnh nên uống nguyên ly. Lam Ngọc, bé Phương sẽ uống nửa ly vì là con gái. À còn tôi nữa, chúng nó sợ tôi nhậu say rồi quậy lung tung nên chỉ cho tôi uống nửa thôi.

Cuộc nhậu bắt đầu…

Vẫn y như lúc trước, từng ly rượu được chuyền xoay vòng theo thứ tự kim đồng hồ đến mỗi người trong nhóm. Đến lượt người nào sắc mặt người đó cứ gọi là nhăn như khỉ cắn ớt. Cũng không hẳn là hầu hết đâu chỉ có bé Phương với Lam Ngọc là biểu hiện như thế thôi. Còn hai thằng ôn Toàn phởn với Khanh khờ thì uống như cái máy vậy. Chỉ có mình tôi là trung lập uống không quá nhanh, cũng không quá chậm.

Còn mấy nường ở bàn khác tuy không uống nhưng được cái miệng khích tướng rất hiểm độc. Như lúc bé Phương vừa uống xong ly rượu bọn nó đã la ó lên rằng bé Phương chừa long đền (còn một lớp rượu mỏng dưới đáy ly) rồi bắt em phải uống lại nữa chứ. Nếu không có thằng Toàn gỡ rối thì chắc em đã uống thật!

Bữa tiệc tối noel cứ trôi hết món này đến món khác. Khi thì ngập tràn mùi than khói với món thịt xiên nướng. Khi thì ngào ngạt mùi thơm với món hủ tiếu xào thịt bò. Chung quy thì tối hôm nay thằng Toàn đã giữ lời hứa của mình, cho chúng tôi ăn nhậu tới bến mà không kêu ca một lời nào cả.

Tôi biết 20 người, trừ tôi và bé Phương ra thì còn 18 người, mỗi người đóng 50 nghìn, tổng cộng lại là 900 nghìn. Số tiền đó sẽ không bao giờ đủ cho từng này món chúng tôi ăn nào là lẩu hải sản, thịt xiên nướng, hủ tiếu xào thịt bò… mỗi món lại kêu đến 4 – 5 phần. Riêng lẩu hải sản 130 nghìn một nồi, 4 nồi đã ngốn hết 520 nghìn chứ chẳng chơi.

Bình sinh ra tôi rất ghét mấy thằng nhà giàu làm phách nhưng thằng Toàn là một dạng khác. Nó rất hòa đồng với mọi người, đặc biệt với khiếu hài hước bẩm sinh của mình thì tôi chắc chắn đến hơn 50% những thành viên nữ trong lớp đã bị đổ đốn trước nó rồi, sát gái thứ thiệt là đây!

Đến khoảng 10h đêm, đường phố đã bắt đầu thưa người qua lại. Những ánh đèn pha mỏi mệt đang tìm nơi nghỉ ngơi sau cuộc vui vô bờ bến. Những bàn tay cũng đã rệu rã không còn nắm chặt nhau trong đêm noel nữa.

Giờ này là lúc mọi người trở về mái ấm của mình để được thưởng thức đêm noel trọn vẹn trong không khí gia đình. Còn không thì chắc đã tập trung ở nhà thờ để làm lễ hết rồi. Cảm tưởng rằng noel chỉ bắt đầu sau 10h đêm vậy, một không khí lạnh lẽo, tĩnh mịt trên đường phố. Nó có thể làm cho bất cứ ai lạc quan nhất cũng phải man mác buồn về một thứ gì đó không xác định.

10H cũng là lúc nhóm tôi chia tay nhau sau cuộc vui hả hê đầy tiếng cười. Và tôi chắc một điều rằng nếu chưa hết bình rượu mà thằng Khanh mang theo thì có chết tụi nó cũng chẳng đòi về.

Khanh khờ, Toàn phởn xem ra vẫn còn tỉnh táo lắm, bé Phương thì hơi ngà ngà một chút nhưng còn đi lại bình thường được. Duy chỉ có Lam Ngọc là bước chân hơi liêu xiêu, mặt mày đã đỏ gây như quả dâu vào mùa, xem ra đã hơi thắm rượu rồi.

Bất chợt Lam Ngọc bụm miệng, lao đến bên chiếc thùng rác nôn ra từng đợt từng đợt trông đến phát sợ.

Thấy thế, bọn con gái liền chạy đến kê dép dìu em ngồi xuống xoa dầu, bắt gió hệt như đang bị trúng gió vậy.

Tôi lúc đó cũng lo cho Lam Ngọc lắm, nhưng vì em là con gái nên tôi không tiện chăm sóc, chỉ biết đứng ngoài cùng thằng Toàn và thằng Khanh quan sát tình bình qua cử chỉ của tụi con gái mà thôi.

Chừng một lúc sau, tụi con gái dìu Lam Ngọc đến chỗ tôi nét mặt có vẻ hoang man lắm:

– Tại ông đó Toàn, tự dưng ép Lam Ngọc uống quá làm gì?

– Ẹc, ai mà biết Lam Ngọc uống kém thế đâu.

Xét thấy nét mặt tội nghiệp của thằng Toàn, bọn con gái chẳng biết làm gì hơn ngoài lắc đầu chịu trận rồi nhăn nhó mặt:

– Bây giờ ai chở Lam Ngọc về đi, tụi này chẳng ai biết nhà của Lam Ngọc cả.

– Bọn tôi cũng đâu ai biết nhà đâu! – Khanh khờ nhún vai.

Chợt bé Phương nhìn tôi reo lên:

– À phải rồi, có Phong biết nhà Lam Ngọc này!

– Ẹc, Phương cũng biết mà! – Tôi hốt hoảng.

– Nhưng Phương không có xe! Phong giúp Lam Ngọc một lần này đi!

Quả thật, lúc trước khi hỏi bé Phương số điện thoại nhà Lam Ngọc, em đã cho tôi luôn cả địa chỉ nhà. Ngay cái hôm tôi ở công viên đợi điện thoại, nếu như Lam Ngọc không hồi âm lại cho tôi thì chắc tôi đã đến nhà của em theo địa chỉ để kiếm rồi.

Giờ đây khi nhìn những ánh mắt hy vọng của tụi con gái lẫn đám con trai trông về phía tôi. Làm sao có thể từ chối được đây, khổ gì đâu!

Nhà Lam Ngọc nằm ở đường Hàm Nghi gần Bến Nhà Rồng thuộc quận 4 cách quán alice khoảng 6km. Thường thì với khoảng 20 phút đi bằng xe đạp thì tôi đã có thể đi đến đó rồi nhưng Lam Ngọc bây giờ đang say vật vờ thế thì thì làm sao có thể chở em đi đàng hoàng được.

Công việc đầu tiên mà tôi phải thực hiện đó là cố gắng đèo em trở về chỗ giữ xe ban đầu mà chúng tôi đã gửi. Nghe thì dễ nhưng đến lúc làm mới khó.

Lam Ngọc dường như đã say khước rồi, không còn tự chủ được bản thân nữa, thi thoảng em lại ngã người qua bên trái, rồi lại ngã qua bên phải làm tôi chẳng thể nào đạp nhanh được.

Nghĩ cũng lạ, lúc rời bàn tiệc em vẫn còn rất tỉnh táo thế mà vừa ra đến trước cửa quán sắc mặt của em đã thay đổi hẳn, nhìn cứ như là quả dâu tây bị chích thuốc để ép chín đỏ vậy.

Nhưng sau khi ngẫm nghĩ một lúc lâu, tôi mới để ý đến một chi tiết vô cùng quan trọng. Đó là khi kết thúc bữa tiệc nhậu, Lam Ngọc có bảo khát nước, ngặc cái là trà đá trên bàn đã bị uống hết rồi, chỉ còn 1 ly pepsi đơn độc thôi.

Thế là chẳng nói chẳng rằng, Lam Ngọc liền cầm ly pepsi đó lên nốc một hơi hết sạch chẳng còn một giọt. Tôi tin chắc rằng đó là nguyên nhân dẫn đến lí do say khước của em.

Bởi lẽ trong nước ngọt có các bọt khí CO2, khi vào cơ thể nó giúp bao tử hấp thụ thực phẩm nhanh hơn. Vì lẽ đó khi trong người có rượu rồi, uống thêm nước ngọt vào sẽ làm rượu nhanh hấp thụ vào cơ thể hơn, con người sẽ dễ say hơn lúc thường. Đó chính là lí do làm Lam Ngọc say mèm như bây giờ. Khổ gì đâu!

Lặn lội vất vả, trèo đèo lội suối, vượt thác xuống ghềnh, cuối cùng tôi cũng đã đưa Lam Ngọc về đến chỗ giữ xe an toàn.

Tạm thời để chiếc xe đạp của mình ở gần đó. Tôi khoác vai dìu Lam Ngọc vào bãi giữ xe tìm xe của em. Vừa vào đến bãi thì đã bắt gặp ngay ánh mắt xỉa xói của bà chủ bãi. Trông cách nhìn của bả thì cứ y như rằng tôi và Lam Ngọc là một cặp ăn chơi đàn đúm, vũ trường sàn nhảy mới về vậy, nhìn chả có thiện cảm tẹo nào.

Lúc sau tôi cũng loay hoay với chiếc đạp điện của em ra khỏi cổng. Nhưng giờ đây tôi lại đối mặt với một thử thách mới, đó là chở Lam Ngọc về nhà bằng xe gì.

Tôi đang có hai xe, một là chiếc xe đạp cà tàn của tôi, hai là chiếc xe đạp điện của Lam Ngọc.

Nếu như tôi chở em về bằng chiếc xe cà tàn của mình, tôi có thể về nhà sớm, nằm đắp mền mở quạt ủ ấm trong đêm noel giá lạnh. Thế thì chiếc xe đạp điện của Lam Ngọc phải giữ ở chỗ nào đây, người ta đâu có cho giữ qua đêm.

Còn nếu tôi miễn cưỡng chở Lam Ngọc đi bằng chiếc xe đạp điện của em thì tôi sẽ phải gửi tạm xe của mình vào bãi, chở em về nhà rồi lội bộ 5km đến bãi giữ xe để lấy xe. Như thế sẽ cực cho tôi hơn rất nhiều nhưng đổi lại Lam Ngọc sẽ không phải lặn lội đường xa đến lấy xe nữa.

Cuối cùng tôi cũng lựa chọn phương án tối ưu nhất cho cả em và tôi đó là phương án thứ 2.

Xét cho cùng Lam Ngọc là con gái, tôi cũng không nỡ để em phải đi bộ để lấy xe vào ngày hôm sau. Vả lại nếu tôi chọn phương án 1, tôi cũng phải chạy xe đạp của em về nhà. Chi bằng tôi cứ dùng xe của em chở em về trước, rồi tôi cuốc bộ về sau cũng được. Dù gì đêm noel năm nay tôi cũng rảnh mà, về nhà cũng chỉ có một mình thôi, cứ thế mà làm!

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 3


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)