Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 2

Đời học sinh – Chương 2

– Ơ, sao tui lại lấy số của bạn chứ… – Nhỏ bối rồi.

– Bạn cứ lấy đi… Khi nào rảnh thì nhắn tin hoặc phone cho mình nha. Giờ mình bận rồi, tạm biệt Kiều Linh… – Nó dúi tờ giấy vào tay nhỏ rồi lao vút đi.

– Ê, này… – Nhỏ gọi với nhưng Toàn phởn nhà ta đã mất hút.

Cầm tờ giấy trong tay, nhỏ thoáng nhíu mày nhưng cũng xếp lại rồi cất kĩ vào cặp như một vật quý giá. Như thế nghĩa là sao nhỉ, đổ rồi chăng? Nếu không đổ thì cũng đã gây ấn tượng với nhỏ rồi… Thằng này là quỷ, thành tinh luôn rồi, hãi quá…

Đạp xe ra về chung với tôi mà nó cứ vỗ ngực ba hoa…
– Mày thấy anh mày chưa? Ghê hông?

– Tưởng gì… Giả điên khiêng đồ Mỹ… – Tôi bễu môi.

– Gì mạy, tao diễn xuất kinh thiên động địa dzậy còn đòi gì nữa… Bây giờ nhỏ từ đỗ đến tương tư rồi…

– Uầy, có mấy cọng tóc, chạy đến giựt phát là xong, cần gì tiếp cận.

– Tự nhiên có thằng nào đó đến giựt tóc mày thì mày làm gì?

– Đấm lệt mồm nó luôn…

– Vậy mày chạy đến giựt tóc nhỏ thì chắc nhỏ để mày yên…

– Ờ thì… – Tôi gãi đầu.

– Đấy, chỉ có tiếp cận nhỏ tao mới có cơ hội mà kiếm cớ lấy tóc… Hi sinh thế còn gì?

– Hông dám hi sinh đâu, mày khoái ra mặt kìa…

– Thôi đi cha nội… Khoái thì khoái chứ đây không phải mẫu người có thể sống lâu dài được…

– Mày nói sao?

– Lúc nãy tao vờ làm rớt cái mắt kiếng hàng hiệu với cái iphone là nhỏ sáng mắt lên rồi… Mày nên nhớ cái gì mua bằng tiền thì thường gắn liền với hạn sử dụng… Cái gì giả dối sẽ không kéo dài mãi đâu, phải là tình cảm chân thành mới có thể lâu dài được…

– Mày nói gì nghe văn chương quá… Tao nhức cả đầu!

– Uầy, cháu còn non và xanh lắm… Tự mà hiểu lấy – Nó cười đểu xoa đầu tôi.

– Thằng cha, ông cố nội mày, chết đi… – Tôi tức tối đấm thùm thụp vào vai nó.

Thực ra tôi hoàn toàn hiểu ý nghĩa của câu nói đó là gì, rất rành là đằng khác, nhưng tôi biết nó đang ám chỉ tôi và Hoàng Mai nên không dám nhận. Nó nói đúng, phàm cái gì giả dối sẽ không kéo dài lâu được, tình yêu cũng không ngoại lệ, phải yêu nhau một cách chân thành, tự nguyện thì mới có thể tồn tại mãi được…

Ngày cuối cùng của kế hoạch tiếp cận chị gái Ngọc Phương…

Hôm nay Toàn phởn đã thông báo cho tôi biết một tin mừng là nó đã mời được nhỏ kiều Linh đi ăn tối. Quả thực, lần này tôi đã phục nó thật sự, nhỏ Kiều Linh theo tôi nhận xét là một boss khó ăn thế mà nó chỉ thu phục trong vòng có 2 ngày ngắn ngủi. Trước giờ khi nghe nó kể chuyện tán gái, tôi cứ tưởng nó ba hoa, chém gió ai ngờ đâu nó thực sự lại nguy hiểm đến thế kia chứ.

Nhưng khi tôi lo dò đi theo nó thì…

– Hôm nay mày ở nhà đi! Kế hoạch như thế là xong rồi!

– Giấu nghề chứ gì? – Tôi bễu môi.

– Giấu bà mày, mấy bữa trước còn than với tao là bị nhỏ Mai cằn nhằn!

– Uầy… Thì thôi vậy, có gì nhớ báo tin cho tao đấy!

– Mầy cứ yên tâm, tao mà lấy được tóc thì đem đi xét nghiệm ngay ấy mà…

Thế là tôi thất nghiệp đành về nhà mà hủ hỉ với vợ con, nào đâu…

– Hôm nay không đi tán gái nữa à? – Mai nhíu mày.

– Tán gì đâu chứ, thằng Toàn ra tay mà, Phong chỉ theo dõi thôi!

– Theo dõi cho lắm vào rồi dẫn nào em về nhà nữa thì liệu hồn Phong đấy!

– Làm gì có chứ! Mình Mai là đủ mệt rồi!

– Phong… Không thèm nói chuyện với Phong luôn! – Em giẫn dỗi quay đi.

– Thôi mà, Phong đùa tý thôi! – Tôi lay nhẹ vai em.

– Có Mai ở nhà Phong mệt mà, đừng nói chuyện nữa…

– Biết lỗi rồi mà, Mai hông tha lỗi là Phong khóc thiệt đó…

– Hông…

– Hú… oa, hú… oa…

– Khóc gì kì…

– Oe… oe… oe…

– Như em bé…

– Hức… ư, hức… ư…

– Giả tạo…

– Hu… hu… hu… Tha lỗi đi mừa… – Tôi sùi sụt gục đầu vào vai em.

– Thôi được rồi dị quá đi… – Em nhăn mũi đây nhẹ tôi ra.

– Hề hề, vậy nhe… Không được giận nữa đó…

– Hứ, Phong không chọc Mai lấy đâu ra giận!

– Hì, biết rồi mà, không chọc nữa là được chứ gì…

– Phong chán Mai đến nỗi không muốn chọc luôn sao? – Em cắt cớ.

– Sặc… Chọc cũng giận mà không chọc cũng giận! Khó hiểu quá… – Tôi trố mắt.

– Vậy đó, hông thích thì thôi…

– Ẹc… Thích mà thích mà, đừng giận nữa… – Tôi bối rối kéo em vào lòng mình.

– Mà nè, sao hôm nay ở nhà rồi, không đi với Toàn nữa sao?

– À, kế hoạch thành công rồi! Bây giờ chỉ việc lấy mẫu tóc nữa thôi, nên Phong khỏi cần theo?

– Hì, vậy đói chưa, Mai đi nấu cơm ha? – Em nheo mắt.

– Ừ, phiền Mai quá…

– Nói cái gì vậy chồng ngốc? Giờ này mà còn khách sáo nữa? – Em nhăn mũi.

– Tại thấy Mai nấu một mình vất vả quá, hay có gì để Phong phụ không?

– Không cần đâu ông tướng! Cứ xem TV đi, đụng vào chỉ tổ hư việc?

– Phong chỉ sợ Mai mệt thôi!

Thế rồi em nhẹ nhàng nhích lại gần tôi thỏ thẻ:

– Không sao đâu, chỉ cần anh ở bên em nhiều hơn thôi, chồng ngốc ạ?

– Hả? Mai nói sao, Phong nghe không rõ?

– Hông nghe thì thôi, Mai vào nấu đây? – Em lót tót chạy vào bếp mà không kịp để tôi gọi với.

Huầy… Sao mà anh không nghe được chứ Mai, nghe rất rõ nữa mà, lần thứ 2 anh tự lừa dối bản thân rồi đấy, lúc trước thằng Toàn nó cố nhắc nhở anh nhưng anh vẫn làm lơ không nghe thấy và rồi cả em nữa, dù biết cách này chỉ là tạm thời thôi nhưng anh vẫn dùng bởi vì ngoài nó ra anh không biết đối diện thế nào với cái hiện tại này nữa cả, thậm chí anh còn chưa mường tượng được sẽ phải xử lí như thế nào nếu mọi chuyện vỡ lỡ, nhưng có một điều anh biết được là… em sẽ bị tổn thương rất nặng, thôi thì cứ lừa dối nhau để mình còn được vui vẻ em nhé…

– Mai tính vỗ béo Phong hay sao? – Tôi nhăn mặt nhìn đống đồ ăn trên bàn.

– Hì, hôm nay Phong ở nhà ăn cơm phải nấu cho nhiều mà…

– Kiểu này không béo cũng uổng?

– Hi… ngày mai đi học xong chở Mai đi chợ được hông?

– Đi nữa á, đồ ăn còn nhiều? – Tôi trố mắt.

– Hông có mua đồ ăn!

– Chứ mua gì?

– Thì kệ người ta, vô duyên hà… – Em phụng phịu 2 má đỏ ửng.

Bữa ăn hôm đó sẽ rất vui vẻ nếu không có cú điện thoại báo hung tin từ thằng Huy:
– À lố, tao Phong nè, việc gì đấy?

– Mày kêu thằng Toàn rút ngày lập tức, tụi thằng Nam đến tính sổ nó kìa!

– Gì… Mày nói sao?

– Thằng Nam nó biết được thằng Toàn đang tán nhỏ Linh nên hôm nay nó đi xử đó!

– Thế có đông không?

– Cỡ 4 – 5 thằng gì đó, mày kêu nó trốn lẹ lẹ lên, chắc gần tới rồi!

– Sặc, nó đi từ lúc nào rồi mà nhanh thế?

– Nó đi từ hồi 6h, tao kêu thằng Bình nó báo với mày mà nó quên phắng đi, báo hại tới giờ mới điện cho mày nè…

– Ẹc, rồi để tao báo với nó!

Nguy thật, tự dưng lại xảy ra biến cố thế này chứ?

– Chuyện gì thế Phong? – Mai lo lắng.

– Thằng Toàn gặp nguy hiểm, Phong phải báo với nó!

Tit… tít… tút… tút… tút… – Tiếng chuông vang lên nhưng nó vẫn chưa bắt máy.

“Thôi nào Toàn, trả lời cuộc gọi đi… ”

– Alô, mày làm gì đấy, tao đang bận mà… – Tiếng Toàn phởn vang lên.

– Mày rút ngay đi, thằng Nam nó đến hốt mày đó!

– Gì, hốt tao á, kéo đông không?

– 4 – 5 Thằng gì đó, mày phắng lẹ đi! Nó sắp tới rồi!

– Úi xời, có 4 – 5 thằng, mày khỏi lo…

– Gì mạy, mày có biết điếm không? Là 4 – 5 thằng đó, nó oánh mày bẹp dí bây giờ!

– Nói chung là mày yên tâm đi, cứ ở nhà hưởng thụ là được! Mọi chuyện cứ để anh lo!

– Ê này… rẹt… tút… tút… tút… tút… – Nó cúp máy không đợi tôi nói hết câu.

Trời ơi, nó đang nghĩ cái giống gì vậy, 4 – 5 đứa tôi còn chưa chắc đánh lại mà nó nói không sao à… điên rồi, không thể để nó một mình được, tôi phải đi giúp một tay thôi…

– Phong đi đâu vậy? – Hoàng Mai lo lắng nhìn tôi.

– Phong phài đi giúp thằng Toàn…

– Bạn ấy nói sao?

– Nó bị người ta đánh hội đồng mà còn nói Phong khỏi cần lo nhưng mà nó có miếng võ gì đâu, bị đánh bầm dập thì không biết tính sao?

– Ây, Phong cứ ở nhà đi! – Em nếu tôi lại.

– Sao được chứ, Phong lo lắm!

– Bình tĩnh nghe Mai nói nè, Toàn đã nói là bạn ấy lo được thì Phong cứ yên tâm đi, vả lại nếu Phong đi cứu thì có biết bạn ấy chỗ nào không?

– Phong… – Tôi đuối lý.

– Đừng cố nữa, nghe lời Mai, Phong cứ ở nhà đi… – Em đẩy nhẹ tôi về chiếc ghế sofa.

Ùm… Hoàng Mai nói cũng có lí, mấy thằng như nó trong mấy bộ phim kinh dị Mỹ ít chết lắm, toàn là nhân vật sống sót sau cùng không à, cứ đợi tin tức từ nó vậy…

Màn đêm buông xuống, mặc dù đã được Hoàng Mai trấn an nhưng tôi không tài nào ngồi yên được, trong bụng tôi sôi lên như lửa đốt, tôi thở dài liên tục thí đều chưa có đi qua đi lại quanh nhà thôi, đồng hồ thì đã điểm 11h mà không thấy tin gì từ thằng Toàn cả, hỏi thằng Huy cũng không biết, điện thằng Toàn cũng không trả lời, cứ thế này chắc tôi mệt tim mà chết mất thôi…

– Sao Phong không ngủ đi, khuya rồi! – Hoàng Mai ngáy ngủ đi xuống lầu.

– Mai cứ ngủ trước đi… Phong phải đợi tin thằng quỷ này không có chuyện gì mới ngủ yên được!

– Đã bảo Phong đừng lo nữa mà! Thức khuya không tốt đâu!

– Nhưng vậy sao mà ngủ được chứ?

– Toàn đã nói không sao rồi, đi ngủ đi mừa! – Em dụi mắt nũng nịu.

– Thì Mai cứ ngủ trước đi mà, y dà…

– Phong không ngủ thì Mai thức cùng Phong luôn vậy… – Mai lảo đảo ngồi xuống chiếc ghế sofa.

– Uầy, phục Mai rồi, muốn làm gì thì làm… – Tôi thở hắc rồi ngôi xuống ghế cùng em.

Thế nhưng Hoàng Mai đâu phải là người giỏi thức khuya, mọi khi cứ đến 10h là em vào phòng ngủ khò rồi như lúc nãy rồi, huống hồ chi là thức đến 11h thì em làm sao mà thức nỗi chứ. Vì vậy nên lúc ngồi cùng tôi, em cứ gục lên rồi lại gục xuống, hết gục sang trái rồi lại gục sang phải, hết dụi mắt rồi lại che miệng ngáp, có khi còn nũng nịu đòi tôi vào ngủ trông tức cười vô cùng, chưa bao giờ tôi thấy Hoàng Mai thế này cả, nhìn em mà tôi cứ cười miết.

Nhưng sức chịu đựng thì cũng có giới hạn của nó, tầm 15 phút sau tức khoảng 11h15 thì em đã gục hoàn toàn vào vai tôi mà ngủ, thỉnh thoảng lại còn chu mỏ lằm mặt xấu nhìn hài không nhịn được.

“Thiệt là… Thường ngày dễ thương như thế này có tốt không chứ, suốt ngày cứ nhéo hông rồi lại giận hờn vu vơ làm anh rối cả lên! Chỉ duy nhất một điều anh không hiểu là tại sao đôi lúc em lại khác hẵn, cứ như là một con người mới vậy. Lúc trước anh đã cho rằng Lan là một người bí ẩn với nụ cười lúc nào cũng ở trên môi nhưng giờ đây em mới là người bí ẩn thực sự, bởi lẽ dù có cố thế nào đi chăng nữa, anh vẫn không bao giờ hiểu được thật lòng em đang nghĩ những gì Mai à… ”

Khi đồng hồ đã điểm 12h, tôi mới giật mình thức giấc… Thì ra tôi cũng không thể chịu đựng được mà thiếp đi lúc nào không hay. Điện thoại thì vẫn im lìm không một cuộc gọi, không một tin nhắn… Hoàng Mai giờ đã co rúm, ngủ say bí tỉ trong lòng của tôi thi thoảng lại trở mình dụi mặt hệt như một con mèo con vậy. Nghĩ lại mà thấy tội cho em, vì tôi mà em ngủ không được ngon giấc. “Có lẽ mình đã lo lắng thoái hóa rồi, chắc mày sẽ không sao đâu Toàn ạ, mấy thằng ma lanh như mày thường mạng lớn lắm, tao xem phim thấy lúc nào củng vậy hết, thôi tao đi ngủ đây! Chúc mày toàn thây… ”
Thế nhưng giờ đây tôi lại đối mặt với một nỗi lo khác cũng không kém phần gay go đó là… đưa Hoàng Mai lên phòng ngủ…

Nói thì nghe dễ lắm nhưng từ đó đến giờ thú thật với các bác là chưa có ẫm con gái bao giờ cả… Ừ, thì cũng có ẫm nhỏ Phương nhưng đó chỉ là đứng yên một chỗ thôi chứ có ẫm lên lầu như Hoàng Mai đâu, chưa kể em cao và nặng hơn Phương nhiều mặc dù chưa thử nhưng con mắt tinh tường của tôi nó bảo thế. Mai cao những 1m60 trong khi Phương chỉ tẩm khoảng 1m53 nhưng thế đã quá đủ để suy đoán rồi nhỉ?

Thế nên trước khi ẫm Hoàng Mai, tôi phải vận khí tập trung sức mạnh vào hai cánh tay và… hiaaa… nâng lên…

Quả thật Hoàng Mai nặng hơn Ngọc Phương nhiều, mới bước đến bậc thứ ba của cầu thang mà tôi muốn chới với suýt bật ngửa rồi.

“Nào rán lên, một bậc này, hai bậc này, ba bậc này, bậc thứ tư coi, rồi… Bốn bậc nữa thôi, tới luôn bác tài ơi… ” – Cứ thế mà tôi tiến từng bậc nặng nề lên phòng Hoàng Mai.

Phù… Hết cả hơi, ẫm Hoàng Mai lên phòng mà tôi cứ tưởng vừa oánh nhau hết mấy hiệp dài vậy, mệt không thể tả, mồ hôi ra ướt cả áo tôi làm tỉnh ngủ hẵn, tôi ngồi bệch lên chiếc ghế cạnh bàn học Hoàng Mai mà thở hồng hộc.

Mà lạ thật các bác ạ, đây là lần đầu tiên tôi vào phòng con gái đó, dù biết đây là phòng của ba tôi lúc trước nhưng qua bàn tay khéo léo của Hoàng Mai thì nó trở nên khác hẵn, cả bàn học trưng bày đủ loại tượng nhỏ từ bằng gốm cho đến thủy tinh, nhìn dễ thương chẳng khác nào phòng của Hoàng Mai ở nhà cũ vậy. Đúng là con gái có khác.

Chợt tôi phát hiện một cuốn sổ để mở trên bàn học Hoàng Mai. Em vốn tính ngăn nắp mà, sao lại chưa cất cuốn sổ này khi đi ngủ nhỉ? Thôi thì đề tôi cất hộ vậy.

Thế nhưng khi tôi bước đến gần thì những dòng chữ trong cuốn sổ lại khiến tôi tò mò mà khựng lại trước bàn học…

“Thứ 5 ngày 3 tháng 9… Lại một ngày đẹp trời… ”

Tôi len lén lật bìa cuốn sổ lại thì thấy đề “Nhất kí Hoàng Mai”…

Ơ… Đây là nhật kí của Hoàng Mai á, nên hay không đây?

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 2


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)