Tuy là đi xe đạp điện nhưng tôi cũng chẳng thể đi nhanh hơn xe đạp thường là bao. Lam Ngọc đang say khước có thể rớt khỏi xe bất cứ lúc nào. Vả lại đây cũng là lần đầu tôi chạy xe đạp điện. Cảm giác như đang lái một chiếc xe tay ga thực thụ vậy, vừa phiêu lại vừa sợ!
Nhưng nói Lam Ngọc say khước không nhận biết được chuyện gì thì mọi người đã hoàn toàn sai lầm rồi. Lam Ngọc tuy say đấy nhưng vẫn còn đủ ý thức để biết được chuyện gì đang xảy ra với mình.
Và chuyện tôi đèo em về nhà đương nhiên em cũng ngờ ngợ ra được.
– Xe của Phong đâu rồi!
Em nói với một chất giọng nhừa nhựa như những gã bợm nhậu thực thụ.
– Xe Phong gửi ở bãi xe rồi, chốc về lấy sau!
– Phong về bằng xe gì?
– Đi bộ giảm eo!
Nghe tôi nói, em liền nghiêm giọng:
– Không được đâu, đêm khuya rồi còn đi bộ nữa!
– Hề gì đâu, đàn ông con trai mà!
– Như thế thì phiền Phong quá!
– Không phiền, không phiền! Ngọc cứ ngồi yên, kẻo té bây giờ!
Có lẽ vì ngại để tôi vừa chạy xe vừa vịnh mình như thế nên Lam Ngọc lại thỏ thẻ:
– Phong không cần phải giữ Ngọc đâu!
– Không giữ lỡ té thì sao?
– Không té đâu mà, cứ yên tâm mà lái đi!
Nghe thế tôi cũng chẳng làm trái ý em làm gì, bắt đầu nhích ga để tăng tốc bù lại chặng đường lề mề từ nãy đến giờ.
Nhưng cái cách Lam Ngọc giữ thăng bằng trên xe mới khiến tôi hốt hoảng. Đó là một cách vừa quen lại vừa lạ. Quen vì Hoàng Mai đã thực hiện cách đó với tồi cả chục lần rồi, lạ vì đây là lần đầu tiên Lam Ngọc thực hiện cách này đối với tôi.
Ngay cái lúc tôi vừa nhích ga thì em đã vòng tay ôm hông tôi sát rạt như thể nếu buông tôi một giây nào thì em sẽ bị rớt khỏi xe ngay vậy. Vì tuy Lam Ngọc còn tỉnh nhưng thực ra là em đang say, những biểu hiện vừa rồi chỉ là hồi quan phản chiếu Lam Ngọc giúp tôi có thể lái xe dễ dàng hơn thôi. Khi Lam Ngọc đã ôm tôi cứng ngắc, em lại trở về trạng thái ban đầu của mình đó là… say bét nhè.
Thi thoảng em lại nấc lên từng cơn như những gã sâu rượu. Cứ mỗi lần như thế, cơ thể em lại càng ép sát vào tôi hơn. Những lúc đó tôi cả người tôi nóng bừng chỉ muốn nổ tung vào khoảng không như những cây pháo hoa đã châm ngòi chỉ chựt chờ mồi lửa bén đến gốc mà thôi.
Tôi không thể phù nhận được rằng Lam Ngọc rất duyên dáng. Nét đẹp của em không phụ thuộc vào gương mặt ưu tư với hai gò má mủm mỉm mà chỉ phụ thuộc vào vóc dáng cao ráo với thân hình nảy nở do nhiều năm luyện võ đem lại.
Cũng giống như những người học võ khác, tay của em tuy có hơi thô và ráp do phải đánh đấm suốt ngày nhưng không vì thế mà nó mất đi vẻ nữ tính như bao người con gái khác. Có lẽ em đã phải chăm sóc nó rất nhiều với những loại kem dưỡng da nên mới được mịn màng như thế. Điều đó có thể cho thấy vì lời hứa năm xưa mà em phải hi sinh đi 1 phần con gái trong mình như thế nào, buồn thật!
Thoắc cái cũng đã đến nhà của Lam Ngọc. Ấn tượng đầu tiên của tôi về ngôi nhà của em là một ngôi nhà 2 tầng màu trắng có kiến trúc rất hiện đại. Mặc dù nhìn không được rõ lắm nhưng hình như có một kiến trúc nhỏ hình mái vòm ở bên phải ngôi nhà, trông như một căn phòng riêng vậy, nhìn ngộ lắm!
Dìu Lam Ngọc đến gần cánh cổng, tôi nhấn chuông để nhờ người nhà ra đón em.
Chừng chốc lát sau có một người phụ nữ trung niên lật đật ra mở cổng. Dường như phát hiện người con gái tôi đang dìu là Lam Ngọc nên người phụ nữ đó liền vội vàng mở cổng ngay:
– Ôi trời, cô Ngọc bị sao vậy?
– Dạ bọn con mở tiệc noel! Nên có uống rượu chút đỉnh ạ!
Tôi lí nhí trong họng như thể mọi chuyện xảy ra với Lam Ngọc là do tôi mà ra vậy.
Nghe tôi nói, người phụ nữ đó chỉ thở hắt ra rồi nhẹ giọng:
– Thôi được rồi, để dì dìu Lam Ngọc cho, con dắt xe vào sân nhà giúp dì đi.
Đến đây nhiệm vụ của tôi có thể nói là hoàn thành rồi, chẳng còn lí do gì để tôi phải ở đây nữa nên sau khi đẩy xe vào sân xong tôi cũng xin phép người phụ nữa đó (có lẽ là dì vú của Lam Ngọc) ra về.
Chắc dì vú của em không nhận ra tôi là ai đâu, đã 10 năm trôi qua rồi cơ mà, riêng tôi khi vừa gặp người phụ nữ đó thì tôi đã nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi. Vẫn khuôn mặt phúc hậu với giọng nói pha lẫn một chút miền Trung, thật không thể tin được dì ấy đã làm ở nhà Lam Ngọc 10 năm rồi, chưa kể khoảng thời gian trước đó tôi chưa gặp dì. Chắc giờ dì cũng đã quá 50. Mặc dù tôi không biết Lam Ngọc đối với dì ra sao nhưng tôi biết chắc dì vẫn còn thương yêu em lắm, qua nét mặt lo lắm của dì là tôi có thể cảm nhận được ngay.
Người ta thường nói thức đêm mới biết đêm dài, đằng này tôi chẳng những thức mà còn cuốc bộ vào ban đêm nữa. Đồng hồ giờ này đã điểm đến con số 11 rồi, tức là đã 11h đêm.
Ở miền quê cứ khoảng vào tối là đã có thể thấy những ánh sao rải rác khắp nơi trên bầu trời. Còn ở thành phố, khó lắm mới có thể ngắm sao một cách trọn vẹn thế bởi lẽ những ánh sao đó đã bị những ánh đèn đường, đèn pha, đèn rọi lấn át đi hết ánh sáng, chỉ khi nào những ánh đèn đó tắt đi thì những ngôi sao mới dám thoát khỏi chỗ ẩn nấp của mình mà tỏa sáng trong đêm để rồi mai lại vụt tắt theo ánh mặt trời thức dậy.
Ngoài đường, những con phố đã lưa thưa người qua lại, chỉ có những quán ăn nằm dọc tuyến đường Tôn Đản là còn nếu lại những thực khách ham vui mà thôi. Còn những tín đồ thiên chúa như Hoàng Mai chắc giờ đã yên vị trong nhà thờ làm “lễ vọng” đêm noel rồi.
Theo lịch thì ngày lễ noel được cử hành chính thức vào ngày 25 tháng 12 nhưng thường thì người ta đã mừng từ tối ngày 24 tháng 12 rồi. Lễ chính thức ngày 25 được gọi là “lễ chính ngày”, còn lễ đêm 24 gọi là “lễ vọng” và thường thu hút nhiều người tham dự hơn.
Nhưng cũng lắm những khi tôi bắt gặp một số đôi tình nhân đang âu yếm nhau trên những băng ghế đá dọc đường đi. Và cứ mỗi lần thế tôi lại bị họ xỉa xói với những tia nhìn khó chịu pha lẫn một chút bực bội như thể bạn đang liếm láp cây cà lem mà có một người cứ nhìn bạn chăm chăm vậy, bực gì đâu!
Thực ra thì tôi cũng muốn một lần được thưởng thức không khí noel trong nhà thờ lắm chứ. Nhưng ngặc nỗi tôi có biết đọc kinh gì đâu, lỡ người ta đọc kinh mà mình cứ im rú rú như gà mắc thun thì thế nào cũng bị phát hiện thôi. Tới chừng đó lợi bất cập hại, nguy hiểm vô cùng.
Nhưng khi đi ngang nhà thờ Xóm Chiếu thấy những đứa trẻ đang nô đùa ở bên ngoài cùng với đó là rất nhiều người đứng trước cửa nhà thờ tham gia làm lễ thì tôi cũng đã tự tin hơn một chút rồi. Do là lúc nãy tôi cứ tưởng làm lễ là phải vào nhà thờ ngồi đọc kinh nên hơi nhát, giờ thì khác rồi, xem ra tôi có thể vào nhà thờ tham quan không khí làm lễ giáng sinh mà không bị người ta phát hiện ngoài đạo, sướng!
Bước vào nhà thờ, Toà tháp chuông cao lêu nghêu trước cửa là điểm làm tôi chú ý nhất. Vừa đi tôi vừa đảo mắt ngắm nhìn mọi cảnh vật xung quanh với một vẻ thích thú không gì có thể bì được. Cứ như hai lúa lần đầu tiên lên thành phố vậy, nhìn lạ lẫm vô cùng!
Theo như tôi biết Nhà thờ Xóm Chiếu là một nhà thờ thú vị có từ thời Notre Dame Basilica. Xung quanh nhà thờ là các bức tượng, miếu, nhà nguyện, làm cho nhà thờ trở thành một nơi dừng chân lý tưởng cho mọi nhu cầu tinh thần về Thiên Chúa Giáo. Giáo dân tập trung ở đây hàng ngày vào 4h45 sáng và 5h30 chiều, và 6 lần vào ngày chủ nhật, riêng “lễ vọng” đêm 24/12 này được nhà thờ tổ chức rất long trọng và có rất nhiều giáo dân đến dự.
Đang loay hoay tìm cách chen chân vào bên trong nhà thờ thì giọng một cô gái phát ra từ sau lưng tôi:
– À, bạn gì ơi! Mua socola ủng hộ nhà thờ nhé?
Tôi quay lại theo phản xạ và cũng giật thót người theo phản xạ khi người con gái đó chính là Lan. Nàng đang mời tôi mua socola?
– L… L… Lan hả?
Tôi trố mắt kinh ngạc chẳng biết nói thế nào. Và Lan cũng kinh ngạc chẳng kém gì tôi:
– Phong? Sao Phong lại đến đây?
– À! Phong đến nhà thờ để tham quan chút ấy mà!
– Tham quan?
– Ừ, tại từ đó giờ chưa ăn noel ở nhà thờ lần nào, nên hề hề…
Tôi gãi đầu cười ngang che đi nỗi vui mừng tột độ của mình khi không thể nào ngờ được mình lại gặp Lan ở một chỗ như thế này. Có câu hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, đây có phải là do tôi và Lan có duyên không hay đây chỉ là một sự tình cờ nghìn năm có một. Nhưng dù có là gì đi chẳng nữa thì gặp nàng ở đây quả là một điều quá may mắn đối với tôi rồi.
Cùng nàng ngồi trên băng ghế đá đặt trước sân nhà thờ. Trong lòng tôi thấp thỏm biết bao nhiêu cảm xúc khó tả tựa như những ngọn nến cháy lung linh trên những cây cột hàng rào xung quanh nhà thờ.
Bọn trẻ vẫn vui đùa hồn nhiên trước sân cứ như mua noel này là để dành riêng cho cho bọn nó tụ tập chơi đùa vậy. Thú thật tôi cũng muốn hóa nhỏ để được vui đùa cùng chúng lắm. Như thế tôi mới có thể nhìn trộm Lan qua những lần dắt bóng chạy ngang qua nàng. Bởi một điều hết sức buồn cười, nếu là con gái khác thì tôi thích nói chuyện trực tiếp hơn, nhưng riêng đối với Lan, tôi chỉ thích ngắm nhìn nàng từ xa mà thôi.
Đã nhiều lần tôi nói rằng Lan có đến hai tính cách. Một là tính cách trẻ con, hoạt bát, tự do. Hai là tính cách lạnh lùng, sắc xảo, khép kín. Tôi biết khi ở gần tôi Lan không bao giờ bộc lộ tính cách thứ nhất của mình ra như lúc mới quen cả. Dường như kể từ lúc tôi quen với Hoàng Mai, Lan đã tự bảo vệ mình bằng tính cách thứ hai thông minh và sắc xảo. Chỉ những khi tôi không có mặt thì Lan mới trở về tính cách thật của mình mà thôi. Và đó là lí do vì sao tôi thích lén nhìn nàng như vậy.
– Nè, nhìn ra xa cho đỡ mỏi mắt đi! Nhìn gần mãi bị cận đó!
Lần nào cũng vậy, cứ hễ tôi nhìn lén là lại bị nàng bắt gặp. Những lần đó nếu như trước đây tôi có thể đã bị nàng tọng cho một quả vào bụng hoặc tệ hơn là cù lét tra khảo rồi. Nhưng lần này chỉ là một lời nhắc khéo đầy sắc xảo từ một cô gái đã mất đi vẻ hoạt bát khi xưa mà thôi.
– Lan ở nhà thờ làm gì vậy?
Tôi buột miệng hỏi nàng để cả hai không chìm vào khoảng lặng quá lâu.
– Lan đến để giúp nhà thờ bán socola đó!
– Bộ Lan hay đến nhà thờ này lắm sao?
– Ừ, ngày thường thì cứ mỗi tuần chủ nhật Lan lại đến đây!
Rồi đột nhiên Lan đặt giỏ socola lên trước mặt tôi niềm nở:
– Hay là Phong mua một thanh nhé! Không nhiều tiền đâu, chủ yếu là để lấy danh sách cầu phúc thôi!
– Là sao?
– Những ai mua socola sẽ được Lan ghi tên lại, sau khi bán hết mình sẽ được cho Cha sứ cầu phúc cho họ!
Nhìn những thanh socola ngon lành được bọc giấy bạc nằm yên vị trong chiếc giỏ may của Lan như mời gọi, tôi không thể nào kìm lại cảm giác thèm thuồng của mình trước sự cám dỗ đầy uy lực đó được.
Giá như đó là những thanh socola được bày bán trong những cửa hàng bánh kẹo thì tôi có thể cưỡng lại nó rồi. Đằng này do chính tay của Lan làm (chắc 100 phần công lực luôn), lại còn là món tôi khoái nhất nữa chứ. Cho nên tôi đã gục ngay từ lần gặp đầu tiên và không thể nào không mua giúp nàng được.
– Bán cho Phong 10 thanh socola đi!
Tôi định mua số lượng lớn để giúp nàng mau bán hết hàng cũng vừa để ăn dần trong đêm đông nhưng Lan đã nhanh chóng dập tắt dự định đó:
– Không được đâu, mỗi người chỉ mua một thanh thôi!
– Ơ tiếc vậy! Phong còn định mua hết nữa cơ!
– Không được, socola này bán ra là để cầu phúc cho người có duyên mà!
– Chậc! Vậy lấy cho Phong một thanh! – Tôi chép miệng tiếc rẻ số socola còn đầy vun trong giỏ – Mà từ nãy giờ Lan đã bán cho ai chưa?
– Vẫn chưa, Phong là người đầu tiên mua đó! – Rồi nàng rút trong người ra một cuốn sổ nhỏ – Phong ghi tên mình vào trong cuốn sổ này đi!
Theo chỉ dẫn của Lan, tôi cầm bút ghi tên của mình vào cuốn sổ. Nhưng có một điều lạ là trong danh sách người mua socola đã có một người tên Dương Ngọc Lan được ghi trước đó rồi, sao Lan lại bảo tôi là người đầu tiên được.
Thắc mắc tôi liền hỏi Lan ngay và được nàng tươi cười giải đáp:
– Tên của Lan đó!
– Ủa, chẳng phải Lan tên là Lanna hả?
– Đó là tên do ba Lan đặt trong khai sinh! Còn tên này do bên nội Lan đặt để dễ gọi trong gia đình ấy mà!
Ôi, Dương Ngọc Lan! Cái tên nghe kiêu sa, mĩ miều quá. Tên bình thường đã đẹp, tên tiếng Việt còn đẹp gấp trăm lần. Nghe nó cứ tựa tựa nữ tướng Hoa Mộc Lan thời xưa ấy nhỉ?
– Vậy từ nay Phong gọi Lan bằng Ngọc Lan luôn nha?
– Ừa, sau này cứ gọi thế! Nhưng đừng cho ai biết đấy!
Nàng nở nụ cười tươi rói tựa như ánh ban mai trong đêm lạnh đáp lời tôi.
Cảm giác được gọi tên riêng của một người nào đó rất đặc biệt các bạn ạ. Nó không giống như cảm giác ta gọi tên của những thằng bạn trong lớp, cũng không giống như những biệt danh mà ta hay dùng để gọi những đứa bạn thân. Nó tựa như lời hẹn ước giữa hai người với nhau rằng chỉ có mình mình mới biết tên bạn, chỉ có mình bạn mới biết tên tôi và chỉ có hai chúng ta mới biết tên của nhau thôi, lãng mạn gì đâu!
Để lại một bình luận