Thế nhưng sao một hồi quần thảo khắp sân trường thí đều chưa có lật ngược nó lên để kiếm, tôi cũng chẳng tìm được một chút manh mối nào về Hoàng Mai cả, bây giờ chỉ có hai giả thuyết mà thôi. Một là Hoàng Mai đã về nhà rồi và đang chờ ở nhà để xử tội tôi. Hai là em đang đi lang thang ở đâu đó để tránh mặt tôi. Nếu giả thuyết thứ hai xảy ra thì quá ư là nguy hiểm, bọn thằng Vũ có thể ra tay với em bất cứ lúc nào, nếu thật như thế thì nguy quá, chã biết làm sao nữa đây.
Còn đang loay hoay suy nghĩ về tung tích của Hoàng Mai thì tôi chợt thấy bọn thằng Vũ đang tụ tập trước cửa căn tin làm điều gì mờ ám lắm, giống như đang trêu đùa ai đó vậy. Lúc đầu tôi cũng tính mặc kệ rồi vì việc ai nấy lo, nó không đụng đến tôi thì tôi cũng chã thèm xen vào chuyện của nó làm gì cho mệt thân, nhưng đằng này tôi không thể không xen vào, vì người mà tụi nó đang trêu chọc không ai khác chính là Hoàng Mai, em giờ đây đang bị tụi nó ép sát vào góc căn tin chỉ kháng cự một cách yếu ớt.
– Tụi bây tránh ra! – Tôi lao đến gạt phắng tay của thằng Vũ khỏi người em.
– Hê, đang giận nhau đấy à? Làm gì mỗi đứa một nơi thế? – Tên Vũ đá đểu.
– Giận thằng cha mày ấy, cút đi… – Tôi trừng mắt nhìn nó.
– Ok, tao đi! Nhưng hãy nhớ, nếu mà mày sơ hở một chút nào nữa thì coi chừng đấy! – Nó bước lui nhưng không quên đe dọa tôi.
Khi bọn thằng Vũ đã đi xa, khuất khỏi cổng trường thì Hoàng Mai mới bỏ tay khỏi vai tôi vốnl à nơi em bám lấy suốt từ lúc tôi đuổi bọn thằng Vũ cho đến giờ:
– Cảm ơn! – Em phà ra một câu lạnh băng rồi thằng thừng bước đi.
– Ê, nè! Giận anh hả? – Tôi nắm lấy tay em ghì lại.
– Hơi đâu giận người dưng!
– Ẹc, đừng nói thế anh buốn đấy, lúc nãy chỉ là lỡ miệng thôi.
– Rất là vinh hạnh nữa là đằng khác mà?
– Hic, hông phải, hồi nãy chỉ là, uầy… – Tôi gãi đầu bối rối.
– Sao, có điều gì mờ ám không dám nói à?
– Đâu, làm gì có!
– Thế sao không nói?
– Uầy, được rồi, nghe xong đừng giận anh nữa nha…
– Thì cứ nói đi!
Thế là tôi kể hết tường tận vụ việc tôi ngủ trong giờ sinh hoạt cho em biết, dù gì bị giận vìn gủ nhiều con đỡ hơn giận vì ghen, thằng Toàn có nói còn gái mà ghen lên rồi thì thánh cũng chào thua, không ai có thể ngăn cản nổi, nghe thế tôi sợ quéo giò rồi, nên thành thật thú tội thì hơn, chắc cũng chịu vài cái véo hông là xong thôi ấy mà…
Về phần mình, Hoàng Mai sau khi nghe xong câu chuyện của tôi thì sắc mặt có giãn ra một tí nhưng xem ra vẫn còn giận lắm, bằng chứng là khi vừa nghe xong em đã luồng tay định véo hông tôi một cái rồi, cũng may là tôi kịp thời phản xạ mà né tránh, tuy nhiên:
– Anh hay lắm, hôm nay dám né nữa à? Nhớ mặt anh đấy! – Mai tức tối bỏ đi một mạch.
– Ê, khoang muốn nhéo thì nhéo đi nè! – Tôi hốt hoảng ghì tay em lại để vào hông mình.
– Có thật muốn em nhéo hông?
– Thì muốn mà, em hết giận thì sao cũng được hề hề! – Tôi cười cầu tài nhưng đã âm thầm gồng người lên chống chịu từ lâu.
Thế nhưng em lại không véo hông tôi mà sử dụng một tuyệt kĩ khác còn lợi hại hơn gấp trăm lần, có thể gọi tuyệt kĩ này là đỉnh của đỉnh trong giới võ học, một tuyệt kĩ có thể làm mọi cho anh hùng cho dù có mạnh tới đâu cũng phải lụy mình mà chào thua, đó chính là mỹ nhân thần công, bài ôm đại pháp.
Phải, thay vì véo hông, em lại vòng tay mà ôm chằm lấy tôi, tựa đầu vào ngực tôi mà thỏ thẻ:
– Phong à, sau này có xảy ra chuyện gì cũng phải thành thật với em nha?
– Ơ, sao…
– Vì em sợ bị lừa dối lắm…
Câu nói đó của em… sao tim tôi đau quá… Có phải em đã đoán trước việc gì rồi không? Lúc nào tôi cũng ngờ ngợ rằng Mai đã biết chuyện của tôi rồi, nhưng làm sao em có thể biết được chứ, không lẽ linh cảm của con gái sắc bén đến thế sao, đoán được ý nghĩ của người khác luôn à? Tôi có nên nói cho em biết hay không đây, dù gì chuyện này cũng đã ém nhẹm khá lâu rồi…
– Phong…
– Ơ, hả? – Tôi giật mình vì tiếng gọi của Hoàng Mai.
– Bộ nhớ đến ai sao mà thừ người ra vậy?
– Bậy không, tại êm quá đấy chứ?
– Êm gì dzạ? – Em hỏi dồn.
– Thì… ôm… – Tôi gãi đầu nói bừa.
– Muốn nữa hông?
– Thôi, chết người đấy!
– Yếu… – Em che miệng cười.
Ơ, đệt… Sao ai cũng chê yếu thế này, lúc trước dạy võ đã bị Lan chê rồi, giờ lại bị thêm Hoàng Mai chê nữa, sao cái số tôi nó xui thế này? Toàn là bị con gái áp đảo không thôi, cơ mà là con trai thì phải giữ thể diện chớ, giá nào cũng phải đáp lại một câu trả lễ:
– Ờ, dzậy đó! Hông thích thì thui!
– Ộ ôi, hôm nay lại còn làm giá nữa kìa!
– Phải vậy chứ sao? – Tôi được dịp lên mặt.
– Thôi xuống đi ông tướng, trễ rồi đó, gần tới giờ cơm rồi! – Mai phe phẩy tay trước mặt tôi giống kiểu gọi hồn.
Chợt, từ đằng sau vách căn tin tôi nghe tiếng khút khít cười của một đám con trai, mà tiếngn ày quen lắm, cái điệu bộ cười “hô hố” nữa chứ, đích thị là nó rồi, cái tụi thằngToàn chứ hông ai hết. Đệt cụ tụi mày dám nghe lén ông hở, này thì…
– Nghe lén này… cười này… – Tôi chạy vòng ra sau vách đấm cho mỗi thằng vài phát vào ngực.
– Chu choa mẹ ơi, giết người… – Toàn phởn ôm ngực xuýt xoa.
– Tội nghe lén thì đáng lắm!
– Đáng gì, ai bảo hai tụi bây làm chuyện mờ ám giữa thanh thiên bạch nhật làm gì! Êm quá ha Khanh?
– Êm gì dzạ?
– Thì… ôm…
– Muốn nữa hông Toàn!
– Thôi, chết người đó!
– Toàn yếu quá à…
Cái tụi cô hồn này dám nhại lại tình huống lúc nãy của hai tụi tôi, làm Hoàng Mai giờ đây phải gọi là đỏ mặt toàn tập, chỉ biết đứng sau lưng tôi mà cúi gằm mặt xuống đất.
– Phong à, đại khai sát giới đi! – Hoàng Mai tức tối, thỏ thẻ với tôi.
– Yes, madam…
Kì này tụi nó không mềm mình thì xấu mặt còn nhà võ quá, hề hề…
– Ê, mày làm gì đó… – Khanh khờ nuốt khan.
– Đại khai sát giới mày ạ! – Tôi bẻ ngón tay cười đểu.
– Ê, bình tĩnh bạn hiền… – Toàn phởn xám mặt.
– Dám chọc ghẹo người yêu của bố mày hả… lên gối này… xuống chỏ này… đấm vỡ mồm này… móc trái này… móc phải này… móc lên này…
– Thằng cờ hó, giỡn tý làm ghê thế? – Toàn phởn ôm bụng.
– Nghe lén chưa chết là may rồi!
– Thì tụi tao trợ giúp mày mà, có gì nhỏ Mai hông tha lỗi cho mày thì tụi tao ra quỳ lại năn nỉ hộ! – Khanh khờ chống chế.
– Hai bạn hay he, muốn làm mộc nhân của Lam Ngọc nữa hay gì?
– Hề hề, đâu dám, thôi tụi này về trước nhe, ở lại vui vẻ! – Toàn phởn với Khanh khờ nghi binh chuồn lẹ.
Quả thật tụi nó nói thế không sai, ngay cái lúc mà Hoàng Mai ôm tôi thì tôi đã cuống cuồng lên sợ người ta phát hiện rồi, bị tụi nó thấy thì không sao, lỡ mà bị mấy tụi mỏ nhọn trong trường thấy được thì coi như cả trường biết, mà cả trường biết thì coi như nổi tiếng luôn, thiệt là khổ hết sức mà… =.=!
– Đứng làm gì nữa, về thôi… – Em giật tay áo tôi.
– Ờ, về…
– Mà nè…
– Sao?
– Anh tính diễn chung với Lanna thật sao?
– Thì phải vậy thôi, lỡ đồng ý rồi!
– Cũng tại cái tật ngủ ngày của anh cả đấy! – Em giận dỗi.
– Thôi, từ nay chừa mà…
– Nhớ là diễn cho đàng hoàng đó nhe, không có làm trò gì mờ ám đấy!
– Èo, làm gì có… Em theo sát rạt ở đây mà…
– Hì, quên mất ha! – Em nghiêng đầu cười hiền.
Thế đấy các bác ợ, người ta nói người tính không bằng trời tính, trong cơn ngủ mê thế nào tôi lại được diễm phúc diễn cặp chung với Lan trong tiết mục văn nghệ của lớp, thế nhưng đường đến buổi văn nghệ còn dài lắm, những gần 1 tháng nữa cơ. Muốn biểu diễn được đương nhiên là phải tập dợt trước rồi, mà chuyện tập dợt thì hài vô cùng, toàn là những chiêu trò quậy phá của bọn tôi không thôi, chờ xem nhé…
Theo như đã bàn bạc, cứ mỗi tuần chủ nhật và buổi trưa rảnh rổi không học trái buổi, thì lớp tôi sẽ đến nhà Lan để tập dợt chuẩn bị cho buổi văn nghệ chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam sắp tới đây. Dù đã hứa đi hứa lại rất nhiều lần với Hoàng Mai rồi nhưng trên đường đi em cứ nhắc tới nhắc lui cái điệp khúc về Lan mãi:
– Anh phải tập cho đàng hoàng nghe chưa!
– Biết rồi, khổ lắm! Nãy giờ cả chục lần rồi chứ ít!
– Thì người ta lo…
– Yên tâm đi mà, không có chuyện gì xảy ra đâu!
– Ai chứ, anh thì em không tin nổi!
– Ẹc, sao lại nói thế!
– Anh còn nhớ cái lần anh vào thư viện cứu Ngọc Phương không hả?
– Ơ, lần đó…
– Chẳng phải anh đã nói dối em là đang ở nhà Toàn sao?
– Ẹc, nhắc mới nhớ, em chơi chiêu quá đáng!
– Nếu không hỏi thế thì anh làm sao mà khai ra chứ!
– Uầy, hiểu rồi hiểu rồi, diễn đàng hoàng luôn! – Tôi xui xị.
Không lâu sau chúng tôi cũng đến trước cổng nhà Lan, phải nói là lâu lắm rồi tôi mới được ghé lại đây, nơi mà trước đó tôi đã có những kỷ niệm đáng nhớ nhất cuộc đời mình. Còn nhớ lần đầu tiên đến đây tôi đã phát rùng mình bởi chiều cao của chiếc cổng, có lẽ phải cao hơn gấp đôi tôi đấy, giờ đây khi đứng trước nó và có Hoàng Mai bên cạnh, tôi không cảm thấy sợ nữa, mà thay vào đó là cảm giác nhớ nhung tột cùng…
– Kíng… koong… Phong tới rồi đây… – Tôi nhấn chuông không quên gọi vào chiếc máy liên lạc.
– Ra ngay… – Nàng gọi đáp.
Thế nhưng chưa kịp hí hửng vì không còn giật mình bởi tiếng chuông nữa thì tôi lại giật mình bởi một mối đe dọa khác còn lớn hơn nhiều:
– Rành quá hen, tới đây nhiều rồi chứ gì! – Mai đứng sau lưng tôi nghe lạnh ngắt.
– Ực, thì lúc trước dạy võ thôi, chứ đâu có gì đâu! Nếu em thích học thì anh dạy cho.
– Thui, thích được Phong bảo vệ hà? – Em hấp háy mắt.
– Uầy, thế mới khổ! – Tôi lắc đầu.
– Gì vậy, hông muốn bảo về em hở?
– Thì muốn chớ, yếu đuối thế mà!
– Phong nè… – Đột nhiên em nghiêm giọng.
– Sao, có… hựm… – Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì em đã ôm chằm lấy tôi.
– Chào, ơ… – Lan từ trong nhà bước ra nhìn thấy liền đứng chết trân.
– Ủa, Lanna… Hi, hai tụi mình lúc nào cũng vui đùa vậy hết đó! Bạn không ngại chứ? – Mai nheo mắt.
– Không đâu, mình tôn trọng quyền riêng tư của người khác mà, nhưng đây là cổng nhà mình đấy!
– Thì sao?
– Có lẽ máy quay đã quay lại được hết cảnh đó rồi, mình tung lên lớp chắc là hot lắm!
– Lanna, bạn dám…
– Thôi đi, không cãi nhau nữa! – Tôi tức tối gắt nhẹ.
– Thôi được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa mời hai bạn vào nhà! – Lan vẫn bình thản tiếp đón.
Thiệt là, mới sáng vào đã có chuyện xảy ra rồi, khổ thân tôi quá, cứ mỗi lần Hoàng Mai gặp Lan là thế nào cũng có cãi vả, mà nơi tập dợt là ở nhà Lan, cơ hội gặp mặt nhau càng cao, càng xảy ra nhiều chuyện rắc rối, uầy…
Thế nhưng, tôi còn chưa than thân trách phận xong thì lại phải há hốc mồm mà đứng chết trân trước thềm nhà Lan. 1… 2… 3… 4, 40 chục đứa học sinh chẳn, tất cả đều là học sinh lớp tôi giờ đây đang ngồi chậc nít ở thềm nhà Lan và thậm chí là lóc chóc một vài đứa trong nhà!
Đệt… cái quái gì đang diễn ra thế này? Mọi thường kêu đi làm việc gì nặng một chút là mấy đứa lại đùng đẩy với nhau ngay, vậy mà giờ có mặt đông đủ chẳng thiếu một ai, tôi có đang nhìn nhầm không vậy?
– Chuyện lạ, chuyện lạ Việt Nam! – Tôi thản thốt.
– Lạ gì? – Một nhỏ thắc mắc.
– Thì hôm nay, đông đủ thế?
– Đâu chỉ phải hôm nay, lúc nào tụi nay cũng siêng như thế mà.
– Siêng hả, vậy quét lớp nguyên tuần sau nhá! – Nhỏ Thu lớp phó lao động đá xoáy.
– Ê, hề… Đâu được, việc nào phải ra việc đó chứ! – Nhỏ kia xui tay.
Xì, tôi biết tổng bọn nó đến đây vì lí do gì mà, chẳng qua là hiếu kì nhà của Lan đấy thôi, từ trước đến giờ ai ai trong lớp cũng tò mò về thân thế của Lan hết, con lai mà, lại mắt xanh nữa nên mới được nhiều người theo dõi, khi nghe đến diễn tập ở nhà Lan là đứa nào đứa nấy hồ hởi như ăn tiệc vậy. Cũng có lẽ vì một lí do khác nữa, chắc bọn nó cũng hiếu kì về ba mẹ của Lan đây, không biết ba mẹ nàng như thế nào mà lại sinh ra một cô bé kiêu sa như thế, nhìn mê tơi.
Và rồi lúc bọn tôi đang nháo nhào lên mà bàn chuyện tập dợt, thì một cặp trung niên từ trong nhà Lan đi ra, khỏi phải nói thì ai cũng biết đó là là ba mẹ Lan hết. Tả sơ qua tý nhé, ba Lan thì đúng như dự đoán của tôi, là người Việt 100 phần công lực, tướng tá cũng cao ráo lắm, chắc Lan thừa hưởng chiều cao này từ ba mình rồi.
Còn về mẹ Lan, nói sao đây nhỉ, quả thật mang full sắc đẹp của người ngoại quốc, tóc vàng, mắt xanh nhìn hai mẹ con cứ hao hao nhau, dám mà Lan tóc vàng nữa thì chẳng khác nhau là bao.
Thấy bọn tôi đã tụ tập đông đủ ngoài sân, ba nàng niềm nở:
– Mấy con đến đây tập văn nghệ đó hả?
– Dạ đúng ạ, xin làm phiền nhà bác mấy ngày tới đây! – Lam Ngọc kính cẩn.
– Không sao, cứ thoải mái! – Mẹ Lan cười xòa, vẫn là một giọng lơ lớ còn nặng hơn của Lan.
– Vậy cảm ơn hai bác ạ!
– Không có gì, mấy đứa cứ tập đi, hai bác lên lầu cho thoải mái nhé?
– Dạ, hai bác thông thả!
Sau khi ba mẹ của Lan đã đi lên lầu, cả đám con gái lớp tôi bắt đầu xúm lại bàn tán xôn xao còn hơn cả họp chợ, có câu 4 thằng con trai họp lại thành một cái sòng bạc còn 4 nhỏ con gái họp lại thành một cái chợ quả không sai, lần này 36 nhỏ con gái thì thành cái siêu thị luôn rồi.
Để lại một bình luận