Phần 9
Tính đến hôm nay thì đã là ngày thứ 10 rồi. Còn 4 ngày nữa hết hạn. Mà nói thật, giờ mình cũng chả nghĩ đến cái hẹn đấy nữa. Thấy mình làm thế thì mình cũng khốn nạn chẳng khác gì thằng người yêu của nó. Với lại giờ em nó cũng quay lại với người yêu cũ rồi, em cũng không muốn trở thành thằng phá đám. Chứ mà tình cảm em dành cho nàng thì là có thật, nhưng không vì thế mà cướp nàng từ trên tay của thằng khác. Em không thích chơi trò tình tay ba, rắc rối lắm.
Sáng mở mắt việc đầu tiên là vơ cái điện thoại đọc tin nhắn, chắc chắn là phải có tin nhắn, đoán đâu có sai. Thêm 7 cuộc gọi nhỡ và 4 tin nhắn nữa. Có vẻ hơi độc ác khi để em thức lo lắng cho mình tới gần 1h sáng.
– Anh ơi sao không trả lời tin nhắn của em thế?
– Anh ơi có chuyện gì xảy ra rồi.
– Anh làm em đứng tim muốn chết quá.
– Khi nào đọc được tin nhắn, nhắn lại em biết là anh đang an toàn nhé?
– Anh xin lỗi, anh mệt sắp chết tới nơi rồi – tôi reply lại cho nàng và nhanh chóng nhận được tin nhắn hồi đáp.
– Anh làm sao thế? Sao tối qua giờ không liên lạc với anh được. Em hốt quá, sợ anh gặp chuyện gì.
– Lúc anh về xe chết máy – đang chém nàng – Phải đẩy bộ 7km về nhà, ngấm mưa nữa, anh mệt quá nằm sốt li bì cả đêm… giờ vẫn chưa khỏi ốm này – may mà nàng không gọi lại không nghe cái giọng tỉnh bơ như sáo của tôi chắc nàng cho ăn gạch quá.
– Trời đất ơi, thế sao không gọi cho em, anh giờ làm sao rồi?
– Mệt lắm, chả dậy nổi, đầu đau như búa bổ, người nóng nhừ rồi, cảm giác như mình đang ở dưới địa ngục ấy. – mới sáng sớm đã dậy làm hai tô bún bà già làm chứ mệt cái nỗi gì. Chém cho gái nó thương.
– Híc híc… xin lỗi anh, vì em mà anh thành ra thế. Anh dậy ăn uống cái gì đó rồi uống thuốc cho nhanh khỏi ốm mà còn đi học nữa.
– Bố mẹ anh đi làm từ sáng rồi. Cũng có biết anh ốm đâu. Anh mệt còn dậy chả nổi nữa. Thôi cứ nằm chút đỡ thì anh dậy. Anh không sao đâu, anh giống em đó… siêu nhân.
– Siêu cái đầu anh đấy, em khỏe hù có sao đâu, thế mà anh bệnh không dậy được. Thôi vậy đi, hôm nay em học hai tiết, anh cho em địa chỉ nhà, lát em mua thuốc với cháo qua đấy cho anh ăn. Chuộc lỗi vụ hôm qua vậy. Chịu không?
Trời ơi thề với các thím em sướng không chịu được. Nhảy cẩng lên hét mà mấy nhà hàng xóm cách 1km còn thấu. Hì hì… ngu gì không gật phải không các bác. Thế nhưng cũng phải vờ vịt giả nai:
– Thôi em qua lam gì cho vất vả, anh không sao đâu. Trưa mẹ anh chắc cũng về mà.
– Anh đang bệnh mà, em không sao đâu. Anh cứ đưa địa chỉ đây, lát em qua.
Chối đưa chối đẩy rồi lát em đổi ý thì dở, thế nên tôi đưa địa chỉ nhà cho em luôn.
Trong thời gian chờ đợi thì tôi lôi bao nhiêu chăn chiếu bà già tôi khó khăn lăm mới nhét được trong tủ. Trời thì đang nóng mà tôi tủ nguyên cả cái chăn ấm trên người. Giả bệnh nhưng cũng cho giống bệnh chút chứ có tiếng đồng hồ mà người đang bảo nóng hầm hập tự nhiên tụt xuống 37 độ, lừa con nít thì được.
Tôi nằm đắp chăn, tắt điều hòa. Mồ hôi mồ kệ nhễ nhại, nóng phát rồ lên được ấy. Nhưng cũng phải cố gắng. Tình yêu thật là vĩ đại, nó khiến con người ta phát điên.
Tầm một tiếng sau thì em đến, em bấm chuông nhức hết cả óc. Hoảng quá phải gọi cho em:
– Em ơi cửa mở cổng mở, cứ vào đi, em bấm chuông thêm lần nữa anh chết trong này luôn đấy.
Em dạ dạ vâng vâng rồi chạy vào, nghe tiếng chân dưới nhà thì biết không phải mỗi mình em. Ô hay, còn có ai nữa hả? Tưởng em đi có mình mà.
Cửa mở em bước vào, theo sau còn có nhỏ bạn em (hình như thế), gái ngoan có khác, đi tới nhà tôi biết tôi có nhà một mình phải rủ kèo thêm một nhỏ bạn. Không tin tưởng tôi đến mức như thế à? Tôi đâu có ý định làm gì đâu chứ? Nhìn mặt tôi ai cũng kêu đàng hoàng lắm, chứ đâu có phải như cái kiểu cứ thấy gái xinh là vồ vập vào.
– Em tới rồi hả? – cố làm cho giọng lả lướt chút mà nghe chừng không ăn thua lắm.
– Anh đỡ hơn chút nào chưa? Nhỏ bạn em ở gần đây, đi chung với nó nên kêu nó qua đây chơi cùng cho vui – chứ anh tưởng là em sợ anh chứ.
– Ờ ờ… anh đỡ rồi.
Em qua giường sờ vào trán. Đắp chăn nãy giờ thế mà không nóng được thêm chút nào mới là chuyện lạ đấy. Em kêu lên:
– Người anh nóng thật đấy, sao anh lạnh hả? Anh đắp chăn nhiều thế?
– Ờ… anh thấy lạnh lạnh sao đó – nóng sắp phát rồ tới nơi rồi.
– Haizzz… để em lấy khăn ướt đắp cho anh – may mà em ngây thơ chứ không thì lừa không có nổi. Cũng không biết ngây thơ thiệt hay giả đò nữa. Nhưng mà chưa từng gặp đứa con gái nào như em luôn.
Em lấy khăn đắp rồi đi xuống nhà đổ cháo ra bát cho tôi ăn. Đứa bạn em ngồi ở giường tủm tỉm chọc ghẹo:
– Lâu lắm rồi mới thấy Vy vậy đó.
– Vậy là thế nào hở em?
– Thì là lo lắng cho người khác như vậy đó. Ở lớp em, tụi con trai nể Vy một trời, chả đứa nào dám ho he gì… mà Vy nhà em cũng lắm anh mồi chài lắm đó, anh có phúc mới được để tâm đó.
– Vậy hả? Anh tưởng là Vy có người yêu rồi mà, Vy chỉ coi anh như bạn bè thôi – nóng chịu không nổi nữa rồi các bác ạ. Hức hức.
– Làm gì có đâu? Anh nghe ai nói vậy?
– Thì cái anh nào tên Pháp học kiến trúc đấy.
– À, cái thằng đểu ấy thì nói làm gì, chuyện xưa như Trái Đất rồi, mà cũng đừng có nhắc tới thằng kia nữa, Vy ghét phải nhắc lắm.
– Ừ. – đấy là em chưa biết Vy vẫn qua lại với thằng cha đấy đều đều thôi, tôi nghĩ thầm.
– À mà nói chuyện nãy giờ anh còn chưa biết tên em nữa, anh tên Khánh, em tên gì?
– A, chết nha, hồi trước anh có gửi đồ ăn vào nhờ vả đấy hả? Em tên Thùy. – cô bé cười tươi hớn hở như vừa phát hiện ra được điều gì lý thú lắm.
– Thì thế nhưng mà Vy cho anh vào danh sách đen rồi em ạ, bạn bè thôi.
– Cũng còn có hi vọng đấy, từ khi chia tay người yêu cũ tới giờ, Vy chả quan tâm gì tới ai như vầy hết á.
– Nói xấu gì em đấy – Vy bưng tô cháo nóng hừng hực lên, nhìn mà muốn xỉu rồi.
– Anh ráng ăn để còn có sức – ăn xong chắc không ốm cũng ốm thật luôn.
– Ừ cứ để đấy lát anh ăn, nóng lắm.
– Anh phải ăn nóng mới ra mồ hôi, vậy mới nhanh khỏi được.
– Mồ hôi anh ra nhễ nhại nãy giờ rồi này, bây giờ anh lại bắt đầu nóng rồi đấy.
– Ủa, anh bị lên cơn nóng lạnh hả?
– Đúng rồi, đúng rồi… – có cái cớ vứt cái của nợ nãy giờ, suýt chết ngạt.
– Dù sao anh cũng phải ăn chút để uống thuốc cho chóng khỏi bệnh mà đi học. Hôm nay anh nghỉ học hả?
– Ờ… – nàng mà biết ăn rồi quanh năm tôi bỏ học đi chơi không biết lúc đấy nàng nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên gì nữa.
La liếm được hết bát cháo nàng mua mà chảy hết cả mồ hôi hột, điều hòa thì tắt, phòng ngột ngạt chịu không nổi được. Em ý mang cho một bịch thuốc đổ vào tay kêu uống. Chả biết thuốc gì, nhưng lỡ diễn thì diễn cho thật, ông bà ta có câu phòng bệnh hơn chữa bệnh, uống đấy để tạm cho lần sau ốm khỏi uống. Híc… có trường hợp nào không ốm mà uống thuốc cảm vào bị điên không các bác? Mấy cái liên quan tới khoa học em ngại bỏ xừ đi được.
Xong xuôi em sờ trán mình, tay em mát như kem ấy. Người ta bảo “tay con trai ấm là chung tình, lạnh là đa tình, tay con gái lạnh là chung tình, ấm là đa tình” chả biết có thật hay, nếu mà thật tay em lạnh, tay tôi ấm, yêu nhau thì chung tình phải biết. Xong em phán:
– Ô mát hơn rồi nè, anh nhanh khỏi quá.
– Ừ, thì anh bảo anh là siêu nhân rồi mà lại.
Nàng thè lưỡi, yêu phải biết. Ngồi nói chuyện được một lát thì bạn nàng đòi về. Nàng cũng một hai đòi về theo, tôi xịu mặt. Chả mấy khi được gần gũi với nàng, tự nhiên đến thăm người ta còn đưa theo bạn đến, đã thế lại còn đòi về sớm nữa. Vô tâm thôi rồi lượm ơi:
– Chứ em về là anh bệnh tiếp đó.
– Anh đỡ rồi mà, em còn về nấu cơm trưa nữa chứ bộ.
– Tại uống thuốc nó mới khỏi thế thôi, chứ lát hết thuốc anh lại lăn đùng ra đấy thì sao?
– Xíu nữa là bố mẹ anh về rồi mà.
– Nhỡ anh trúng gió khi bố mẹ anh về chưa kịp, lúc đấy anh đột tử luôn làm sao?
– Anh này, ăn nói linh tinh…
– Chứ em chả quan tâm gì anh cả… anh đang ốm mà em phũ quá.
Thùy quay qua nói với em:
– Thôi cậu ở lại chơi với anh ấy chút, lát rồi về, dù sao người ta đang ốm, tớ về trước có chút việc nữa.
– Đúng đó – tôi nhiệt liệt đồng ý cả hai tay hai chân.
– Anh nhõng nhẽo i chang con nít đó – em nhăn mặt – Thế em ở lại chơi với anh chút nữa thôi nhé – quay sang Thùy – Xin lỗi để cậu về một mình nhé – đấy, nói có sai đâu, cái gì mà tiện đường chứ, hự hự.
Đợi Thùy về khuất tôi với em quay trở lại vào trong. Đừng có bác nào nghĩ xấu em nha, thề với các bác em không có ý nghĩ xấu xa gì dù chỉ là lởn vởn trong đầu. Em cũng trai nhà lành các bác ạ.
Kêu em ngồi chơi ở phòng khách, em bảo tôi có mệt thì cứ lên đi nằm. Mệt cái gì chứ, khỏe như voi. Lên đấy nằm thêm bệnh thì có. Em ngồi nhìn vu vơ, còn tôi lóng ngóng tay chân, chả biết nói cái gì cả. Bình thường thì mồm mép tép nhảy lắm, tự nhiên một mình đối diện với em lại ngậm hột thị, cuối cùng thì cũng là em lên tiếng trước:
– Nhà anh đẹp quá ha.
– Nhà anh mà, cái gì chả đẹp, em mà về làm dâu nhà anh thì nhà em cũng đẹp i chang vậy đó – cười nhăn răng.
– Ăn nói vô duyên.
– Trời, nhỏ tới giờ mỗi em bảo anh ăn nói vô duyên, con gái đứa nào cũng khen anh ăn nói duyên hết cỡ đấy.
– Hứ… đấy là nói láo giỏi chứ duyên cái gì. Toàn chu cái mỏ đi nói phét với tụi con gái bọn em chứ gì?
– Sao em cứ hay nghĩ xấu về anh thế? – chỉ được cái nói đúng – Anh cũng trai nhà lành đấy.
– Anh mà lành thì đời này chả có ai dữ hết á.
– Chỉ có mỗi em chê anh thôi – tôi chống hay tay vào cằm ngồi ngắm em, em ngượng ngùng quay mặt lơ đi chỗ khác.
– Nhìn cái gì mà nhìn kinh thế, có thôi không hả?
– Nhìn kỹ thì em xinh thật đấy, nhưng mà mỗi tội hơi đanh đá chút. Nhưng không sao, đanh đá chút mới cá tính, hiền quá anh cũng không thích.
– Hừ… mắc mớ tới anh hả?
– Có chứ…
– Mắc cái gì?
– Anh đang bị thích em, vậy có mắc mớ không? – lại bắt đầu tán tỉnh rồi đấy
– Thôi cái trò ba hoa của anh đi. Nói chuyện được vậy là khỏe rồi đó, em về ha?
– Không được – cứ hù người ta thôi – Tại nói chuyện với em mới hết mệt nhanh vậy đó, em về cái anh lăn ra ốm lăn ốm lóc mà coi.
– Trời đất ơi – em ôm bụng cười lăn ra – Em có phải con nít đâu mà anh lừa tèo phỉnh tộc. Anh về nhõng nhẽo với mẹ đi. Con nít quá đi.
– Sao em cứ toàn chê anh con nít vậy – từ bao giờ tôi lại có cái kiểu nói chuyện kiểu đó không biết nữa, có bao giờ kiểu thế này đâu, mất mặt chết đi được.
– Thì anh có thấy anh giống con nít không?
– Tại em đó.
Tiếng mở cổng lạch cạch. Chắc bố mẹ tôi về. Em lo lắng:
– Eo bố mẹ anh đi làm về rồi.
– Ờ, vui quá! – vui thật đấy.
– Vui gì, em ngại lắm.
– Ngại gì chứ, bố mẹ anh sẽ thích em cho mà coi – trước giờ có dẫn gái về nhà đâu. Ăn mặc thì gợi cảm, tóc tai thì đỏ, tím, vàng đủ thể loại. Ông bà gặp còn chả thèm hỏi luôn chứ nói gì là đồng cảm. Bạn bè tôi thằng con nào cũng nghịch như gì ấy, bà già còn đỡ, chứ ông già mà gặp thì chỉ có nước cắm xe mà ăn tiêu. Hôm nay có em tới, biết đâu ông bà nhìn thoáng hơn về thằng con trai này…
– Cháu chào bác ạ – Vy lễ phép khi mẹ tôi vừa bước chân vào tới nhà.
– Chào cháu – mẹ tôi nhìn sang tôi.
– Bạn con đó mẹ. Em ấy vừa mới sang chơi.
– Thế à? Là cái bạn con hay nhắc đấy hả? – ôi zời ơi chỉ có mẹ mới hiểu được con thôi.
– Mẹ thật, con nhắc bao giờ đâu?
– Ngồi đấy chơi đi con, bác đi thay quần áo chút nhé – mẹ tôi cười với tôi, già rồi mà còn teen gớm.
– Hôm nay không đi học hả Khánh? – bố tôi hỏi ầm lên khi đang ở ngoài sân. Vừa vào tới nhà thì sững lại.
– Cháu chào bác ạ – em lại lễ phép.
– Chào cháu, bạn Khánh tới chơi hả?
– Dạ vâng ạ.
– Cháu tới lâu chưa?
– Mới thôi bố – ổng mà biết mình bỏ học vờ vịt ốm ở nhà thì cay phải biết.
– Hôm nay cháu ở lại đây ăn cơm với gia đình bác nhé? Lâu rồi không có khách của Khánh – trời ơi hôm nay mẹ mình đáng yêu thế, mẹ tuyệt vời thế?
– Đúng đấy, ở lại đây ăn cơm với nhà bác cho vui – bố mình cũng tuyệt vời không kém phần long trọng.
– Ơ dạ chắc để lần sau bác ạ, hôm nay cháu còn phải về nhà, cháu chưa xin phép bố mẹ cháu nữa bác ạ.
– Thì cứ gọi điện về bảo bố mẹ trưa ăn cơm nhà bạn, mấy khi đâu con – mẹ tiếp lời, hôm nay yêu mẹ thế không biết, phần này giao cho bố mẹ phụ trách, mình rút lui.
– Dạ nhưng mà…
– Nhưng nhị gì nữa, ngồi đấy chơi bác đi nấu cơm, lâu lắm rồi không có khách để trổ tài nấu nướng, nấu cho hai bố con nhà này ăn toàn chê ỏng ẹo.
Nói đoạn mẹ tôi xắn tay vào bếp, em nhìn tôi cầu cứu, tôi nhún vai cười trừ. Đang muốn em ở lại chết đi, thôi phao chìm rồi, không cứu nổi em đâu.
Nàng dẫu môi làm xấu, cuối cùng cũng phải xắn tay vào bếp phụ giúp cho bà già. Gần giống một gia đình rồi đó.
Con nhà lành có khác, được đào tạo bài bản, đâu ra đó, nhìn em làm mà tôi cũng thấy ưng huống hồ gì là mẹ. Mẹ tôi vừa làm vừa luyên thuyên đủ chuyện, hợp cạ mà. Bình thường cứ về nhà lao vào nấu nướng im ỉm, chẳng nói chẳng rằng gì, nấu xong ba người ngồi ăn như tụng kinh, đôi khi có ông bà ngồi nói chuyện công việc, tôi cứ cắm cúi ăn, ăn xong lên phòng. Hôm nay nhà có không khí hẳn lên. Vui như tết ấy.
Ngồi ăn bốn người khác hẳn ba người. Nói chuyện rôm rã, mẹ tôi vui ra mặt.
– Cái này là của bạn Khánh làm đấy.
– Thế nhà cháu là có mấy anh chị em? – bố hỏi.
– Dạ hai ạ, anh cả và cháu là em út ạ.
– Bố mẹ cháu làm gì thế? – ông già mình dã man, hỏi như hỏi cung.
– Dạ bố cháu làm công an, mẹ cháu làm cô giáo ạ – chút nữa thì sặc cơm, bố em làm công an mà tôi không biết, hôm trước còn mang pháo đến bắn ầm ầm trước cổng nhà em, hên cho hôm đấy chắc hai bác đang bận.
– Cháu giờ đang học gì ở đâu thế? – may mà thái độ niềm nở không thì chắc em khỏi ăn được cơm luôn.
– Cháu đang học năm thứ 3 trường sư phạm ạ.
– Thế là nối nghiệp mẹ rồi, chắc là anh trai nối nghiệp bố rồi – mẹ tôi chen ngang.
– Dạ không ạ, anh trai cháu học bên xây dựng. Anh ra trường đi làm được 2 năm rồi ạ.
– Hôm nào rảnh cứ qua đây ăn cơm với hai bác cho vui, nhà này neo người lắm, mình bác là phụ nữ nên nhiều khi thấy buồn buồn.
– Dạ… hì…
– Ăn nhiều đi cháu, con gái đang tuổi ăn tuổi ngủ mà – bố mình phát ngôn đấy, gớm chưa.
Có vẻ hai ông bà quý em nó lắm các bác ạ, nhìn mặt em ngoan hiền, lại con nhà tử tế. Khéo ăn khéo nói, tự nhiên không phải của mình mà thấy tự hào tợn. Của mình phát nữa chắc ông bà giục cưới luôn cũng không chừng.
Để lại một bình luận